Return to Video

Sức mạnh thực sự của lựa chọn: vượt qua hội chứng Comparanoia | Davide Di Giorgio | TEDxColoradoSprings

  • 0:14 - 0:16
    Các bạn chỉ có một việc:
  • 0:16 - 0:18
    để thành khán giả lý tưởng.
  • 0:18 - 0:22
    Hứng thú, tập trung, cười khi nghe
    những câu chuyện đùa của tôi -
  • 0:22 - 0:25
    Thực ra tôi khá khôi hài,
    nên sẽ không quá khó đâu -
  • 0:25 - 0:27
    và điều quan trọng nhất,
    hãy là chính mình.
  • 0:27 - 0:31
    Ngay cả khi cách ăn mặc của bạn
    cũng không thể hiện bạn là ai,
  • 0:31 - 0:36
    khi tôi búng tay
    bạn sẽ trở thành chính mình.
  • 0:36 - 0:37
    (Búng tay)
  • 0:37 - 0:40
    Tôi không biết thôi miên
    nhưng tôi luôn muốn thử làm điều đó.
  • 0:40 - 0:43
    Thật tuyệt. Tiếng cười,
    sự thanh thản, ánh mắt, đúng như vậy
  • 0:43 - 0:46
    Một vài năm trước, tôi
    phải đối mặt với một vấn đề lớn.
  • 0:46 - 0:50
    Dựa vào những hành động bản năng
    của chính mình,
  • 0:50 - 0:53
    thay vì chơi xe tải, xe hơi
    với những đứa con trai khác
  • 0:53 - 0:55
    thì tôi cuối cùng lại muốn chơi ...
  • 0:55 - 0:56
    trò gia đình với mấy bạn gái
  • 0:56 - 0:58
    trong lớp mẫu giáo.
  • 0:58 - 1:02
    Nên, lên 4 tuổi,
    tôi phải đưa ra sự lựa chọn:
  • 1:02 - 1:03
    Sống khác biệt.
  • 1:03 - 1:06
    Để đi ngược lại với
    những định kiến bất thành văn
  • 1:06 - 1:07
    ở lớp mẫu giáo
  • 1:07 - 1:11
    và của hầu hết đám con trai
    đầu thập niên 80.
  • 1:11 - 1:14
    Một trong những hậu quả không lường
    từ sự lựa chọn của tôi
  • 1:14 - 1:18
    là tôi phải học khái niệm cung cầu
    thực sự nhanh chóng.
  • 1:18 - 1:20
    Vì, chỉ mình tôi là con trai
    để con gái hóa trang
  • 1:20 - 1:21
    và chơi trò giả bộ
  • 1:21 - 1:25
    và chúng bắt đầu giành nhau
    xem ai mặc đồ cho tôi như mẹ
  • 1:25 - 1:26
    cho vở kịch tiếp theo.
  • 1:26 - 1:29
    Một ngày nọ, tôi
    phải tự giải quyết việc này.
  • 1:29 - 1:31
    Tôi kéo ghế ra,
    đứng lên đó.
  • 1:31 - 1:34
    Tôi kêu mấy đứa con gái xếp
    thành một hàng, rồi nói,
  • 1:34 - 1:36
    "Andrea, bạn phụ trách thứ 2"
  • 1:36 - 1:37
    Ezra, bạn thì thứ 3.
  • 1:37 - 1:40
    Còn Sonia, bạn đảm nhận thứ 4 ...
  • 1:40 - 1:42
    và thứ 5."
  • 1:42 - 1:43
    Và tôi ăn mừng!
  • 1:43 - 1:46
    Thực tế,nhìn lại,
    đó là kí ức đầu tiên tôi thấy
  • 1:46 - 1:50
    cực kỳ tự tin khi
    được là chính mình.
  • 1:50 - 1:54
    Lựa chọn khác biệt ấy đã dẫn đến
    một kết quả khôn lường khác.
  • 1:54 - 1:57
    Lựa chọn sống khác biệt đồng nghĩa
    với việc tôi bị bắt nạt.
  • 1:57 - 1:58
    Một cách thậm tệ.
  • 1:58 - 2:02
    Tôi nhớ tôi bắt gặp trong lớp mẫu
    giáo mấy cô giáo cười vô mặt tôi
  • 2:02 - 2:05
    và muốn đem tôi đi bêu rếu
    trước các lớp khác
  • 2:05 - 2:09
    sau khi đám con gái hóa trang tôi
    thành bà lão - mang cả giày cao gót.
  • 2:09 - 2:10
    Lớp 2, khi ở trên sân chơi
  • 2:10 - 2:14
    một đứa lớn hơn chạy lại kéo
    quần tôi xuống trước mặt bạn tôi.
  • 2:14 - 2:19
    Lớp 5: trò nhạo báng tên bắt đầu,
    nhất là từ mấy đứa con trai.
