Tôi muốn chia sẻ với các bạn
một điều cha tôi đã dạy cho tôi:
Không tình trạng nào là mãi mãi.
Đó là một bài học ông chia sẻ
với tôi lần này đến lần khác,
và tôi đã nhận thấy là nó đúng
theo cách khắc nghiệt nhất.
Đây là tôi hồi học lớp bốn.
Đây là bức ảnh kỉ yếu của tôi
được chụp tại lớp ở trường học
tại Monrovia, Liberia.
Cha mẹ tôi di cư từ Ấn Độ
sang Nam Phi vào những năm 1970,
Và tôi đã có may mắn được lớn lên ở đây.
Khi tôi được 9 tuổi,
Tôi yêu thích đá bóng,
và tôi đã từng là
một kẻ nghiện toán và khoa học.
Tôi đã sống một cuộc sống mà thật sự
bất kì đứa trẻ nào cũng mơ ước.
Nhưng không tình trạng nào là mãi mãi.
Vào tối Giáng Sinh năm 1989,
nội chiến nổ ra ở Liberia.
Cuộc chiến bắt đầu ở vùng nông thôn,
và trong vòng vài tháng, lực lượng nổi dậy
đã hành quân đến thành phố quê tôi.
Trường học của tôi đóng cửa,
và khi cánh quân nổi dậy
chiếm sân bay quốc tế duy nhất,
mọi người bắt đầu hoảng loạn và di tản.
Vào một buổi sáng. mẹ tôi gõ cửa
và nói: "Raj, hãy đóng hành lí của con,
chúng ta phải rời đi."
Chúng tôi hối hả chạy đến
trung tâm thành phố,
và ở đó, trên đường băng,
chúng tôi bị chia ra làm hai hàng.
Tôi đứng với gia đình mình ở một hàng,
và tôi bị nhồi nhét vào
một hầm chứa hàng hoá
của một chiếc máy bay cứu hộ.
Và ở trên băng ghế,
tôi ngồi đó tim cứ đập thình thịch.
Khi tôi nhìn ra ngoài hầm lúc nó mở,
Tôi thấy hàng trăm người Liberia
trong một hàng khác,
trẻ em được đeo bằng dây trên lưng.
Khi họ cố gắng nhảy vào với chúng tôi,
tôi thấy các quân lính cản họ lại.
Họ không được phép di tản.
Chúng tôi là những người may mắn.
Chúng tôi đã mất những gì chúng tôi có,
nhưng chúng tôi đã tái định cư tại Mỹ,
như những người nhập cư, chúng tôi nhận
lợi ích từ cộng đồng các nhà hỗ trợ
tập hợp lại quanh chúng tôi
Họ đưa chúng tôi vào ở nhà của họ,
họ chỉ dạy cho tôi.
Và họ giúp cha tôi mở
một cửa hiệu quần áo.
Tôi hay thăm cha tôi vào cuối tuần
khi còn là thiếu niên
để giúp ông bán
giày thể thao và quần jeans.
Và mỗi khi việc kinh doanh trở nên tồi tệ,
ông sẽ nhắc tôi về câu thần chú:
Không tình trạng nào là mãi mãi.
Câu thần chú đó, sự kiên trì của ông bà
và cộng đồng những người giúp đỡ
đã giúp tôi hoàn thành bậc cao đẳng
và cuối cùng là vào được trường y.
Tôi từng có những hy vọng
mà bị dập tắt trong chiến tranh,
nhưng cũng vì chúng,
Tôi đã có cơ hội theo đuổi
giấc mơ trở thành một bác sĩ.
Tình trạng của tôi đã thay đổi.
Đã 15 năm trôi qua kể từ khi
tôi di tản khỏi sân bay đó,
kí ức về hai hàng người vẫn
chưa biến mất khỏi tâm trí tôi.
Tôi là một sinh viên y khoa
vào giữa tuổi đôi mươi.
Và tôi đã muốn trở lại
để xem mình có thể phục vụ
những người đã bị bỏ lại hay không.
