Hãy tưởng tượng một nơi hàng xóm chào con của bạn bằng tên; một nơi có cảnh sắc tráng lệ; một nơi mà bạn chỉ cần lái xe trong vòng 20 phút là có thể thả chiếc thuyền buồm của mình xuống nước rồi. Đó là một nơi thật hấp dẫn phải không? Tôi không sống ở đó. (Khán giả cười) Nhưng tôi đã làm một chuyến hành trình dài 27,000 dặm trong 2 năm, tới các hạt phát triển nhanh nhất và có nhiều người da trắng nhất ở Mỹ. Whitopia là gì? Tôi định nghĩa Whitopia theo 3 cách: Thứ nhất, Whitopia có tỉ lệ tăng dân số ít nhất 6% từ năm 2000 Thứ hai, phát triển kinh tế phần lớn đến từ dân nhập cư da trắng. Và thứ ba, Whitopia có một sự quyến rũ không thể miêu tả bằng lời, cảnh quan đẹp đẽ và không khí dễ chịu, một nét đặc biệt khó lí giải. (Khán giả cười) Để hiểu được tại sao và bằng cách nào những Whitopia tồn tại, tôi đã sống hòa mình vào ba Whitopia, mỗi nơi trong vòng vài tháng: đầu tiên, thành phố St. George, bang Utah; thứ hai, thành phố Coeur d'Alene, bang Idaho; và thứ ba, hạt Forsyth, bang Georgia. Điểm dừng đầu tiên, St. Geogre -- một thành phố xinh đẹp với phong cảnh vùng đất đỏ. Vào những năm 1850, Brigham Young đưa nhiều gia đình tới St.Geogre để trồng cây bông vải do khí hậu nóng và khô . Do đó nó được gọi là "Miền Nam" của Utah, và cái tên gắn bó tới tận hôm nay. Tôi tiếp cận mỗi Whitopia như một nhà nhân chủng học. Tôi đã tìm hiểu chi tiết về tất cả nhà môi giới quyền lực trong từng cộng đồng, những người tôi cần gặp, những nơi tôi cần tới, và tôi đã hăng hái hòa nhập vào những cộng đồng này. Tôi tới các cuộc họp của hội đồng quy hoạch đô thị. Tôi tới các câu lạc bộ của đảng Cộng Hòa và của đảng Dân Chủ. Tôi tới những buổi đánh bài poker đêm. Tại St. George, tôi thuê một ngôi nhà ở Entrada, một trong những cộng đồng khép kín có sức ảnh hưởng nhất của thành phố. Không hề có khách sạn Motel 6 hay Howard Johnsons cho tôi. Tôi sống ở Whitopia như 1 cư dân, không phải như một khách vãng lai. Tôi đã tự thuê nhà này qua điện thoại (Khán giả cười) Golf là một biểu tượng hoàn hảo, đầy hấp dẫn của Whitopia Khi tôi bắt đầu chuyến đi, tôi hầu như chưa bao giờ cầm cây gậy đánh golf. Đến khi tôi rời đi, tôi chơi golf ít nhất ba lần một tuần. (Khán giả cười) Golf giúp người ta gắn kết. Một số bài phỏng vấn hữu ích nhất tôi thực hiện trong chuyến đi là ở trên các sân golf. Ví dụ, một nhà đầu tư mạo hiểm đã mời tôi đến chơi golf tại câu lạc bộ tư nhân của ông ấy, nơi không hề có thành viên thiểu số. Tôi còn đi câu nữa. (Khán giả cười) Bởi vì tôi chưa bao giờ câu cá, anh bạn này đã phải dạy cho tôi làm thế nào để quăng dây và nên dùng mồi nào. Tôi cũng chơi bài poker mỗi cuối tuần. Đây là trò Texas Hold 'em với 10 đô la tiền đặt. Các tay chơi bài cùng tôi có thể bốc phét về con bài họ rút, nhưng họ không nói dối về quan niệm xã hội của mình. Nhiều cuộc chuyện trò chân thật, hóm hỉnh nhất tôi có được trong suốt chuyến đi là ở trên bàn poker. Tôi là một người rất hăng hái giải trí cho mọi người Tôi thích nấu ăn, tôi đã tổ chức nhiều bữa tiệc tối, và đổi lại mọi người mời tôi đến những bữa tiệc tối của họ, và những bữa tiệc nướng, và những bữa tiệc hồ bơi, và những bữa tiệc sinh nhật. Nhưng không phải mọi việc lúc nào cũng vui vẻ. Vấn đề nhập cư hóa ra lại rất được nhạy cảm ở Whitopia này. Hội đồng Công dân St. George về Nhập cư Bất hợp pháp thường