Bạn sẽ thấy nút ghi âm nằm ở góc video Thế nên, bạn sẽ biết rằng nó đang ghi âm, và tôi sẽ tắt tiếng của tôi sau đấybạn sẽ tiếp tục và thực hiện phần giới thiệu của mình. Cảm ơn bạn Marcie. Xin chào, tôi là Marcie Roth và tôi đang làm công việc liên quan đến quyền của người khuyết tật trong suốt thời niên thiếu của mình, và thực tế là từ khi tôi còn là học sinh năm đầu trung học. Tôi hiện là giám đốc điều hành và CEO của Viện Khuyết tật Thế giới, và tôi đã làm việc nhiều năm trong lĩnh vực dịch vụ chăm sóc cho những người thuộc Chương trình Nội Trú, từ sớm khi tôi vào nghề với những người như, học sinh ở trường quản giáo, người đang bắt đầu lại sự nghiệp, rồi tới những người ở môi trường sống cộng đồng, sau đó, dần dần, tôi dành hết tâm trí cho quyền lợi của người khuyết tật và bị thu hút từ sớm với nhiệm vụ của một luật sư trước cả khi ADA được thành lập. Và sau đó tôi làm việc cho những tổ chức hỗ trợ kiện tụng cho người khuyết tật. Ngoài việc tôi là người khuyết tật, Tôi hiện tại cũng là phụ huynh của hai thanh niên khuyết tật. Chồng của tôi anh cũng là một người khuyết tật, và gia đình chúng tôi cũng hạnh phúc khi là người khuyết tật Vì vậy, quyền của người khuyết tật là một phần trong tôi và là tất cả những gì tôi đang làm Tôi đã dành thời gian từ năm 2001 và sẽ tiếp tục tập trung thật nhiều đến những gì xảy ra với những người khuyết tật trước, trong, và sau nhiều biến cố của họ. Và đó thật sự là định hướng đặc biệt mà tôi theo đuổi từ đó đến nay, và, thật ra, tôi đã từng có cơ hội trong vai trò người được chọn của Chính quyền Obama để cống hiến 8 năm ở FEMA, thành lập Văn phòng của FEMA thuộc Hội liên hiệp và điều phối dành cho người khuyết tât, và xây dựng lực lượng nòng cốt từ các chuyên gia khuyết tật trong trường hợp tương tự, hỗ trợ những nhà lãnh đạo và những người quản lý các tình huống khẩn cấp và đặc biệt thu hút người khuyết tật, và những tổ chức của người khuyết tật với sự chuẩn bị cho việc ứng phó khẩn cấp và cũng như trong suốt quá trình phục hồi và làm dịu đi cơn đau do hậu quả của tai nạn Cuối cùng, từ khi tôi trở thành một phần của Viện Người khiếm khuyết trên thế giới từ tháng 9 vừa rồi, việc tôi kiên trì dành sự quan tâm cho quyền lợi của người khuyết tật đã thành điều giúp tôi có thêm nhiều cơ hội chủ động dấn thân vào hơn và từ đó, tôi đã dành thời gian cùng WID xây dựng một quy trình chiến lược được lên kế hoạch và nhằm hỗ trợ tổ chức trong việc thiết lập các quyền ưu tiên mới, tập trung vào sứ mệnh của tổ chức và gần đây nhất là lập nên 4 lĩnh vực mà tổ chức cần quan tâm để chúng tôi có thể tiến xa hơn. Cảm ơn Marcie. Thật tuyệt vời. Tôi phải xin lỗi vì hàng xóm của tôi đã đục đẽo khá nhiều ngày hôm nay, vì thế có quá nhiều tạp âm cho dù tôi đã tắt mic nhưng đừng lo lắng, điều này sẽ không gây trở ngại cho đoạn ghi âm của bạn. Được rồi, vậy câu hỏi đầu tiên liên quan đến quá khứ của cô. Hãy chia sẻ với tôi kỷ niệm đầu tiên mà cô bắt đầu nhận ra rằng có những vấn đề dễ bị ảnh hưởng, sự phân biệt đối xử hoặc thiếu sự hòa nhập. Câu chuyện về cá nhân cô hay về sự gắn kết với Đạo luật về Người khuyết tật Hoa Kỳ là gì? Cô có nhớ ngày mà nó được ký kết không? Hãy chia sẻ nếu có thể. Và những