Xin chào, tên là Tony,
và đây là Every Frame a Painting.
Có một câu nói từ Alexander Mackendrick
mà tôi yêu thích...
Ông ấy nói: "Điều mà một đạo diễn thực sự 'đạo diễn'
là sự chú ý của khán giả"
Việc đạo diễn cơ bản là về Tạo Điểm Nhấn.
Nhấn mạnh một điều quan trọng...
- J.J, tôi có việc cần ông trong 2 phút.
- Mac!
- Yes?
...bằng cách nhấn mạnh nó
nhiều hơn các điều ít quan trọng hơn.
- Tôi không muốn gã này ở bàn của tôi.
- Có tin nhắn từ em gái ông.
Ngày nay, hầu hết các đạo diễn
tạo điểm nhấn bằng cách cắt cận cảnh...
...sang cận cảnh...
...rồi lại cận cảnh.
Nhưng cứ như này xuyên suốt cả phim thì cực mệt,
đặc biệt là cho diễn viên.
- Tôi nói, ồ hóa ra,
giờ ông thành "thợ máy"...
nên ông luôn phải nắm chắc
cận, cận nữa, cận mãi.
Tôi là tôi nói thẳng:
"Còn lâu tôi mới làm thế"
bởi vì... ta đã có mọi thứ
ta cần để kể chuyện cho khán giả...
điều mà họ muốn biết
là chuyện gì đang xảy ra tại đây.
Vì thế hôm nay, ta hãy cùng xem qua một phương thức khác.
Thay vì kiểu tiêu chuẩn thông thường...
hãy đặt tất cả các diễn viên
vào trong cùng một khung hình, rồi để họ diễn cùng nhau.
Hay nói cách khác, là Dàn Cảnh Theo Nhóm.
Dàn Cảnh Theo Nhóm nói chung là
tạo điểm nhấn mà không cần cắt cảnh.
Điều đầu tiên cần nhớ là
chúng ta thường tự động nhìn vào người đang nói.
Và cả người nói chuyện cùng họ.
Điều này thường được kết hợp với kỹ thuật thứ hai...
nếu ai đó quan trọng hơn,
hãy đưa họ đến gần nguồn ánh sáng hơn,
hoặc gần ống kính hơn.
Nếu bạn muốn ai đó ít được chú ý hơn,
hãy đẩy họ ra xa,
có thể là bị out nét.
Tất nhiên, sự chú ý có tính tương đối.
Đôi khi, có thể thu hút khán giả để ý vào thứ gì đó,
ngay cả khi nó bị out nét.
Bằng cách để nó di chuyển.
Chúng ta thường đặc biệt để ý
khi ai đó cử động tay,
hay cử động mắt.
Cũng có thể "đạo diễn" khán giả
bằng cách đặt vật thể vào gần trung tâm khung hình.
Thực ra, đây là một kiểu đùa của bộ phim.
Các nhân vật ở giữa cảnh...
...lao vào đánh nghi phạm.
Điều này đưa chúng ta đến điều thứ 5:
Cách quay hình thể của các diễn viên.
Mối quan hệ giữa nhân vật với ống kính?
Nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt... hay 3/4?
Góc nhìn nghiêng...
hay góc mà còn chả nhìn thấy được khuôn mặt?
Khi có nhiều diễn viên trong một cảnh,
điều quan trọng là sự khác nhau trong hình thể.
Để khán giả không cần phải nhìn vào một nhân vật,
hãy quay anh ta đi.
Lưu ý rằng bằng cách này,
ta đang tạo ra sự tương phản.
3 cảnh sát ở bên phải mặt đối mặt,
trong khi thám tử Seo nhìn sang chỗ khác.
Thực ra, trong 30p đầu phim,
anh ấy liên tục bị đặt ra khỏi nhóm chính,
xem xét các tài liệu
mà những người khác phớt lờ.
Điều này dẫn tới điều thứ 7...
Di chuyển camera tinh tế.
Ở đây, hãy xem cách mà shot dần thu hẹp
khung hình từ 4 nhân vật...
...xuống còn 2.
Còn ở đây, sự chú ý đi chuyển...
giữa 2 bên đang tranh luận, từ bên này, sang bên kia,
để "dàn cảnh trước" được bên thắng cuộc.
Và cuối cùng,
đừng quên rằng con người có tính xã hội...
Chúng ta nhìn vào nơi
những người khác đang nhìn.
Vậy với tất cả hành trang đó, hãy cùng xem tại sao Bong Joon-ho
lại sử dụng Dàn Cảnh Theo Nhóm.
Đây là shot yêu thích của tôi trong cả phim.
Ban đầu, ta tưởng đây có một câu chuyện,
là cuộc tranh cãi giữa 2 cảnh sát.
Và đạo diễn Bong dường như không làm gì nhiều,
ông ấy chỉ để sự chú ý của chúng ta chuyển từ thám tử Park...
...sang thám tử Seo.
Nhưng ở giữa khung hình,
có thứ gì đó bắt mắt chúng ta,
và rồi chúng ta nhận ra một nhân vật khác,
thám tử Cho,
đang abcxyz với gái đằng sau.
Nên là giờ chúng ta có 2 câu chuyện,
tiền cảnh và hậu cảnh.
Và đạo diễn Bong để họ đấu với nhau,
đối lập với sự nghiêm túc...
...là sự ngớ ngẩn.
Rồi khi vào được cảnh, camera từ từ tiến vào...
để che đi 2 người phụ nữ
và tập trung sự chú ý của chúng ta vào cặp nhân vật chính.
Và để các diễn viên dùng tay kể chuyện,
đặc biệt là khi cuộc tranh luận lên tới đỉnh điểm.
Nhưng đột nhiên, ông sếp "bước vào" cảnh.
Đây chính là lúc mà Dàn Cảnh Theo Nhóm xong xuôi.
Chúng ta bất ngờ có câu chuyện thứ 3,
và nó làm gián đoạn cả 2 câu chuyện trước...
...bằng một trò đùa.
Từ lúc này,
phần còn lại của cảnh là câu chuyện thứ 3.
Khi sếp vạch ra kế hoạch
để bắt kẻ giết người hàng loạt.
Nhưng tại sao lại là one-shot?
Tôi nghĩ nó là để nhấn mạnh chủ đề.
Câu chuyện 1 là một cuộc tranh cãi vặt.
Câu chuyện thứ 2 chỉ là dục vọng.
Chả có cảnh sát nào đang làm việc,
tất cả họ đều ích kỷ.
Phải đến câu chuyện thứ 3,
họ mới nghĩ đến nạn nhân và vụ án.
Ông sếp ở trung tâm cảnh
và mang tới trung tâm đạo đức.
Và nếu đạo diễn Bong mà quay cảnh này
với kiểu tiêu chuẩn...
thì chúng ta sẽ không thấy
mối liên hệ giữa câu chuyện 1...
...với câu chuyện 2.
Và cả 2 câu chuyện đó...
...với câu chuyện 3.
Đây là kiểu "đạo diễn" hiếm có khó tìm trong thời nay.
và nó cho thấy giá trị của việc
Dàn Cảnh Theo Nhóm...
hơn là cắt cảnh qua lại
từ khuôn mặt này sang khuôn mặt khác.
- Bởi vì đôi khi, tôi chỉ muốn ở một chỗ nào đó,
cùng các diễn viên, rồi cùng họ dàn dựng,
chứ không cần ông giúp tôi kể chuyện bằng cách quay cận mặt hơn.
Hãy cứ để tôi!
Rõ chưa hả?
Ngu này!