xuyên tổ chức nhiều cuộc biểu tình mạnh mẽ chống lại việc nhập cư. và do đó tôi rút ra được rằng việc này sẽ trở thành một chủ đề nóng bỏng đến mức nào. Nó là sự dự báo , và đã trở thành sự thật. Điểm đến kế tiếp: Almost Heaven, một căn nhà nhỏ tôi thuê cho mình ở Coeur d'Alene, tại vùng cán xoong North Idaho xinh đẹp. Tôi thuê nơi này cho bản thân, cũng qua điện thoại. (Khán giả cười) Quyển sách "Một nghìn nơi để đến trước khi chết" có liệt kê Coeur d'Alene Nơi đây là thiên đường tuyệt đẹp dành cho những người đi săn bắn, chèo thuyền và câu cá. Kĩ năng chơi golf đang tiến bộ của tôi trở nên có ích ở Coeur d'Alene. Tôi đã chơi golf với những cảnh sát Los Angeles về hưu. Năm 1993, khoảng 11,000 gia đình và cảnh sát đã lẩn tránh khỏi Los Angeles sau cuộc bạo động sắc tộc tại đây, để đến North Idaho, và họ đã xây dựng một cộng đồng không bản địa tại đây. Nếu xét sự bảo thủ của những cảnh sát này, thì không có gì ngạc nhiên khi North Idaho có văn hóa sử dụng súng phát triển. Trên thực tế,người ta cho rằng North Idaho có nhiều người buôn bán súng hơn trạm xăng dầu. Vậy thì một người dân phải làm gì để hòa nhập? Tôi đã đến câu lạc bộ bắn súng. Khi tôi thuê một khẩu súng, anh chàng đứng ở quầy vẫn rất vui vẻ và ân cần, đến khi tôi cho anh ta xem bằng lái xe từ thành phố New York của tôi. Đó là lúc thì anh ta trở nên lo lắng. Tôi không bắn tệ như mình đã nghĩ. Điều tôi nhận ra ở North Idaho là sự cảnh giác cao độ đến mức kì lạ bao trùm cả cộng đồng, khi mà có quá nhiều cảnh sát và súng khắp nơi. Ở North Idaho, trên chiếc xe bán tải màu đỏ của mình, tôi có giữ một quyển sổ ghi chép. Và trong quyển sổ đó, tôi đã đếm được nhiều lá cờ của Liên minh miền Nam hơn số người da đen. Ở North Idaho, tôi bắt gặp cờ của Liên minh miền Nam trên móc chìa khóa, trên bộ phụ tùng điện thoại và trên xe ô tô. Cách căn nhà nhỏ khuất bên hồ của tôi khoảng 7 phút lái xe là khu phức hợp của Aryan Nations, tổ chức của những người ủng hộ thuyết người da trắng thượng đẳng America's Promise Ministries, bộ phận tôn giáo của Aryan Nations, tình cờ có tổ chức 3 ngày chiêu đãi trong thời gian tôi ở đó. Và tôi quyết định sẽ không mời mà đến. (Khán giả cười) Tôi là phóng viên duy nhất không thuộc tổ chức Aryan mà tôi biết từng làm một việc như thế. Trong số những chi tiết đáng nhớ của ngày chiêu đãi đó ... (Khán giả cười) là khi Abe, một thành viên Aryan, len lén đi đến gần tôi. Anh ta vỗ đầu gối tôi, và nói:"Này Rich, tôi chỉ muốn anh biết một điều. Chúng tôi không phải những người da trắng thượng đẳng. Chúng tôi là những người da trắng li khai. Chúng tôi không nghĩ mình tốt hơn các anh, chúng tôi chỉ không muốn ở gần các anh." (Khán giả cười) Thực chất, đa phần người da trắng ở các Whitopia không phải là người da trắng thượng đẳng hay người da trắng li khai gì cả, trên thực tế, họ không sống ở đó vì bất kì lí do sắc tộc cụ thể nào cả. Đúng hơn, họ di cư đến những nơi đó vì sự thân thiện, thoải mái, an ninh, an toàn những yếu tố họ ngầm định gắn với bản thân màu da trắng. Điểm dừng tiếp theo là Georgia. Tại Georgia, tôi ở tại một vùng rìa ngoài cùng phía bắc Atlanta Tại Utah, tôi tìm thấy bài poker. Tại Idaho, tôi tìm thấy súng. Tại Georgia, tôi tìm thấy Chúa. (Khán giả cười) Tôi hòa mình vào cuộc sống ở Whitopia này bằng cách hoạt động tích cực tại First