[Windsor Terrace, Brooklyn] [New York Close Up] [Daniel Gordon - họa sĩ] [Điện thoại rung] [Gordon] Xin chào? ["Daniel Gordon Looks Back'] --Vâng, tôi đây Vài tuần trước, khi tôi đang làm việc, tôi nhận được cuộc gọi từ người đã mua tác phẩm của tôi từ năm 2004 bức ảnh đã hư hại và họ hỏi liệu nó có thể được in lại Thế là tôi cảm giác rất tuyệt khi nhìn lại mười năm về trước và nhìn lại những gì tôi đã làm Nó giống một cách ngạc nhiên với những gì tôi đang làm hiện tại Tôi rất thích cái cây nó-- trông nó rất lạ-- Trở về lúc mà tôi bắt đầu nhận biết giọng nói của mình và học cách tạo đồ vật logic. Tôi cố gắng làm chúng giống với thực tế nhất nhưng đó lại là thứ làm tôi càng ngày càng ít hứng thú hơn. Không phải là không có sự thực tế trong những tác phẩm của tôi nhưng thay vì giấu đi tất cả, tôi rất thích để mọi người thấy một đống giấy nhăn nheo và những đồ vật làm thủ công. để chứng tỏ rằng Photoshop là một thứ đại diện cho cả một quá trình. Biến quả dưa hấu thành màu lam hay để quả đào màu lục... Những thứ mang hình ảnh riêng. Và thêm một chút âm thanh cho chúng. [Tiếng chìu khóa kêu] [Danny chuyển tới một studio mới] [cạnh người vợ Rudy] [RUBY SKY STILER] chúng tôi nghĩ mình cần cho nhau khoảng không nhưng hóa ra cái chúng tôi cần là thời gian bên cạnh nhau. [Cả hai cùng cười] [Gordon] Rudy có lẽ thích công việc cũ của tôi hơn là tôi thích nó, và ngược lại, tôi thích công việc cũ của Rudy hơn cô ấy. Rất hiếm khi chúng tôi nhìn lại và thốt lên: ''Những điều chúng tôi từng làm thật tuyệt vời'' Không bao giờ. [STILER] Khi tôi tiếp tục với tác phẩm, tôi càng ngày càng thấy chán nó [Rudy Sky Stiler,họa sĩ] [GORDON] Nhưng thỉnh thoảng, bạn nghĩ ''Đã rất lâu rồi..." kể từ khi bạn khách quan trong vấn đề gì đó... [STILER] Tôi đã nghe anh ấy nói thế trước đây, và tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy. [GORDON] Chưa bao giờ sao? [STILER] Vâng. [GORDON] thậm chí đến bây giờ , em... ...nói thế nào nhỉ, um.. [STILER] Chúa ơi, đừng nói lời nào nữa.