  • 2:19 - 2:23
    Lớp 7: vào giờ giải lao, một vài
    đứa lớn hơn chọi đá vào tôi,
  • 2:23 - 2:27
    và thậm chí có vài lần tôi còn bị
    đấm vô đầu.
  • 2:27 - 2:28
    Lớp 9: mọi chuyện tồi tệ hơn,
  • 2:28 - 2:32
    và một bạn gái chơi với tôi cũng
    bắt đầu hùa với bọn chúng
  • 2:32 - 2:34
    đi chung xe bus về nhà với tụi tôi.
  • 2:34 - 2:36
    Cô ta ngồi phía sau với hắn
    vì cô ta thấy hắn ưa nhìn
  • 2:36 - 2:40
    và cô ta la làng về phía trước
    chỗ tôi đang trốn và nói,
  • 2:40 - 2:41
    "Này sao vậy?
  • 2:41 - 2:44
    Bộ mày sợ bạn mới sẽ
    tìm ra chỗ mày ở
  • 2:44 - 2:45
    rồi đập mày hả?"
  • 2:45 - 2:47
    Lớp 10: Tôi bị đe dọa bằng búa
    ngay trong trường
  • 2:47 - 2:51
    bởi một học sinh khác.
  • 2:51 - 2:52
    Qua nỗi đau bị bắt nạt,
  • 2:52 - 2:55
    tôi không thể hiểu điều gì đã
    làm tôi khác người
  • 2:55 - 2:58
    hay những cái người khác cho là
    khác biệt ở tôi,
  • 2:58 - 3:03
    và tôi nhớ mình chỉ ước
    được giống như mọi người.
  • 3:03 - 3:05
    Và đó là lúc tôi chợt nhận ra.
  • 3:05 - 3:11
    Tôi đã trải qua cái mà bây giờ
    tôi gọi là hội chứng"Comparanoia."
  • 3:11 - 3:17
    Comparanoia - mong muốn được giống hay
    khác mọi người.
  • 3:17 - 3:18
    Các bạn có thấy quen không?
  • 3:18 - 3:23
    Tôi đã dùng cả đời để đấu tranh,
    nghiên cứu và vượt qua Comparanoia.
  • 3:23 - 3:26
    Quá trình ấy còn giúp tôi nhận ra
    một điều lớn lao hơn nữa,
  • 3:26 - 3:30
    rằng tôi luôn cảm thấy nhụt chí
    bởi Comparanoia bao nhiêu
  • 3:30 - 3:34
    thì tôi cũng thấy phấn chấn
    khi ăn mừng bấy nhiêu.
  • 3:34 - 3:38
    Comparanoia thể hiện bằng sự cân bằng
    trái chiếu với sự ăn mừng.
  • 3:38 - 3:42
    Thấu hiểu chuyện này đã hoàn toàn
    thay đổi cuộc đời tôi
  • 3:42 - 3:45
    và cuộc đời của những người
    được tôi chỉ dẫn, trở nên tốt hơn
  • 3:45 - 3:47
    Vậy đối với bạn Comparanoia là gì?
  • 3:47 - 3:50
    Tôi nghiên cứu thấy
    nó thể hiện qua nhiều diện mạo
  • 3:50 - 3:53
    như mấy bạn gái lớp mẫu giáo
    trang điểm cho tôi vậy.
  • 3:53 - 3:56
    Tôi đã hỏi nhiều bạn trẻ,
    gia đình, và giáo viên
  • 3:56 - 4:00
    Comparanoia đối với họ là gì,
    và câu trả lời vô cùng đau lòng.
  • 4:00 - 4:02
    Comparanoia có ở mọi nơi.
  • 4:02 - 4:05
    Nó tồn tại trực tuyến trong các
    bài đăng của ta về cuộc sống hưởng thụ
  • 4:05 - 4:08
    và tự hỏi sao ta không có
    nhiều lượt thích và bình luận
  • 4:08 - 4:10
    như bài đăng của đám bạn.
  • 4:10 - 4:13
    Nó thể hiện qua ước muốn độc tôn,
    hay nói cách khác là "thu hẹp định hướng"
  • 4:13 - 4:15
    trong kinh doanh,
  • 4:15 - 4:18
    và việc cố trở nên độc nhất
    lại khiến bạn trở nên tách biệt,
  • 4:18 - 4:20
    cô lập, và đơn độc.
  • 4:20 - 4:24
    Comparanoia thể hiện ở việc bắt nạt,
    khi bạn cố gắng để hòa nhập
  • 4:24 - 4:27
    với hy vọng kẻ bắt nạt bạn
    không còn để ý tới bạn nữa,
  • 4:27 - 4:30
    nhưng tất cả những gì bạn làm là
    đang phủ nhận con người bạn,
  • 4:30 - 4:34
    và sau cùng bạn cảm thấy suy sụp,
    khổ sở, và với tôi,
  • 4:34 - 4:37
    cậu thiếu niên trong tôi đêm nào ngủ
    cũng ước có thể chấm dứt nỗi đau
  • 4:37 - 4:39
    và chính cuộc đời mình.
