(Hát) Tôi thấy trăng. Trăng thấy tôi. Trăng nhìn thấy người tôi không thấy. Chúa chúc lành cho mặt trăng và Chúa chúc lành cho tôi. Và Chúa chúc lành cho những người mà tôi không nhìn thấy Nếu tôi lên thiên đàng, trước cả bạn, Tôi sẽ đào một cái lỗ và kéo bạn qua. Và tôi sẽ viết tên bạn trên từng vì sao, và đó là cách mà thế giới có vẻ không giống thế nữa. Phi hành gia sẽ không làm việc ngày hôm nay. Anh ta đang bệnh. Anh ta tắt điện thoại di động, laptop, sách vở, đồng hồ báo thức. Có con mèo mập ú đang ngủ trên sofa của anh ấy, mưa va vào cửa sổ và không có dấu hiệu nào của cà phê trong không gian bếp. Mọi người đang bối rối. Các kỹ sư ở tầng 15 đã dừng làm việc với máy móc hạt phân tử. Căn phòng phản trọng lực đang rò rỉ, và kể cả đứa bé đầy tàn nhang đeo kính, công việc của nó là đi đổ rác, nó cũng đang lo lắng, lục tung cái túi, làm rơi vỏ chuối và cái cốc giấy. Không ai để ý cả. Họ quá bận rộn tính toán lại ý nghĩa của thời gian đã qua. Có bao nhiêu ngân hà ta mất đi mỗi giây? Bao lâu nữa tên lửa tiếp theo sẽ được phóng? Ở đâu đó một electron bay khỏi đám mây năng lượng của nó. Một lỗ đen được tạo ra. Người mẹ đã dọn bàn ăn tối xong. Cuộc marathon luật và trật tự đang bắt đầu. Phi hành gia đang ngủ. Ông ta đã quên tắt đồng hồ, đồng hồ tíc tóc, như một luồng kim loại chống lại cổ tay. Ông ta không nghe thấy. Ông ta mơ đến san hô đá ngầm và sinh vật phù du. Các ngón tay ông ta tìm cột buồm của cái bao gối. Ông ta trở mình, mở mắt ra cùng lúc. Ông ta nghĩ rằng làm thợ lặn là việc tuyệt vời nhất trên đời. Có nhiều nước để lướt qua! (Vỗ tay) Cám ơn quý vị. Khi tôi còn bé, tôi không hiểu được khái niệm rằng ta chỉ có thể sống một cuộc sống. Không phải một cách ẩn dụ. Ý tôi là, tôi nghĩ đến cái tôi cần phải làm mọi thứ cần phải làm và là những gì mà nó phải trở thành. Vấn đề chỉ là thời gian. Và không có giới hạn nào cho tuổi tác hay giới tính. hoặc chủng tộc hay kể cả khoảng thời gian phù hợp. Tôi chắc rằng tôi đang thực sự trải qua cảm giác làm một lãnh đạo của phong trào dân quyền hoặc một đứa trẻ 10 tuổi sống trong nông trại trong vòng xoáy bụi bặm hay là hoàng đế nhà Đường của Trung Hoa. Mẹ tôi nói rằng khi người ta hỏi tôi muốn làm gì khi tôi lớn, câu trả lời của tôi thường là: công chúa-vũ công balle-phi hành gia. Và điều mẹ tôi không khiểu chính là tôi không cố gắng phát minh ra một combo nghề siêu phàm. Tôi chỉ liệt kê ra những gì tôi nghĩ tôi sẽ làm: một nàng công chúa và một vũ công balle và một phi hành gia. Tôi chắc rằng danh sách sẽ còn tiếp tục. Tôi thường cắt ngắn đi đấy chứ. Chưa bao giờ có câu hỏi rằng tôi sẽ phải làm gì nhưng là những câu hỏi khi nào tôi làm. Và tôi chắc chắn rằng nếu tôi làm tất cả mọi thứ, thì điều đó có nghĩa tôi phải hành động khá nhanh, bởi vì có nhiều thứ tôi cần làm. Nên cuộc sống của tôi luôn ở tình trạng vội vã. Tôi luôn sợ rằng mình bị bỏ lại phía sau. Và vì tôi lớn lên ở New York, theo như tôi biết, "vội vã" là điều bình thường. Nhưng, tôi lớn lên, tôi đã nhận ra rằng tôi sẽ không sống hơn nhiều hơn một cuộc đời. Tôi chỉ biết rằng vậy thì có vẻ giống cô gái tuổi teen ở New York, không phải mộ,t cậu trai tuổi teen ở New Zealand không phải nữ hoàng tiệc tùng ở Kansas. Tôi chỉ cần nhìn qua lăng kính của mình. Và chính thời gian này, tôi bắt đầu bị ám ảnh với những câu chuyện, bởi vì qua các câu chuyện tôi mới có thể thấy bằng lăng kính của người khác, dù ngắn gọn hay chưa hoàn hảo. Và tôi bắt đầu khát khao lắng nghe kinh nghiệm của người khác bởi tôi quá ghen tị với những cuộc sống hoàn hảo mà tôi chưa bao giờ được