Chúng ta sống trong một thế giới cực kì bận rộn.
Cường độ cuộc sống lúc nào cũng điên cuồng, tâm trí của chúng ta thì lúc nào cũng bận rộn,
và chúng ta lúc nào cũng đang làm một việc gì đấy.
Chính vì thế, tôi muốn các ban hãy dành ra một phút
để nhớ lại lần cuối cùng bạn dành thời gian để không làm gì cà là khi nào?
Chỉ 10 phút không lo âu?
Và khi tôi nói không làm gì cả, nó có nghĩa là KHÔNG GÌ CÀ.
Có nghĩa là không email, không nhắn tin, không internet,
không xem tivi, không nói chuyện, không ăn, không đọc,
không cả chỉ ngồi đấy và nhớ về quá khứ
hay bàn tính chuyện tương lai.
Chỉ đơn giàn là không làm gì cả.
Tôi thấy rất nhiều gương mặt ngơ ngác. (Tiếng cười)
Tôi đoán là lần ấy của các ban có lẽ là lâu lắm rồi.
Và điều này thật lạ thường phải không?
Chúng ta đang bàn về tâm trí của chúng ta.
Tâm trí, thứ tài nguyên qúy gía mà chúng ta có,
nhờ nó mà chúng ta có thể trải nghiệm từng giây phút trong cuộc sống,
nhờ nó mà chúng ta, như một cá thể,
biết vui, hài lòng, ổn định tình cảm
và đồng thời biết tốt bụng, biết suy nghĩ,
và quan tâm đến những người xung quanh.
Chúng ta cũng phụ thuộc vào chính tâm trí này
để tập trung, sáng tạo, và
và còn để thực hiện tốt nhất mọi thứ mà ta làm.
Vậy nhưng, chúng ta không dành chút thời gian nào để chăm sóc nó cả.
Trên thực tế, chúng ta dành nhiều thời gian để chăm chút cho xe hơi,
quần áo, và đầu tóc hơn là
-- ok, có lẽ không hẳn là đầu tóc, nhưng bạn hiểu ý mà tôi muốn nói rồi đấy.
Dĩ nhiên, kết quả là chúng ta bị stress.
Các bạn biết đấy, tâm trí quay vèo như một cái máy giặt vậy
đi vòng quanh, vòng quanh, rất nhiều những càm xúc lẫn lộn và khó khăn
và chúng ta không thực sự biết cách giải quyết những điều này
và một sự thật đáng buồn là chúng ta bị phân tâm
đến mức chúng ta không còn hiện diện trong thế giới mà chúng ta đang sống
Chúng ta lỡ mất những thứ quan trong nhất đối với bản thân mình
và điều điên cuồng hơn là mọi người đều cho rằng,
cuộc sống luôn như thế, cho nên chúng ta phải làm quen với nó thôi.
Nhưng cuộc sống thật sự không phải nhất thiết như vậy.
Khi tôi đến lớp tập thiền lần đầu tiên
thì tôi khoảng 11 tuổi.
Và tin tôi đi, nó có tất cả những định kiến mà bạn có thể tưởng tượng ra,
chẳng hạn như ngồi bắt chéo chân trên sàn,
nhang, trà thảo mộc, những người ăn chay, tất cả những thứ ấy,
nhưng vì mẹ tôi đi và tôi thì tò mò, thế nên tôi cũng đi theo mẹ.
Trước đấy thì tôi cũng xem một ít những phim kung-fu, và nghĩ thầm
rằng tôi có thể học được cách bay lượn ở đấy,
nhưng lúc ấy tôi còn nhỏ lắm.
Khi tôi đến đấy rồi, thì tôi nghĩ rằng, giống như rất nhiều người,
tôi nghĩ rằng thiền chỉ là một liều paradol cho tâm trí vậy.
Bạn bị stress nên bạn ngồi thiền.
Tôi đã không nghĩ được rằng bản chất nó còn có tính đề kháng nữa,
cho đến khi tôi 20 tuổi, khi mà rất nhiều chuyện xảy ra
một cách dồn dập trong cuộc sống của tôi,
những chuyện rất nghiêm trọng khiến cuộc sống của tôi bị đảo lộn hoàn toàn
và bất thình lình, tôi bị ngập trong suy nghĩ,
ngập trong những cảm xúc rối bời mà tôi không biết cách nào để giải quyết chúng.
