Đường Colfax ở Denver, Colorado
từng được gọi là con đường dài
và nguy hiểm nhất nước Mỹ.
Văn phòng của tôi cũng nằm ở đây --
nó thiếu các trung tâm ý tế.
Cũng có phòng khám và
bệnh viện chính phủ gần đây,
nhưng chúng không đủ để phục vụ
người dân nghèo trong khu vực.
Người nghèo, ý tôi là người dùng
bảo hiểm Medicaid.
Không chỉ người vô gia cư,
20% người dân nước này dùng Medicaid.
Nếu hàng xóm của bạn có gia đình bốn người
và thu nhập dưới 33.000 đô-la mỗi năm,
thì họ đủ tiêu chuẩn dùng Medicaid.
Nhưng họ không tìm được
bác sĩ nào giúp họ.
Một nghiên cứu bởi Merit Hawkins
tìm ra rằng chỉ có 20% số bác sĩ
gia đình ở Denver
nhận bệnh nhân dùng Medicaid.
Và trong 20% đó, một số đặt giới hạn,
ví dụ năm bệnh nhân Medicaid một tháng.
Các bác sĩ khác thì bắt
bệnh nhân dùng Medicaid đợi hàng tháng,
nhưng sẽ gặp bạn ngay
nếu bạn dùng bảo hiểm Blue Cross.
Hành vi phân biệt cấp bậc này là hợp pháp,
và không chỉ là vấn đề
của riêng Denver.
Gần một nửa số bác sĩ gia đình nước ta
từ chối nhận bệnh nhân dùng Medicaid.
Tại sao vậy?
Bởi vì Medicaid trả ít hơn
các bảo hiểm tư nhân
và bệnh nhân Medicaid được xem là
khó nhằn hơn.
Một số đến hẹn muộn,
số khác không nói tiếng Anh,
và một số gặp khó khăn làm theo chỉ dẫn.
Tôi nghĩ về điều này
khi còn học ở trường y.
Nếu tôi có thể thiết kế một hệ thống
phục vụ người dân thu nhập thấp,
thay vì tránh họ,
thì tôi sẽ luôn có khách hàng và
không bị cạnh tranh lợi nhuận.
(Tiếng cười)
Vậy nên sau khi học xong nội trú,
tôi mở phòng khám, làm điều ít ai làm.
Không với tư cách là phi lợi nhuận,
mà kinh doanh tư nhân.
Một ngành kinh doanh nhỏ,
chỉ tiếp người tái nhập cư.
Đấy là sáu năm trước,
và kể từ đó, chúng tôi đã phục vụ
khám chữa bệnh cho 50.000 người tị nạn.
(Vỗ tay)
90% số bệnh nhân có Medicaid,
và số còn lại chúng tôi phục vụ miễn phí.
Đa số bác sĩ nói rằng bạn
không thể kiếm tiền từ Medicaid,
nhưng chúng tôi vẫn làm ăn tốt.
Vậy làm thế nào?
Nếu đây là tư bản thật thì tôi sẽ
chẳng nói cho bạn biết,
vì bạn sẽ trở thành đối thủ của tôi.
(Tiếng cười)
Nhưng tôi gọi đây là tư bản
"trái tim rỉ máu".
(Tiếng cười)
Và tôi cần nhiều người làm việc này hơn,
không phải ít hơn, và đây là phương pháp.
Chúng ta sẽ đánh đổ bức tường
"mê cung y tế" của chúng ta
bằng cách tiếp nhận
các bệnh nhân dùng Medicaid,
biến họ thành cơ hội, và kiếm tiền từ đó.
Các điểm mấu chốt tuy trông đơn giản,
nhưng chúng có lý.
Ví dụ, chúng tôi không đặt hẹn.
Chúng tôi đi vào làm việc luôn.
Dĩ nhiên, đấy là cách làm của
phòng cấp cứu khẩn cấp,
dịch vụ khẩn cấp và ở Taco Bell.
(Tiếng cười)
Nhưng tại văn phòng
bác sĩ gia đình thường không làm vậy.
Tại sao lại làm thế?
Bởi vì Nasra không thể gọi đặt hen.
Cô ấy có điện thoại,
nhưng hết dung lượng gọi.
Cô ấy không nói tiếng Anh,
và không biết dùng cây điện thoại.
Và cô ấy không thể đến đúng hẹn
vì cô ấy không có xe ô tô, chỉ đi xe buýt
và phải chăm sóc ba đứa con
và người cha khuyết tật.