  • 4:39 - 4:43
    Dù cho bị bắt nạt suốt những năm đi
    học hoặc có thể là vì vậy,
  • 4:43 - 4:48
    sau nhiều công việc đồng thời
    trong sản xuất phim, âm nhạc, du lịch,
  • 4:48 - 4:50
    và mọi thứ khác bạn
    có thể tưởng tượng
  • 4:50 - 4:53
    mà một người không muốn bị so sánh
    với bất cứ ai có thể làm,
  • 4:53 - 4:56
    tôi quyết định trở thành giáo
    viên dạy nhạc ở trường cấp ba.
  • 4:56 - 4:58
    Nó có lý, phải không?
  • 4:58 - 5:00
    Ở đó, được trở lại
    trước lớp học-
  • 5:00 - 5:03
    lần này không phải trên ghế nữa;
    tôi trưởng thành từ đó.
  • 5:03 - 5:07
    Tôi đã học hỏi rất nhiều về cách
    nuôi dưỡng và giáo dục giới trẻ
  • 5:07 - 5:12
    và về tầm quan trọng của Comparanoia
    trong cuộc sống mỗi người trẻ.
  • 5:12 - 5:16
    Lớp học đã trở thành nơi tôi
    nghiên cứu và thử nghiệm.
  • 5:16 - 5:19
    Sau một vài năm không
    giải mã được vấn đề
  • 5:19 - 5:22
    trong việc giúp học trò
    chơi kèn clarinet tốt hơn,
  • 5:22 - 5:24
    Tôi bắt đầu tự hỏi điều gì
    sẽ xảy ra
  • 5:24 - 5:28
    nếu tôi dạy bọn trẻ thể hiện
    đúng bản chất của mình,
  • 5:28 - 5:30
    và chúc mừng chúng vì chuyện đó.
  • 5:30 - 5:34
    Tôi giả định là mấu chốt không phải
    việc truyền tải nhiều kiến thức hơn,
  • 5:34 - 5:38
    mà là trong việc xây dựng
    nền móng trước tiên.
  • 5:38 - 5:41
    Vì thế, đầu mỗi năm học,
  • 5:41 - 5:43
    tôi đứng trước tất cả học sinh mới -
  • 5:43 - 5:45
    không phải trên ghế - và tôi nói,
  • 5:45 - 5:49
    "Dù các em có được dạy bảo và suy nghĩ
    ra sao, các em không đặc biệt
  • 5:49 - 5:50
    Và đó là tin tốt!" -
  • 5:50 - 5:53
    Lời chúc mừng nằm ở ngay đó đó. -
  • 5:53 - 5:55
    "Tóm lại tất cả chúng ta
    đều cùng muốn một thứ.
  • 5:55 - 5:59
    Chúng ta đều muốn được yêu thương,
    thấy tự tin với chính mình.
  • 5:59 - 6:00
    Một tin tốt hơn nữa là,
  • 6:00 - 6:03
    các em chẳng có gì và chẳng có ai
    để ta phải so sánh
  • 6:03 - 6:04
    hay noi theo.
  • 6:04 - 6:06
    Việc của các em là làm chính mình
  • 6:06 - 6:09
    Việc của thầy là làm sao
    để các em được là chính mình,
  • 6:09 - 6:11
    và chúc mừng các em vì điều đó!
  • 6:11 - 6:16
    Giờ các em cũng đặc biệt như
    bất cứ ai khác, hãy bắt đầu học thôi!"
  • 6:16 - 6:21
    Việc chúc mừng trở thành nền tảng
    mà trên đó tôi xây dựng mọi thứ
  • 6:21 - 6:26
    và là nhân tố duy nhất cho phép tôi
    giúp đỡ hàng ngàn bạn trẻ
  • 6:26 - 6:29
    trở thành con người của họ hôm nay.
  • 6:29 - 6:32
    Chúc mừng không chỉ dành cho những
    dịp đặc biệt hay thành tựu.
  • 6:32 - 6:36
    Tôi tổ chức sinh nhật mỗi tháng với
    bánh kem và những tấm ảnh vụng về,
  • 6:36 - 6:40
    cũng như chúc mừng hằng ngày
    qua cách đón chào các em ở cửa
  • 6:40 - 6:42
    và nói với chúng: "Sẽ rất khác
    nếu lớp thiếu em"
  • 6:42 - 6:44
    khi chúng trở lại
    sau một ngày nghỉ.
  • 6:44 - 6:47
    Hằng ngày tôi đều trò chuyện,
  • 6:47 - 6:50
    và từ đó tạo ra các trải nghiệm sống.