Mỗi lần tôi thử đè nén một cảm xúc xuống,
thì một cái khác lại hiện ra.
Nó thật sự là một khoảng thời gian rất căng thẳng.
Tôi đoán là tất cả chúng ta đối phó với stress bằng những cách khác nhau.
Một số người sẽ chôn vùi bản thân trong công việc
và biết ơn vì nó làm họ phân tâm.
Những người khác thì tìm đến bạn bè và gia đình để tìm sự giúp đỡ.
Một số khác thì sẽ tìm đến rượu hoặc là bắt đầu uống thuốc.
Còn cách đối phó với căng thẳng của tôi là trở thành một nhà sư.
Thế là tôi nghỉ học, rồi đi đến Hi-ma-lay-a,
Tôi trở thành một nhà sư và bắt đầu tập thiền.
Mọi người nhiều khi hỏi rằng tôi đã học được gì trong khoảng thời gian đấy.
Thì, rõ ràng là một số thứ sẽ không còn như trước.
Nhìn thẳng vào vấn đề mà xem, trở thành một nhà độc thân
thì sẽ có rất nhiều thứ thay đổi.
Nhưng nhiều hơn thế
nó dạy tôi -- nó giúp tôi trân trọng hơn,
và hiểu rõ hơn về thời điểm hiện tại
Ý tôi là không bị lạc trong những suy nghĩ,
không bị phân tâm
không bị choáng ngợp bởi những cảm xúc khó khăn
mà thay vào đó, học cách để hiện diện ở đây và vào lúc này
học cách quan tâm, cách hiện diện
Tôi cho rằng thời điểm hiện tại đang bị xem nhẹ.
Nó nghe có vẻ rất đỗi bình thường, nhưng vì chúng ta dành quá ít thời gian
cho những thời điểm hiện tại, nên chúng không còn bình thường nữa.
Một nghiên cứu gần đây của đại học Harvard
cho biết, trung bình, trí óc của chúng ta
bị lạc trong những suy nghĩ 47% thời gian.
47 phần trăm
Đồng thời, chính sự mất tập trung này
là nguyên nhân trực tiếp của việc không hạnh phúc.
Chúng ta không sống lâu đến mức ấy
nhưng dành nửa đời người lạc trong những suy nghĩ
và có khả năng hoàn toàn buồn bã.
tôi không biết nữa, nó thật sự có vẻ bi thàm,
đặc biệt là khi mà chúng ta có thể làm gì đấy để thay đổi nó,
khi mà có một cách tích cực, thực tế, khả thi,
và đã được khoa học chứng minh,
có thể giúp tâm trí chúng ta khỏe mạnh hơn,
biết quan tâm hơn và ít bị phân tâm hơn.
Và vẻ đẹp của nó nằm ở chỗ, mặc dù
nó chỉ chiếm khoảng 10 phút trong ngày,
nó tác động đến toàn bộ cuộc sống của chúng ta
Nhưng chúng ta cần phải biết làm cách thực hiện nó
Chúng ta cần tập luyện. Chúng ta cần khuôn khổ
để học cách quan tâm.
Đó chính là bản chất của thiền:
làm quen với thời điểm hiện tại.
Tuy nhiên, chúng ta cũng cần phải biết cách tiếp cận thiền
đúng đắn để có thể thu được nhiều lợi ích nhất từ nó.
Những trái banh này sẽ giúp tôi giải thích đều ấy, nếu bạn đang thắc mắc nãy giờ,
bởi vì đa số mọi ngưởi cho rằng
thiền đồng nghĩa với việc loại bỏ hết mọi suy nghĩ,
cảm xúc, bằng cách nào đó kiểm soát tâm trí
nhưng thật ra, nó khác xa như vậy.
Nó giống hơn với việc lùi lại để
nhìn những suy nghĩ một cách rõ ràng,
chứng kiến dòng suy nghĩ đến và đi cũng như cảm xúc đến và đi
với một tâm trí thoải mái, tập trung chứ không đánh giá
Để lấy ví dụ, ngay bây giờ,
nếu như tôi tập trung quá mức vào những trái banh, thì tôi
không tài nào thả lỏng và nói chuyện với các bạn được.
