Tôi là giáo sư tiến sĩ Karen Sacs Trưởng phòng Quản trị & Phục hồi chức năng và là Trưởng khoa Giáo dục Phổ thông Trung học tại Đại Học bang San Diego. Tôi làm việc tại đây được gần 30 năm tuy nhiên, sự nghiệp của tôi bắt đầu từ một Giáo viên của giáo dục đặc biệt. Và năm đầu tiên tôi giảng dạy cũng là năm đầu tiên học sinh của tôi được phép gia nhập vào trường công, do mức độ khuyết tật nghiêm trọng của chúng. Một điều luật được thông qua vào năm 1975 đã cho phép học sinh kể cả học sinh khuyết tật, được học tại trường công. Và đó là năm đầu tiên tôi bắt đầu giảng dạy. Chúng tôi làm việc trong một tòa nhà nhỏ với khoảng 40 học sinh, và toàn bộ chúng tôi đều là giáo viên mới cố gắng tìm ra việc để làm cùng những đứa trẻ từ 5 đến 22 tuổi, những đứa trẻ lần đầu tiên đặt chân vào trường công. Vì vậy trước khi ADA được thông qua, trong quá trình giảng dạy tôi hiểu rất nhiều về sự thiếu tiếp cận Thực tế, với những học sinh tôi dạy tôi bắt đầu dạy các em lớn tuổi hơn, ở tuổi thiếu niên, và tôi đã không dành nhiều thời gian cho chúng ở trường bởi vì đây mới là khởi đầu. Và tôi nhận ra rằng chúng cần học cách làm sao để gia nhập cộng đồng. Chúng cần học cách xin việc, chúng cần phải học tất cả kỹ năng sống vì bạn không có nhiều thời gian với chúng. Và ở khu học chính của chúng tôi có những người đảm nhiệm việc tìm kiếm các cơ hội việc làm cho học sinh, vậy họ là những "nhà phát triển công việc" đại loại thế và khi tôi yêu cầu một người như thế, họ nói với tôi là chúng ta không có ai cả, vì học sinh của chúng tôi không thể làm việc. Và bạn có thể tưởng tượng, chính điều đó đã thúc đẩy tôi nhận ra. Vì tôi biết chắc rằng học sinh của tôi có thể làm việc vì vậy tôi bắt đầu ra ngoài và gặp gỡ vài doanh nhân ở khu lân cận, và họ đã giới thiệu cho tôi những doanh nhân khác, tôi bắt đầu học cách trò chuyện với nhà tuyển dụng, điều đó thật tuyệt, thứ mà tôi học được ở Chương trình Giáo dục Đặc biệt, đó là cách trở thành một giáo viên. Và tôi nhận ra rằng dĩ nhiên học sinh của tôi có thể làm việc. Tôi trực tiếp kêu gọi các nhà tuyển dụng, và họ giúp tôi hiểu và nắm được tình hình và tôi bắt đầu dạy học sinh của tôi cách lái xe buýt, và cách tìm kiếm chỗ ở để làm việc, và thật thú vị khi học sinh có được một công việc và tìm thấy thứ mà chúng thích làm và thứ mà chúng giỏi. Và những bậc cha mẹ từ hàng triệu năm nay chưa từng nghĩ rằng con trai và con gái của họ có thể làm việc nhưng bây giờ họ đã thấy chúng thành công và những bậc cha mẹ đã từng rất lo lắng về việc đưa con cái của họ hòa nhập với cộng đồng đã rất vui mừng và dĩ nhiên họ trở thành những người ủng hộ nồng nhiệt nhất về việc mở rộng Chương trình Giáo dục này. Và vì vậy tôi nhận ra bất luận nơi nào tôi đến Tôi cố gắng nâng cao nhận thức và quan trọng hơn hết, nâng cao sự kỳ vọng về những học sinh mà tôi làm việc cho và tất nhiên, làm việc cùng. Khi tôi tới bang San Diego, đó thực sự để xem cách chúng tôi sử dụng công nghệ bổ trợ để kết nối với người khiếm khuyết liệu họ có đi đến trường, làm việc, gia nhập với cộng đồng, bằng cách nào đó. Vì vậy, công nghệ bổ trợ thật sự trở thành một lĩnh vực mà tôi tập trung vào và chúng tôi nhận được trợ cấp liên bang tài trợ tôi, tài trợ tôi và những đồng nghiệp khác để phát triển quan hệ đối tác cộng đồng để hỗ trợ sự phát triển của công nghệ bổ trợ vì vậy ngay những ngày đầu, tôi nghĩ rằng ADA đã được thông qua, cộng đồng đã mở rộng, chủ doanh nghiệp nhận thức hơn, và chúng tôi bắt đầu hội tụ mọi người trong xã hội những người thực sự hứng thú giúp đỡ chúng tôi điều chỉnh, giúp đỡ những cá nhân tiếp cận với công việc họ muốn. Và vì vậy tôi bắt đầu một khoá học về ứng dụng của những công nghệ bổ trợ, tôi đồng giảng dạy với thành viên trong khoa kỹ thuật và chúng tôi có những học sinh từ Chương trình Đặc biệt, từ Phục hồi Chức năng, từ Kỹ thuật... chúng tôi cũng có người từ cộng đồng, chúng tôi có trị liệu nghề nghiệp và trị liệu vật lý, trị liệu ngôn ngữ, và chúng