Xin chào TEDWomen, xin chào.
Hò reo
Chưa đủ.
Xin chào TEDWomen, xin chào.
Hò reo
Tên tôi là Maysoon Zayid,
và tôi không say đâu,
nhưng người bác sĩ đỡ đẻ cho mẹ tôi
thì có đấy.
Ông ấy mổ mẹ tôi 6 lần
theo 6 hướng khác nhau,
và làm đứa trẻ đáng thương
là tôi ngạt thở.
Kết quả là, tôi đã bị tê liệt não,
có nghĩa là tôi luôn bị run rẩy.
Hãy nhìn này.
Nó thực sự rất mệt.
Tôi giống như Shakira, Shakira
gặp Muhammad Ali vậy.
(Tiếng cười)
C.P. không phải là bệnh di truyền.
Nó không phải là di chứng do sinh sản.
Bạn không thể mắc được bệnh này.
Không ai nguyền rủa tử cung của mẹ tôi,
và tôi cũng không mắc bệnh này do
cha mẹ tôi là anh chị em họ,
mà đúng thật là như vậy.
(Tiếng cười)
Nó hoàn toàn là một tai nạn,
giống như những gì xảy ra với tôi
ngày tôi sinh ra.
Bây giờ, tôi phải cảnh báo bạn,
tôi không là người gây cảm hứng đâu nhé,
và tôi không muốn bất cứ ai
trong căn phòng này
thương hại tôi,
bởi có những lúc trong cuộc đời,
bạn đã từng mong đến việc bị tàn tật.
Hãy thử tưởng tượng xem.
Đó là đêm Giáng sinh,
bạn đến trung tâm mua sắm,
và bạn phải lái xe lòng vòng
để kiếm chỗ đậu,
và bạn thấy gì?
Mười sáu chỗ đỗ xe
dành cho người tàn tật còn trống.
Và bạn giống như là :
"Chúa ơi, ước gì
mình cũng khuyết tật một chút ?"
(Tiếng cười)
Ngoài ra, tôi phải nói với bạn rằng,
Tôi có 99 vấn đề, và liệt
chỉ là một trong những vấn đề đó.
Nếu có một thế vận hội về Ức Chế,
thì tôi sẽ giành huy chương vàng.
Tôi là người Palestine, theo đạo Hồi,
là phụ nữ, bị tàn tật,
và sống ở New Jersey.
(Tiếng cười) (Vỗ tay)
Nếu bạn vẫn chưa hài lòng với bản thân,
thì có lẽ bạn không nên như thế nữa .
Cliffside Park, New Jersey
là quê hương của tôi.
Tôi đã luôn luôn thích việc
tuổi thơ và căn bệnh của tôi
có cùng một tên viết tắt (C.P).
Tôi cũng thích một thực tế
rằng nếu tôi muốn đi bộ
từ nhà mình đến thành phố New York,
tôi có thể làm vậy.
Rất nhiều người mắc bệnh C.P.
không đi bộ,
nhưng cha mẹ tôi không tin vào
" điều không thể"
Câu thần chú của cha tôi là,
"Con có thể làm điều đó,
đúng con có có thể"
(Tiếng cười)
Vì vậy, nếu ba chị gái của tôi lau nhà,
Tôi cũng lau.
Nếu ba chị gái của tôi
học trường công lập,
cha mẹ tôi sẽ kiện họ
nếu họ không cho phép tôi
được như thế,
và nếu như tất cả chúng tôi
không cùng nhận được điểm A,
Tất cả chúng tôi sẽ bị mẹ cho ăn dép.
(Tiếng cười)
Cha tôi đã dạy tôi bước đi
khi tôi lên 5
bằng cách đặt gót chân của tôi
lên bàn chân của ông
và tôi chỉ cần bước theo.
Một chiến thuật khác mà ông sử dụng
là nhử tôi với
một đồng đô la trước mặt
và để tôi đuổi theo nó.
(Tiếng cười)
phần đen tối bên trong của tôi
rất mạnh mẽ, và--
(Tiếng cười)
Vâng. Không, ngay ngày đầu tiên
ở trường mẫu giáo,
tôi đã bước đi
như một kẻ chiến thắng
người mà đã bị đấm rất nhiều lần.
Lớn lên, chỉ có sáu người Ả Rập
trong thành phố của tôi,
và tất cả họ đều là
thành viên trong gia đình tôi.
Bây giờ, có 20 người Ả Rập
trong thành phố,
và tất cả cũng đều là
thành viên của gia đình tôi. (Tiếng cười)
Tôi không nghĩ rằng ai đó sẽ nhận ra
chúng tôi không phải là người Ý.