  • 6:50 - 6:52
    Bung pháo giấy nào!
  • 6:52 - 6:54
    Hỏi bất cứ học trò cũ nào mà xem,
  • 6:54 - 6:58
    pháo giấy nổ ra nhiều khi
    chẳng vì lí do nào cả.
  • 6:58 - 7:00
    Và, thật kinh ngạc,
  • 7:00 - 7:05
    những lớp mà tôi áp dụng những điều
    đơn giản về sự ăn mừng và thói quen
  • 7:05 - 7:09
    đã cải thiện đáng kể hơn hẳn
    những lớp tôi không làm điều này.
  • 7:09 - 7:12
    Trùng hợp ư? Có thể là lần đầu thôi
  • 7:12 - 7:16
    Nhưng tôi tiếp tục làm điều đó
    năm này qua năm khác,
  • 7:16 - 7:19
    kết quả đều luôn giống nhau.
  • 7:19 - 7:20
    Chẳng lẽ chỉ đơn giản vậy sao?
  • 7:20 - 7:24
    Thật ra, Comparanoia đôi khi
    có biểu hiện khác,
  • 7:24 - 7:27
    như việc bắt nạt có thể ngụy trang
    nhưng một trò đùa thông thường
  • 7:27 - 7:31
    hoặc một bình luận hờ hững
    có thể cho là "không có ý như vậy."
  • 7:31 - 7:37
    Sáng ngày 4/6/2011, lúc 10:38 49 giây,
  • 7:37 - 7:41
    nhà tôi bị sét đánh thiêu rụi.
  • 7:41 - 7:43
    Với nhiều năm thực hành,
  • 7:43 - 7:45
    ăn mừng như là một phản xạ tự nhiên,
  • 7:45 - 7:48
    đến mức khi thấy nó bị thiêu rụi,
    tôi đã ăn mừng.
  • 7:48 - 7:50
    Hàng xóm nghĩ rằng tôi bị khùng rồi.
  • 7:50 - 7:52
    Trong khi họ đau buồn ra mặt,
  • 7:52 - 7:54
    tôi lại ăn mừng thực tế
    là tôi còn sống,
  • 7:54 - 7:58
    rằng tôi đã ở nhà khi ấy để đưa
    con cún Galileo tới nơi an toàn,
  • 7:58 - 8:01
    và đột nhiên,
    tôi chẳng còn gì ràng buộc.
  • 8:01 - 8:05
    Tất cả những gì tôi cho là
    đáng giá đã mất hết,
  • 8:05 - 8:10
    và tôi nhận ra chẳng có thứ gì trong
    đó khiến tôi đặc biệt hay độc nhất.
  • 8:10 - 8:12
    Giống như việc tôi dạy cho học trò,
  • 8:12 - 8:15
    tôi bị tước bỏ mọi thứ mà tôi
    từng nghĩ là định danh bản thân.
  • 8:15 - 8:19
    Tôi cũng được giải phóng khỏi
    hội chứng Comparanoia.
  • 8:19 - 8:23
    Giờ đây tôi có 1 sự lựa chọn-
    bắt đầu lại từ đầu.
  • 8:23 - 8:26
    Tôi thấy như được tiếp sức,
    và tôi ăn mừng!
  • 8:26 - 8:30
    Tôi vẫn tiếp tục tạo lại thí nghiệm
    về sự ăn mừng trong lớp học
  • 8:30 - 8:36
    cho một ban nhạc diễu hành
    và một đội trống đẳng cấp thế giới.
  • 8:36 - 8:41
    Các tác động dư âm vẫn tiếp tục
    tạo sức ảnh hưởng đến ngày nay.
  • 8:41 - 8:46
    Tôi hỏi mọi người ý niệm về sự ăn mừng
    như thế nào khi họ lớn lên.
  • 8:46 - 8:48
    Câu trả lời thật kinh ngạc.
  • 8:48 - 8:51
    Với tôi, đứa trẻ trong
    một gia đình di cư,
  • 8:51 - 8:55
    tiệc tùng chỉ dành cho
    những dịp quan trọng.
  • 8:55 - 8:58
    Sinh nhật,
  • 8:58 - 9:01
    một vài ngày lễ,
  • 9:01 - 9:02
    có thể là lễ tốt nghiệp,
  • 9:02 - 9:06
    nếu bạn làm điều gì đó
    thật sự phi thường.
  • 9:06 - 9:09
    Lựa chọn cho những dịp đáng được
    ăn mừng bị hạn chế,
  • 9:09 - 9:13
    và luôn là sự ăn mừng
    kiểu truyền thống.
  • 9:13 - 9:15
    Vậy nên tôi bắt đầu tự hỏi,
  • 9:15 - 9:20
    điều gì xảy ra nếu ta định nghĩa
    lại ăn mừng bao gồm nhiều dịp hơn?