điều gì đã ảnh hưởng đến cô và mọi người? Nhớ ấn vào nút nào đó để máy ảnh chuyển hướng qua bạn trước khi bạn bắt đầu. Tôi lần đầu tiên biết về người khuyết tật khi còn rất trẻ. Tôi từng có 1 người bạn thân năm lớp 1, tên cậu ấy là Gregory, và tôi với cậu ấy đã trở thành những người bạn tuyệt vời của nhau. Cả 2 chúng tôi đều dành phần lớn thời gian cho nhau và rồi một ngày, đột nhiên, Gregory đã ra đi, và tôi không biết điều gì đã xảy ra với cậu ấy, hay cậu ấy đã đi đâu và rồi vài năm sau đấy tôi được biết rằng Gregory mắc bệnh Down, nên cậu ấy đã bị đuổi khỏi lớp mẫu giáo của tôi, và lúc đấy tôi nghĩ rằng vấn đề là nằm ở chỗ đó, và hiển nhiên cậu ấy đã được chuyển sang một trường đâu đó. Và việc cậu ấy biến mất khiến tôi rất sốc rồi bạn biết đấy, tôi đã không biết cậu ấy đi đâu. Nhìn lại sự việc này, thật kỳ lạ là Chúng tôi đã không thể tiếp tục làm bạn Chỉ vì cậu ấy không biến mất, mà chỉ là cậu ấy không đến trường của tôi nữa. Nhưng, tôi... Tôi nhớ rằng mình đã từng rất bối rối và rồi vài năm sau đó, tôi đã sống ở 1 thị trấn - trụ sở của tổ chức Save the Children và tôi đã rất hứng thú với công việc mà Save the Chilren đang làm, tôi đã từ từ bắt đầu công việc nhân đạo đầu tiên từ một , bạn biết đó, phương pháp tiếp cận mô hình từ thiện, và tôi đã dành cả thời thơ ấu gây quỹ cho Save the Children, và tham gia các hoạt động theo sát mô hình từ thiện và chắc chắn không phải là mô hình tạo khoảng cách cũng như hỗ trợ và nâng đỡ những người khuyết tật khác. sự bắt đầu tình trạng khuyết tật của tôi không kéo dài quá nhiều năm sau đó nhưng khi tôi học trung học, tôi đã nhận được một yêu cầu phải làm thậm chí bây giờ tôi không thể nhớ nó được gọi là gì Dịch vụ cộng đồng! Thật xin lỗi. Tôi đã có một cơ hội để làm việc hay là tôi có nghĩa vụ làm cho dịch vụ cộng đồng và tôi đã bắt đầu, đó là năm đầu tiên ngày Trái đất ra đời và tôi bắt đầu công việc nghiền thủy tinh ở một trung tâm tái chế địa phương hóa ra thì nó thực sự nhàm chán nhưng nhiều người bạn chung lớp với tôi đang làm tình nguyện tại một tổ chức nhà nước dành cho những người khuyết tật và tôi đã tham gia nó một tuần một lần và khi nhìn lại nó thật sự sốc khi lúc đó tôi chỉ 13 tuổi Tôi làm việc như một giáo viên trong một lớp học gồm 30 người trưởng thành những người không bao giờ có cơ hội đến trường, và bây giờ họ đã có một giáo viên 13 tuổi mỗi tuần một buổi Chẳng cần phải nói, tôi đã học được ở họ nhiều hơn là họ học từ tôi, nhưng chúng tôi đều vui vẻ, và nhiều người trong số họ đã trở thành bạn bè trên con đường dài còn lại của tôi Thật không may một vài người không còn sống nữa nhưng có một vài người vẫn là một phần trong cuộc sống của tôi và may mắn thay khi họ thành công thoát khỏi thể thế chính trị đó Vì vậy họ và nhiều người khác đã dạy cho tôi rất nhiều điều nhưng trải nghiệm thực sự đối với tôi tôi đã trở lại làm việc ở đó, đó là lần đầu tôi nhận được tiền lương khi làm trong các dịch vụ khuyết tật và tôi đã được thuê để làm việc ở một nơi gọi là "ngôi nhà nhỏ" cho 40 người phụ nữ thiểu năng trí tuệ và "ngôi nhà nhỏ" này nằm trên một mảnh đất tuyệt đẹp nhưng họ sống trong một tòa nhà 20 người ở dãy này và 20 người ở dãy kia và trách nhiệm của