Tin hay không, tôi đến đây để đưa ra giải pháp
cho một vấn đề rất quan trọng
với trọng tâm là khí hậu
và giải pháp mà tôi đưa ra
cho thủ phạm lớn nhất
trong lối ngược đãi trái đất
bởi con người,
và sự đi xuống của bầu sinh quyển.
Thủ phạm đó chính là thương mại và công nghiệp
điều đã diễn ra tại nơi tôi đã dành 52 năm
sau khi tốt nghiệp Đại học công nghệ Georgia năm 1956.
Là một kỹ sư ngành công nghiệp,
kiêm một doanh nhân mới vào nghề và sau đó trở nên thành đạt.
Sau khi thành lập công ty Interface từ những ngày đầu tiên
năm 1973, 36 năm sau,
sản xuất thảm trải sàn ở Mỹ
cho cả thị trường kinh doanh và sản xuất,
và biến nó từ một công ty khởi nghiệp sống sót
đến sự chiếm lĩnh về độ lớn toàn cầu trong lĩnh vực này.
Tôi đã đọc sách của Paul Hawken,
"The Ecology of Commerce" (Hệ sinh thái của thương mại)
vào hè năm 1994,
Trong cuốn sách, Paul đã buộc tội thương mại và công nghiệp
thứ nhất, là thủ phạm chính
đã gây nên sự đi xuống của sinh quyển
và, thứ hai, là tổ chức duy nhất đủ lớn,
và đủ phổ biến, và có thế lực,
để có thể dẫn dắt loài người ra khỏi mớ hỗn độn này.
Nhân tiện phải nói thêm rằng, anh ta cũng buộc tội tôi
là một nhân tố bóc lột trái đất này
Và sau đó, tôi đã thách thức những nhân viên ở Interface
làm sao để dẫn dắt công ty
và cả ngành công nghiệp phát triển bền vững
điều chúng tôi cho rằng cuối cùng sẽ
vận hành công ty dầu khí của chúng tôi theo hướng
khai thác từ thiên nhiên
chỉ những gì có thể tái tạo bởi trái đất,
một cách tự nhiên và nhanh chóng --
không hề có một giọt dầu nào --
và không làm hại bầu khí quyển.
Không khai thác: không gây hại.
Tôi chỉ nói rằng: "Nếu Hawken đúng
rằng doanh nghiệp và công nghiệp phải dẫn đầu
vậy thì ai sẽ dẫn dắt họ?
Trừ khi có người dẫn dắt, không thì không có ai đâu."
Đó là điều hiển nhiên.
Vậy tại sao lại không phải là chúng ta?
Và nhờ có những người ở Interface,
tôi đã trở thành kẻ cướp đó.
(Tiếng cười)
(Tiếng vỗ tay)
Tôi đã từng nói với phóng viên của tờ tạp chí Fortune
rằng một ngày nào đó những người như tôi rồi sẽ vào tù.
Và điều đó đã trở thành tít bài báo.
Họ đã miêu tả tôi như một CEO "xanh" nhất nước Mỹ.
Từ một kẻ cướp bóc thành một kẻ cướp biết hồi phục,
thành CEO "xanh" nhất nước Mỹ trong 5 năm --
thẳng thắn mà nói thì nó rất một lời bình luận khá đáng buồn
về CEO nước Mỹ vào năm 1999.
Sau đó khi được hỏi trong một bộ phim tài liệu Canada, "The Corporation" (Tập đoàn),
giải thích vì sao vừa nãy tôi nói "đi tù",
tôi đã cho rằng cướp bóc là một tội ác.
Và cướp bóc của thế hệ con cháu mai sau sẽ trở thành một tội ác.
Tôi đã nhận ra nó sẽ trở thành sự thật
rằng cướp bóc của thế hệ sau là một tội ác --
Nó hẳn phải rõ ràng, sự thay thế
cho hệ thống công nghiệp bóc lột - sản xuất - loại thải
đã chiếm lĩnh văn minh chúng ta,
và thủ phạm lớn nhất, cướp bóc từ con cháu,
bằng việc đào bới mặt đất
và biến nó thành những sản phẩm mà dễ dàng trở thành rác thải
tại các bãi rác hoặc lò đốt rác --
tóm lại, khai thác và biến nó thành ô nhiễm.
Theo Paul và Anne Ehrlich
và một phép tính độ ảnh hưởng đến môi trường nổi tiếng,
ảnh hưởng một cách tiêu cực
là kết quả của dân số, sự giàu có và công nghệ.
Sự ảnh hưởng được tạo ra bởi con người,
những gì được sử dụng trong sự làm giàu của họ,
và cách nó được tạo ra.
