1 00:00:01,617 --> 00:00:03,582 Lúc tôi tám tuổi, 2 00:00:03,582 --> 00:00:05,740 lớp tôi có một cô bạn mới nhập học, 3 00:00:05,740 --> 00:00:08,773 và cô ấy thật nổi bật, 4 00:00:08,773 --> 00:00:11,055 các bạn nữ mới luôn gây ấn tượng như vậy. 5 00:00:11,055 --> 00:00:13,733 Cô ấy có mái tóc rất dày và mượt, 6 00:00:13,733 --> 00:00:16,773 và một hộp bút chì dễ thương, 7 00:00:16,773 --> 00:00:20,361 rất giỏi nhớ tên thủ phủ các tiểu bang, 8 00:00:20,361 --> 00:00:22,853 và là một người đánh vần cực chuẩn. 9 00:00:22,853 --> 00:00:27,803 Và tôi tê tái vì ghen tức trong năm đó, 10 00:00:27,803 --> 00:00:31,346 cho đến khi tôi nảy ra một kế hoạch ranh ma. 11 00:00:31,346 --> 00:00:35,579 Một hôm, tôi ở lại sau giờ học, 12 00:00:35,579 --> 00:00:39,659 ở lại lâu, và tôi trốn trong nhà vệ sinh nữ. 13 00:00:39,659 --> 00:00:41,994 Khi không còn ai nữa, tôi chui ra, 14 00:00:41,994 --> 00:00:43,733 rón rén đi vào lớp học, 15 00:00:43,733 --> 00:00:47,590 và lấy cuốn sổ điểm từ bàn giáo viên. 16 00:00:47,590 --> 00:00:49,926 Và tôi đã làm việc đó. 17 00:00:49,926 --> 00:00:52,293 Tôi sửa điểm số của đối thủ mình, 18 00:00:52,293 --> 00:00:55,123 chỉ sửa tí chút thôi chỉ cần hạ một số điểm A. 19 00:00:55,123 --> 00:00:58,222 Toàn là điểm A (Tiếng cười) 20 00:00:58,222 --> 00:01:01,965 Tôi đang định trả cuốn sổ vào ngăn kéo, 21 00:01:01,965 --> 00:01:04,999 thì sững lại, vì một số bạn học khác của tôi 22 00:01:04,999 --> 00:01:08,492 cũng có điểm số rất cao. 23 00:01:08,492 --> 00:01:10,540 Vậy là, trong cơn điên cuồng, 24 00:01:10,540 --> 00:01:12,528 tôi đã sửa điểm của tất cả mọi người, 25 00:01:12,528 --> 00:01:14,437 không suy nghĩ gì cả. 26 00:01:14,437 --> 00:01:16,951 Tôi cho tất cả điểm D 27 00:01:16,951 --> 00:01:19,752 và tự cho mình toàn điểm A, 28 00:01:19,752 --> 00:01:22,552 chỉ vì tiện thể, thấy tên mình trong đó. 29 00:01:22,552 --> 00:01:28,162 Tới giờ tôi vẫn chưa thể hiểu nổi hành vi của tôi. 30 00:01:28,162 --> 00:01:30,574 Tôi không hiểu cái ý tưởng đó đến từ đâu. 31 00:01:30,574 --> 00:01:33,903 Tôi không hiểu tại sao cảm thấy thật khoái cảm khi làm việc đó. 32 00:01:33,903 --> 00:01:35,426 Tôi thấy thích thú. 33 00:01:35,426 --> 00:01:38,005 Tôi không hiểu tại sao tôi đã không bị tố giác. 34 00:01:38,005 --> 00:01:39,601 Theo tôi, việc tôi đã làm là quá trắng trợn. 35 00:01:39,601 --> 00:01:40,914 Tôi không bị phát hiện. 36 00:01:40,914 --> 00:01:43,435 Nhưng vấn đề là, tôi không hiểu nổi, 37 00:01:43,435 --> 00:01:44,942 sao việc đó lại làm phiền tôi đến thế 38 00:01:44,942 --> 00:01:46,886 cái cô gái