tôi bao gồm hỗ trợ họ tắm, mặc đồ và ăn uống Nhiều người trong số họ không thể tự ăn được Một số người vì chưa bao giờ có cơ hội và những người khác thì bởi họ khuyết tật về thể chất và thiếu những đồ dùng thích nghi hoặc các thiết bị khác Vì vậy tôi cho họ ăn, đại loại là mỗi ngày đều như vậy chiếc đĩa được bưng ra và có 3 phần thức ăn trên đĩa một phần luôn là màu nâu một phần luôn là màu xanh và một phần luôn là màu trắng Bạn có biết đó là thịt, rau và tinh bột Và bạn có biết tôi nghĩ mọi người luôn thích ăn thịt Cũng sẽ có một món tráng miệng mỗi ngày jello, kem hoặc là món khác luôn ở 1 phần Và vì vậy tôi dành thời gian với mỗi người để giúp họ ăn và sẽ làm việc cùng nhau cố gắng tìm hiểu xem họ có thích ăn món tráng miệng trước không Một vài người sẽ thích điều đó. Liệu họ có thích một chút thịt và một chút tinh bột ăn chung 1 lần không Liệu họ có muốn trộn thức ăn của họ lại Bạn biết đó, tôi sẽ đại loại làm qua các việc cố gắng tìm ra được họ thích gì hơn và tôi sẽ giải quyết bởi vì tôi đã dành quá nhiều thời gian và cuối cùng, tôi được chuyển đến một vị trí khác vì tôi đã dành quá nhiều thời gian để mang đến cho mọi người một cơ hội để lựa chọn và thể hiện sở thích. Vì thế nó cực kì kì quan trong và bằng nhiều cách họ sớm được trải nghiệm thực sự tôi là ai và tôi tin tưởng những gì sau nhiều năm Về mặt đạo luật về người Mỹ khuyết tật tôi có một kinh nghiệm từ chính bản thân với những thứ được gọi là "luật cộng đồng 94142" ban hành đạo luật cho người khuyết tật sau đổi tên là Đạo luật về người khuyết tật, IDEA và tôi đã có một kinh nghiệm cá nhân với IDEA và nhận thức được rằng các sáng kiến lập pháp và IDEA vừa được thông qua. Sau đó tôi bắt đầu nhận thức rõ hơn những việc đang hoàn thành. Và trở lại những năm 70 công việc đang được thực hiện trên một lập pháp khác số 504, một phần của Đạo luật Phục hồi, theo sau là số 504 ở San Francisco để đưa ra các quy định. Diều đó thật sự gây chú ý với tôi và giữa những luồng thông tin ít ỏi tôi đã nhận được ở đó và công việc mà tôi đang làm và rồi trở thành một người làm việc toàn thời gian chuẩn bị công việc cho một trung tâm độc lập vào năm 1982, tôi tích cực tham gia vào việc thay đổi hệ thống và cách phát triển chính sách, cách tổ chức, cách hỗ trợ về quyền và tiếng nói và sở thích của những người khác và vì sao tôi sống ở Connecticut và những nhà tác giả đầu của đạo luật Người khuyết tật của Hoa Kì lần đầu dự luật được giới thiệu là Thượng nghị sĩ Weicker của Connecticut, ông là cha của một thanh niên tuyệt vời người mắc hội chứng Down. Thượng nghĩ sĩ Weicker đã tham gia với cộng đồng vận động cho người khuyết tật ở Connecticut, và tôi lại có một cơ hội bất ngờ để đi đến Boston và làm chứng tại một trong những phiên điều trần lớn của Đại hội-- điều trần thực tế về người Mỹ với Đạo luật Người khuyết tật. Vì vậy bạn biết tất nhiên là đó là lần đầu tiên, đơn không được thông qua nhưng này, chúng tôi đã sửa đổi và trong quá trình thông qua của ADA khoảng thời gian mà đơn được trình lại và biểu quyết được tổ chức, Tôi nhớ rằng chúng tôi có các ngăn xếp các ngăn xếp của những tấm thiếp màu hồng, chúng tôi đang tổ chức cho mọi người khắp các tiểu bang để phát triển