sống, và tôi muốn nghe về tất cả những gì tôi đã bỏ lỡ. Và nhờ thuộc tính bắc cầu, tôi nhận ra rằng một vài người không bao giờ có có thể biết cảm giác thế nào khi là cô gái trẻ ở New York. Nó có nghĩa là họ không biết cảm giác thế nào khi tàu điện rời bến sau nụ hôn đầu tiên, hay bình yên thế nào khi tuyết rơi. Và tôi muốn họ biết, tôi muốn nói với họ. Và điều này trở thành tâm điểm sự ám ảnh trong tôi. Tôi bận rộn với chính mình, kể, chia sẻ, và sưu tầm những câu chuyện. Và không phải chỉ mới đây tôi nhận ra rằng tôi không thể vội vã với thơ được. Vào tháng tư, tháng thơ ca quốc gia , có một thử thách mà nhiều nhà thơ từ các công đồng thơ văn tham gia, và nó được gọi là thách thức 30/30. Ý tưởng là bạn viết bài thơ mới mỗi ngày trong cả tháng tư. Và năm trước, lần đầu tôi thử và tôi rùng mình bởi khả năng tôi có thể làm thơ. Nhưng cuối tháng, tôi nhìn lại 30 bài thơ tôi đã viết và nhận ra rằng chúng đang cố kể cùng một câu chuyện, nó đã lấy đi của tôi 30 lần thử để hình dung ra cách mà nó phải được kể. Và tôi nhận ra rằng đúng ra có lẽ các câu chuyện khác trên phương diện rộng hơn. Tôi có câu chuyện tôi đã cố kể trong nhiều năm, viết lại viết lại và liên tục tìm kiếm những từ phù hợp. Có một bài thơ Pháp và là nhà văn tiểu luận, tên là Paul Valery ông nói bài thơ không bao giờ hoàn chỉnh, nó chỉ bị bỏ rơi. Và điều này làm tôi sợ bởi nó ám chỉ tôi có thể tiếp tục chỉnh sửa lại và viết lại nhiều lần và nó phụ thuộc vào quyết định của tôi khi nào bài thơ có thể hoàn tất và khi nào tôi có thể bước ra khỏi nó. Và điều này đi ngược lại bản chất ám ảnh tôi để cố gắng tìm câu trả lời đúng và ngôn từ hoàn hảo, dạng hoàn hảo. Và tôi dùng thơ trong cuộc sống của tôi, như cách để điều hướg và làm việc qua mọi thứ. Nhưng chỉ vì tôi kết thúc bài thơ, không có nghĩa tôi đã giải quyết những gì mà tôi đang khó xử. Tôi thích xem lại bài thơ cũ bởi nó chỉ cho tôi chính xác tôi đã ở đâu vào thời điểm đó và điều gì tôi đã cố gắng hướng đến và những từ ngữ tôi đã chọn để giúp tôi. Bây giờ, tôi có câu chuyện tôi đã và đang sai lầm từ năm này sang năm khác và tôi không chắc tôi đã tìm trạng thái hoàn hảo chưa, hay đây chỉ là một cố gắng mà thôi và tôi sẽ cố gắng viết lại khi tìm ra cách tốt hơn để kể nó. Nhưng tôi không biết sau này, khi nhìn lại tôi có thể biết được đây là nơi tôi đang ở trong quá khứ và đây là điều tôi đang cố hướng đến, với những từ này, tại đây, trong phòng này với quý vị. Như vậy Cười Không phải nó luôn như vậy. Có những lúc ta phải nhúng tay vào. Khi ta trong bóng tối, đa phần là thế, ta phải mò mẫm. Nếu ta cần thêm tương phản, thêm bão hòa tối tăm hơn và sáng hơn, họ gọi nó là sự phát triển mở rộng. Nó có nghĩa là bạn đã hít thuốc dài hơn, dài hơn cổ tay áo. Không phải lúc nào cũng dễ. Ông Stewart là nhiếp ảnh gia hải quân. Trẻ, đầy nhiệt huyết và xông xáo, nắm đấm ông như bọc tiền nén chặt, ông giống như thủy thủ Popeye hồi sinh Nụ cười khúc khích, chòm râu ở ngực, ông đã chiến đấu trong Thế chiến II, với điệu cười và sở thích. Khi họ hỏi ông rằng ông biết chụp hình chứ, Ông nằm, ông học cách đọc bản đồ Châu Âu, đọc ngược, từ độ cao của một máy bay chiến đấu, Máy ảnh chụp, mí mắt chớp, màu tối hơn màu tối và sáng hơn màu sáng. Ông học về chiến tranh như ông đọc đường về nhà. Khi người lính khác trở về, họ cho vũ khí nghỉ ngơi nhưng ông mang theo những thấu kính và máy ảnh về nhà. Mở một cửa tiệm, biến nó thành một gia đình. Cha tôi được sinh ra trong thế giới đen và trắng. Đôi tay bóng rổ của ông học được những lần bấm máy ảnh, những thấu kính vào khung, những