nhỏ này, đứa nhóc con này, 39 00:01:46,886 --> 00:01:48,600 lại đánh vần giỏi thế? 40 00:01:48,600 --> 00:01:50,710 Ghen tuông làm tôi rối trí. 41 00:01:50,710 --> 00:01:53,634 Nó rất khó hiểu và nó thật lạ đời. 42 00:01:53,634 --> 00:01:56,100 Chúng ta đều biết trẻ nhỏ khổ sở vì ganh tỵ. 43 00:01:56,100 --> 00:01:59,750 Chúng ta biết loài linh trưởng cũng vậy. Chim sơn ca cũng vậy. 44 00:01:59,750 --> 00:02:03,270 Chúng ta biết rằng ghen tuông là nguyên nhân số 1 45 00:02:03,270 --> 00:02:06,186 khiến vợ chồng giết nhau tại Mỹ. 46 00:02:06,186 --> 00:02:09,290 Dầu vậy, tôi chưa bao giờ đọc một nghiên cứu 47 00:02:09,290 --> 00:02:12,205 phân tích cho tôi về sự cô độc của nó 48 00:02:12,205 --> 00:02:17,059 hoặc tuổi thọ của nó, hoặc sự đáng sợ của nó. 49 00:02:17,059 --> 00:02:19,906 Vì vậy, chúng ta phải đưa nó vào tiểu thuyết, 50 00:02:19,906 --> 00:02:22,246 bởi vì tiểu thuyết là phòng thí nghiệm 51 00:02:22,246 --> 00:02:23,820 nghiên cứu về sự ghen tuông 52 00:02:23,820 --> 00:02:25,894 trong mỗi trường hợp khả tồn. 53 00:02:25,894 --> 00:02:29,218 Trong thực tế, tôi không biết liệu có cường điệu không khi nói 54 00:02:29,218 --> 00:02:31,250 rằng nếu chúng ta không ghen tuông đố kị 55 00:02:31,250 --> 00:02:33,800 thì chẳng biết văn học còn có nữa hay không? 56 00:02:33,800 --> 00:02:37,390 Sẽ chẳng có Helen phản bội, không có "Cuộc phiêu lưu của Odyssey", 57 00:02:37,390 --> 00:02:40,228 không có vị vua ghen tuông, không có "Ngàn lẻ một đêm". 58 00:02:40,228 --> 00:02:43,365 Không có Shakespeare. 59 00:02:43,365 --> 00:02:45,555 Những tác phẩm ta học 60 00:02:45,555 --> 00:02:47,367 sẽ mất "Âm thanh và cuồng nộ", 61 00:02:47,367 --> 00:02:49,616 mất "Gatsby", mất "Mặt trời vẫn mọc", 62 00:02:49,616 --> 00:02:53,743 mất "Bà Bovary," "Anna Ka-rê-ni-na." 63 00:02:53,743 --> 00:02:56,150 Không có ghen tuông, không có Proust. 64 00:02:56,150 --> 00:02:57,911 Ý tôi là, có 'mốt' nói rằng Proust 65 00:02:57,911 --> 00:02:59,518 có câu trả lời cho tất cả mọi thứ, 66 00:02:59,518 --> 00:03:02,224 và trong trường hợp ghen tuông đố kị, 67 00:03:02,224 --> 00:03:04,965 đúng là ông cho ta câu trả lời. 68 00:03:04,965 --> 00:03:08,951 Năm nay là kỉ niệm trăm năm kiệt tác: "Đi tìm thời gian đã mất", 69 00:03:08,951 --> 00:03:12,952 đây là nghiên cứu thấu đáo nhất về ghen tuông tình ái 70 00:03:12,952 --> 00:03:15,104 hay chỉ là cạnh tranh thông thường, 71 00:03:15,104 --> 00:03:17,689 mà ta thường mong có. (Tiếng cười) 72 00:03:17,689 --> 00:03:20,116 Khi nghĩ về Proust, chúng ta nghĩ 73 00:03:20,116 --> 00:03:21,610 về những đoạn văn ủy mị? 74 00:03:21,610 --> 00:03:23,565 Ta nghĩ về một cậu bé đang cố ngủ, 75 00:03:23,565 --> 00:03:27,746 nghĩ về hương madeleine trong trà oải hương. 