(Tiếng cười) (Vỗ tay)
Trước sự kiện ngày 9/11
và trước khi các chính trị gia nghĩ rằng
việc sử dụng khẩu hiệu "Tôi ghét
người theo đạo Hồi" là phù hợp
cho một chiến dịch.
Những người đã cùng tôi lớn lên
không gặp vấn đề gì với niềm tin của tôi.
tuy đã từng có vẻ rất lo lắng
rằng tôi sẽ chết đói
trong tháng chay Ramadan.
Tôi đã giải thích cho họ
rằng tôi có đủ chất béo
để sống qua ba tháng đó,
nhịn ăn từ sáng đến chiều
là chuyện nhỏ.
Tôi có tiết mục nhảy gõ nhịp
trên sân khấu Broadway.
vâng, trên sân khấu Broadway.
Thật điên rồ. (Vỗ tay)
Cha mẹ tôi không đủ khả năng chi trả
cho vật lý trị liệu,
do đó, họ đã gửi tôi
đến trường học khiêu vũ.
Tôi đã được học làm thế nào
để khiêu vũ trên những đôi giày cao gót,
có nghĩa là tôi có thể bước đi
trên giày cao gót.
Và tôi đến từ Jersey,
và chúng tôi thực sự quan tâm tới việc
phải cư xử sang trọng, quí phái
Vì vậy, nếu bạn bè tôi đi giầy cao gót,
thì tôi cũng sẽ làm như vậy.
Và khi bạn bè của tôi nghỉ hè
trên bờ biển Jersey,
tôi đã không làm như vậy.
Mùa hè đó, tôi đã ở trong
một khu vực có chiến tranh,
bởi vì cha mẹ tôi lo sợ
rằng nếu chúng tôi
không quay lại Palestine
vào mỗi mùa hè,
chúng tôi sẽ lớn lên
trở thành Madonna.
(Tiếng cười)
Kỳ nghỉ hè của chúng tôi
thường bao gồm
việc cha tôi cố gắng
chữa cho tôi lành,
Tôi uống sữa hươu,
Tôi có những chiếc cốc
giác hơi trên lưng,
Tôi bị kéo xuống nước
ở Biển Chết,
và tôi vẫn còn nhớ
nước làm cay mắt tôi
thế cho nên, tôi nghĩ rằng
"Hiệu quả rồi! Hiệu quả rồi!!"
(Tiếng cười)
Nhưng cách chữa bệnh thần kỳ
mà chúng tôi tìm thấy đó là tập yoga.
Tôi phải nói với bạn rằng,
nó rất là nhàm chán,
nhưng trước khi tập nó,
Tôi đã từng là một diễn viên hài
độc thoại mà không thể đứng dậy.
Và bây giờ, tôi có thể đứng
bằng đầu của mình.
Cha mẹ tôi một lần nữa
củng cố lại quan điểm
rằng tôi có thể làm
bất cứ điều gì,
rằng không có ước mơ nào
là không thể,
và ước mơ của tôi là
được diễn trong bộ phim dài tập
"General Hospital"
Tôi đã đi học đại học theo chính sách
nâng đỡ các thành phần thiểu số
và nhận được một học bổng hấp dẫn
đến ASU,
Đại học bang Arizona
( Arizona State University ),
bởi vì tôi hội đủ
tất cả các điều kiện.
Tôi như con vượn cáo
của khoa sân khấu
Tất cả mọi người yêu thương tôi.
Tôi đã làm hết bài tập ở nhà
dành cho trẻ em kém thông minh
Tôi nhận điểm A
tại tất cả các lớp học của mình
Điểm A trong tất cả các lớp học của họ.
Mỗi lần tôi diễn cảnh
trong "The Glass Menagerie"
các giáo sư của tôi đều bật khóc
Nhưng tôi không bao giờ
nhận được vai diễn.
Cuối cùng, vào năm cuối cấp,
ASU quyết định làm một chương trình
được gọi là
"They Dance Real Slow in Jackson."
Đó là một vở kịch
về một cô gái mắc chứng C.P.
Tôi là một cô gái mắc chứng C.P.
Vì vậy, tôi muốn hét lên rằng,
"Tôi, cuối cùng, cũng có được
một vai diễn !
Tôi mắc chứng C.P !
Cuối cùng cũng được tự do!
Cuối cùng cũng được tự do!
Cảm ơn Chúa toàn năng,
cuối cùng tôi cũng được tự do !"
Tôi đã không nhận được vai diễn.
(Tiếng cười)
Sherry Brown đã nhận được nó.