  • 9:20 - 9:23
    Tôi ăn mừng bằng nhiều cách khác nhau.
  • 9:23 - 9:25
    Tôi tô điểm nó
    bằng nhiều kiểu.
  • 9:25 - 9:29
    Tôi giữ một danh sách ăn mừng
    bằng cách ghi lại và công nhận
  • 9:29 - 9:32
    ngay cả những thứ nhỏ nhặt
    và thường nhật nhất.
  • 9:32 - 9:37
    Khi hoài nghi điều gì đó,
    tôi đếm lớn: 1,2,3, ăn mừng thôi!
  • 9:37 - 9:40
    Khi sự hoài nghi lớn hơn,
    tôi sẽ nhảy nhót.
  • 9:40 - 9:43
    Joseph McClendon đệ Tam gọi đây là
    thái độ "kệ đời".
  • 9:43 - 9:47
    Không thể nào không thay đổi cảm xúc
    khi bạn lắc lư theo nhịp điệu.
  • 9:47 - 9:50
    Nào, hãy thử đi,
    lắc cái hông khi đang ngồi.
  • 9:50 - 9:54
    Đúng vậy. Thấy chưa - tiếng cười,
    nhẹ nhõm, mắt nhắm. Lại là bạn rồi.
  • 9:54 - 9:57
    Tôi bước vào mỗi phòng như thể có
    một tràng cổ vũ chờ tôi
  • 9:57 - 9:58
    bởi sự thật là vậy!
  • 9:58 - 10:01
    Sự hoan nghênh được tạo ra
    trong tâm trí bạn trước,
  • 10:01 - 10:05
    và khi bạn thoát khỏi Comparanoia,
    người khác sẽ cảm nhận được,
  • 10:05 - 10:08
    và đó là sự ăn mừng -
    và nó đáng được hoan nghênh.
  • 10:08 - 10:12
    Tôi đăng sự thật lên mạng,
  • 10:12 - 10:16
    và nó trở nên rõ ràng rằng tôi đánh dấu
    sự thật với biểu tượng cảm xúc ị -
  • 10:16 - 10:19
    đó là một câu chuyện cho một lúc khác.
  • 10:19 - 10:21
    Vậy rốt cuộc việc này là sao?
  • 10:21 - 10:25
    Chu kỳ Comparanoia
    bắt đầu bằng một biến cố
  • 10:25 - 10:29
    kích hoạt một niềm tin mà bạn có
    về bản thân hoặc thế giới.
  • 10:29 - 10:32
    Niềm tin đó đã dẫn đến
    những suy nghĩ vô căn cứ
  • 10:32 - 10:35
    "Mình không đủ giỏi."
    "Mình bị ghét bỏ."
  • 10:35 - 10:39
    Những suy nghĩ đó gây ra
    các cảm xúc tiêu cực:
  • 10:39 - 10:41
    buồn bã, rối bời.
  • 10:41 - 10:44
    Các cảm xúc ấy dẫn đến
    hành vi uể oải:
  • 10:44 - 10:48
    làm việc thiếu hiệu quả
    hay dễ nổi cáu.
  • 10:48 - 10:53
    Và những hành vi đó cuối cùng có thể
    dẫn đến những hành động chưa từng có:
  • 10:53 - 10:57
    từ sự hung hăng,
    tự làm hại mình, hay thậm chí là bạo lực.
  • 10:57 - 11:02
    Chu kỳ Comparanoia xuất hiện
    cùng một cách với tất cả mọi người
  • 11:02 - 11:06
    ở mọi tuổi tác, chủng tộc và văn hóa.
  • 11:06 - 11:11
    Những gì tôi đã khám phá bằng kinh nghiệm
    và qua quan sát từ hàng ngàn người
  • 11:11 - 11:15
    đó là bạn có thể thay đổi
    vòng tuần hoàn,
  • 11:15 - 11:17
    thay đổi kết quả,
    nếu bạn chọn cách ăn mừng.
  • 11:17 - 11:21
    Khi bạn gặp một sự cố và
    và bạn chọn cách ăn mừng,
  • 11:21 - 11:24
    niềm tin tiếp đó,
  • 11:24 - 11:25
    những suy nghĩ,
  • 11:25 - 11:26
    cảm xúc,
  • 11:26 - 11:27
    hành vi,
  • 11:27 - 11:28
    và hành động
  • 11:28 - 11:30
    sẽ bắt nguồn tự sự ăn mừng.
  • 11:30 - 11:34
    Và tin tốt hơn nữa là không bao giờ
    là quá trễ để chọn cách ăn mừng.
  • 11:34 - 11:37
    Bạn có thể ăn mừng trong bất kỳ
    thời điểm nào trong chu trình đó,
  • 11:37 - 11:41
    và bạn sẽ thay đổi nó
    và thay đổi kết quả.