76 00:03:27,746 --> 00:03:29,772 Nhưng ta quên cách nhìn tàn nhẫn của ông, 77 00:03:29,772 --> 00:03:31,612 quên rằng ông chả buồn thương hại ai. 78 00:03:31,612 --> 00:03:33,933 Đây là những cuốn sách Virginia Woolf nói 79 00:03:33,933 --> 00:03:36,269 sắc như dao, dai như dây cước, 80 00:03:36,269 --> 00:03:38,317 Tôi không biết dây cước thì thế nào 81 00:03:38,317 --> 00:03:41,218 nhưng chắc ghê gớm lắm. 82 00:03:41,218 --> 00:03:44,436 Hãy xem tại sao chúng lại liên quan đến nhau, 83 00:03:44,436 --> 00:03:48,114 tiểu thuyết và ghen tuông đố kị, ghen tuông đố kị và Proust. 84 00:03:48,114 --> 00:03:51,345 Có phải rõ ràng là nỗi ghen tuông, 85 00:03:51,345 --> 00:03:54,728 sôi sục ở trong một con người, trong khao khát, trở ngại, 86 00:03:54,728 --> 00:03:59,396 là một nền tảng tự sự vững chắc? 87 00:03:59,396 --> 00:04:02,071 Tôi không biết. Tôi nghĩ nó hơi cợt nhả, 88 00:04:02,071 --> 00:04:04,120 bởi hãy suy nghĩ về những gì sẽ xảy ra 89 00:04:04,120 --> 00:04:05,898 khi cảm thấy ghen tuông. 90 00:04:05,898 --> 00:04:09,850 Khi ghen tuông, ta tự dựng lên một câu chuyện. 91 00:04:09,850 --> 00:04:14,133 Ta tự kể cho mình nghe câu chuyện về cuộc sống của người khác, 92 00:04:14,133 --> 00:04:16,807 và những câu chuyện này làm cho ta cảm thấy khủng khiếp 93 00:04:16,807 --> 00:04:19,030 vì chúng được thiết kế nhằm khiến ta thấy thế 94 00:04:19,030 --> 00:04:21,564 Là người kể chuyện và cũng là khán giả, 95 00:04:21,564 --> 00:04:23,538 ta biết phải thêm thắt những chi tiết gì 96 00:04:23,538 --> 00:04:27,107 để xoáy sâu hơn con dao vào lồng ngực, phải không? 97 00:04:27,107 --> 00:04:30,462 Ghen tuông biến ta thành các tiểu thuyết gia nghiệp dư, 98 00:04:30,462 --> 00:04:32,478 và đây là điều Proust hiểu. 99 00:04:32,478 --> 00:04:35,651 Trong tập đầu tiên, "Bên phía nhà Swann", 100 00:04:35,651 --> 00:04:37,475 của bộ sách, 101 00:04:37,475 --> 00:04:39,181 Swann, một trong các nhân vật chính, 102 00:04:39,181 --> 00:04:42,409 đang trìu mến nghĩ về tình nhân của mình, 103 00:04:42,409 --> 00:04:44,101 vẻ hoàn mỹ của nàng lúc trên giường. 