Bạn có thể nghĩ rằng mình biết rất nhiều
về người Mỹ bản địa
qua các bộ phim phổ biến,
sách,
và lớp học ở trường,
nhưng điều đó chỉ ra rằng
rất nhiều thứ chúng ta nghĩ rằng mình biết
về nhân vật nổi tiếng người Mỹ bản xứ
không hẳn đã đúng.
Lấy Sacajawea làm ví dụ.
Bạn có thể nhớ cô ấy
như một người phụ nữ da đỏ xinh đẹp,
người đã sống một cuộc sống kỳ lạ
như một người dẫn đường thông thái
cho Lewis và Clark
trong chuyến đi nổi tiếng của họ, đúng không?
Vâng, đó là không chính xác
về những gì đã thực sự xảy ra
Không có nhiều thông tin về
thời thơ ấu của Sacajawea ,
nhưng chúng ta biết rằng
cô ấy được sinh ra vào năm 1788
trong bộ lạc Agaidika
của Lemhi Shoshone ở Idaho.
Năm 1800, khi cô khoảng 12 tuổi,
Sacajawea và một số các cô gái khác
đã bị bắt cóc bởi một nhóm người da đỏ Hidatsa.
Cô đã bị bắt làm tù binh đến làng Hidatsa
mà ngày nay là Bắc Dakota.
Sau đó, cô bị bán cho
một người buôn lông thú người Pháp - Canada
được đặt tên theo Toussaint Charbonneau.
Trong vòng một năm hoặc lâu hơn thế,
cô đã có thai đứa con đầu lòng.
Ngay sau khi cô mang thai,
quân đoàn Corps of Discovery
tiến quân đến gần làng Hidatsa.
Đội trưởng Meriwether Lewis và William Clark
xây dựng thành Mandan tại đó,
và sau đó bắt đầu hỏi han người dân
xin được trợ giúp và hướng dẫn
trên chuyến thám hiểm nguy hiểm của mình.
Họ đã đồng ý
thuê chồng của Sacajawea, Charbonneau,
khi biết rằng người vợ đáng yêu của ông
cũng sẽ đi theo như một thông dịch viên.
Họ đã phát hiện ra rằng sự hiện diện của cô
giúp ích rất nhiều
cho bất kỳ cuộc gặp gỡ nào
với các bộ lạc thổ dân trên đường đi.
Như Clark đã ghi lại trong Nhật ký của mình,
"Một người phụ nữ với một đám đàn ông
là một tín hiệu của hòa bình."
Ngay sau đó, Sacajawea đã hạ sinh
một cậu bé, được đặt tên là
Jean Baptiste Charbonneau.
Clark gọi em là Pompy.
Cô mang theo Pompy lên đường
gùi phía sau lưng mình
khi quân đoàn tiếp tục chuyến hành trình.
Bên cạnh việc thông dịch ngôn ngữ
Khi Lewis và Clark gặp phải người da đỏ,
Các hoạt động của Sacajawea
như là một thành viên của quân đoàn
bao gồm việc đào tìm rễ cây,
thu lượm các loài thực vật ăn được,
và hái quả rừng.
Năm 1805, con thuyền của họ
bị lật úp.
Cô đã liều mình nhảy xuống biển,
lượm lại tất cả các giấy tờ quan trọng
và lương thực
mà nếu không có cô, tất cả đều sẽ bị mất,
bao gồm các tạp chí
và các hồ sơ của Lewis và Clark.
Cuối năm đó, thuyền trưởng Lewis
và ba người đàn ông
tiến lên 75 dặm
trước phần đông còn lại của đoàn thám hiểm,
băng qua đường phân chia lục địa.
Ngày hôm sau họ gặp phải một nhóm Shishones.
Không chỉ những người này đã chứng minh rằng
mình là người cùng tộc với Sacajawea,
mà lãnh đạo của họ, tộc trưởng Cameahwait,
hoá ra còn là anh trai của cô ấy.
Sau năm năm chia ly
kể từ vụ bắt cóc khi cô còn là một cô gái trẻ,
Sacajawea và Cameahwait đã có
một cuộc hội ngộ đầy tình cảm.
Thật không may, cô nhanh chóng phải chia tay
người anh trai yêu quý của mình
và tiếp tục với cuộc hành trình.
Tại một thời điểm, cuộc thám hiểm
đã trở nên rất khó khăn và lạnh cóng,
Nhóm người này phải cắt giảm lương thực
đến mức phải ăn nến để tồn tại.
Khi nhiệt độ cuối cùng đã trở nên dễ chịu hơn,
Sacajawea tìm thấy, đào, và nấu chín rễ cây
để giúp nhóm lấy lại sức mạnh.
Trên chuyến đi trở về,
họ gặp phải một người da đỏ
mặc một chiếc áo choàng lông rất đẹp.
Lewis và Clark muốn mang cái áo
đến tặng cho Thomas Jefferson
như là một món quà
nhưng không có gì để trao đổi với nó.
Vì vậy, Sacajawea đã đồng ý trao đổi
vật quý giá nhất mà cô sở hữu,
sợi dây nịt đính hạt của mình,
để đổi lấy bộ lông.
Hơn hai năm kể từ khi cuộc thám hiểm bắt đầu
cuối cùng nó cũng đã kết thúc,
tại St. Louis.
Hôm nay, chúng ta tìm hiểu về
Sacajawea trong trường học
như là một người dẫn đường anh hùng,
nhưng cuộc sống của cô ấy,
giống như hầu hết của tất cả mọi người,
thì phức tạp hơn nhiều
so với những gì đôi lúc được ghi trong sách lịch sử