Và mặc dù thuật tính phần lớn chủ quan,
bạn có thể ước lượng số người và có thể cả lượng của cải,
nhưng công nghệ tàn phá theo quá nhiều cách để có thể ước tính.
Vậy nên phép tính chỉ mang tính hình thức.
Ấy vậy nó vẫn hiệu quả trong việc giúp chúng ta hiểu rõ vấn đề.
Vậy nên chúng tôi thành lập Interface vào năm 1994,
để tạo ra một ví dụ:
thay đổi cách chúng ta sản xuất thảm,
sản phẩm dầu khí sang những vật liệu
cũng như dạng năng lượng khác
và thay đổi công nghệ
để chúng giảm thiểu những ản hưởng môi trường,
hơn là tăng cường nó.
Thuật tính ảnh hưởng môi trường của Paul và Ehrlich là:
I bằng P nhân A nhân T
tương ứng công nghệ, độ giàu có và dân số.
Tôi muốn Interface sẽ viết lại phép tính thành
I bằng P nhân A chia cho T.
Hiện nay, những chuyên gia toán học sẽ thấy ngay lập tức
rằng T trên tử số tăng -- tình hình sẽ xấu đi --
nhưng khi chuyển nó xuống mẫu số, T sẽ giảm..
Nên tôi hỏi:" Điều gì sẽ thay đổi T, Technology,
từ tử số, gọi là T1,
khi nó đang tăng lên,
thành mẫu số, gọi là T2,
khi nó giảm.
Tôi nghĩ về những đặc tính
của phong trào cải cách công nghiệp đầu tiên,
T1, như chúng ta đã thấy trên Interface,
và nó có những đặc điểm sau đây.
Khai khoáng: khai thác khoáng sản tinh từ lòng đất.
Theo chu trình thẳng: Lấy, sản xuất, loại thải.
Lấy năng lượng từ hóa thạch dầu khí.
Phí phạm: bóc lột và tập trung vào năng suất lao động.
Năng suất cao hơn.
Nghĩ về nó, tôi nhận ra rằng những đặc điểm trên
phải được thay đổi để chuyển T xuống phần mẫu số.
Trong công cuộc đổi mới, ngành khai khoáng
phải được thay bằng những thứ có thể tái tạo;
từ chu trình đường thẳng thành vòng tròn;
dầu khí được thay bởi năng lượng tái tạo từ mặt trời;
từ loại thải thành không có rác thải;
từ bóc lột thành dễ chịu;
và năng suất lao động thành năng suất nguồn cung.
Và lý do của tôi là
nếu chúng ta có thể tạo ra những thay đổi lớn như vậy,
và loại bỏ T1,
chúng ta có thể giảm mức ảnh hưởng xuống 0,
bao gồm cả mức ảnh hưởng đến khí hậu.
Và đó là lí do Interface thành lập 1995,
và là sứ mệnh của nó từ đó đến giờ.
Chúng tôi đã đo lường quy trình của chúng tôi rất tỉ mỉ.
Và có thể nói chúng tôi đã tiến xa thế nào trong 12 năm qua.
Lượng khí thải được ước tính
giảm 82% trên tổng tấn.
(Tiếng vỗ tay)
Trong cùng quãng thời gian,
lượng bán đã tăng 2/3 và lợi nhuận tăng gấp đôi.
Vậy nên 82% giảm
tương đương với 90% giảm
lượng khí khí gas thải trung bình so với doanh thu.
Đây là mức độ
phải giảm trên toàn cầu trong thế giới công nghệ
cho đến năm 2050
để tránh những thảm họa khí hậu --
những thứ nhà khoa học nói với chúng tôi.
Việc sử dụng dầu khí được cắt giảm 60% trên một đơn vị sản xuất,
bởi vì những hiệu quả trong việc tái tạo.
Lượng dầu rẻ nhất và an toàn nhất
thì không được dùng với một cách tiết kiệm.
Lượng nước sử dụng giảm 75%
trong ngành kinh doanh thảm của chúng tôi trên toàn thế giới.
Giảm 40% trong kinh doanh thảm lát gỗ
ngành mà chúng tôi bắt đầu vào năm 1993
ngay tại California, thành phố của công nghệ,
nơi nước thực sự quý giá.
Vật liệu tái tạo hoặc tái sử dụng chiếm 25%
và đang tăng nhanh chóng.
Năng lượng tái tạo chiếm 27%
trên tổng 100%.
Chúng tôi đã chuyển 148 triệu bảng --
tương đương 74 000 tấn --
thảm đã qua sử dụng từ bãi rác,
cùng bàn luận về những vật liệu
dựa trên các thống kê
và công nghệ tái sử dụng
mà chưa hề tồn tại khi chúng tôi bắt đầu 14 năm trước.
