[New York Close Up] [Eric Winkler, họa sĩ] [WINKLER] Tôi gặp Bryan ở tiệc Halloween [Bryan Zanisnik, họa sĩ] [WINKLER]Anh ấy làm nghệ thuật Tôi cũng làm nghệ thuật. Chúng tôi đều lớn lên ở New Jersey. Cuộc sống của chúng tôi cơ bản giống nhau. [Cuộc đối thoại hoạt hình của Bryan Zanisnik và Eric Winkler] [Cậu đi bơi! tôi đi vẽ!] [WINKLER]Và chúng tôi bắt đầu làm truyện tranh. chỉ bởi vì... tôi nghĩ Bryan muốn vẽ cái gì đấy. Dù là anh ấy không vẽ được. Các tác phẩm của anh ấy giống như vẽ. Anh ấy thử và sửa chúng. Cách anh ấy làm việc giống như vẽ vậy. Anh ấy là người Ý với phong cách New Jersey, muốn bản thân như một người Do Thái hiền lành. Những thứ ấy được bao bọc bởi một sự giản dị anh ấy dùng chính tay của mình làm rất nhiều thứ, chỉ cần nói về chúng, là đã có nhiều thứ điên rồ rồi. Sau nhiều năm làm bạn, tôi biết khi nào anh ấy kể cho tôi một câu chuyện điên rồi và tôi sẽ hỏi, ''Thế rốt cuộc chỗ nào là sự thật?'' [ZANISNIK] ờ...tôi không biết. Tôi hiểu rồi, như bị cảm một cách kỳ cục Đầu tôi bắt đầu chạy uỳnh uỵch. Tôi ổn, chỉ là bây giờ tôi rất hoang mang. Tôi không biết, nhưng... có những tòa nhà di động chạy xung quanh não tôi khi chúng tôi nói chuyện. Và nhiều lúc, khi tôi đang ở nhà, một mình, và rồi nói, ''Tôi là Bryan Zanisnik.'' ''Tôi sống ở Ridgewood, New York'' ''Tôi là họa sĩ.'' Và tôi lặp lại nhưng sự thật về bản thân, bởi vì tôi nghĩ tôi biết chúng và tôi không cảm thấy bối rối, tôi có thể làm một cuộc tranh luận mà nếu tôi nghĩ tôi sẽ bối rối, nhưng thật sự không phải thế bởi những người như vậy sẽ không biết được họ đang bối rối. Nhưng tôi chắc là có nhiều thứ đang chạy lung tung quanh não tôi. Chúng ta thường nghĩ về những thứ mình muốn làm cuốn truyện tranh mới có nội dung gì Bởi vì chúng ta có thể vừa mới nhắm đến một số thứ đang hiện hữu [WINKLER] Cậu nghĩ cái gì vậy? [WINKLER][THỞ DÀI] Tôi không biết, bạn biết đấy.. [WINKLER] thế công việc thế nào rồi? [ZANISNIK] à phải, tôi đang làm một dự án. Như kiểu làm cái thư viện này. Cậu biết đấy, nó dựa hầu hết trên khoảng thời gian Philip Roth.. [WINKLER] Cậu ấy đã cố kiện cậu... [ZANISNIK] Ừ, Roth đã cố kiện tôi [ZANISNIK, THỦ VAI ROTH] Tôi là Roth, [ZANISNIL] Không! Không! Biến khỏi đầu tôi! Trở về năm 2012, Tôi đang trình diễn tiết mục này tại Abrons Art Center ở giữa cả trăm những món đồ, có một cái hộp chứa bằng kính cao 12 feet, và tôi đang cầm cuốn tiểu thuyết của Philip Roth. Tôi thậm chí còn không đọc thành tiếng Tôi chỉ cầm nó. Và anh ấy nhìn thấy và anh ấy cố kiện tôi. Vậy nên hôm qua tôi lên Amazon mà mua 550 cuốn tiểu thuyết của Philip Roth. [WINKLER] Không phải thế chứ Thể chúng hết bao nhiêu tiền? [ZINISNIK] Cơ, ờ.. Tôi không nhớ, cỡ 1600 đô cho năm.. Rẻ đấy! [WINKLER] Hmmm! [ZANISNIK] Vậy nên bây giờ tôi sưu tập cả thư viện về tác phẩm của anh ấy. Nó là thư viện của Philip Roth. Tôi có bức tượng bán thân 3D của Roth. [WINKLER] Bạn cùng phòng mới! [Tiếng đài radio] - Chào mừng tới Fresh Air. Tôi là Terry Gross - Chúc mừng sinh nhật, Philip Roth! [WINKLER] Cậu có nghĩ là anh ấy sẽ kiện cậu nữa không? [ZANISNIL] Thì, tôi hi vọng thế, nhưng... đừng có báo với triển lãm ở Miami đấy. Tôi sẽ đến đó vào thứ Năm [Hải quan TSA] Cái gì đây, giỡn mặt à? -Túi này của ai? -Anh có gì để biện hộ? [ZANISNIK] Tôi từng ở trường đại học, và làm những video. Và khi những cái video hoàn thành, tôi lấy những mẫu vật trong video, đặt chúng lên bức tường như một hoạt cảnh, rồi chụp chúng Và tôi bắt đầu