[Windsor Terrace, Brooklyn] [New York Close Up] [Daniel Gordon - họa sĩ] [Điện thoại rung] [Gordon] Xin chào? ["Daniel Gordon Looks Back'] --Vâng, tôi đây Vài tuần trước, khi tôi đang làm việc, tôi nhận được cuộc gọi từ người đã mua tác phẩm của tôi từ năm 2004 bức ảnh đã hư hại và họ hỏi liệu nó có thể được in lại Thế là tôi cảm giác rất tuyệt khi nhìn lại mười năm về trước và nhìn lại những gì tôi đã làm Nó giống một cách ngạc nhiên với những gì tôi đang làm hiện tại Tôi rất thích cái cây nó-- trông nó rất lạ-- và đó chính là đầu mối để nhận ra nó là một hoạt cảnh được dựng lên. Trở về lúc mà tôi bắt đầu nhận biết giọng nói của mình và học cách tạo đồ vật logic. Tôi cố gắng làm chúng giống với thực tế nhất nhưng đó lại là thứ làm tôi càng ngày càng ít hứng thú hơn. Không phải là không có sự thực tế trong những tác phẩm của tôi nhưng thay vì giấu đi tất cả, tôi rất thích để mọi người thấy một đống giấy nhăn nheo và những đồ vật làm thủ công. để chứng tỏ rằng Photoshop là một thứ đại diện cho cả một quá trình. Biến quả dưa hấu thành màu lam hay để quả đào màu lục... Những thứ mang hình ảnh riêng. Và thêm một chút âm thanh cho chúng. [Tiếng chìu khóa kêu] [Danny chuyển tới một studio mới] [cạnh người vợ Rudy] [RUBY SKY STILER] chúng tôi nghĩ mình cần cho nhau khoảng không nhưng hóa ra cái chúng tôi cần là thời gian bên cạnh nhau. [Cả hai cùng cười] [Gordon] Rudy có lẽ thích công việc cũ của tôi hơn là tôi thích nó, và ngược lại, tôi thích công việc cũ của Rudy hơn cô ấy. Rất hiếm khi chúng tôi nhìn lại và thốt lên: ''Những điều chúng tôi từng làm thật tuyệt vời'' Không bao giờ. [STILER] Khi tôi tiếp tục với tác phẩm, tôi càng ngày càng thấy chán nó [Rudy Sky Stiler,họa sĩ] [GORDON] Nhưng thỉnh thoảng, bạn nghĩ ''Đã rất lâu rồi..." kể từ khi bạn khách quan trong vấn đề gì đó... [STILER] Tôi đã nghe anh ấy nói thế trước đây, và tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy. [GORDON] Chưa bao giờ sao? [STILER] Vâng. [GORDON] thậm chí đến bây giờ , em... ...nói thế nào nhỉ, um.. [STILER] Chúa ơi, đừng nói lời nào nữa. [GORDON] Vậy còn cái bình? Nó rất tuyệt! [STILER]Okay, đó là cái duy nhất... [GORDON] Thấy chưa [STILER]... em vẫn thấy nó ổn. [GORDON] Okay, vậy còn, um... [STILER] Okay, dừng đi! [GORDON] Bằng một cách nào đó, bạn càng làm nhiều, thì càng có nhiều thứ cần phải làm. Bạn làm rất nhiều rồi sau đó dừng lại một lát, nhìn lại những thứ đã làm : một vài tác phẩm và muốn phát triển chúng Ví dụ, tôi tìm được bức tranh này khi đang chuyển đồ. Nó được làm cùng thời gian với một số bức tranh khác. Và tôi được nó truyền lại cảm hứng và muốn xem nó sẽ ra sao nếu tôi bắt đầu nó như thế này. Tôi cảm thấy thú vị khi mà tôi tách rời cái bộ phận nhận diện khuôn mặt Như kiểu muốn thử coi tôi có thể có những ý tưởng gì cho một bức chân dung. Như kiểu tôi có thể làm gì với con mặt ấy-- hay là cái mũi ấy -- hoặc là cái mồm ấy-- và hi vọng có thể nhìn nhận nó là một bức chân dung, bằng một cách nào đó. Lấy những bức ảnh này làm ví dụ thử. Chúng còn quá mới và tôi vẫn chưa biết sẽ kết hợp chúng như thế nào. Tôi nghĩ mình cần một thời gian dài để hiểu những điều mà mình đang làm. [STILER] Tôi đã đứng trên sân khấu trong vài tháng và tôi không thể nhận ra được nơi mình muốn đến là đâu. Và giống như kiểu tôi luôn có suy nghĩ sẽ trở lại ngày hôm qua và tiếp tục thất bại. Tôi luôn có cảm giác không bao giờ hài lòng với tác phẩm của mình và tôi thấy đó là điều tốt-- và tôi rất sốt sắng Tôi chỉ muốn bắt tay vào và làm thôi nó vượt xa sự kỳ vọng của tôi và làm nhiều thứ đầy tham vọng và khiến tôi kinh ngạc. [GORDON] Thế hệ của tôi ở ngay chính giữa. Một nửa cuộc đời không có internet và nửa còn lại thì có. Vì vậy tôi nghĩ tôi có một cuộc đấu tranh rất thú vị giữa mô hình hóa và kỹ thuật số. Và tôi thích cả hai. [Tiếng màn trập máy ảnh] Tôi biết, ví dụ như cái bức tranh to này. Tôi đã đưa ra một quyết định nhanh chóng, dưa hấu, cái bình màu xanh lá, mận màu xanh dương, và quả đào màu cam. Và tạo chúng trên tấm vải canvas mới, và đóng dấu chúng... rồi chuyển qua một tấm vải canvas mới. Tôi rất hiếu lỳ-- bây giờ vẫn thế nếu có cách nào đó để tạo ra những bức ảnh không nội dung nhưng bằng cách nào đó vẫn liên quan đến những bức ảnh của tôi thì chúng, như kiểu lai. Tôi rất thích thú khi thấy ranh giới giữa một bức ảnh chụp và một bức tranh vẽ, và một bức điêu khắc. Tôi nghĩ câu hỏi thật sự là làm sao để tiếp tục công việc và toàn tâm phát triển, toàn tâm say mê những gì bạn đang làm. Và đối với tôi, cách duy nhất là liên tục thử những thứ mới-- và tìm thêm nhiều cách đẻ làm những bức ảnh. Vì vậy, cuối cùng có lẽ những câu hỏi sẽ được giải đáp. Nhưng, ngay bây giờ, tôi nghĩ tôi sẽ không ngừng đặt ra những câu hỏi. ... ... ... ... ... ...