tôi cũng có người cung cấp dụng cụ, chúng tôi có những kỹ sư khác nhau những người đã từng đứng lớp, và chúng tôi cùng là việc lâu dài khả năng xảy ra là gì khi chúng tôi kết hợp tốt với những người khuyết tật và một công nghệ bổ trợ có thể kết nối họ đến với những hoạt động mà họ muốn làm. Và chúng tôi nhận ra điều đó tạo nên một điểm khác biệt lớn và giúp con người kiểm soát cuộc sống của họ. Và một trong những hoạt động chúng tôi đã làm trong lớp là tổ chức khảo sát tính tiếp cận của ADA và điều này thật sự mở rộng tầm mắt của tôi và học sinh và của mọi người trong cộng đồng, những người làm việc với chúng tôi. Vì vậy chúng tôi muốn học sinh ra ngoài và làm khảo sát và tìm hiểu khả năng tiếp cận của khu dân cư địa phương của chúng. Chúng đến những nơi bán lẻ, chúng đến nhà hàng, và khách sạn, và những nơi khác mà chúng muốn tiếp cận trong khu dân cư địa phương và chúng tôi thấy là, đối với chúng tôi, chúng tôi chưa bao giờ nhìn vào một nơi theo cùng một cách. Và với khảo sát tính tiếp cận ADA như là một bối cảnh, và như là hướng dẫn giúp chúng tôi nhìn nhận nơi nào chúng tôi cần thay đổi bởi vì một phần của công việc không chỉ là khảo sát và tìm ra điểm tốt và ở điểm nào mọi người có thể cải thiện, mà còn là vận động, để mang đến nhận thức, và để chắc chắn mọi người nhận ra rằng họ có cả một thị trường ngoài đó mà họ chưa bao giờ nghĩ đến. Và để cho thị trường tiếp cận việc kinh doanh của họ, họ cần phải tiếp cận nhiều hơn. Vì vậy, điều này thật thú vị và đến tận bây giờ, tôi vẫn đứng lớp, và tôi vẫn làm khảo sát tính tiếp cận ADA và may mắn thay, mọi chuyện đã tốt đẹp hơn và chúng tôi nhận thấy nhiều cải thiện, nhưng chúng tôi luôn nhìn thấy những điểm có thể được nâng cao. Vì vậy tôi thấy nhiều sự thay đổi tích cực cả trong tiếp cận vật lý vào các toà nhà, mà còn tiếp cận đến giao tiếp điện tử và kỹ thuật số và đó là điều quan trọng làm nên sự khác biệt lớn lao. Tôi nghĩ điều thường xuyên xảy ra là, chúng tôi không nghĩ về những cân nhắc trước. Rằng những điều rất thường xuyên là sau thực tế, kể cả ở Đại học, bất kỳ khi nào họ giới thiệu phần mềm mới, công nghệ mới, nền tảng mới, mà chúng tôi đang sử dụng, tôi luôn luôn hỏi trước khả năng tiếp cận thì sao? và một cách tất yếu, câu trả lời luôn là..... "Chúng tôi sẽ làm." "Chúng tôi sẽ làm sau." Tôi thấy rằng sự thay đổi và con người đang nhìn vào vấn đề về sự tiếp cận trước. Nhưng tôi nghĩ điều này thực sự xảy ra... cần xảy ra nhiều hơn. Và ý tưởng về thiết kế phổ quát cần được suy nghĩ trước. Và nó bao hàm hơn nhiều và nó cũng hiệu quả hơn nhiều về chi phí. Và vì vậy tôi nghĩ rằng việc đi sâu vào suy nghĩ của những người từ trước và tôi có cơ hội làm việc với những sinh viên kiến trúc, ví dụ, và có thể giới thiệu họ những người khuyết tật, và cho họ thấy được cái nhìn sâu sắc rằng nó không phải về sự tuân thủ nó không chỉ về tuân thủ và làm việc theo mã. Nhưng một khi họ gặp những người đang tiếp cận với cộng đồng bằng nhiều cách khác nhau, điều đó giúp họ nghĩ về thiết kế theo hướng mới Và nó khuyến khích họ cân nhắc khả năng sáng tạo của họ về việc làm sao thiết kế liệu đây là toà nhà, hay là phong cảnh bên ngoài, bất luận là gì, họ nên khiến nó tiếp cận dễ hơn đến mọi người ở số lượng lớn. Điều mà tôi muốn thấy, đó là khiếm khuyết chắc chắn được nhắc đến trong các cuộc thảo luận về sự đa dạng. Tôi nghĩ, thông thường tất cả các cuộc thảo luận về tính đa dạng, cụ thể điều mà đang xảy ra, thường để việc khuyết tật ra khỏi phương trình. Và khuyết tật giao nhau với những đặc điểm khác bất luận đó là giới tính, tuổi tác, dân tộc... mọi khía cạnh bạn vẫn sẽ thấy người khuyết tật. Và thực tế, bất kỳ ai có thể tham gia nhóm người khuyết tật, bất kỳ thời điểm nào và đa số chúng ta sẽ đến lúc nào đó trong cuộc sống. Vì vậy tôi nghĩ khả năng suy nghĩ chủ động và tổng thể về khuyết tật.... thực sự rất quan trọng và nó cần tạo nên một phần của những cuộc trò chuyện mà chúng ta đang nói, về sự đa dạng.