104 00:04:44,101 --> 00:04:47,143 thì đột nhiên, trong chỉ vài câu, 105 00:04:47,143 --> 00:04:49,184 và đây là những câu văn của Proust, 106 00:04:49,184 --> 00:04:50,696 chúng dài như những dòng sông, 107 00:04:50,696 --> 00:04:52,959 chỉ trong vài câu, 108 00:04:52,959 --> 00:04:55,366 ông đột nhiên giật lùi lại và nhận ra, 109 00:04:55,366 --> 00:04:58,649 "Ôi, tất cả những gì tôi yêu ở người phụ nữ này, 110 00:04:58,649 --> 00:05:02,420 người khác cũng yêu ở nàng. 111 00:05:02,420 --> 00:05:05,511 Tất cả những gì nàng làm khiến tôi khoái lạc 112 00:05:05,511 --> 00:05:07,220 cũng có thể mang lại khoái lạc cho ai đó, 113 00:05:07,220 --> 00:05:09,498 có lẽ vào chính lúc này." 114 00:05:09,498 --> 00:05:12,282 Và đây là câu chuyện ông ấy bắt đầu tự kể với mình, 115 00:05:12,282 --> 00:05:14,145 và từ đó về sau, Proust viết rằng 116 00:05:14,145 --> 00:05:17,192 mỗi nét quyến rũ tươi nguyên Swann nhìn thấy ở người tình, 117 00:05:17,192 --> 00:05:19,856 được ông thêm vào "bộ sưu tập nhục hình 118 00:05:19,856 --> 00:05:23,478 trong căn phòng tra tấn chính mình." 119 00:05:23,478 --> 00:05:25,753 Bây giờ Swann và Proust, ta đã phải thừa nhận, 120 00:05:25,753 --> 00:05:27,429 đã nổi tiếng là ghen tuông. 121 00:05:27,429 --> 00:05:29,133 Bạn trai của Proust sẽ phải trốn 122 00:05:29,133 --> 00:05:31,737 ra nước ngoài nếu muốn chia tay ông. 123 00:05:31,737 --> 00:05:34,640 Nhưng bạn không cần phải ghen đến thế 124 00:05:34,640 --> 00:05:37,551 mới thừa nhận rằng đó là công việc khó khăn, phải không? 125 00:05:37,551 --> 00:05:39,160 Ghen tuông là kiệt quệ. 126 00:05:39,160 --> 00:05:42,807 Đó là cảm xúc luôn đói khát. Nó phải được cho ăn cho uống. 127 00:05:42,807 --> 00:05:44,896 Và ghen tuông thích ăn gì? 128 00:05:44,896 --> 00:05:47,986 Ghen tuông rất thích thông tin. 129 00:05:47,986 --> 00:05:50,375 Ghen tuông thích chi tiết. 130 00:05:50,375 --> 00:05:53,198 Ghen tuông thích hàng ngàn sợi tóc óng ả, 131 00:05:53,198 --> 00:05:55,664 chiếc hộp bút chì nhỏ nhắn dễ thương. 132 00:05:55,664 --> 00:05:57,206 Ghen tuông thích hình ảnh. 133 00:05:57,206 --> 00:06:00,936 Đó là lý do tại sao Instagram nổi thế. (Tiếng cười) 134 00:06:00,936 --> 00:06:04,897 Proust thực sự đã liên kết ngôn ngữ của tri thức và ghen tuông. 135 00:06:04,897 --> 00:06:07,339 Khi Swann quằn quại ghen tuông, 136 00:06:07,339 --> 00:06:09,510 ông bỗng nghe lén từ ngoài cửa 137 00:06:09,510 --> 00:06:11,533 và hối lộ người hầu của tình nhân, 138 00:06:11,533 --> 00:06:12,985 bào chữa việc làm của mình. 139 00:06:12,985 --> 00:06:15,402 Ông nói, "Tôi biết, bạn nghĩ điều này đáng khinh, 140 00:06:15,402 --> 00:06:17,208 nhưng nó cũng không khác mấy 141 00:06:17,208 --> 00:06:19,558 việc thông dịch một văn bản cổ đại 142 00:06:19,558 --> 00:06:21,225 hoặc nghiên cứu một tượng đài." 143 00:06:21,225 --> 00:06:23,822 Ông nói, "Đó là điều tra khoa học 144 00:06:23,822 --> 