Xét từ bề ngoài mọi việc của John đều tiến triển tốt đẹp. Anh ấy mới ký hợp đồng bán căn hộ ở New York với số lãi 6 con số, và anh ta mới chỉ ở đó 5 năm. Trường đại học mà anh đã tốt nghiệp với bằng thạc sĩ vừa đề nghị với anh một công việc giảng dạy, nghĩa là, sau nhiều năm, lần đầu tiên anh ta có không những thu nhập mà còn nhiều lợi ích khác nữa. Tuy nhiên, mặc dù mọi việc đều tiến triển tốt đẹp với John, anh ta đang phải vật lộn với nghiện ngập và trầm cảm dai dẳng. Tối 11 tháng 6 năm 2003, anh ấy trèo lên thành cầu Manhattan và nhảy xuống dòng nước nguy hiểm phía dưới. Ngạc nhiên thay -- không, kỳ diệu thay -- anh ta sống sót. Cú nhảy đã nghiền nát cánh tay phải của anh, làm vỡ toàn bộ các xương sườn, đâm thủng phổi, và anh ấy trôi lúc tỉnh lúc mê khi cơ thể xuôi dọc theo sông Đông, dưới cây cầu Brooklyn và dạt vào đường chạy của chuyến phà ra đảo Staten, hành khách đi phà đã nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của John và báo cho thuyền trưởng, người đã liên lạc với cứu hộ để vớt anh ta lên từ sông Đông và đưa đến bệnh viện Bellevue. Đây chính là lúc câu chuyện của chúng ta bắt đầu. Khi John cố gắng làm lại cuộc sống -- đầu tiên về mặt thể xác, sau đó là cảm xúc, rồi tinh thần -- anh ấy nhận ra có quá ít cách giải thoát mà những người đã từng muốn tự tử giống như anh ta có thể tìm đến. Các nghiên cứu cho thấy cứ 20 người muốn tự tử thì có 19 người sẽ thất bại. Nhưng những người đã tự tử hụt sẽ có khả năng thành công nhiều hơn 37 lần trong lần thứ hai. Đó thực sự là một thành phần xã hội đang gặp nguy hiểm với rất ít giải pháp hỗ trợ họ. Điều gì sẽ xảy ra khi họ cố gắng trở lại cuộc sống, vì những điều cấm kỵ xung quanh tự sát, chúng ta không biết phải nói gì, và hầu như không ai nói gì. Điều đó làm tăng sự cô lập đối với những người như John. Tôi biết rất rõ câu chuyện của John vì tôi chính là John. Và hôm nay, đây là lần đầu tiên tôi thừa nhận công khai câu chuyện của bản thân. Nhưng sau khi mất đi một người thấy đáng kính vào năm 2006 và một người bạn tốt năm ngoái vì tự sát và tham dự TEDActive năm ngoái, tôi biết rằng mình phải bước ra khỏi im lặng và vượt qua những điều mọi người thường tránh né để trình bày về một ý tưởng cần được lan rộng -- đó chính là những người đã phải lựa chọn một cách khó khăn để trở lại cuộc sống, họ cần nhiều giải pháp và sự trợ giúp hơn. Như Dự án Trevor đã nói, mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn, Mọi chuyện đang thực sự tốt đẹp hơn. Và hôm nay tôi đã chọn bước ra khỏi một thứ vỏ ốc khác, để khuyến khích các bạn, thôi thúc các bạn, nếu bạn là một người đã từng nghĩ đến hay thử tự sát, hoặc biết ai đó như thế, hãy lên tiếng về việc đó, kêu gọi sự giúp đỡ. Một cuộc nói chuyện cần có, và một ý tưởng cần lan rộng. Cảm ơn các bạn. (Vỗ tay)