Đây chính là công nghệ quay vòng
đã đóng góp lớn cho những gì chúng tôi đã sản xuất và bán
85 triệu mẫu vuông của loại thảm thân thiện môi trường
từ năm 2004,
có nghĩa không có sự hủy hoại khí hoại toàn cầu
trong quá trình sản xuất thảm qua chuỗi cung ứng,
từ cuỗi cung ứng của tôi và rõ ràng đến cuối của sự cải tạo --
hoàn toàn độc lập với bên thứ 3.
Chúng tôi gọi nó là Cool Carpet (Thảm thần kì).
Và nó tạo nên sự khác biệt lớn trên thị trường,
tăng doanh thu và lợi nhuận.
Ba năm trước chúng tôi ra mắt loại thảm trong nhà,
dưới danh nghĩa thướng hiệu Flor.
đánh vần nhầm là F - L - O - R.
Chúng ta có thể thấy khi bấm vào bài ngày hôm nay trên Flor.com
và bạn sẽ có Cool Carpet
được chuyển tới trước cửa nhà bạn trong năm ngày.
Nó thiết thực và cũng đẹp nữa.
(Tiếng cười)
(Tiếng vỗ tay)
Chúng tôi nhận thấy chúng tôi đã qua nửa chặng đường
để đến với mục tiêu: không ảnh hưởng, không dấu vết.
Chúng tôi đặt mục tiêu đến 2020
sẽ đạt tới đỉnh cao của sự bền vững.
Chúng tôi gọi nó Nhiệm vụ số 0.
Và có thể đó là mặt quan trọng nhất:
chúng tôi thấy Nhiệm vụ số 0 đặc biệt tốt cho việc kinh doanh.
Một mô hình kinh doanh tốt hơn,
cách tốt hơn để gia tăng lợi nhuận.
Đây là vấn đề kinh doanh bền vững.
Từ những kinh nghiệm thực tế, giá thành giảm, không tăng,
phản ánh đến 400 triệu đô
tiết kiệm trong việc theo đuổi sứ mệnh không rác thải --
mặt đầu tiên của bền vững.
Nó có thể chi trả cho toàn bộ thay đổi của Interface.
Và loại bỏ những lầm tưởng,
lựa chọn sai giữa môi trường và kinh tế.
Sản phầm của chúng tôi là tốt nhất từng thấy,
lấy cảm hứng từ thiết kế bền vững,
một bước cải tiến không ngờ tới.
Nhân viên của chúng tôi phấn khích với những mục đích lớn hơn.
Bạn không thể nghĩ ra mục tiêu nào cao hơn
để thu hút những người giỏi nhất
và tập hợp họ lại.
Và thiện chí của thị trường thật đáng kinh ngạc.
Không hề có quảng cáo, không có phong trào marketing,
bằng bất kì giá nào, có thể sản xuất hoặc tạo ra
một thiện chí như vậy.
GIá thành, sản phẩm, con người, thị trường --
còn gì nữa?
Nó là mô hình kinh doanh tốt hơn.
Và sau đây là những số liệu về 14 năm doanh thu và lợi nhuận.
Có một sự giảm nhẹ từ 2001 đến 2003:
sự tụt giảm trong doanh số của chúng tôi, sau giai đoạn 3 năm,
chạm mức 17%.
Nhưng thị trường khi ấy cũng giảm 36%.
Thực chất thì chúng tôi lại tăng thị phần.
Chúng tôi có lẽ đã không thể sống sót sau lần suy thoái đó
nếu không nhờ những lợi ích của sự bền vững.
Nếu mọi doanh nghiệp đều theo đuổi hoạch định của Interface,
thì liệu mọi vấn đề sẽ được giải quyết?
Tôi không nghĩ vậy.
Tôi vẫn gặp rắc rối bởi phép tính sửa đổi Ehrlich,
I bằng P nhân A chia cho T2.
Khi A là chữ cái A viết hoa,
ám chỉ rằng mức độ giàu có là mục đích cuối cùng.
Nhưng nếu như chúng ta sửa lại Ehrlich sau này?
Và nếu như chúng ta biến A thành chữ a viết thường,
ám chỉ rằng nó là phương tiện để đạt đến mục đích cuối cùng,
và mục đích cuối cùng là niềm hạnh phúc --
càng ít của cải thì sẽ càng hạnh phúc hơn.