00:06:26,825 với giá trị trí tuệ thực thụ." 145 00:06:26,825 --> 00:06:28,937 Proust cố cho ta thấy nỗi ghen tuông đó 146 00:06:28,937 --> 00:06:31,828 thật khó lòng chịu nổi và khiến ta trông thật lố bịch 147 00:06:31,828 --> 00:06:36,498 nhưng nó chính là mấu chốt, là sự truy tìm tri thức, 148 00:06:36,498 --> 00:06:39,899 truy tìm sự thật, sự thật đau đớn, 149 00:06:39,899 --> 00:06:41,828 trên thực tế, theo Proust, 150 00:06:41,828 --> 00:06:44,620 sự thật càng đau đớn, càng hay ho. 151 00:06:44,620 --> 00:06:49,357 Đau buồn, sự sỉ nhục, mất mát: 152 00:06:49,357 --> 00:06:52,313 Với Proust, đây là những đại lộ đến sự khôn ngoan minh triết. 153 00:06:52,313 --> 00:06:56,215 Ông nói, "Một người phụ nữ mà ta cần, 154 00:06:56,215 --> 00:06:59,001 mà khiến ta chịu đựng, khiến dấy lên trong ta 155 00:06:59,001 --> 00:07:02,506 ngàn cảm giác sâu sắc và sống động 156 00:07:02,506 --> 00:07:06,945 thì còn hơn một ông thiên tài chỉ làm ta thích thú." 157 00:07:06,945 --> 00:07:09,820 Có phải ông bảo chúng ta hãy đi tìm những phụ nữ tàn ác? 158 00:07:09,820 --> 00:07:12,117 Không, tôi nghĩ rằng, ông muốn nói 159 00:07:12,117 --> 00:07:15,286 ghen tuông bày tỏ cho ta biết con người thật của mình. 160 00:07:15,286 --> 00:07:18,182 Có cảm xúc nào phô bày con người thật của ta ra 161 00:07:18,182 --> 00:07:20,510 giống thế này? 162 00:07:20,510 --> 00:07:22,590 Có cảm xúc nào khác tiết lộ cho ta về 163 00:07:22,590 --> 00:07:25,923 nỗi hiếu thắng của mình, và những tham vọng ghê tởm, 164 00:07:25,923 --> 00:07:28,322 cùng quyền lợi riêng tư? 165 00:07:28,322 --> 00:07:30,972 Liệu có cảm xúc nào khác dạy cho chúng ta 166 00:07:30,972 --> 00:07:34,164 săm soi dị thường đến thế? 167 00:07:34,164 --> 00:07:36,316 Về sau, Freud đã viết về điều này. 168 00:07:36,316 --> 00:07:38,570 Một ngày, Freud có khách, 169 00:07:38,570 --> 00:07:40,892 một thanh niên lòng đang như lửa đốt 170 00:07:40,892 --> 00:07:43,395 vì nghi vợ lừa dối mình 171 00:07:43,395 --> 00:07:45,472 Và Freud nói, anh này thật lạ 172 00:07:45,472 --> 00:07:47,586 vì anh ta không xét đến những việc vợ làm. 173 00:07:47,586 --> 00:07:49,557 Cô ấy vô tội, ai cũng thấy thế. 174 00:07:49,557 --> 00:07:50,887 Anh chàng tội nghiệp 175 00:07:50,887 --> 00:07:52,885 cứ nghi ngờ mà không cần lí do. 176 00:07:52,885 --> 00:07:55,694 Nhưng anh ta săm soi những điều vợ làm 177 00:07:55,694 --> 00:07:58,194 một cách vô tình, không chủ ý. 178 00:07:58,194 --> 00:08:00,511 Đây là cô ấy cười tươi quá, 179 00:08:00,511 --> 00:08:03,851 hay là vô tình đỏ mặt khi nhìn thấy thằng kia? 180 