nhận ra, những bức ảnh này thật sự thú vị hơn là video. Và tôi nghĩ trong những năm gần đây, tôi rất hứng trong việc nhìn ra xem tôi có thể để chúng đúng chỗ đến mức nào. Ừa, nói về cái đó đi, bởi tôi cảm thấy có cái gì trong đó.. trong nội dung của cuốn truyện này.. [WINKLER] Không, tôi đã có ý tưởng rồi, vậy nên tôi nghĩ nó ổn, nhưng... Cậu đang làm gì đó ở Bảo tàng Queens phải không? [ZANISNIK] ở thì, studio của tôi ở đó được một năm rồi. Tôi đang làm một dự án làm những tòa nhà cho việc chụp ảnh. Không biết cậu có nhớ không... cậu tới studio DUMBO năm ngoái? Có nhớ làm sao mà nó có được cái view hay ho của đường chân trời ở Manhattan? [WINKER] Nhớ chứ. [ZANISNIK] Vậy nên tôi làm những cái này bên cửa sổ, và tôi đục những cái lỗ. [Tiếng giấy bị rạch] Khi tôi tới bảo tàng Queens, Tôi đã nghĩ tôi muốn tiếp tục chúng. [WINKLER]Không bằng cái view [ZANISNIL] Tôi không ghét những cái cửa sổ ở studio của mình, và đó là vấn đề Nhưng, ngay ngoài bảo tàng đều là những công trình của triển lãm thế giới. Mọi người nghĩ tôi làm chúng trên Photoshop. Tôi nghĩ rằng nơi này như bị ràng buộc với thành phố hoặc tách biệt với thành phố và nằm ngoài tầm với của chúng ta. Thậm chí là cả bảo tàng Queens, Đó là một nơi rất tuyệt vời, nhưng tôi hầu như đã nghiêng một nửa về đảo Long. Và tôi cảm giác như mình được đẩy và đẩy, giống như việc công nhận là một thành phố và hình tượng của thành phố New York và như kiểu trượt đi trong mắt các họa sĩ. Và bằng một cách nào đó, cảm thấy đối với tôi, dự án này tôi cảm thấy rất lạ giống như kiểu chào tạm biệt New York [Trốn khỏi New York] Công việc của tôi khá cá nhân, và tôi đã cẩn thận để không quá ngả theo hướng làm tự truyện nhưng Eric có thể làm nó như một cuốn truyện tranh. Và tôi thích thế. Tôi thích ý tưởng này như kiểu nó đượcc bối cảnh hóa nó vượt lên trên tự truyện. Được biểu diễn ở nơi mà tôi mặc bộ đồ bánh mỳ que và họ bị cuốn hút vào và bố mẹ tôi ăn tay tôi. [WINKLER, CƯỜI] Hẳn rồi! [ZANISNIK] Đó là một thời gian đẹp. [WINKLER] nhưng nhân vật hơi kiêu ngạo. Không phải là Bryan hơi kiêu ngạo. Nhiều lúc nó chỉ lướt qua. [Zanisnik] có rất nhiều điểm tương đồng giữa tôi và Erik. Mẹ anh ấy mất vì ung thư hai năm trước và mẹ tôi cũng mất năm ngoái. Nên tôi nghĩ đó là một sự gắn kết âm thầm trong tình bạn, và cả hai đều có những mất mát rất sớm trong cuộc sống. Bố cậu sao rồi? [WINKLER] Ông ấy ổn. [ZANISNIL] Nó rất kì lạ giống như việc làm sao bạn nói ra về sự ra đi của mẹ mà không... Tôi luôn luôn chỉ nhắc tới bố của mình. [WINKLER] Ý tôi là, có rất nhiều thứ khác nhau mà bạn phải đương đầu, và như thế, bạn cảm thấy giữa những thứ ấy Không, tôi vẫn... cậu biết đấy, tôi có... những ngày khó khăn [ZANISNIK] Mẹ tôi đã... từng là một nhân vật thật. [WINKLER] Mẹ cậu là một nhân vật. Mẹ tôi cũng thế. [ZANISNIK] ừ, mẹ tôi cũng thế. Rất điên khi nghĩ về điều đấy, như kiểu đã có bao nhiêu cuốn truyện cậu vẽ mẹ--rất nhiều! [WINKLER] Tôi biết, rất nhiều! [Cả hai] Yeah. [WINKLER] Đôi lúc nó kì lạ, vì tôi muốn đưa bà ấy về. [ZANISNIK] Có thế rất lạ khi nói, nhưng tôi nghĩ bà ấy sẽ thích chúng. Ai đó đã nói với tôi một lần, ''Mối quan hệ không bao giờ thật sự kết thúc.'' Nó chỉ thay đổi-- rất khác, thông thường là tệ hơn. nhưng không phải là 100% [WINKLER] Đúng. [ZANISNIK] Cậu biết đấy, tôi có thể đã làm cỡ 30 tác phẩm với bố mẹ mình, tin hay không thì tùy, trong 7 năm qua. Một thứ rất tuyệt là mối quan hệ giữa tôi và họ tiến triển trong những năm đó.