Nhưng khi tôi trở lại,
thứ tôi tìm thấy là sự huỷ hoại hoàn toàn.
Cuộc chiến để lại
cho chúng tôi chỉ 51 bác sĩ.
để phục vụ cho một đất nước bốn triệu dân.
Nó giống như việc thành phố
San Francisco chỉ có 10 bác sĩ vậy.
Nên nếu bạn mắc bệnh ở thành phố
nơi vài vị bác sĩ đó còn ở lại,
bạn có thể còn có cơ hội.
Nhưng nếu bạn mắc bệnh ở một cộng đồng
ở rừng mưa nhiệt đới xa xôi,
nơi bạn phải mất nhiều ngày
để đến phòng khám gần nhất,
Tôi đã thấy các bệnh nhân của mình chết
vì những bệnh không đáng.
Tất cả là bởi vì họ tìm đến tôi quá trễ.
Giả sử bạn có một đứa con 2 tuổi
thức dậy vào buổi sáng với một cơn sốt,
và bạn nhận ra đứa bé
có thể đã bị sốt rét,
và bạn biết cách duy nhất để lấy
thuốc mà con bạn cần
là mang con bạn đến bờ sông,
gọi một chiếc thuyền độc mộc,
chèo qua bờ bên kia
và rồi đi bộ đến hai ngày qua khu rừng
chỉ để đến với phòng khám gần nhất.
Một tỉ người đang sống ở các cộng đồng
hẻo lánh nhất thế giới,
và mặc dù các tiến bộ ta có
trong dược phẩm và công nghệ hiện đại,
các đổi mới của ta không tiếp cận được
dặm đường cuối cùng.
Các cộng đồng này đã bị bỏ lại phía sau,
Vì họ được cho rằng là rất khó để tiếp cận
và rất khó để phục vụ.
Bệnh tật là ở mọi nơi;
nhưng việc tiếp cận y tế
thì lại không như vậy.
Và việc nhận ra điều này
thắp lên ngọn lửa trong tâm tôi.
Không một ai nên chết vì họ
sống quá xa một bác sĩ hay phòng khám.
Không tình trạng nên là mãi mãi.
Và sự giúp đỡ trong trường hợp này
không đến từ bên ngoài,
nó thực ra đã đến từ bên trong.
Nó đến từ chính các cộng đồng
hẻo lánh này.
Hãy gặp gỡ Musu.
Rất xa ở vùng nông thôn Liberia,
nơi đa số các bé gái đã không có cơ hội
hoàn thành bậc tiểu học,
nhưng Musu đã rất kiên trì.
Ở tuổi 18, cô đã hoàn thành
trung học phổ thông,
và cô trở lại cộng đồng của cô.
Cô thấy rằng không có đứa trẻ nào
được chữa trị
cho các bệnh mà chúng cần được chữa trị -
những căn bệnh chết chóc,
như sốt rét hay viêm phổi.
Vì vậy, cô đăng kí
làm một tình nguyện viên.
Có hàng triệu tình nguyện viên như Musu
ở các vùng nông thôn trên thế giới,
và chúng ta phải nghĩ rằng,
các thành viên của cộng đồng như Musu
có thể thực sự giúp ta giải bài toán đố.
Hệ thống chăm sóc sức khoẻ y tế
được cấu tạo theo cách
mà việc chuẩn đoán bệnh và cho thuốc
bị giới hạn trong một nhóm
các y tá và bác sĩ như tôi.
Nhưng các y tá và bác sĩ
lại tập trung ở các đô thị,
nên các cộng đồng nông thôn
như của Musu đã bị bỏ lại phía sau.
Nên chúng tôi bắt đầu đặt một vài câu hỏi:
Sẽ ra sao nếu ta tổ chức lại
hệ thống chăm sóc y tế?
Sẽ ra sao nếu ta có các thành viên
cộng đồng như Musu
là một phần hay thậm chí là trung tâm
cho đội ngũ y tế của chúng ta?
