Tôi sinh ra ở trong bóng tối. Trong bóng tối rồi nứt ra. Tiếng kêu của các anh chị em tôi cùng hoà vào với tôi. Và rồi: ánh sáng. Và sự dịch chuyển. Và bỗng nhiên mọi thứ trở nên lộn nhào. Hôm nay tôi ra đời. Và hôm nay tôi có 5 tháng để sống. Chúng tôi đang ở trên những cái băng chuyền bằng kim loại lạnh ngắt. Tôi cố níu lại cái nhà của mình ở phía trên nhưng không được. Tất cả chúng tôi đều trượt xuống. Nhà của chúng tôi bị lấy mất. Và giờ chúng tôi đang di chuyển. Có mấy Tên To Con ở phía trên chúng tôi. Một tên thò tay xuống và bắt chị tôi. Chị ấy bị quăng xuống một cái ống sáng bóng. Tôi vượt qua được nhưng tên kế tiếp lại bắt lấy anh tôi. Anh ấy bị quăng xuống một cái ống khác. Chúng tôi ồn ào. Vì quá sợ hãi. Và rồi tôi bị bắt lấy. Tên To Con nắm lấy cánh của tôi. Rồi tôi bị quăng vào cái ống. Tôi rơi xuống. Tôi rơi xuống cùng với các chị tôi. Chúng tôi thấy anh của chúng tôi ở kế bên, cũng đang rơi xuống. Tất cả chúng tôi lại di chuyển tiếp tục. Tôi thấy thêm nhiều những Tên To Con nữa. Một điều tồi tệ đang xảy ra. Tôi nghe bọn họ gào thét. Anh chị em tôi, họ đang gào thét. Có chuyện gì đó. Tôi cố chạy đi nhưng không được. Càng cố chạy, tôi càng đến gần những tiếng gào thét. Cái băng chuyền vẫn cứ di chuyển. Tôi lại bị bắt lấy. Nhưng lần này họ không nắm cánh của tôi. Miệng tôi. Mỏ của tôi. Họ cắt mất mỏ của tôi. Tôi chỉ mới vừa có cái mỏ này. Nó còn mới và nó đã từng là của tôi. Và giờ thì tôi đang chảy máu. Các anh chị em tôi cũng đang chảy máu. Chúng tôi đều đang gào thét. Và tiếp tục di chuyển. Tiếp tục di chuyển. Tôi mệt rồi. Nửa cái mỏ của tôi đau quá. Và rồi tôi nghe thấy cái gì đó. Có tiếng mài. Tiếng cắt. Tiếng la hét nhiều hơn. Tôi bị bắt lần nữa. Bị lật ngược đầu xuống. Chúng tôi đều bị lật ngược xuống. Và rồi sự đau đớn. Ngón chân tôi. Tất cả những ngón chân của tôi. Đã bị cắt. Chúng từng là những cái móng chân mới nguyên của tôi. Không còn cơ hội nào để đi với những ngón chân đó nữa. Tôi chảy máu nhiều hơn. Tất cả chúng tôi đều chảy máu. Và tiếp tục di chuyển. Tiếp tục di chuyển. Rơi xuống nhiều cái ống. Lướt qua thêm vài Tên To Con. Cho đến khi chúng tôi sít lại và chật cứng. Tiếp tục di chuyển. Nhưng giờ thì khác. Di chuyển nhưng lại không phải là di chuyển. Và rồi chúng tôi dừng lại. Bóng tôi lại trùm lên. Những Tên To Con đến và bắt chúng tôi đi. Đó là lúc không còn di chuyển nữa. Tôi bị kẹt giữa các chị tôi. Tôi không thở được. Có rất nhiều những con gà khác. Không có mỏ. Không ngón chân. Không có chỗ để đứng. Đây là ngày đầu tiên của chúng tôi. Thời gian trôi qua. Tôi lớn nhanh. Tất cả chúng tôi đều lớn nhanh. Tôi ước gì chúng tôi có thể đi được. Di chuyển bây giờ rất khó khăn. Chân của tôi không thể nhấc được tôi lên. Chị tôi phải cố dùng cánh để trờ tới chỗ thức ăn. Những con gà khác đã bỏ cuộc lâu rồi. Tôi lại tiếp tục chảy máu. Lần này thì ở bên hông tôi. Tôi không thể thấy nó, nhưng tôi cảm nhận được sự nóng ẩm của máu. Tôi mất lông ở bên hông