Các bạn có biết nền văn minh sẽ tự định hình lại --
(Tiếng vỗ tay)
và toàn bộ hệ thồng kinh tế của chúng ta,
nếu như những giống loài, và
sau đó có thể một loài tiến triển hơn chúng ta,
giống loài bền vững, sinh sống trên một bề mặt giới hạn,
một cách có phép giáo, hạnh phúc và hài hòa với môi trường
với một sự cân bằng tự nhiên
và tất cả hệ thống tự nhiên của họ với hàng nghìn thế hệ,
hoặc 10 000 thế hệ --
đại loại vậy, sống tại một tương lai vô định.
Nhưng liệu trái đất có phải chờ đến lúc loài người tuyệt chủng?
Có thể lắm.
Nhưng tôi không nghĩ vậy.
Ở Interface, chúng tôi có ý định biến
sự bền vững khuôn mẫu này,
công ty công nghiệp không để dấu tích
thành hiện thực vào năm 2020.
Chúng tôi có thể thấy đường đi của mình,
rất rõ ràng dẫn đến đỉnh núi mục đích đó.
Và giờ thử thách là hành động.
Và cũng như bạn thân và người cố vấn của tôi Amory Lovins nói,
"Nếu có gì đó tồn tại, nó hoàn toàn khả thi."
(Tiếng cười)
Nếu chúng ta có thể làm nó, vậy điều đó hoàn toàn có thể
Nếu chúng ta, một doanh nghiệp nặng về dầu khí,
có thể làm được, thì ai cũng có thể làm được
và nếu ai cũng có thể làm được, vậy tất cả mọi người đều có thể
Hawken đã hoàn tất việc kinh doanh và nền công nghiệp ,
dẫn dắt loài người thoát khỏi vực thẳm
bởi vì, khi sự đi xuống của bầu sinh quyển tiếp tục tiếp diễn,
và nhân vật phải đối mặt với điều rủi ro đó
thẳng thắn mà nói, một điều rủi ro không thể chấp nhận.
Đó là ai?
Không phải bạn. Không phải tôi.
Hãy để tôi giới thiệu cho bạn người gặp
Bản thân tôi đã gặp nhân vật này,
từ những ngày đầu tiên theo đuổi mục đích
Vào một sáng thứ Ba tháng 3 năm 1996,
tôi nói chuyện với mọi người,
việc tôi tranh thủ mọi cơ hội để làm vào hồi đó,
nói đến những ý tưởng của tôi
mà không hề biết tôi đang làm công việc kết nối.
Nhưng 5 ngày sau tại Atlanta,
tôi nhận được một email từ Glenn Thomas,
một trong những nhân viên của tôi tại cuộc gặp ở California.
Anh ấy gửi tôi bản gốc một bài thơ
mà anh ấy sáng tác sau buổi sáng thứ Ba của chúng tôi.
Và khi tôi đọc nó,
nó trở thành một những khoảnh khắc thăng hoa của cuộc đời.
Vì nó cho tôi biết, nhờ Chúa, một người đã hiểu ý tôi.
Đây là những gì Glenn viết. Và đây là người đó.
Xin hãy nghe "Tomorrow's Child" (Đứa con của tương lai)
"Không cái tên, không rõ mặt
và chẳng biết cái nơi cùng thời con đến,
Đứa con của tương lai, chưa hề ra đời,
Ta gặp con vào sáng thứ Ba ấy.
Một người bạn tốt đã giới thiệu chúng ta.
Và qua lăng kính thông thái của anh ấy
ta thấy cái ngày con sẽ thấy,
cái ngày của con nhưng không phải của ta.
Biết được rằng con thay đổi ta trong suy nghĩ.
Vì ta nào có đến một trực giác
rằng những điều ta có thể làm
vô tình tổn thương con.
Đứa con của tương lai, con trai, con gái ta,
Ta sợ rằng ta vừa mới chỉ nghĩ về con và điều tốt lành,
mặc dù đã phải làm từ lâu.
Cũng mới chỉ thôi, ta sẽ.
Cái cách cái giá mà ta đã phung phí,
nếu như ta có quên
rằng con sẽ đến và sống cũng tại nơi này."
Vậy đấy, mỗi ngày trong cuộc sống của tôi kế từ đó,
"Đứa con của tương lai" luôn nhắc tôi
một thông điệp đơn giản mà thấm thía,
cái mà tôi đang chia sẻ với các bạn.
Chúng ta, môi người và tất cả,
là một phần của mạng lưới cuộc đời.
Sự chuyển biến của nhân loại, nhưng trong tầm vĩ mô hơn,
chắc chắn là một mạng lưới cuộc đời của chính nó.
Và chúng ta được lựa chọn
trong chuyến viếng thăm ngắn ngủi của mình
đến hành tinh màu xanh này:
làm tổn thương nó hay giúp nó.
Với tôi, thì quyết định là ở bạn.
Cảm ơn các bạn.
(Tiếng vỗ tay)