Sẽ ra sao nếu Musu có thể giúp ta
mang việc chăm sóc y tế
đến ngưỡng cửa
của những người hàng xóm của cô?
Musu đã 48 tuổi khi tôi gặp cô ấy.
Và mặc cho tài năng tuyệt vời và sự can đảm
của cô ấy,
cô vẫn chưa có được một công việc
trả lương trong suốt 30 năm.
Vậy sẽ ra sao nếu công nghệ
có thể hỗ trợ cô?
Sẽ ra sao nếu ta đầu tư vào cô ấy
với việc tập huấn thật sự,
trang bị cho cô các loại thuốc,
và giúp cô ấy có một việc làm?
Nào, vào năm 2007, tôi đã
cố trả lời những câu hỏi này,
và vợ tôi và tôi sắp kết hôn vào năm đó.
Chúng tôi yêu cầu những người thân
bỏ qua việc tặng quà cưới
và thay vào đó là quyên tặng một số tiền
để chúng tôi có một số vốn ban đầu
để tạo một tổ chức phi lợi nhuận.
Tôi hứa với bạn rằng,
tôi lãng mạn hơn thế nhiều.
(Tiếng cười)
Chúng tôi góp được $6000
hợp tác với một số
người Liberia và người Mỹ
và thành lập tổ chức phi lợi nhuận
Last Mile Health.
Mục tiêu của chúng tôi là mang một nhân viên y tế
đến với mọi người, mọi nơi
Chúng tôi nghĩ ra một quy trình
ba bước:
đào tạo, trang bị và trả lương.
để đầu tư sâu
vào các tình nguyện viên như Musu
để họ thành các chuyên viên đa năng,
đề họ thành các nhân viên
sức khoẻ cộng đồng.
Đầu tiên chúng tôi huấn luyện Musu
cách phòng ngừa, chuẩn đoán và điều trị
top 10 bệnh ảnh hưởng đến
các gia đình trong làng của cô.
Một y tá giám sát sẽ ghé thăm cô
mỗi tháng để tập huấn cho cô.
Chúng tôi trang bị cho cô
công nghệ y tế hiện đại,
ví dụ như que thử nhanh
sốt rét giá 1 đô-la này
và bỏ vào một ba-lô đeo lưng
chứa đầy các loại thuốc như thế này
để điều trị các ca nhiễm trùng
như viêm phổi,
và rất quan trọng,
là một chiếc smartphone,
để giúp cô theo dõi
và báo cáo tình hình bệnh dịch.
Cuối cùng, chúng tôi công nhận
giá trị của công việc của Musu.
Cùng với nhà nước Liberia,
chúng tôi tạo một hợp đồng,
trả lương cho cô
và cho cô cơ hội
để có một việc làm thực thụ.
Và cô ấy thật tuyệt vời.
Musu đã học được hơn 30 kỹ năng y tế,
từ việc kiểm tra liệu các đứa trẻ
có bị suy dinh dưỡng,
đến đánh giá nguyên nhân cơn ho
của một đứa bé với chiếc smartphone,
đến việc hỗ trợ những người nhiễm HIV
và cung cấp việc chăm sóc tiếp tục
cho các bệnh nhân mất các chi trên cơ thể.
Làm việc như một phần của nhóm chúng tôi,
làm việc như các chuyên viên đa năng,
nhân viên sức khoẻ cộng đồng
có thể giúp đảm bảo
rằng nhiều thứ bác sĩ gia đình
của bạn làm
đến được những nơi đa số
các bác sĩ gia đình không thể đến được.
Một trong các việt tôi thích làm nhất
là chăm sóc các bệnh nhân
cùng các nhân viên
y tế cộng đồng.
Vì vậy năm rồi tôi có ghé thăm A.B.,
và như Musu,
A.B., đã có cơ hội để đi học.
Anh đang học trung học cơ sở, lớp 8,
khi cha mẹ anh mất.
Anh đã thành một đứa trẻ
mồ côi và phải bỏ học.
Năm ngoái, chúng tôi
tuyển dụng và tập huấn A.B.
thành một nhân viên sức khoẻ cộng đồng.