Còn nếu tôi quá thoải mái nói chuyện với các bạn
thì tôi không tài nào tập trung vào những trái banh. Tôi sẽ làm rơi chúng ngay.
Trong cuộc sống, và trong thiền, sẽ có lúc
bạn tập trung quá mức một chút,
và cuộc sống bắt đầu càm thấy như thế này.
Cuộc sống trở nên rất không thoải mái,
khi bạn trở nên căng thẳng như thế này.
Vào những thời điểm khác, chúng ta có thể lơi là hơi quá đà một chút
và mọi thứ sẽ trở nên như thế này.
Dĩ nhiên trong thiền
chúng ta kết thúc bằng việc ngủ gục.
Thế nên chúng ta đang tìm kiếm một sự cân bằng, một sự thoải mái có tập trung
để cho phép những dòng suy nghĩ đến và đi
mà không có tất cả những rối trí
Cái mà hay xảy ra khi chúng ta học cách quan tâm đó
chính là chúng ta bị phân tâm bởi một suy nghĩ.
Coi đây như một sự lo lắng.
Tất cả mọi thứ đều ổn, và chúng ta nhận ra dòng suy nghĩ lo lắng này,
nó giống như là, "Ồ, trước giờ không nhận ra là mình đang lo lắng về vấn đề này."
Bạn nghĩ về nó lần nữa, lặp lại. "Ồ, mình lo quá."
Ồ, tôi thật sự rất lo lắng. Wow, có rất nhiều nỗi lo.
Và trước khi mà chúng ta kịp nhận ra nó, thì
chúng ta lo lắng về việc cảm thấy lo lắng
Bạn biết đấy, chuyện này thật điên rồ. Chúng ta lúc nào cũng như vậy
kể cả trong những chuyện hằng ngày.
Nếu như bạn nghĩ về lần cuối cùng, tôi không biết,
bạn có một cái răng bị lung lay
Bạn biết là nó đang lung lay, và bạn biết là nó đau
Nhưng bạn làm gì mỗi 20 hoặc 30 giây?
(lầm bầm) nó đau quá. Và chúng ta củng cố cảm giác này, đúng không
Và chúng ta chỉ tiếp tục nói với bản thân là nó đau
và chúng ta lúc nào cũng làm như vây. Và chỉ khi học cách
quan sát tâm trí trong những lúc này, chúng ta mới có thể bắt đầu quên đi
những suy nghĩ và cách suy nghĩ như thế này.
Tuy nhiên nếu như bạn ngồi xuống và quan sát trí não như thế này
bạn sẽ thất có rất nhiều kiểu khác nhau.
Bạn có thể thấy một tâm trí thật sự lúc nào cũng căng thẳng--
toàn bộ thời gian
Đừng ngạc nhiên khi bạn cảm thấy khó chịu trong người,
khi bạn ngồi không và chẳng làm gì cả và tâm trí bạn cảm thấy như vậy
Bạn có thể sẽ tìm thấy một tâm trí rất tẻ nhạt
và chán ngắt, và bạn, gần như là tự động vậy,
cảm thấy như thể cần phải
đứng dậy, đi làm, ăn, ngủ, thức dậy, làm việc.
hoặc nó có thể chỉ là một ý nghĩa thường trực
lúc nào cũng luẩn quẩn trong đầu chúng ta.
Cái gì cũng được, thiền cho chúng ta
cơ hội, khả năng để có thể lùi lại
và nhìn sự việc dưới một quan điểm khác,
để thấy rằng mọi thứ không phải lúc nào cũng như ta thấy
Chúng ta không thể thay đổi
tất cả mọi điều nhỏ nhặt xảy đến với ta trong cuộc sống.
nhưng chúng ta có thể thay đổi cách mà chúng ta trải nghiệm chúng.
Đó chính là tiềm năng của thiền, của sự tập trung.
Bạn không phải đốt nhang,
và bạn chắc chắn không phải ngồi trên sàn.
Tất cả những gì bạn phải làm là dành ra 10 phút trong một ngày
để lùi lài, để làm quen bản thân với những giây phút hiện tại
để mà tận hưởng một cảm giác tuyệt vời hơn
của sự tập trung, bình tĩnh và rõ ràng trong cuộc sống.
Xin cảm ơn. (Vỗ tay)