đó. Chuyện gì đó đã xảy ra. Nhưng tôi không thấy được. Không ai có thể thấy được. Ở đây luôn luôn tối. Thỉnh thoảng vài Tên To Con đi vào. Có khi nó đá chúng tôi. Nó còn nói chúng tôi thật may mắn vì không bị nhốt trong lồng. Tôi không thấy may mắn gì cả. Rồi một hôm, những Tên To Con tới. Chúng nó lại đá chúng tôi. Nhưng lần này có ánh đèn. Chúng nó đá chúng tôi tới chỗ có ánh sáng. Có mấy chị của tôi không đi được. Tên To Con nắm lấy cổ, lấy cánh của họ. Kéo họ vào chỗ ánh đèn. Tôi cố để đi. Nhưng tôi quá chậm. Tôi đang di chuyển, nhưng không đủ nhanh. Rồi tôi bay lên. Tôi đang thực sự bay ư? Tại sao bay lại đau quá như thế? Tên To Con. Nó đang nắm hai cánh tôi và ném tôi vào chỗ sáng. Tôi đâu có bay. Chúng tôi bị dồn lại. Lần nữa. Hai cánh của tôi đang đau. Chỗ mất lông đang trơn trượt bởi máu và nhói vì đau. Cái mỏ bị cắt từ lâu và những ngón chân tôi dường như bị lãng quên. Tôi được 5 tháng tuổi rồi. Tôi không còn nhớ cách di chuyển như thế nào nữa. Chúng tôi đang đi xa hơn lúc trước. Lạnh quá. Các chị xung quanh tôi cũng bị bệnh rồi. Mộ vài chị đã không còn thở nữa. Một số khác thì đang thở mạnh. Tôi cố để giữ ấm mình. Tôi đói và khát. Chúng tôi đi mãi, đi mãi. Và rồi đến nơi. Những Tên To Con trở lại. Tôi thấy chúng. Tôi thấy các anh chị tôi treo ngược lại lần nữa. Và tôi nghĩ, giờ thì họ muốn cắt gì nữa? Chúng tôi đâu còn mấy ngón chân đâu để cắt! Rồi tôi cũng bị treo ngược lên. Rồi chúng tôi lại di chuyển. Tôi nghe thấy tiếng nước. Cuối cùng cũng có nước. Tôi khát quá. Tôi thấy anh chị tôi đến chỗ nước rồi ra ngoài. Tôi không hiểu nhưng tôi sẽ cố uống chút nước. Và rồi nó cũng tới. Cơn sốc. Xuyên qua cả cơ thể. Đau hơn cả lúc họ cắt mỏ tôi. Đau hơn cả lúc họ cắt chân tôi. Đau hơn cả chỗ mất lông trơn trượt. Cơn đau nhất trong đời. Tôi ra khỏi đó. Các chị treo kế tôi không còn tỉnh nữa. Tại sao tôi còn tỉnh? Tại sao tôi còn cảm thấy mọi thứ? Tôi cũng muốn ngủ. Tôi muốn ngừng đi. Nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục di chuyển. Tôi nghe tiếng vù vù. Tôi ngửi thấy mùi máu. Có cái gì đó sáng choang bên dưới chị tôi. Và rồi máu. Khắp nơi, là máu. Nó tới rồi. Cái thứ đó đang gần hơn. Tôi di chuyển về phía nó. Gần hơn, gần hơn. Và rồi tôi dừng lại. Câu chuyện về gà này không phải lại một câu chuyện riêng lẻ. Để biết thêm thông tin, xin hãy xem những video được dẫn link dưới đây. cũng như ở dưới hộp thông tin bên dưới. Bạn có thể tìm được các nguồn blog cho video này, cũng được dẫn link dưới hộp thông tin. Hãy Thích và Chia sẻ video để giúp lan toả tiếng nói đến hàng triệu con gà và chim bị tàn sát hằng năm. Hãy nhấn nút theo dõi để xem thêm nhiều nội dung khác vào mỗi Thứ hai, Thứ tư hằng tuần và thi thoảng vào Thứ sáu. Để ủng hộ những thông điệp như thế này xen hãy xem qua những đường link ở phía dưới hộp thông tin, hoặc click vào dòng chữ này, hoặc link ở sidebar. Hãy sống chay, hãy nhìn cuộc đời qua đôi mắt của con gà nhỏ. Hẹn gặp lại bạn. Vietsub by MileHủ.