Vậy nên chúng tôi không đặt hẹn;
cô ấy đến khi nào cô ấy muốn,
nhưng thường chỉ đợi ít hơn 15 phút
để được gặp bác sĩ.
Sau đó cô ấy giành thời gian với
chúng tôi mà cô ấy thấy cần thiết.
Thỉnh thoảng là 40 phút,
thường là ít hơn năm phút.
Cô ấy rất thích sự linh hoạt này.
Đấy là cách cô ấy gặp bác sĩ ở Samalia.
Và tôi cũng thích vì tôi không cần
trả tiền nhân viên để lên lịch,
và chúng tôi có tỉ lệ
không đến và đến muộn bằng không.
(Tiếng cười)
(Vỗ tay)
Nó có lý về mặt kinh doanh.
Một điểm khác biệt khác
là thiết kế văn phòng.
Phòng khám của chúng tôi
mở ngay cạnh phòng đợi,
nhà cung cấp thuốc cũng
nhận bệnh nhân của họ,
và nhà cung cấp thuốc ở một phòng
thay vì nhiều phòng khác nhau.
Giảm thủ tục sẽ giảm chi phí và
tăng độ hài lòng của khách hàng.
Chúng tôi cũng phát thuốc miễn phí,
ngay từ phòng khám,
cả thuốc bán lẻ lẫn thuốc theo đơn.
Nếu con của Nasra bị ốm,
chúng tôi sẽ đưa thuốc Tylenol
hay amoxicillin cho trẻ ngay cho cô ấy.
Cô ấy có thể chăm sóc cho con
ngay tại nhà thay vì phải đến hiệu thuốc.
Tôi không biết bạn thế nào, nhưng nhìn
một đống thuốc tôi cũng thấy mệt.
Nasra không thể trụ được trong đó.
Chúng tôi cũng nhắn tin cho bệnh nhân.
Chúng tôi mở cửa
cả buổi tối lẫn cuối tuần.
Chúng tôi thăm tại nhà.
Chúng tôi giúp sửa xe hết điện.
(Tiếng cười)
Với sự hài lòng của khách hàng cao,
chúng tôi không cần phải tiếp thị.
vậy mà chúng tôi vẵn tăng trưởng
25% hàng năm.
Và chúng tôi trở thành
đối tác tốt với Medicaid,
vì họ là công ty bảo hiểm duy nhất
chúng tôi làm việc cùng.
Các bác sĩ khác phải theo chân
mười công ty bảo hiểm
để kiếm đủ tiền trang trải.
Việc đó quá mệt.
Có một khách hàng như kiểu
một vợ một chồng vậy, hiệu quả hơn nhiều.
(Tiếng cười)
(Vỗ tay)
Tất nhiên, Medicaid được tài trợ bởi
những người nộp thuế như các bạn,
nên bạn có thể tự hỏi:
"Việc này tốn bao nhiêu ngân sách?"
Chúng tôi rẻ hơn các lựa chọn khác.
Một vài bệnh nhân của chúng tôi
có thể phải cấp cứu,
và nó có thể tốn hàng nghìn đô-la,
chỉ vì cảm lạnh đơn giản.
Một số có thể ở nhà
và làm bệnh trầm trọng hơn.
Nhưng đa số sẽ cố lên hẹn với
phòng khám trong hệ thống
gọi là Trung tâm Y Tế Đủ Điều Kiện.
Đây là một hệ thống các phòng khám
an toàn trên cả nước
được nhận tài trợ từ chính phủ
gấp đôi với mỗi lần khám
so với bác sĩ tư nhân như tôi.
Họ không chỉ nhận thêm tiền,
mà theo luật, chỉ cho phép
một trung tâm mỗi khu vực.
Vậy có nghĩa là họ được tài trợ độc quyền
để khám cho người nghèo.
Và như một độc quyền,
họ sẽ có xu hướng
tăng giá thành và giảm chất lượng.
Tôi không thuộc chính phủ,
cũng không phải phi lợi nhuận.
Tôi làm kinh doanh tư nhân.
Tôi có động lực tư bản để sáng tạo.
Tôi phải nhanh nhẹn và thân thiện.
Tôi phải chi tiêu hiệu quả
và nhạy cảm với văn hóa.
Tôi phải cao, đen và đẹp trai.
(Tiếng cười)
(Vỗ tay)
Và nếu không thì tôi sẽ phá sản.