  • 11:41 - 11:43
    Và đó không chỉ là điều tôi nghĩ
  • 11:43 - 11:45
    Đã có các nghiên cứu
    diễn ra trên toàn thế giới
  • 11:45 - 11:47
    để hiểu những gì làm nền tảng cho
    hạnh phúc,
  • 11:47 - 11:49
    niềm vui, và sức mạnh của sự ăn mừng.
  • 11:49 - 11:54
    Những gì tôi đã chứng kiến cho thấy
    sự nuôi dưỡng cũng mạnh mẽ,
  • 11:54 - 11:56
    có khi còn hơn cả bản chất tự nhiên.
  • 11:56 - 11:58
    Tất cả những thứ này trông như thế nào?
  • 11:58 - 12:02
    Các chuyên gia, từ giám đốc điều hành
    cho đến các doanh nhân:
  • 12:02 - 12:05
    thay vì nói về bạn,
    những gì bạn muốn, và nơi bạn sẽ đến,
  • 12:05 - 12:07
    hãy hào hiệp.
  • 12:07 - 12:11
    Tập trung vào người khác, ăn mừng cho họ,
    và bạn sẽ tìm thấy mình trong đó.
  • 12:11 - 12:15
    Như Danelle Delgado, bà mẹ đơn thân
    đã chiến thắng ung thư hồi tưởng lại,
  • 12:15 - 12:20
    "Tôi chỉ muốn sống có ý nghĩa, để xứng
    đáng với cuộc đời được trao,
  • 12:20 - 12:22
    và để tạo sự khác biệt lớn lao."
  • 12:22 - 12:26
    Vậy nên, cô ấy đã ra ngoài để giúp
    hàng ngàn người phát hiện tiềm lực
  • 12:26 - 12:28
    người mà đến lượt họ giúp
    hàng ngàn người khác
  • 12:28 - 12:32
    để khám phá ra cuộc sống tốt nhất
    và để tạo ra sự khác biệt.
  • 12:32 - 12:37
    Cô đã đạt được mục tiêu trong ba năm,
    và bây giờ còn nghĩ táo bạo hơn.
  • 12:37 - 12:39
    Tôi thử thách bạn sống
    cho người khác.
  • 12:39 - 12:42
    Để dành thời gian và ăn mừng cho họ.
  • 12:42 - 12:46
    Giáo viên: Thay vì đánh giá
    học sinh của bạn
  • 12:46 - 12:49
    và xác định lĩnh vực cần
    cải thiện của các em,
  • 12:49 - 12:53
    thì hãy ăn mừng những gì bạn yêu thích,
    và những gì bạn muốn thấy nhiều hơn.
  • 12:53 - 12:57
    Tôi học được điều này từ một giáo viên
    và nhà giáo dục phi thường
  • 12:57 - 13:01
    trong thời gian đào tạo tại
    Đại học Toronto, Tiến sĩ Mary Beattie.
  • 13:01 - 13:05
    Một khái niệm mang đến cuộc sống đẹp
    của Hiệu trưởng Adam Dovico,
  • 13:05 - 13:08
    với chương trình Chuyến thăm
    Văn phòng Tuyệt vời của thầy ấy.
  • 13:08 - 13:12
    Những sinh viên thể hiện tính cách
    tuyệt vời, sự trưởng thành và tiến bộ
  • 13:12 - 13:16
    được mời đến văn phòng để được ăn mừng
    bằng cách ký tên bằng phấn lên bảng
  • 13:16 - 13:19
    và gọi về nhà để
    chia sẻ tin tốt đó.
  • 13:19 - 13:24
    Tôi đố bạn dám sống táo bạo
    bằng cách bạn ăn mừng những gì bạn yêu quý
  • 13:24 - 13:27
    và những gì bạn muốn thấy
    nhiều hơn
  • 13:27 - 13:30
    lần tới khi gặp các em học sinh ấy.
  • 13:30 - 13:33
    Trẻ em, thiếu niên, người lớn:
  • 13:33 - 13:36
    thay vì tự hỏi người khác nghĩ
    hay muốn hay cần gì,
  • 13:36 - 13:38
    thì hãy lắng nghe người khác.
  • 13:38 - 13:41
    lắng nghe bằng ánh mắt
    và bằng cả trái tim,
  • 13:41 - 13:44
    và không chần chừ đặt câu hỏi
  • 13:44 - 13:46
    và học cách giao tiếp với mọi người
  • 13:46 - 13:50
    theo cách cho phép bạn thể hiện
    những điều tốt đẹp nhất tới nhau.