00:08:03,851 --> 00:08:06,527 [Freud] nói rằng người đàn ông đó trở thành 181 00:08:06,527 --> 00:08:10,875 người chăm sóc cho sự vô thức của người vợ. 182 00:08:10,875 --> 00:08:12,696 Tiểu thuyết rất giỏi về mặt này. 183 00:08:12,696 --> 00:08:15,504 Tiểu thuyết là rất giỏi mô tả xem ghen tuông 184 00:08:15,504 --> 00:08:19,488 đào tạo ta săm soi chi tiết mà không nhìn nhận chính xác. 185 00:08:19,488 --> 00:08:23,563 Trong thực tế, càng cuồng ghen, 186 00:08:23,563 --> 00:08:26,082 càng giàu tưởng tượng. 187 00:08:26,082 --> 00:08:29,002 Và đây là lý do, tôi nghĩ rằng, ghen tuông không chỉ 188 00:08:29,002 --> 00:08:31,818 kích động chúng ta làm những điều bạo lực 189 00:08:31,818 --> 00:08:33,818 hay phạm pháp. 190 00:08:33,818 --> 00:08:36,100 Ghen tuông khiến ta hành xử theo cách 191 00:08:36,100 --> 00:08:38,458 sáng tạo "dã man"! 192 00:08:38,458 --> 00:08:40,901 Giờ nhớ lại hồi tám tuổi, tôi thừa nhận thế, 193 00:08:40,901 --> 00:08:44,920 nhưng tôi cũng suy nghĩ về câu chuyện tôi nghe được. 194 00:08:44,920 --> 00:08:48,828 Một người phụ nữ 52 tuổi ở Michigan bị phát hiện ra 195 00:08:48,828 --> 00:08:51,697 rằng đã tạo một tài khoản Facebook giả 196 00:08:51,697 --> 00:08:55,420 để gửi những tin nhắn đê tiện và hèn hạ 197 00:08:55,420 --> 00:08:59,645 cho chính mình trong suốt một năm. 198 00:08:59,645 --> 00:09:01,770 Trong một năm. Một năm. 199 00:09:01,770 --> 00:09:03,645 Và cô đã cố gắng tưởng tượng về 200 00:09:03,645 --> 00:09:05,802 bạn trai cũ của mình cùng cô bạn gái mới, 201 00:09:05,802 --> 00:09:09,443 và tôi phải thú nhận khi tôi nghe tin này, 202 00:09:09,443 --> 00:09:11,355 tôi thấy đầy ngưỡng mộ. 203 00:09:11,355 --> 00:09:12,932 (Tiếng cười) 204 00:09:12,932 --> 00:09:15,347 Bởi vì, ý tôi là, hãy thành thực đi. 205 00:09:15,347 --> 00:09:19,664 Quả là một sự sáng tạo cừ khôi duy có điều sai chỗ, phải không ạ? 206 00:09:19,664 --> 00:09:22,084 Đây là điều rút ra từ tiểu thuyết. 207 00:09:22,084 --> 00:09:25,485 Điều rút ra từ cuốn tiểu thuyết của Patricia Highsmith. 208 00:09:25,485 --> 00:09:27,655 Tôi rất thích Highsmith. 209 00:09:27,655 --> 00:09:31,707 Bà là người phụ nữ thông mình và hài hước với ngôn ngữ Mỹ. 210 00:09:31,707 --> 00:09:33,900 Bà là tác giả của "Người lạ trên tàu" (Strangers on a train) 211 00:09:33,900 --> 00:09:35,948 và "Ngài Ripley tài năng" (The Talented Mr. Ripley) 212 00:09:35,948 --> 00:09:39,013 những cuốn sách toàn về nỗi ghen tuông, 213 00:09:39,013 --> 00:09:40,888 làm rối tung đầu óc ta, 214 00:09:40,888 --> 00:09:43,882 và khi ta đang trong mớ bòng bong ấy