thước phim vào camera hóa chất vào thùng nhựa.. Ông biết các thiết bị nhưng ông không biết về nghệ thuật. Ông biết màu tối nhưng không biết sáng Cha tôi học ảo thuật, ông dành thời gian theo ánh sáng. Ông từng đi xuyên qua đất nước để theo một ngọn lửa rừng, săn ngọn lửa với máy ảnh của ông trong cả tuần. "Đi theo ánh sáng", ông nói. "Đi theo ánh sáng". Đây là những phần trong tôi mà tôi chỉ nhận ra từ những bức ảnh. Gác xép trên Đường Wooster với hành lang kẽo kẹt, trần nhà 12ft (3.6m), bức tường trắng và sàn nhà lạnh. Đây là nhà mẹ tôi, trước khi bà làm mẹ. Trước khi bà làm vợ, bà là nghệ sĩ. Và chỉ có hai phòng trong căn nhà, với những bức tường chạm tới trần nhà, và những cánh cửa mở rồi đóng, có phòng tắm và phòng tối. Phòng tối do mẹ tự xây, với chậu thép không rỉ tự làm, một bàn kéo 8x10 di chuyển lên xuống bởi cái máy quay tay to đùng, một dải ánh sáng các màu cân bằng, một bức tường kính trắng để xem bản in, một khay phơi kéo ra vào từ bức tường. Mẹ tôi tự xây cho bà một phòng tối. Biến nó thành nhà của bà. Yêu một người đàn ông với đôi bàn tay bóng rổ, với cách ông nhìn vào ánh sáng. Họ cưới nhau. Rồi có con. Chuyển đến căn nhà gần công viên. Nhưng họ vẫn giữ gác xép ở đường Wooster cho tiệc sinh nhật và săn châu báu. Đứa bé chỉ vào sắc xám, nhét đầy album ảnh của ba mẹ nó với những bóng đỏ và kẹo vàng. Đứa trẻ lớn lên thành một cô gái không có tàn nhang, với nụ cười khúc khích, cô không hiểu tại sao bạn bè cô không có phòng tối trong nhà, cô chưa bao giờ thấy cha mẹ hôn nhau, cô chưa bao giờ thấy họ nắm tay. Nhưng một ngày, có đứa bé xuất hiện, với tóc thẳng và đôi má mọng Người ta gọi cậu là khoai tây. Khi cậu cười, cậu cười thật to cậu sợ chú chim bồ câu trên lối thoát hiểm. Và bốn người họ sống trong căn nhà gần công viên. Cô gái không tàn nhang, chàng trai khoai tây, người cha bóng rổ và người mẹ phòng tối và họ thắp nến, cầu nguyện, và góc ảnh cong lên. Ngày nọ, vài ngọn tháp đổ. Và căn nhà gần công viên trở thành căn nhà dưới bụi tro, và họ chạy đi với ba lô, trên xe đạp đến những phòng tối Nhưng gác xép trên đường Wooster được xây cho một nghệ sỹ, không phải cho một gia đình bồ câu, và tường không chạm trần đã không đứng vững được trong gào thét và người đàn ông với đôi tay bóng rổ để vũ khí của ông nghỉ ngơi. Ông không thể chiến đấu trong cuộc chiến, và không có bản đồ về nhà Tay ông không còn vừa với máy ảnh nữa, không vừa với vợ của ông, không vừa với thân ông. Chàng trai khoai lang nghiền nắm đấm vào miệng anh cho đến khi chẳng còn gì để nói. Do đó, cô gái không tàn nhang trân trọng săn đón chính cô ấy. Và trên đường Wooster, trong tòa nhà với hành lang kẽo kẹt và gác xép với trần 12 ft (3.6m) và phòng tối với những cái chậu dưới ánh sáng cân bằng màu, cô tìm được mẩu ghi chú, đính lên tường với một cái ghim, nó ở đây một thời gian trước tòa tháp trước khi có những đứa trẻ. Và mẩu ghi chú viết: "Một gã đã yêu cô gái làm việc trong phòng tối." Đó là một năm trước khi cha tôi cầm máy ảnh lần nữa. Lần đầu của ông, ông đi theo ánh sáng Giáng sinh, nhấp nháy trên đường từ những ngọn cây của New York, những đốm sáng nhỏ, nhấp nháy từ những góc tối hơn cả màu tối. Một năm sau ông đi dọc đất nước để đi theo ngọn lửa trong rừng, ở đó cả tuần và đi săn với máy ảnh của ông nó tàn phá bờ biển phía Tây ngốn xe tải 18 bánh trong bước đi của nó. Ở phía bên kia của đất nước, tôi đến lớp và viết thơ bên lề tập vở. Chúng ta học nghệ thuật của việc nắm bắt. Có thể chúng ta đang học nghệ thuật níu giữ. Có thể chúng ta đang học nghệ thuật của việc cho đi. (Vỗ tay)