  • 13:50 - 13:53
    Giống như Robert Bloom, người đã lắng nghe
    khi con trai Levi nói,
  • 13:53 - 13:57
    "Bố ơi, có giới hạn tuổi
    để mở tài khoản LinkedIn không? "
  • 13:57 - 14:00
    Và khi ông hỏi tại sao con
    muốn lập tài khoản
  • 14:00 - 14:03
    vài tháng sau Levi ra mắt nhãn hiệu quần
    áo của riêng mình "Hazel of Sweden,"
  • 14:03 - 14:05
    và cậu con trai nói,
  • 14:05 - 14:08
    "Áo hoodie của con có siêu năng lực. Con
    nghĩ những người lớn đó thực sự cần con.
  • 14:08 - 14:13
    Họ cần để bắt đầu ước mơ. Con thấy
    họ đã thôi không mơ ước rồi."
  • 14:13 - 14:16
    Tôi thách đố bạn không chần chừ
  • 14:16 - 14:18
    khi lắng nghe và hỏi thăm người khác
  • 14:18 - 14:21
    bằng sự can đảm và
    tâm hồn nhạy cảm.
  • 14:21 - 14:25
    Khán giả, người xem: thay vì dành
    những sự hoan hô và vỗ tay
  • 14:25 - 14:27
    cho người biểu diễn và diễn giả,
  • 14:27 - 14:29
    hay cho những ai làm điều phi thường,
  • 14:29 - 14:33
    thì điều gì xảy ra khi bạn vỗ tay
    cho bạn bè vì tất cả những gì họ làm?
  • 14:33 - 14:36
    Trong một khoảnh khắc, khi đã đến
    cuối thời gian của chúng ta với nhau
  • 14:36 - 14:38
    và bạn vỡ òa trong tiếng vỗ tay ầm trời,
  • 14:38 - 14:40
    Tôi thách đố bạn tạo ra tràng vỗ tay đó
  • 14:40 - 14:43
    về những cá nhân phi thường
    đang ngồi với bạn
  • 14:43 - 14:45
    và về sự hiếm có, bất thường
  • 14:45 - 14:48
    chưa từng có là chính bạn.
  • 14:48 - 14:50
    Và bạn:
  • 14:50 - 14:55
    giờ đây tôi đang nói với
    đứa trẻ trong bạn.
  • 14:55 - 14:59
    Thay vì tự bắt nạt mình
  • 14:59 - 15:03
    bằng những gì bạn nói với bản thân
  • 15:03 - 15:05
    hay về những gì bạn nghĩ về bản thân,
  • 15:05 - 15:10
    đó chính là loại Comparanoia xảo quyệt
    và tàn phá bản thân nhất.
  • 15:10 - 15:13
    Nhận ra rằng cuộc sống
    khởi đầu bằng sự ăn mừng,
  • 15:13 - 15:15
    và nếu tôi có bất cứ điều gì
    để làm với nó,
  • 15:15 - 15:18
    thì hãy bước qua xác tôi khi bạn
    muốn thoát khỏi thế giới này
  • 15:18 - 15:22
    mà không có sự hoan hô và vỗ tay đi cùng!
  • 15:22 - 15:25
    Tôi biết cảm giác thế nào khi
    tin rằng mình không thể thành công
  • 15:25 - 15:28
    10 năm về trước, sau khi tôi quyết định
    chuyển tới Bắc cực
  • 15:28 - 15:31
    vì tôi đã bị thuyết phục rằng
    tôi sẽ tìm được bản thân mình ở đó,
  • 15:31 - 15:35
    Tôi đã rất sốc khi nhận ra rằng
    bản thân là vấn đề lớn nhất trong đời -
  • 15:35 - 15:37
    có thể bạn sẽ thấy đồng cảm.
  • 15:37 - 15:40
    Và tôi đã ăn mừng vì
    Tôi nhận ra nếu tôi là vấn đề
  • 15:40 - 15:42
    tôi cũng có thể là giải pháp!
  • 15:42 - 15:44
    Tôi chọn làm giải pháp,
  • 15:44 - 15:48
    chấp nhận sự thật rằng tôi
    cũng đặc biệt như những người khác,
  • 15:48 - 15:50
    và là chính mình.
  • 15:50 - 15:55
    Vì vậy, ở tuổi 33, tôi
    quyết định nói sự thật,
  • 15:55 - 15:58
    và cuối cùng tôi đã công khai với
    bạn bè và gia đình tôi
  • 15:58 - 16:01
    Và tôi chợt nhìn lại
  • 16:01 - 16:03
    việc bị bắt nạt
  • 16:03 - 16:04
    tôi đã sống sót ở tuổi lên
  • 16:04 - 16:05
    năm,
  • 16:05 - 16:06
    tám,
  • 16:06 - 16:07
    11,
  • 16:07 - 16:08
    13,
  • 16:08 - 16:09
    15,
  • 16:09 - 16:10
    và 16...
