Khi còn trẻ,
tôi tự hào là một người lập dị
ở nơi tôi ở, Kansas,
một bang bảo thủ ở Mỹ.
Tôi không chạy theo đám đông.
Tôi không ngần ngại thử
những kiểu tóc
hay xu hướng thời trang kỳ dị.
Tôi hay lên tiếng và cực kỳ dễ gần.
Thậm chí, những bức ảnh và bưu thiếp này
của học kỳ ở London của tôi
16 năm trước
cho thấy
tôi hoàn toàn không quan tâm
việc bị coi như lập dị hay khác người.
(cười lớn)
Nhưng cùng năm đó,
ở London, 16 năm trước,
tôi nhận ra vài điều khác thường
về bản thân,
và điều đó đã làm thay đổi tất cả.
Tôi trở một người ngược lại
với những gì tôi từng nghĩ.
Tôi thu mình trong phòng
thay vì quảng giao ra xã hội.
Tôi ngừng đến các hội họp và
các hoạt động lãnh đạo.
Tôi không còn muốn nổi bật
trong đám đông.
Tôi tự bảo mình, đó là do
tôi đang lớn lên và trường thành,
không phải là tôi đang đột nhiên
tìm kiếm sự chấp nhận.
Tôi luôn giả định mình miễn nhiễm
với việc cần được chấp nhận.
Sau mọi thứ, tôi thấy có vẻ bất thường.
Nhưng giờ thì, tôi nhận ra
khi tôi nhận thấy vài điều
khác lạ về chính mình
cũng là thời điểm
tôi bắt đầu thích nghi và ẩn mình.
Ẩn mình là một thói quen
tăng dần theo thời gian,
và khi bắt đầu ẩn mình,
sẽ khó khăn hơn
để bước tới và cất tiếng.
Thực tế, ngay cả bây giờ,
khi đang nói chuyện với các bạn,
tôi vẫn che giấu một phần câu chuyện
thậm chí, giấu đi sự thật
câu chuyện của mình ở TED.
Cho nên, thật là phù hợp và đáng sợ
khi quay lại thành phố này
16 năm sau
và lựa chọn sân khấu này
để kết thúc việc ẩn mình.
Tôi đã giấu điều gì
suốt 16 năm qua?
Tôi là một người đồng tính nữ.
(ND: lesbian: đồng tính nữ)
(Vỗ tay)
Xin cảm ơn.
Tôi phải đấu tranh
để nói ra những từ đó,
vì tôi không muốn
mình bị đánh giá, phân biệt.
Những lần nghĩ về việc bước ra ánh sáng
trong quá khứ,
tôi nghĩ về bản thân,
tôi muốn được biết đến như Morgana,
Một Morgana duy nhất,
nhưng không phải là
"bạn đồng tính nữ Morgana,"
hay là
"người đồng nghiệp đồng tính Morgana."
Chỉ là Morgana.
Với những ai đến từ những khu đô thị lớn,
nó có vẻ không phải là vấn đề nghiêm trọng.
Có vẻ lạ là tôi giữ kín sự thật
trong một thời gian quá lâu.
Nhưng tôi bị tê liệt
với nỗi sợ không được chấp nhận.
Và, đương nhiên, tôi không đơn độc.
Một nghiên cứu của Deloitte vào 2013
cho thấy rằng một số lượng lớn
đáng kinh ngạc
những người đang giấu
vấn đề về bản thân mình.
Trên tổng số người tham gia khảo sát,
61 phần trăm cho biết họ đang thay đổi
hành vi hoặc diện mạo của mình
để phù hợp với công việc.
Trên tổng số người đồng tính nam,
đồng tính nữ và lưỡng tính
83 phần trăm thừa nhận
họ đang thay đổi
một số mặt của chính bản thân
để không có vẻ
"quá lộ."
Nghiên cứu cũng cho thấy
ngay cả trong các công ty
có chính sách về tính đa dạng
và các chương trình
bao quát,
người lao động phải đấu tranh
để được là chính mình
bởi họ tin rằng
sự hoà nhập rất quan trọng
cho lợi thế của sự nghiệp lâu dài.
Cùng với sự ngạc nhiên
vì có nhiều người như tôi
tốn quá nhiều năng lượng
để che giấu bản thân,
tôi cũng cảm thấy sợ hãi khi
jhám phá ra sự im lặng của mình
dẫn đến hậu quả sống-hay-là-chết
và tác động xã hội lâu dài.
Mười hai năm:
là thời gian
tuổi thọ trung bình bị giảm đi
đối với người đồng tính nam,
đồng tính nữ và lưỡng tính
trong những cộng đồng chống đồng tính
so với những cộng đồng chấp nhận nó.
12 năm giảm tuổi thọ trung bình.
Đọc nó trong tạp chí The Advocate năm nay,
tôi nhận ra
mình không thể giữ im lặng lâu hơn nữa.
Những ảnh hưởng của căng thẳng cá nhân
và những dấu hiệu bệnh xã hội
là sự kết hợp chết chóc.