Tôi có thể sáng tạo
nhanh hơn phi lợi thuận,
bởi vì tôi không cần họp để
di chuyển một cái kẹp giấy.
(Vỗ tay)
Thực sự, các sáng tạo của chúng tôi
không hề mới hay độc đáo
tôi chỉ kết hợp chúng một cách độc đáo
để giúp người thu nhập thấp
mà vẫn kiếm được tiền.
Và sau đó, thay vì mang tiền đấy về,
tôi trả nó lại cho cộng đồng tị nạn
với danh nghĩa chi tiêu kinh doanh.
Đây là Nhà Mango.
Phiên bản "ngôi nhà y tế" của tôi.
Trong đó, chúng tôi có chương trình
giúp đỡ người nghèo đồ ăn và quần áo.
chương trình sau giờ học,
lớp dạy tiếng Anh,
nhà thờ, nha khoa, hỗ trợ luật pháp,
sức khỏe tâm lý, và các nhóm khảo sát.
Các chương trình này được vận hành
bởi người thuê nhà
và đội nhân viên tuyệt vời,
nhưng họ đều nhận được tài trợ
từ lợi nhuận của phòng khám của tôi.
Có người gọi đây là khởi nghiệp xã hội.
Tôi gọi đây là trao đổi dịch vụ xã hội.
Lợi dụng sự thiếu hiệu quả trong hệ thống
chăm sóc sức khỏe để giúp người nghèo.
Chúng tôi phục vụ 15.000
người tị nạn mỗi năm
với giá rẻ hơn chỗ khác.
Dĩ nhiên, có mặt yếu khi làm việc này
với tư cách kinh doanh tư nhân
thay vì làm không làm phi lợi nhuận
hay chính phủ.
Phải trả thuế và các dịch vụ luật pháp.
Sự thay đổi giá trị của Medicaid và
các chuyên gia không chịu nhận Medicaid.
Và còn cả dọa đánh bom.
Bạn để ý nó không có dấu phẩy, nó như là:
"Bọn ta đã định đánh bom
lũ di cư các người!"
(Tiếng cười)
"Bọn ta định đánh bom dân lũ cư các người,
nhưng lại quyết định
học lớp tiếng Anh của mày."
(Tiếng cười)
(Vỗ tay)
Bây giờ, bạn có thể nghĩ là:
"Anh này hơi khác người."
(Tiếng cười)
Không bình thường.
(Tiếng cười)
Một kẻ tự kiêu?
(Tiếng cười)
Có thể là một con kỳ lân,
bởi vì nếu dễ như vậy,
thì bác sĩ khác cũng đã làm rồi.
Dựa trên tỉ lệ Medicaid bạn có thể
làm việc này ở hầu hết các quốc gia.
Bạn có thể tự làm ông chủ,
vừa giúp người nghèo vừa kiếm tiền.
Các bạn sinh viên y à,
bạn viết trong đơn xin nhập học là
bạn muốn giúp đỡ người kém may mắn.
Nhưng rồi hoài bão của bạn bị
đánh gục trong quá trình học.
Sự sáng tạo của bạn bị bòn rút.
Nó không nhất thiết phải như vậy.
Bạn có thể chọn việc chuyên cung cấp
dịch vụ y tế giá rẻ là mục tiêu sống.
Hoặc bạn có thế làm chuyên gia
giảm chi tiêu để giúp đỡ
người thu nhập thấp.
Và với những bạn còn lại
không làm ngành chăm sóc sức khỏe,
bạn viết gì vào đơn của mình?
Đa số chúng ta muốn cứu thế giới,
muốn tạo ra sự khác biệt.
Có thể bạn đã thành công
trong sự nghiệp
nhưng giờ đang tìm cái ý nghĩa đó?
Làm thế nào để bạn đến đó?
Tôi không chỉ ám chỉ
việc cho đi vài đô-la hay vài tiếng.
Ý tôi là cách bạn dùng sở trường của mình
để sáng tạo phục vụ người khác.
Nó có thể dễ hơn bạn nghĩ.
Cách duy nhất để chúng ta
liên kết các dịch vụ y tế giá rẻ
là nhìn nó như một cơ hội kinh doanh.
Cách duy nhất để chúng ta nối
khoảng cách bất bình đẳng
là nhận ra quyền của chúng ta
và dùng chúng để giúp người khác.
(Vỗ tay)