Và khi anh đang tuyên truyền
từ nhà này qua nhà khác,
Anh đã gặp bé trai tên Prince này,
mẹ của bé đạ gặp khó khăn khi cho bé bú,
và trước khi được 6 tháng tuổi,
Prince đã bắt đầu yếu dần đi.
A.B. vừa mới được chỉ dẫn cách dùng
thước dây được mã hoá bằng màu
để quấn quanh phần trên cánh tay của một
đứa trẻ để chuần đoán suy dinh dưỡng.
A.B. nhận thấy rằng
Prince đã trong vùng đỏ,
nghĩa là bé phải được nhập viện.
Vì vậy, A.B. dẫn Prince
và mẹ bé đến con sông,
lên một chiếc thuyền độc mộc
và chèo 4 giờ liên tục để đến bệnh viện.
Sau đó, sau khi Prince được xuất viện,
A.B. dạy cho mẹ bé cách cho bé ăn
một loại thực phẩm bổ sung.
Một vài tháng sau,
A.B. dẫn tôi thăm Prince,
và bé đã là một bé trai bụ bẫm.
(Tiếng cười)
Bé đang tiến đến các cột mốc đầu đời,
bé tự kéo mình đứng dậy được.
Và thậm chí bắt đầu nói được một vài từ.
Tôi rất hứng khởi về các nhân viên
sức khoẻ cộng đồng này.
Tôi thường hỏi họ
tại sao họ chọn làm việc này,
và khi tôi hỏi A.B.,
anh nói, "Thưa bác sĩ,
từ khi tôi bỏ học, đây là lần đầu tiên
tôi có cơ hội cầm
một cây bút trên tay để viết.
Trí óc tôi đang dần tươi mới hơn."
Những câu chuyện của A.B. và Musu
đã dạy tôi một điều cơ bản
về việc làm người.
Sự sẵn lòng của ta
để phục vụ người khác
có thể thực sự giúp ta thay đổi
hoàn cảnh của bản thân mình.
Tôi rất cảm động bởi
sức mạnh của sự sẵn lòng
phục vụ những người xung quanh ta.
một vài năm trước,
khi chúng tôi đối mặt
với một thảm hoạ toàn cầu.
Tháng 12 năm 2013,
Một sự kiện đã xảy ra ở các rừng mưa
nhiệt đới bên kia biên giới ở Guinea.
Môt đứa bé tên Emile ngả bệnh với
biểu hiện ói mửa, sốt, và tiêu chảy.
Đứa bè sống ở một vùng
nơi đường xá thưa thớt
và có sự thiếu hụt
nhân viên y tế nghiêm trọng.
Emile đã tử vong,
và một vài tuần sau chị của bé mất,
và một vài tuần sau mẹ của bé mất.
Và căn bệnh này đã lây lan từ
cộng đồng này sang cộng đồng khác.
Và mãi cho đến 3 tháng sau,
thế giới mới khám phá ra đó là Ebola.
Khi mỗi phút đều quí giá
thì ta đã lãng phí hàng tháng,
và khi đó, vi-rút đã lây lan
như các cơn cháy rừng khắp Tây Phi,
và cuối cùng đến
các phần khác của thế giới.
Các doanh nghiệp đóng cửa, các hãng
hàng không bắt đầu huỷ lịch trình.
Ở cao điểm của cơn khủng hoảng,
khi chúng tôi được bảo là
có 1.4 triệu người có thể đã nhiễm bệnh,
khi chúng tôi được bảo là
đa số họ sẽ tử vong,
khi chúng tôi gần như mất hết hy vọng,
tôi nhớ việc đứng giữa nhóm
các nhân viên y tế
trong khu rừng mưa nhiệt đới
nơi đợt bùng phát vừa diễn ra.
Chúng tôi đang giúp tập huấn
và trang bị cho họ cách đeo mặt nạ,
bao tay và áo choàng mà họ cần
để đảm bảo an toàn
bản thân trước vi-rút này
khi họ đang giúp đỡ các bệnh nhân.
