Tên tôi là Safia Elhillo,
và bài thơ này có tên
"Tận dụng nước".
Pha loãng
ta quên mất từ "kinh tế"
trong tiếng Ả Rập,
quên từ عسل trong tiếng Anh,
quên luôn từ "ngợi ca"
trong tiếng Ả Rập
và cả từ مسكين trong tiếng Anh,
từ 'bánh sandwich" trong tiếng Ả Rập,
từ وله và مطعم và صيدلية
trong tiếng Anh.
Này cô gái ngốc nghếch,
Đại Tây Dương lấy mất lưỡi em rồi.
Mơ hồ
trở về nhà nơi ta
bị sự lịch sự thái quá quấy rầy
mà ngay cả bác sĩ
cũng chẳng thể gọi tên,
mắt trái của ông
mờ đi như có khói phủ,
mà ta được biết
là bệnh cườm nước
trong tiếng Ả Rập vẫn dịch là
dòng nước trắng
bơi
ta muốn về nhà
tan biến
ta muốn về nhà
chìm đắm
phân nửa (số đó) thất bại
em phải trở nên vô ơn
em phải tha thiết
với sự an toàn mà
cái passport Mỹ của em mang lại
liệu em đã bao giờ hiểu
điều gì đã mất đi để mang em đến đây.