để ký những tấm thiếp ủng hộ sự thông qua của ADA và rồi bạn biết đó là một điều tuyệt vời nhưng có lẽ một chút thiếu kinh nghiệm, thật ra chúng tôi đã thành công. Đơn đã được thông qua. Và tôi nhớ rằng: " Ohh, điều này không khó đến vậy à ý tôi là, chúng tôi mất hai lần để làm nhưng thật tốt nó không quá khó. Hãy tiếp tục với nhiều luật pháp nữa". Vì vậy chỉ ra rằng nó không dễ dàng như nó đối với tôi. Không chỉ là những tấm bưu thiếp và những cuộc họp màu hồng và tuần hành. Tất cả đã góp công nhưng thậm chí là thỉnh thoảng những ngày nó không có vẻ là đủ để thay đổi chính sách. Vì vậy đó là hành trình sớm nhất của tôi từ năm 1990 Cảm ơn Marcie. Được rồi chúng tôi đang chuẩn bị cho hiện tại. Vì theo những gì bạn biết, tôi có một cuộc phỏng vấn khác lúc 2:00, vì vậy chúng ta đang có 3 vấn đề: hiện tại, tương lai, và sự hành động. Vì hãy tăng tốc độ của nó lên. Cảm ơn nhé. Được thôi và bây giờ, có phải ADA đã tạo ra sự khác biệt ? Hãy cho tôi biết về khoảng khắc "aha" của bạn cho bạn biết ADA hoặc là nó không tạo sự khác biệt và ở mức độ nào dựa trên niềm đam mê của bạn và các lĩnh vực chuyên môn, bạn thấy ở đâu hay không thấy tác động của ADA? Vì vậy ADA có một tỉ lệ lớn và một tác động sâu rộng nó quan trọng đối với tôi khi bắt đầu như những gì tôi nói về ngày hôm nay khi chúng ta bắt tay vào 30 ADA thật ra nó quan trọng để bắt đầu với bao nhiêu thứ hoàn toàn có sự thay đổi. Bạn biết vậy chắc chắn là một vài nỗ lực dỡ bỏ rào càn một số sự cải thiện rõ rệt trong giao tiếp hiệu quả như nhau, một vài yêu cầu xung quanh chương trình, bạn biết đó, tất cả những điều đó đã thay đổi nhanh chóng hầu hết-- thậm chí không thể nói là hấu hết tất cả thời gian-- đã có nhiều sáng kiến thực sự tuyệt vời hơn qua những năm, nhưng chúng tôi luôn duy trì một cuộc chiến không ngừng nghỉ không cho phép bất cứ thứ gì bị bỏ lỡ không để mất bất cứ một động lực nào để tiếp cận. Nếu chúng tôi nhìn ở nơi khác trong một vài khoảnh khắc quyền lợi của chúng tôi sẽ bị loại bỏ. Và tôi chắc chắn có thể nói về nó mỗi ngày. Và những gì tôi nó ở đây ngày hôm nay chúng tôi, không tốt và vì vậy tôi muốn mất thêm một chút thời gian để nêu ra những tiến bộ đáng kể trong rất nhiều khía cạnh của cuộc sống hàng ngày trong đó chúng ta có thể chỉ ra các lỗi tuân thủ ADA, thực thi luật pháp nhưng nó thường là lần so với các ví dụ về nơi nó đang hoạt động, vì vậy khi vận chuyển không thể truy cập được, chúng tôi đang nêu nó ra bởi vì chúng tôi biết điều tốt và thực hành đầy hứa hẹn đã được áp dụng cho khả năng tiếp cận giao thông làm cho những thất bại trở nên nghiêm trọng hơn nhiều trong nhà ở, trong việc làm, trong các loại thiết bị trợ giúp có sẵn, thiết kế chung của các địa điểm và mọi thứ tất cả những điều đó chỉ ra các ví dụ về nơi chúng tôi đang làm cho nó đúng và trái ngược hoàn toàn những lĩnh vực mà chúng ta đang làm sai một cách quá đáng. Và tôi phải nói rằng chỉ mới gần đây, Tôi đã dẫn dắt sự tham gia tổ chức của tôi trong một bản kiến ​​nghị tới Bộ Y tế và Dịch vụ Nhân sinh Hoa Kỳ yêu cầu người khuyết tật ngay lập tức được chuyển ra khỏi viện dưỡng lão và các Congregate tổng hợp do hoàn cảnh khủng khiếp trong những Congregate đó. bởi vì Covid-19 