Tôi vẫn nhớ nỗi sợ trong mắt họ.
Và tôi vẫn nhớ việc thức trắng đêm,
lo sợ liệu tôi đã làm đúng hay không
khi giữ họ trong vùng dịch bệnh.
Khi Ebola đe doạ làm sụp đổ
các hoạt động nhân đạo,
các nhân viên sức khoẻ cộng đồng
Liberia đã không đầu hàng nỗi sợ.
Họ đã làm những gì họ đã luôn làm:
họ trả lời các cuội gọi để
phục vụ lối xóm của họ.
Các thành viên cộng đồng khắp Liberia
học các triệu chứng của Ebola,
lập nhóm với các y tá, bác sĩ để đến
từng nhà và tìm những người bị nhiễm
và cho họ sự chăm sóc cần thiết.
Họ phát hiện và theo dõi hàng ngàn người
đã từng phơi nhiễm với vi-rút
và giúp phá vỡ chuỗi lây nhiễm hàng loạt.
Gần 10 ngàn nhân viên sức khoẻ
cộng đồng phó mặc tính mạng mình
để giúp săn lùng loài vi-rút này
và chặn đứng nó lại.
(Tiếng vỗ tay)
Ngày nay, Ebola đã được
khống chế ở Tây Phi,
và chúng tôi đã học được vài điều.
Chúng tôi học được rằng
điểm mù của hệ thống y tế nông thôn
có thể trở thành điểm nóng của dịch bệnh.
và nó đặt tất cả chúng ta
vào mối nguy hiểm lớn hơn.
Chúng tôi học được rằng
hệ thống cấp cứu hiệu quả nhất
thực ra là một hệ thống thường nhật,
và hệ thống đó phải tới được
với tất cả các cộng đồng,
bao gồm cả các công đồng
nông thôn như của Emile.
Và hơn cả,
chúng tôi đang học từ sự dũng cảm
của các nhân viên sức khoẻ cộng đồng Liberia
rằng chúng tôi không xác định được
tình huống mà chúng tôi phải đối mặt
dù họ vô vọng đến thế nào
chúng tôi được xác định bởi việc
chúng tôi đối mặt như thế nào
Khoảng 15 năm trước,
Tôi đã nhận thấy được
sức mạnh của ý nghĩ này
để biến những người bình thường thành
nhân viên y tế cộng đồng
rồi thành những người hùng thường nhật
Và tôi thấy nó diễn ra ở mọi nơi
từ cộng đồng sống trong rừng ở Tây Phi
đến các làng chài nông thôn ở Alaska
Đó là sự thật
những nhân viên y tế cộng đồng này
không có vấn đề về thần kinh
nhưng họ khiến nó thành có thế
để mang sự chăm sóc sức khỏe
đến với mọi người ở mọi nơi
vậy bây giờ thì sao?