  • 16:10 - 16:13
    Hôm nay, tôi đứng đây để ghi lại
    và chứng thực
  • 16:13 - 16:17
    kỷ niệm 10 năm
    bị gia đình tôi ruồng bỏ,
  • 16:17 - 16:21
    và tôi kỷ niệm 10 năm
    không hối tiếc
  • 16:21 - 16:22
    được là tôi.
  • 16:22 - 16:26
    Tôi đã sống cuộc đời không tẻ nhạt.
  • 16:26 - 16:30
    Tôi đã đi đến sáu châu lục,
    tôi đã viết nhạc, chương trình,
  • 16:30 - 16:31
    và hàng loạt việc khác.
  • 16:31 - 16:34
    Tôi đã khởi tạo lại bản thân nhiều lần hơn
    hơn Madonna, Ricky Martin,
  • 16:34 - 16:39
    và cả Katy Perry cộng lại,
    và rốt cuộc thì mấu chốt là đây:
  • 16:39 - 16:42
    vấn đề không phải là nỗi sợ thất bại,
  • 16:42 - 16:44
    thiếu kỹ năng,
  • 16:44 - 16:47
    hoặc thậm chí là thiếu tự tin.
  • 16:47 - 16:50
    Mà vấn đề là Comparanoia
  • 16:50 - 16:54
    Thuốc giải độc là sự ăn mừng.
  • 16:54 - 16:57
    Cả hai xuất hiện trong nhiều
    cải trang và trang phục,
  • 16:57 - 17:00
    và bạn phải chọn cái nào để khoác lên mình
  • 17:00 - 17:03
    Tôi thách đố bạn so sánh ít lại,
  • 17:03 - 17:05
    ăn mừng nhiều hơn,
  • 17:05 - 17:10
    và hiểu sự ăn mừng đó
    có sức mạnh hơn rất nhiều
  • 17:10 - 17:13
    khi chúng ta cùng nhau thực hiện.
  • 17:13 - 17:14
    Sẵn sàng chưa?
  • 17:14 - 17:15
    1,
  • 17:15 - 17:17
    2,
  • 17:17 - 17:19
    3,
  • 17:19 - 17:20
    ăn mừng thôi!
  • 17:20 - 17:25
    (Cổ vũ) (Vỗ tay)
  • 17:25 - 17:26
    (Cười to)
  • 17:26 - 17:28
    (Vỗ tay)
Title:
Sức mạnh thực sự của lựa chọn: vượt qua hội chứng Comparanoia | Davide Di Giorgio | TEDxColoradoSprings
Description:

Davide Di Giorgio đã phát hiện, trong suốt cuộc đời đấu tranh, nghiên cứu và khắc phục, rằng vấn đề thực sự mà chúng ta gặp phải, đặc biệt là thế hệ trẻ, cái mà anh gọi là "Comparanoia".

Chuẩn bị cho phần khép màn bất ngờ trong cuộc nói chuyện thú vị, mạnh mẽ này, nơi Davide chia sẻ những hiểu biết sâu sắc từ kinh nghiệm đến nghiên cứu của anh ấy và đưa bạn vào một hành trình chưa từng có để khám phá sự lựa chọn đơn giản nhưng mạnh mẽ mà bạn có thể thực hiện để vượt qua Comparanoia một cách tốt nhất. Một cuộc nói chuyện để chia sẻ và ăn mừng.

Davide Di Giorgio là một nhà giáo dục, diễn giả lâu năm, tác giả của cuốn sách bán chạy nhất "Being UNapologetic", đồng thời là nhà tư vấn về sự tự tin và cách nói chuyện cho học sinh, giáo viên, phụ huynh, những người có sức ảnh hưởng và người nổi tiếng.

Anh ấy đã dành cả cuộc đời của mình (và nhiều nghề nghiệp) để nâng tầm và trở thành một hình mẫu tích cực cho những người trẻ tuổi, và được biết đến và được tôn vinh vì cách tiếp cận khác thường và khả năng kỳ lạ của anh ấy để tạo ra những cá nhân và đội không thể vượt qua mà đạt được nhiều hơn và không bao giờ bỏ cuộc.

Hành trình làm từ thiện qua Dự án Being UNapologetic giải quyết vấn đề bắt nạt, xây dựng sự tự tin và giúp nâng cao lòng tự trọng của tuổi trẻ chúng ta trong lúc tài trợ cho các dự án mơ ước cho học sinh nghệ thuật biểu diễn ở trường trung học.

Bài nói chuyện này đã được đưa ra tại một sự kiện TEDx sử dụng định dạng hội nghị TED nhưng được tổ chức độc lập bởi một cộng đồng địa phương. Tìm hiểu thêm tại https://www.ted.com/tedx

more » « less
Video Language:
English
Team:
closed TED
Project:
TEDxTalks
Duration:
17:34

Vietnamese subtitles

Revisions