Tôi đã chạy khắp
khoa sân khấu
khóc như điên dại,
như ai đó bắn chết con mèo của mình,
để hỏi cô ấy tại sao,
và cô ấy nói
đó là bởi vì
họ không nghĩ rằng tôi có thể
thực hiện những pha nguy hiểm.
Tôi gào lên : "Xin lỗi, nếu tôi không thể
thực hiện những pha nguy hiểm,
thì nhân vật đó
cũng không thể làm được."
(Tiếng cười) (Vỗ tay)
Đây là vai diễn mà tôi được sinh ra
để dành cho nó
và họ đã giao nó, họ đã giao nó
cho một nữ diễn viên không bị liệt.
Trường đại học
là một mô phỏng cuộc sống .
Hollywood có một lịch sử nhớp nhúa
về việc tuyển diễn viên khỏe mạnh
để đóng vai khuyết tật trên màn ảnh.
Sau khi tốt nghiệp, tôi trở về nhà,
và vai diễn đầu tiên của tôi là
vai phụ trong một bộ phim truyền hinh.
Ước mơ của tôi đã thành sự thực.
Và tôi biết rằng
tôi sẽ được thăng tiến
từ "khách dự tiệc" đến "cô bạn thân
lập dị" trong thời gian ngắn.
Nhưng thế nào đi nữa, tôi vẫn chỉ
nhận được những vai diễn
không quan trọng hơn cảnh trí là mấy
và tôi dần hiểu rằng
đạo diễn casting
không thuê diễn viên yếu ớt,
thuộc dân tộc thiểu số, bị khuyết tật.
Họ chỉ thuê những người hoàn hảo.
Nhưng đã có trường hợp ngoại lệ
cho quy tắc này.
Tôi đã xem Whoopi Goldberg,
Roseanne Barr, Ellen,
và tất cả những phụ nữ này
đều có một điều chung:
họ đã là diễn viên hài.
Vì vậy, tôi đã trở thành
một diễn viên hài.
(Tiếng cười) (Vỗ tay)
Hợp đồng biểu diễn đầu tiên của tôi
là đưa những diễn viên hài nổi tiếng
từ thành phố New York
đến trình diễn tại New Jersey,
và tôi sẽ không bao giờ quên
gương mặt của diễn viên hài đầu tiên
khi nhận ra rằng
ông ta đang lao nhanh
xuống đường cao tốc New Jersey
với một cô gái mắc chứng C.P
đang cầm lái.
Tôi đã diễn trong các câu lạc bộ
trên khắp nước Mỹ,
và cũng đã biểu diễn
bằng tiếng Ả Rập ở Trung Đông,
không được kiểm duyệt và công khai
Một số người nói rằng
tôi là diễn viên
hài độc thoại đầu tiên
trong thế giới Ả Rập.
Tôi không bao giờ cảm thấy thích thú
khi được cho là người đầu tiên,
nhưng tôi biết rằng
họ chưa bao giờ nghe thấy
lời đồn không mấy dễ chịu
rằng phụ nữ thì không hài hước
và họ tìm thấy ở chúng tôi sự quá khích.
Năm 2003, anh trai kết nghĩa của tôi
Dean Obeidallah và tôi bắt đầu
một Lễ hội hài kịch
cho người Mỹ gốc ả Rập tại New York,
bây giờ là năm thứ 10
Mục tiêu của chúng tôi
là để thay đổi hình ảnh tiêu cực
của người Mỹ gốc Ả Rập
trên phương tiện truyền thông,
đồng thời nhắc nhở
những giám đốc casting
rằng Nam Á và Ả Rập
là không giống nhau.
(Tiếng cười)
Người Ả Rập hòa nhập dễ dàng hơn
rất rất nhiều
so với việc chinh phục
những thách thức
chống lại sự kỳ thị
đối với người khuyết tật.
Đột phá lớn của tôi đến vào năm 2010.
Tôi đã trở thành khách mời
trên chương trình tin tức của truyền hình cáp
"Đếm ngược với Keith Olbermann."
Tôi bước vào với bộ dạng
như đang đi đến vũ hội,
và họ xếp tôi vào một phòng thu
cho tôi ngồi vào một cái ghế quay
Rồi tôi nhìn người quản lý sân khấu
và kiểu như là,
"Xin lỗi, có thể đem cho tôi
một cái ghế khác không?"
Và cô ấy nhìn tôi rồi bỏ đi,
"Năm, bốn, ba, hai..."
Và chúng ta đang truyền hình
trực tiếp mà, phải không?