trong nghẹt ngòi ghen tuông, 215 00:09:43,882 --> 00:09:49,145 cái màng phân tách giữa điều thực xảy ra và điều có thể xảy đến 216 00:09:49,145 --> 00:09:52,038 có thể bị xuyên thủng trong nháy mắt. 217 00:09:52,038 --> 00:09:54,486 Ví dụ, Tom Ripley, nhân vật nổi tiếng nhất của bà. 218 00:09:54,486 --> 00:09:57,325 Tom Ripley đi từ muốn bạn 219 00:09:57,325 --> 00:09:59,501 hoặc muốn những gì bạn có 220 00:09:59,501 --> 00:10:02,929 tới việc trở thành là bạn và có những gì bạn từng có, 221 00:10:02,929 --> 00:10:04,462 và bạn phải bị đạp xuống đất, 222 00:10:04,462 --> 00:10:05,825 hắn ở trong vị trí của bạn, 223 00:10:05,825 --> 00:10:07,517 đeo chiếc nhẫn của bạn, 224 00:10:07,517 --> 00:10:09,518 làm trống trơn tài khoản của bạn. 225 00:10:09,518 --> 00:10:11,493 Phải đi đúng lộ trình như thế. 226 00:10:11,493 --> 00:10:15,157 Còn chúng ta? Không thể đi vào con đường của Tom Ripley. 227 00:10:15,157 --> 00:10:17,194 Tôi không thể cho cả thế giới điểm D, 228 00:10:17,194 --> 00:10:20,041 thích cho ai điểm D thì cho. 229 00:10:20,041 --> 00:10:23,539 Thật khốn khổ vì chúng ta phải sống những phút ghen tuông đố kị. 230 00:10:23,539 --> 00:10:26,446 Chúng ta đang sống trong thời đại đầy ghen tuông đố kị. 231 00:10:26,446 --> 00:10:28,459 Chúng ta là công dân ngoan hiền 232 00:10:28,459 --> 00:10:31,843 của truyền thông xã hội, luôn mang tính ganh đố? 233 00:10:31,843 --> 00:10:36,312 Có phải tiểu thuyết chỉ cho ta lối thoát? 234 00:10:36,312 --> 00:10:39,753 Không rõ. Vậy, hãy làm điều nhân vật luôn làm khi họ không biết chắc, 235 00:10:39,753 --> 00:10:41,929 khi họ đang sở hữu một bí ẩn. 236 00:10:41,929 --> 00:10:44,203 Hãy đi đến số 221B Phố Baker, 237 00:10:44,203 --> 00:10:46,221 tìm Sherlock Holmes. 238 00:10:46,221 --> 00:10:48,690 Khi mọi người nghĩ về Holmes, 239 00:10:48,690 --> 00:10:51,799 họ nghĩ về đối thủ của ông, giáo sư Moriarty, 240 00:10:51,799 --> 00:10:54,006 vâng, kẻ toàn vạch ra tội ác. 241 00:10:54,006 --> 00:10:56,469 Nhưng tôi thích nghĩ đến [thanh tra] Lestrade hơn, 242 00:10:56,469 --> 00:10:59,374 người đứng đầu Scotland Yard, 243 00:10:59,374 --> 00:11:01,104 người thực sự cần Holmes, 244 00:11:01,104 --> 00:11:03,408 cần cái thiên tài của Holmes nhưng ghét anh ta. 245 00:11:03,408 --> 00:11:05,265 Ôi, nó quá ư giống tôi. 246 00:11:05,265 --> 00:11:09,282 Lestrade cần nhưng mà căm ghét Holmes, 247 00:11:09,282 --> 00:11:12,593 và luôi sôi sục nỗi căm hận trong suốt vụ án. 248 00:11:12,593 --> 00:11:16,470 Nhưng khi họ làm việc cùng nhau, một cái gì đó bắt đầu thay đổi, 249 00:11:16,470 --> 