Redeemer Church, một đại giáo đoàn lớn đến mức nó có xe golf để chuyên chở các con chiên đến nhiều bãi đỗ xe trong khuôn viên. Tôi năng nổ trong hội thanh niên. Và đối với cá nhân tôi, tôi cảm thấy thoải mái ở Whitopia này hơn ở Colorado, hoặc ở Idaho, hoặc thậm chí ở ngoại ô Boston. Bởi vì, ở đây, tại Georgia, người da trắng và da đen từ xưa đã quen thuộc với nhau Tôi ít "ngoại nhập" hơn ở Whitopia này. (Khán giả cười) Nhưng tất cả điều này nói lên điều gì? Giấc mơ Whitopia, sự di cư về Whitopia là một hiện tượng "đẩy-kéo", với đầy những yếu tố "đẩy" đáng báo động, và những yếu tố "kéo" rất cám dỗ và Whitopia vận hành ở cấp độ định kiến có ý thức và vô ý thức. Người ta không nhất thiết sống ở Whitopia vì những lí do phân biệt chủng tộc, mặc dù việc đó tạo ra những hậu quả mang tính chất phân biệt chủng tộc. Nhiều người dân Whitopia cảm thấy bị "đẩy" ra xa bởi người nhập cư bất hợp pháp, việc lạm dụng phúc lợi xã hội, những nhóm người thiểu số, mật độ dân số dày đặc, những trường học đông đúc. Nhiều người dân Whitopia cảm thấy bị "kéo" bởi lợi ích, tự do, và sức cuốn hút của sự riêng tư, nơi chốn riêng tư, con người riêng tư, đồ vật riêng tư. Và tôi học được từ Whitopia một đất nước có thể tồn tại sự phân biệt chủng tộc dù không có người phân biệt chủng tộc. Nhiều người bạn thành thị hào phóng, tự mãn của tôi đã không thể tin được tôi sẽ thực hiện một chuyến đi như thế. Thực ra, nhiều người Mỹ da trắng rất hòa nhã và tốt bụng. Những mối quan hệ giữa các sắc tộc với nhau, cách chúng ta đối xử nhau giữa con người với con người, đã được cải thiện rất nhiều so với thế hệ của cha mẹ tôi. Bạn có thể tưởng tượng nổi việc tôi đến các Whitopia 40 năm trước không? Đó thật sự sẽ là một chuyến đi ! (Khán giả cười) Tuy nhiên, một số điều vẫn không hề thay đổi. Nước Mỹ ngày nay vẫn bị chia rẽ về mặt phân bố dân cư và trình độ dân trí hệt như chính nó năm 1970. Là những người Mỹ, chúng ta thường tìm cách để nấu ăn cho nhau, nhảy múa với nhau, tổ chức tiệc tùng với nhau, nhưng tại sao những điều đó không thể trở thành cách chúng ta đối xử nhau giữa các cộng đồng? Có một sự trớ trêu đến đau lòng, cách chúng ta đã tiến bộ với tư cách những cá nhân, nhưng đã thụt lùi với tư cách những cộng đồng. Một trong những quan điểm của những cư dân Whitopia thật sự khiến tôi suy nghĩ là một câu thành ngữ: "Một người da đen làm một vị khách dùng bữa tối vui tính, 50 người da đen làm một khu ổ chuột." Chuyến đi đến các Whitopia của tôi được minh họa bởi bối cảnh của năm 2042. Đến năm 2042, người da trắng sẽ không còn chiếm đa số tại Mỹ. Nếu như vậy, liệu sẽ có thêm nhiều Whitopia? Qua việc xem xét điều này, mối nguy của Whitopia nằm ở chỗ chúng ta càng bị chia rẽ nhiều, chúng ta càng ít nhìn nhận và đối mặt với thành kiến có ý thức và vô ý thức. Tôi đã mạo hiểm thực hiện chuyến đi dài 27,000 dặm đường trong 2 năm, để tìm hiểu tại sao người da trắng đang di dân, đến đâu và như thế nào, nhưng tôi đã không mong đợi sẽ có được nhiều niềm vui như thế. (Khán giả cười) Tôi không mong đợi sẽ học được nhiều điều về bản thân như vậy. Tôi không trông mong mình sẽ sống trong một Whitopia hay một Blacktopia. Nhưng tôi vẫn dự định sẽ chơi golf mọi lúc có thể. (Khán giả cười) Và tôi chỉ cần để những khẩu súng và những đại giáo đoàn ở lại các Whitopia. Cảm ơn. (Vỗ tay)