Nghiên cứu cho thấy người đồng tính
trong những cộng đồng chống đồng tính
có tỉ lệ mắc bệnh tim, bạo lực
và tự tử cao hơn.
Điều trước kia nghĩ rằng
đơn giản là một vấn đề cá nhân,
tôi nhận ra
nó có hiệu ứng lan tràn
khi đi vào nơi làm việc
và bước ra ngoài cộng đồng
đối với những câu chuyện
giống như của tôi.
Lựa chọn ẩn mình
và không chia sẻ con người thật
lại tình cờ làm điều đó trở nên
nghiêm trọng hơn
như chính môi trường và không khí
của sự phân biệt đối xử.
Tôi luôn tự bảo mình
chẳng có lý do gì
để chia sẻ
mình là người đồng tính cả,
nhưng ý nghĩ rằng
sự im lặng của mình
tạo nên những hậu quả xã hội
lên đến đỉnh điểm
khi tôi bỏ lỡ một cơ hội
để thay đổi bầu không khí
phân biệt đối xử,
năm nay, tại Kansas, quê nhà mình.
Vào tháng 2, Hạ viện bang Kansas
đưa ra dự thảo luật để bỏ phiếu
cho phép về cơ bản
các doanh nghiệp
dùng tự do tôn giáo
như là một lý do
từ chối dịch vụ cho đồng tính.
Một đồng nghiệp cũ và là bạn của tôi
có cha làm việc trong Hạ viện bang Kansas.
Ông ấy bỏ phiếu ủng hộ dự thảo luật,
ủng hộ đạo luật cho phép
các doanh nghiệp không chấp nhận tôi.
Bạn của tôi cảm thấy thế nào
về người đồng tính nữ, nam, lưỡng giới,
chuyển giới, lập dị và đang nghi vấn?
Cha cô ấy cảm thấy thế nào?
Tôi không biết, bởi vì tôi chưa bao giờ
chân thành cho biết tôi là ai.
Và điều đó lay chuyển tôi đến tận gốc.
Sẽ thế nào nếu kể cho cô ấy nghe
câu chuyện của tôi nhiều năm trước?
Cô ấy có thể kể cho cha cô ấy về
vấn đề của tôi?
Cuối cùng, tôi có thể giúp thay đổi
phiếu bầu của ông?
Tôi sẽ không bao giờ biết,
và điều đó khiến tôi nhận ra
mình chưa làm được gì
để tạo sự khác biệt.
Thật mỉa mai là tôi làm việc
trong ngành nhân sự,
một ngành nghề mà công việc
là chào đón,
kết nối và khuyến khích
sự phát triển của nhân viên,
một ngành nghề ủng hộ cho
sự đa dạng của tập thể
thể hiện ở nơi làm việc,
và tôi chưa làm được gì
để ủng hộ cho sự đa dạng.
Khi đến công ty này một năm trước,
tôi tự nghĩ, công ty này
có các chính sách chống phân biệt đối xử
bảo vệ người đồng tính nam, nữ,
người lưỡng tính và người chuyển giới.
Cam kết của họ cho sự đa dạng
là hiển nhiên
thông qua
những chương trình bao quát toàn cầu.
Đi qua các cánh cửa của công ty,
tôi cuối cùng cũng bước ra ánh sáng.
Nhưng không.
Thay vì tận dụng những ưu thế
của cơ hội này,
Tôi chẳng làm được gì.
(Vỗ tay)
Nhìn vào
nhật ký và sổ tay của mình London
từ học kỳ London
16 năm trước,
tôi lướt qua
một câu trích được sửa đổi
từ cuốn sách của Toni Morrison,
"Thiên đường"
"Có nhiều thứ đáng sợ
từ bên trong hơn cả bên ngoài."
Tôi viết một ghi chú
cho mình bên dưới:
"Nhớ lấy điều này."
Tôi chắc rằng mình đang cố gắng
khuyến khích bản thân bước ra ngoài
và khám phá London.
Nhưng thông điệp tôi thiếu sót là việc cần
bắt đầu khám phá và gắn chặt với bản thân.
Điều mà tôi không nhận ra
cho đến tận những năm sau này
là trở ngại lớn nhất mà
tôi sẽ phải vượt qua,
là nỗi sợ hãi và bất an
của chính bản thân tôi.
Tôi tin rằng bằng cách đối mặt với
nỗi sợ hãi từ bên trong,
tôi có thể thay đổi thực tế bên ngoài.
Tôi thực hiện sự chọn lựa ngày hôm nay
để bộc lộ một phần bản thân
mà tôi đã che giấu quá lâu.
Tôi hy vọng
sẽ không bao giờ phải ẩn giấu nữa,
và tôi hy vọng
bằng cách bước ra ánh sáng, ngày hôm nay,
tôi có thể làm gì đó
để thay đổi những số liệu
và cũng để giúp
những người đang cảm thấy mình khác biệt
được là chính mình và trọn vẹn hơn
trong cả công việc và cuộc sống.
Xin cảm ơn.
(Vỗ tay)