Tôi đã phải bám chặt
vào cái bàn
để không phải rơi khỏi màn hình
trong các phân đoạn,
và khi cuộc phỏng vấn kết thúc,
tôi đã giận tím người
Tôi thổi bay cơ hội
mà khó khăn lắm tôi mới có được,
và tôi biết rằng mình sẽ không bao giờ
được mời trở lại.
Nhưng không những ông Olbermann
đã mời tôi trở lại,
mà ông còn để tôi trở thành
cộng tác viên toàn thời gian,
và ông cũng đã dán cứng
chiếc ghế của tôi lại.
(Tiếng cười) (Vỗ tay)
Một thực tế thú vị mà tôi học được
khi lên sóng truyền hình
với Keith Olbermann
là con người trên Internet là cặn bã
Người ta nói rằng trẻ em rất tàn nhẫn,
nhưng tôi đã không bao giờ bị đùa giỡn
dù là khi còn trẻ con hay người lớn.
Thế nhưng, khuyết tật của tôi trên mạng
lại trở thành trận đấu công bằng.
Tôi sẽ xem các clip trực tuyến
và các ý kiến như kiểu,
"Yo, tại sao cô lại vặn người như vậy?"
"Yo, cô ta bị chậm phát triển ư?"
Và câu nói yêu thích của tôi:
" Tội nghiệp tên khủng bố
với cái miệng như Gumby.
Cô ta bị làm sao vậy ?
Chúng ta nên thực sự
cầu nguyện cho cô ấy."
Một người bình luận
thậm chí gợi ý rằng
tôi nên thêm tình trạng khuyết tật của mình
vào phần cuối phim:
viết kịch bản, diễn viên hài, bị liệt.
Khuyết tật có tính trực quan.
Nếu một người sử dụng xe lăn
không thể diễn vai Beyoncé,
thì Beyoncé không thể diễn vai
một người sử dụng xe lăn.
Người khuyết tật là lớn nhất —
Vâng, hãy vỗ tay cho điều đó, mọi người.
Nào. (Vỗ tay)
Người khuyết tật là cộng đồng
thiểu số lớn nhất trên thế giới,
và chúng tôi lại không được miêu tả
một cách đúng mực nhất
trong ngành giải trí.
Các bác sĩ nói rằng
tôi sẽ không bước đi được,
nhưng tôi đang ở đây
trước mặt các bạn.
Tuy nhiên, nếu tôi lớn lên
với truyền thông xã hội,
Tôi không nghĩ rằng tôi có thể.
Tôi hy vọng rằng cùng với nhau
chúng ta có thể tạo ra
hình ảnh tích cực hơn về khuyết tật
trên các phương tiện truyền thông
và trong cuộc sống hàng ngày.
Có lẽ, nếu có nhiều hình ảnh tích cực hơn,
điều đó sẽ giảm thiểu
sự ghét bỏ trên Internet.
Hoặc có lẽ không là như vậy.
Có lẽ, vẫn còn cần một cộng đồng
để giáo dục con em của chúng ta
tốt hơn.
Cuộc hành trình ngoằn ngoèo
đã đưa tôi
đến một số nơi rất hùng vĩ.
Tôi phải đi bộ trên thảm đỏ
hai bên là diva Susan Lucci
và huyền thoại Lorraine Arbus
Tôi diễn xuất trong một bộ phim
với Adam Sandler
và làm việc với thần tượng của tôi,
Dave Matthews.
Tôi đã đi lưu diễn trên thế giới
như một ngôi sao
của Arabs Gone Wild.
Tôi là người được ủy nhiệm để
đại diện cho bang New Jersey
tại DNC 2008.
Và tôi thành lập
Những đứa trẻ của Maysoon,
một tổ chức từ thiện
với hy vọng
mang đến cho trẻ em tị nạn Palestine
một phần cơ hội mà cha mẹ tôi đã cho tôi.
Trên hết thảy, một khoảnh khắc
đáng nhớ nhất
là khi tôi nhận--trước thời điểm này--
(Tiếng cười) (Vỗ tay) —
một khoảnh khắc đáng nhớ nhất
là khi đến biểu diễn cho
người đàn ông bay bổng như bướm
và đốt như ong,
có Parkinson và cũng rung lắc như tôi,
Muhammad Ali.
(Vỗ tay)
Đó là thời điểm duy nhất
rằng cha tôi nhìn thấy tôi
biểu diễn trực tiếp,
và tôi xin dành buổi nói chuyện này
để tưởng nhớ ông ấy.
(Trong tiếng Ả Rập)
Tên tôi là Maysoon Zayid,
và nếu tôi có có thể, bạn có có thể.
(Vỗ tay)