chúng ta biết rằng vẫn có
hàng triệu người chết
bởi những nguyên nhân
không tránh khỏi
ở những vùng nông thôn trên thế giới
và chúng ta biết rằng phần lớn
những cái chết đó đang xảy ra
ở những quốc gia được tô màu xanh
chúng ta cũng biết
rằng nếu chúng ta đào tạo một
đội ngũ nhân viên y tế cộng đồng
để chỉ học 30 kĩ năng sống còn
chúng ta có thể cứu được khoảng
30 triệu người đến năm 2030
Ba mươi dịch vụ đó có thể cứu được
30 triệu người đến năm 2030
Nó không chỉ là một dự đoán
chúng tôi đang chứng minh
điều này có thể được thực hiện
Ở Liberia
Chính phủ Liberia đang huẩn luyện
hàng ngàn nhân viên như A.B và Musu
sau Ebola,
để mang sự chăm sóc y tế đến với
mỗi đứa trẻ và mỗi gia đình trên đất nước
Và chúng tôi đã vinh dự được làm việc với họ
và bây giờ đang hợp tác với một số tổ chức
để hoạt động ở khắp các quốc gia khác
để cố giúp họ làm điều tương tự
Nếu chúng tôi có thể giúp các quốc gia này
có qui mô
chúng tôi có thể cứu được
hàng triệu sự sống
và ngay lúc đó
ta có thể tạo ra hàng triệu công việc
nhưng chúng tôi không thể làm
mà không có công nghệ
Con người lo lắng rằng
công nghệ sẽ cướp đi việc làm của họ
nhưng khi nó đến với nhân viên y tế cộng đồng
công nghệ thực sự quan trọng
khi tạo ra công ăn việc làm
không công nghệ,
không smartphone
không có những bài kiểm tra nhanh
chúng tôi không thể thuê A.B và Musu
và tôi nghĩ đã đến lúc công nghệ
giúp chúng ta đào tạo,
giúp chúng tôi đào tạo con người tốt hơn
và nhanh hơn trước
Là một bác sĩ,
tôi dùng công nghệ để luôn cập nhật
và giữ các chứng nhận,
Tôi dùng smartphone,
các ứng dụng và các khóa học trực tuyến
Nhưng khi A.B muốn học,
anh ấy phải nhảy xuống chiếc ca nô
và đến trung tâm đào tạo
và khi Musu xuất hiện ở buổi training
người hướng dẫn của cô ấy bị kẹt
với bảng trắng và bút lông
tại sao họ không có
quyền học tập như tôi?
nếu chúng ta thực sự muốn các nhân viên y tế cộng đồng
trở thành chuyên gia về kỹ năng sống còn
và hơn thế nữa,
chúng ta phải thay đổi mô hình
trường học cũ kỹ này trong giáo dục
Kỹ thuật có thể thật sự trở thành
một sự thay đổi trò chơi ngay tại đây
Tôi đã rất quan tâm đến cuộc
cách mạng giáo dục kĩ thuật số
Nó tương tự như học viện Khan
và edX đang dẫn đầu
Và tôi đang nghĩ ngay lúc này đây
Đã đến lúc cho sự va chạm
giữa cách mạng giáo dục kỹ thuật số
và cách mạng sức khỏe cộng đồng
Và vì thế, nó mang tối đến với mong ước
Ted Prize của tôi
Tôi ước
Tôi ước bạn sẽ giúp chúng tôi tuyển sinh
đội quân nhân viên sức khỏe cộng đồng
lớn nhất thế giới
Bằng cách tạo ra học viện
sức khỏe cộng đồng
một nền tảng toàn cầu để đào tạo,
kết nối và trao quyền
Cảm ơn
(Tiếng vỗ tay)
Cảm ơn
Đây là ý tưởng
Chúng tôi sẽ thành lập
và phát triển
Nguồn giáo dục kỹ thuật bậc nhất
Chúng tôi sẽ mang nó đến với các nhân viên
y tế cộng đồng trên khắp thế giới
bao gồm cả A.B và Musu.
Họ sẽ nhận các bài học qua video
về việc tiêm vacxin cho trẻ em
và có khóa học trực tuyến về việc phát hiện ra
các ổ dịch tiếp theo,
vì vậy họ không bị vướng vào
mấy cái bảng
Chúng tôi sẽ giúp những nước này
tạo uy tín cho nhân viên,
vì thế họ sẽ không bị vướng với những tổ chức
không được công nhận và không có giá trị
những trở thành một nghề có tiếng và quyền,
như y tá và bác sĩ
Và chúng tôi sẽ tạo ra một hệ thống giữa
các công ty và doanh nhân
những người đã tạo ra các sáng kiến
để cứu lấy cuộc sống
và giúp họ kết nối được với
các nhân viên như Musu
do đó cô ấy có thể giúp ích nhiều hơn
cho cộng đồng của cô ấy
Và chúng tôi sẽ làm việc không mệt mỏi
để thuyết phục chính phủ
để tạo nên những nhân viên y tế cộng đồng một nền tảng
cho kế hoạch chăm sóc sức khỏe của họ
Chúng tôi dự định nghiên cứu và thử nghiệm
học viện ở Liberia
và một số nước bạn khác,
và sau đó sẽ là kế hoạch toàn cầu,
gồm vùng nông thôn Bắc Mĩ.