00:11:19,513 và cuối cùng trong "Cuộc phiêu lưu của sáu pho tượng Napoleon", 250 00:11:19,513 --> 00:11:23,443 khi Holmes bước vào, gây kinh ngạc qua lời giải của mình, 251 00:11:23,443 --> 00:11:26,884 Lestrade quay sang Holmes, nói: 252 00:11:26,884 --> 00:11:31,165 "Thưa ông Homes, chúng tôi không ghen tị với ông đâu, 253 00:11:31,165 --> 00:11:34,524 Chúng tôi tự hào về ông." 254 00:11:34,524 --> 00:11:36,853 Và ông ấy nói rằng không có ai ở Scotland Yard 255 00:11:36,853 --> 00:11:39,852 không muốn bắt tay Sherlock Holmes. 256 00:11:39,852 --> 00:11:42,237 Đó là một trong ít lần ta thấy Holmes cảm động 257 00:11:42,237 --> 00:11:44,332 trong một vụ án, tôi cũng thấy cảnh này cảm động 258 00:11:44,332 --> 00:11:47,396 nhưng cũng đầy bí ẩn, phải không ạ? 259 00:11:47,396 --> 00:11:49,309 Nó dường như đã coi cơn ghen tuông 260 00:11:49,309 --> 00:11:52,047 như một bài toán hình học, chứ không phải vấn đề cảm xúc. 261 00:11:52,047 --> 00:11:54,913 Bạn biết không, phút trước, Holmes là đối thủ của Lestrade, 262 00:11:54,913 --> 00:11:56,836 mà phút sau, họ đã cùng chiến tuyến. 263 00:11:56,836 --> 00:11:58,983 Đột nhiên, Lestrade để cho mình 264 00:11:58,983 --> 00:12:01,950 ngưỡng mộ trí óc mà ông từng căm ghét. 265 00:12:01,950 --> 00:12:03,879 Có thể đơn giản như vậy sao? 266 00:12:03,879 --> 00:12:06,310 Sẽ thế nào nếu ganh tỵ thực sự là một bài toán hình, 267 00:12:06,310 --> 00:12:10,020 chỉ là vấn đề của việc ta cho phép bản thân đứng đâu 268 00:12:10,020 --> 00:12:12,350 trong quan hệ với người khác? 269 00:12:12,350 --> 00:12:14,221 Vâng, có lẽ như thế, chúng ta sẽ không phải bực tức 270 00:12:14,221 --> 00:12:16,282 trước sự xuất sắc của ai đó. 271 00:12:16,282 --> 00:12:19,656 Chúng ta có thể đặt mình thẳng hàng với nó. 272 00:12:19,656 --> 00:12:21,912 Nhưng tôi thích kế hoạch phòng hờ. 273 00:12:21,912 --> 00:12:24,248 Vì vậy, trong khi chúng ta chờ nó xảy ra, 274 00:12:24,248 --> 00:12:26,944 hãy nhớ rằng, chúng ta có tiểu thuyết an ủi mình. 275 00:12:26,944 --> 00:12:29,395 Chính tiểu thuyết sẽ giải những bí ẩn về ghen ghét. 276 00:12:29,395 --> 00:12:31,478 Chính tiểu thuyết sẽ bạch hóa nó, 277 00:12:31,478 --> 00:12:33,356 bắt nó phải lộ mình. 278 00:12:33,356 --> 00:12:35,229 Và hãy xem nó góp lại những ai: 279 00:12:35,229 --> 00:12:39,065 Lestrade ngọt ngào, Tom Ripley ghê gớm, 280 00:12:39,065 --> 00:12:43,534 Swann điên rồ, bản thân Marcel Proust. 281 00:12:43,534 --> 00:12:45,948 Chúng tôi rất thân với nhau! 282 00:12:45,948 --> 00:12:47,368 Cảm ơn các bạn. 283 00:12:47,368 --> 00:12:52,184 (Vỗ tay)