và sự thật là để cung cấp các biện pháp bảo vệ thích hợp cho người khuyết tật trong môi trường thể chế. ADA trở lại vào năm 1990 rất rõ ràng dành cho người khuyết tật các quyền đáng kể và,... ngay cả khi bị thách thức vào năm 1999, trường hợp Olmstead, đó là một trường hợp ở Georgia, và hai phụ nữ là Lois and Elaine, Lois Curtiss một người phụ nữ tuyệt vời mà tôi có niềm vui được ở với một số trong họ vào một số dịp, hai người họ yêu cầu rằng họ có quyền được sống trong một nơi đầy đủ phù hợp với nhu cầu của họ và quyết định rằng, trường hợp này đã được đưa đến Tòa án Tối cao và tôi nằm trong số họ những người ngủ lại trên bậc thềm Tòa tối cao trong đêm trước khi vụ án được xét xử và tôi cũng nằm trong những người ăn mừng trước Tòa án tối cao vào ngày mà quyết định đó được đưa ra ủng hộ quyền của Lois và Elaine và quyền của hàng nghìn, hàng chục nghìn, hàng triệu người khuyết tật sống trong môi trường tích hợp nhất phù hợp với nhu cầu của họ. Cho rằng chúng ta đã có 21 năm sau quyết định đó, ngày hôm qua Liên minh Tự do Dân sự Hoa Kỳ đã đệ trình một bản kiến ​​nghị và Viện Thế giới về Người khuyết tật đã tham gia một số các tổ chức khuyết tật trong việc đưa ra kiến ​​nghị đó yêu cầu người khuyết tật được di dời ngay lập tức ra khỏi các nơi ở này. Hàng chục nghìn người đã chết trong trăm ngày qua, cuộc diệt chủng của những người khuyết tật vì những thất bại của việc thực hiện điều đó Quyết định của Olmstead và những thất bại của chính phủ cung cấp các loại hỗ trợ và các dịch vụ cho phép người khuyết tật để sống an toàn và với sự hỗ trợ của họ cố định trong cộng đồng và, rất tức giận, việc tiếp tục của chúng tôi những lời kêu gọi dai dẳng cho người khuyết tật trở thành được phục vụ đầy đủ trong những thảm họa đã được bỏ qua, và điểm máu chốt là một lần nữa, trong suốt 100 ngày qua hàng chục nghìn người khuyết tật đã chết. Và khi tôi được gọi vào nói chuyện với những người khuyết tật. Tôi đã có một cuộc trò chuyện với một số quan chức chính phủ cấp cao những người kiểu, "Sao bạn lại nói những người khuyết tật đó...là những người già có điều kiện sống ở mức cơ bản ở viện dưỡng lão và các cơ sở chăm sóc dài hạn". Vâng, bạn không đến viện dưỡng lão bởi vì bạn già. Bạn đến đó vì bạn có khiếm khuyết và sự hỗ trợ và dịch vụ bạn cần ở lại cộng đồng đã không được đưa đến bạn và đại đa số, một số người sẽ nói, tất cả những cái chết trong các cơ sở tập trung là người khuyết tật. Hầu hết trong số họ da đen và da nâu và những người sống trong nghèo đói và sự thất bại của Đạo luật người khuyết tật của Mỹ và quyết định của Olmstead và ý chí của chính phủ chúng tôi để giám sát và thực thi luật này và hành động phục hồi có một tác động nghiêm trọng đến vị trí của chúng ta ngày nay và cái chết của nhiều anh chị em của chúng ta ... không có kết thúc trong tầm nhìn. Cảm ơn bạn, Marcie. Ok, vậy tiếp theo tương lai với công việc bạn đang làm bạn đã thấy rất nhiều tiến bộ và những rào cản Nếu bạn có thể chọn một thứ để thay đổi, hoặc điều đó cần xảy ra để có quyền truy cập và bình đẳng Tôi biết điều đó khó, một điều có quyền truy cập và sự bình đẳng trong cuộc sống của những người khuyết tật sẽ như thế nào? Thật tuyệt vời, cảm ơn bạn.