[WESTON PEW] Xe đẩy trên xe ô tô !
[MARELA ZACARIAS] Em không biết mở như thế nào đâu.
Em có thể tìm kiếm trong mục hướng dẫn, nhưng anh không cần phải
Cơ bản, việc chúng ta sẽ làm là
lắp ráp mọi thứ với nhau từ 1 đến 5,
đó là phần của mảnh ghép sẽ hướng lên trần nhà.
Tôi phát hiện ra mình đã nhận được công việc này
trùng với thời gian, đúng hơn là cùng tuần lễ
mà tôi biết rằng mình đã có thai.
[Marela Zacarias, họa sĩ]
Ý tôi là, chúng tôi luôn đùa cợt về việc mình sẽ sinh đôi
bởi vì chúng sinh cùng lúc.
Đúng rồi đấy !
[PEW] Ngầu quá ! Chiếc xe đầu tiên của thằng bé !
anh thích nó.
[ZACARIAS] Trông đẹp đấy.
[PEW] Hơi thấp so với anh
[WESTON PEW, CHỒNG]
[ZACARIAS] Em nghĩ là anh có thể chỉnh được mà
Anh có thể chỉnh lại không?
[Bed Stuy, Brooklyn]
[Tác phẩm Sự kỳ vọng vĩ đại của Marela Zacarias]
Tôi muốn hoàn thành tác phẩm này trước khi tôi sinh con
nên chúng tôi đang đấu tranh với thời gian.
Và tôi cảm thấy cả 2 dự án đều đang phát triển theo cùng một hướng.
Ngay khoảnh khắc chúng tôi xem bản siêu âm,
chúng tôi lần đầu tiên
và tất cả đều màu trắng.
Bạn không biết được nó sẽ nhìn như thế nào.
Và sau đó, khi tác phẩm bắt đầu
đứa bé đang lớn lên.
Và cũng như thế, tác phẩm của chúng tôi cũng dần hoàn thành.
[Marela, 1 tuổi]
[Marela, 2 tuổi]
[Marela, 3 tuổi]
Tôi cảm giác cùng lúc chúng ta tiến lên phía trước,
việc nhận ra bạn đến từ đâu lúc nào cũng quan trọng,
và chỉ đến khi chúng ta hòa nhập đước với nguồn gốc của mình
lúc đó bạn mới hoàn thiện.
Khi tôi mới chuyển đến New York, tôi đang là người chuyên đi vẽ tranh tường
Tôi có cảm giác, sau 10 năm vẽ tranh lên các bức tường
cho những người khác, cùng với những người khác
tiếng nói riêng của tôi với vai trò là một người nghệ sĩ
là muốn đòi hỏi thêm chút không gian để thử nghiệm,
và đó là khi tôi quyết định đi học cao học.
Học cao học khiến tôi khốn đốn.
Nó thật sự thúc đẩy tôi tìm ra điều tôi muốn nói
và tôi muốn nói điều đó như thế nào.
Và tôi rất vui vì tôi cảm thấy
giờ đây tôi có thể diễn đạt nhiều thứ hơn bằng ngôn ngữ của chính mình.
[Khách sạn William Vale, Williamsburg]
Nhưng tôi cũng cho rằng tác phẩm của mình vẫn là bài tường thuật
đằng sau nó là câu chuyện,
là sự tìm kiếm.
Nên nếu tôi sáng tạo một tác phẩm
cho khách sạn đang được xây dựng ở Williamsburg này,
cho một nơi ở Brooklyn mà đang phát triển nhanh chóng,
tôi nghĩ là mình phải quay trở về quá khứ
trở về nguồn gốc.
Và khi tôi tìm kiếm,
mọi thứ bắt đầu xuất hiện.
Cảm giác rất thật.
Và đó là những gì đã xảy ra
khi tôi nghiên cứu lưu trữ từ Lịch sử Xã hội Brooklyn
và tôi bắt đầu nhìn vào bản đồ Brooklyn.
Tôi nghĩ hình dáng, đối với tôi, hiện ra như thể "Đây chính là nó".
Tôi cảm thấy như chúng ta đang ở thời đại mà mọi thứ
ở Brooklyn đang tiến lên phía trước một cách nhanh chóng,
và thay đổi chóng mặt.
Một phần của năng lượng này thì hầu như không thể dừng lại được.
ý tôi là, tất cả chúng ta đều bị ảnh hưởng bởi nó,
cả tiêu cực lẫn tích cực.
Vì thế, tôi thật sự muốn dành một khoảng thời gian để nhìn lại quá khứ,
và tôi đã làm ra một tác phẩm về nó
về năng lượng đã bắt đầu tất cả.
Đây thật ra là trần nhà.
Đó là Williamsburg và Greenpoint và Bushwick.
Đây là bản phác họa,
còn đây chỉ là một nửa của tác phẩm.
Đây là tầng hai dẫn xuống dưới.
Khi tôi đang sáng tác trên một bức tường tưởng tượng,
chúng đều kể lên một câu chuyện trực quan.
Bạn có thể nhìn và lập tức nhận ra nó muốn gửi gắm điều gì.
Nhưng đó là kết thúc của sự tương tác.
Tôi cho rằng sự trừu tượng cho phép câu chuyện được sàng lọc
và trở nên khác hoàn toàn
mà mọi người có thể nhìn thấy hoặc không thấy gì cả.
Nhưng ít nhất nó sẽ đặt ra câu hỏi "Đây là về cái gì?"
thay vì chỉ là "Ồ, ra là thế này".
[PEW] Một khi lên màu,
tác phẩm sẽ bắt đầu khoe sắc,
thể hiện bản chất của mình.
[ZACARIAS] Bằng vài cách nào đó, điều đó khá giống với việc sinh con
Như là, bạn cần mẫn làm việc trong suốt thời gian dài
mà không hề biết nó sẽ nhìn như thế nào
hoặc tính cách sẽ ra sao.
[PEW] Tác phẩm này, như là, giai đoạn đầu tiên của việc sinh nở.
[CƯỜI]
Đó là khi đầu của đứa bé bắt đầu chui ra.
Một vài cú đẩy mạnh nữa và...
[CƯỜI]
... chúng ta xong rồi !
Vào lúc 12:34 sáng ngày 3 tháng 1,
Mateo Zacarias Pew đã được sinh ra.
[ZACARIAS] Bạn biết đấy, người Tây Ban Nha có câu nói thế này
"Nếu bạn muốn làm Chúa cười,
hãy nói với ngài những kế hoạch của bạn".
Tôi đã có ý tưởng sẽ sắp xếp dự án này, và sau đó sinh con,
nhưng tòa nhà bị hoãn xây dựng.
Và việc tôi mang thai khiến nhiều thứ bị trễ nãi.
Không phải mọi thứ sẽ thuận buồm xuôi gió như bạn nghĩ,
nhưng điều đó không sao cả.
Ý tôi là, tôi nghĩ rằng mình may mắn khi có một người chồng tuyệt vời
người ủng hộ các tác phẩm của tôi 100%
và là người sẽ giúp tôi nuôi Mateo
và cũng là người sẽ giúp tôi hoàn thành các công việc
ở xưởng vẽ.
Vì trông có vẻ tiến độ công việc sẽ không chậm hơn.
Tôi chắc chắn sẽ không ngừng công việc của mình.
Và hy vọng là tôi sẽ có thể dành hết thời gian của mình với đứa con
và nhìn nó trưởng thành
và luôn ở cạnh thằng bé.