Với sức mạnh của nền tảng,
chúng tôi tin các nước có thể được
thuyết phục
rằng cách mạng chăm sóc sức khỏe
thật sự khả thi
Giấc mơ của tôi là học viện này sẽ
đóng góp cho việc đào tạo
hàng tràm hàng ngàn các thành viên
trong cộng đồng
để giúp mang sự chăm sóc sức khỏe
đến với các bạn láng giếng
hàng trăm triệu người trong số họ
sống ở những cộng đồng xa xôi nhất thế giới,
từ những dân tộc trong rừng vùng Tây Phi
đến các làng chài vùng nông thôn Alaska;
từ đỉnh đồi Appalachia,
đến vùng núi Afghanistan.
Nếu tầm nhìn này phù hợp với bạn,
hãy đến với communityhealthacademy.org,
và tham gia vào cuộc cách mạng này.
Hãy để chúng tôi biết liệu bạn hoặc tổ chức của bạn
hoặc ai đó mà bạn biết có thể giúp chúng tôi
như chúng tôi cố xây dựng học viện
qua năm sau
Bây giờ, khi tôi nhìn ra khỏi căn phòng này,
tôi nhận ra rằng hành trình của chúng ta
không phải tự lập
chúng được tạo ra bởi những người khác
và ở đây có rất nhiều người là
một phần của mục đích này
Chúng tôi rất vinh dự được tham gia vào
cộng đồng này
và một cộng đồng sẵn sàng chấp nhận
một mục đích táo bạo như vậy
vì vậy tôi muốn cho đi, khi tôi kết thúc,
một sự phản hồi,
Tôi nghĩ nhiều hơn về những gì
cha tôi đã dạy tôi
tôi cũng đã làm cha
Tôi có 2 con trai,
và vợ tôi và tôi học được khi cô ấy mang thai
đứa con thứ ba của chúng tôi
(Tiếng vỗ tay)
Cảm ơn
(Tiếng vỗ tay)
Tôi gần đây chăm sóc
cho một phụ nữ ở Liberia
như vợ tôi, cô ấy đang
mang thai đứa thứ 3
Nhưng khác vợ tôi là
cô ấy không có sự chăm sóc
trước khi sinh 2 đứa con đầu
Cô ấy sống trong một cộng đồng bị cách ly cô lập
trong rừng khoảng 100 năm rồi
không có sự chăm sóc sức khỏe
đến khi...
đến khi năm ngoái khi y tá huẩn luyện
cho hàng xóm của cô ấy
để trở thành nhân viên chăm sóc sức khỏe cộng đồng.
Vì thế tôi đã ở đây,
thấy bệnh nhân này
ở kì ba tháng lần 2 trong thai kì
và tôi đã siêu âm
để kiểm tra em bé,
cho cô ấy bắt đầu kể cho chúng tôi
về câu chuyên của 2 đứa con đầu,
và tôi siêu âm để dò bụng cô ấy,
và cô ấy ngừng nói giữa chừng.
Cô ấy quay sang tôi và nói,
"Bác sĩ, tiếng gì thế?"
Đó là lần đầu cô nghe thấy tiếng nhịp tim đập của con mình
Và mắt cô ấy sáng lên như cách mà
mắt vợ tôi và tôi
khi chúng tôi nghe thấy nhịp tim của con chúng tôi
Đối với lịch sử loài người,
bệnh tật ở mọi nơi và
cơ hội được chăm sóc là không có.
Nhưng khi một người uyên bác đã nói tôi rằng:
không tình trạng nào là vĩnh viễn.
Lúc này là để chúng ta đi xa hơn
để thay đổi hoàn cảnh sống với nhau
Cảm ơn
(Tiếng vỗ tay)
(Tiếng vỗ tay)
(Tiếng vỗ tay)