"Sẽ không ai hỏi bạn về Harry Potter" Đó là những từ ngữ thật cay nghiệt đối với những người yêu sách. Khi tôi 14 tuổi, và cũng chính vì tôi 14 tuổi, tôi nghĩ rằng tôi có thể đọc tất cả những cuốn sách trên thế giới. Nhưng rồi tôi đã hiểu ra, thực tế thì chắc chắn có những người có thể biến đam mê của họ thành sự nghiệp, ngoại trừ sách? Thật vậy sao? Còn ai đang đọc sách nữa chứ? Nhưng tôi không nằm trong số họ. Bởi có rất ít những câu chuyện thành công. Và thực ra, điều kỳ lạ là dù tôi có lớn lên bao nhiêu, những loại sách tôi đọc cũng không khác là bao. Nó không phải cách cuộc sống diễn ra, và tôi càng mau chóng chấp nhận sự thật, tôi sẽ càng cảm thấy dễ chịu hơn. Vậy sự thật là gì? Sự thật là tôi chưa đủ. Tình yêu dành cho tiểu thuyết của tôi chưa đủ. Từ những thể loại văn học đơn giản, tôi phải đọc tiếp đến những cuốn sách và chủ đề phức tạp hơn như luật, triết học, và đặt quá khứ sang một bên. Vì vậy tôi quyết định dừng đọc những loại sách tôi yêu thích về những chú rồng và phép thuật, và tập trung vào những thể loại phức tạp. Tôi đã nghĩ: "Nó phải dễ dàng chứ." "Tôi yêu đọc sách. Tôi chỉ cần rèn luyện đầu óc tôi thích những thứ nó không thích." Và tôi phải thú nhận rằng đôi khi điều đó phát huy tác dụng. Tôi là một người ủng hộ phương châm "Biến giả thành thật." Nhưng bạn sẽ làm gì khi bạn và người bạn cố trở thành hoàn toàn trái ngược nhau? Và thực sự bạn không muốn trở thành người như thế, nhưng đó là mẫu người mà bạn bắt chính mình phải trở thành để trở thành một người có ích cho xã hội. Nếu bạn đã từng cố gắng yêu người mà bạn không hề có tình cảm, hoặc không yêu người mà bạn yêu, bạn sẽ biết thật sự rất khó khăn khi phải lảng tránh sự thật. Nhưng ban đầu nó cũng không tệ đến vậy. Tôi tập trung vào những bài kiểm tra ở trường cấp ba, với mong muốn đỗ vào trường luật, và tôi lừa dối bản thân mình rằng tôi ổn, rằng tôi thích việc tôi đang làm để thay đổi bản thân. Nhưng tôi trở nên suy sụp, và lần đầu tiên kể từ khi tôi có thể nhớ, rằng tôi không thể nghĩ đến một câu chuyện nào khi tôi đặt đầu lên gối và đi ngủ. Và nó có vẻ không phải là điều gì to lớn, nhưng đó là việc tôi từng làm mỗi tối kể từ khi tôi say mê với việc đọc sách, và giờ nó không còn nữa. Tôi bắt đầu lại việc đọc ở năm hai đại học. Tôi cảm thấy có lỗi và xấu hổ vì tôi không đọc những loại sách hữu ích cho một luật sư hoặc thẩm phán tương lai. Nhưng một lần nữa, tôi không đọc được cái gì hết. Thử nghiệm thay đổi của tôi đã hoàn toàn thất bại. Tôi gần như đã cố giết chết phiên bản cũ của tôi, nhưng tôi cũng không trở thành một phiên bản mới tốt hơn. Tôi trở về với phiên bản cũ, đọc sách và viết sách. Nhưng sau ba năm cảm thấy chán nản với việc đọc sách, tôi không biết gì về những thứ đang được xuất bản, và tôi cần một nơi để có thể liên lạc với thế giới xuất bản. Và tôi đã tìm thấy "Bookstagram." Đó là trang Instagram dành riêng cho sách. Và đây là bức ảnh đầu tiên tôi đăng lên vào năm 2016 và có một cuốn sách trong bức ảnh. Đây là bức ảnh một năm sau đó, năm 2017. Tiếp theo là giữa năm 2017 và sau đó. Những bức ảnh của tôi càng ngày càng tỉ mỉ, các trang nghệ thuật và ấn phẩm quốc tế bắt đầu chia sẻ chúng, nhờ vậy mà tài khoản của tôi phát triển rất nhanh. Vô tình tôi đã song hành giữa một tài khoản về nghệ thuật và một tài khoản bookstagram, vì thế tôi thu hút nhiều người hơn so với một bookstagram bình thường. Khi đó tôi là một sinh viên tốt nghiệp trường luật, và tôi biết tôi không có hứng thú gì với luật, nhưng sách thì có. Tôi nhận ra rằng cộng đồng này lớn hơn tôi nghĩ rất nhiều, và nó trải khắp thế giới, kết nối độc giả với những nhà văn và những nhà xuất bản với nhau theo cách mà tôi không nghĩ là khả thi trong những năm đầu tôi là mọt sách. Tôi cũng nhận ra rằng có một cách để biến đam mê thành một nghề nghiệp. Tôi chú ý đến từ "người có ảnh hưởng" mà tôi không hề hứng thú vì chúng ta đều biết những bài viết chỉ trích gay gắt những người có ảnh hưởng, phần lớn là những phụ nữ trẻ đang kiếm sống cho chính họ, và những bình luận mà mọi người lịch sự tuyên bố họ rất mong chờ để thấy dấu chấm hết của người có ảnh hưởng. Họ nói những người có ảnh hưởng quảng bá những sản phẩm mà họ không sử dụng, và họ sẽ làm mọi thứ vì tiền, nhưng về phần mình, tôi bỏ qua những điều không phù hợp với giá trị quan của mình hoặc điều mà tôi không tin. Và tôi đang làm hết sức mình để tạo ra sự hợp tác đúng đắn, để những người theo dõi tôi biết kiểu mẫu quan hệ giữa tôi và công ty tôi đang hợp tác. Và phần quan trọng nhất là tôi quảng bá sách, nên tôi nghĩ không ai có thể nghi ngờ tình yêu sách của tôi. Nhiều người nói đây không phải một công việc thực sự, nhưng bây giờ là năm 2019, nếu bạn đang kiếm tiền và đóng thuế, thì đó là một công việc thực sự. Trong khi đó, họ mâu thuẫn với chính mình, khi nói rằng công việc này dễ dàng hơn công việc văn phòng rất nhiều. Họ cũng có thể tự mình làm được. Đơn giản chỉ cần viết một cuốn sách. Họ cũng có thể làm được, và họ còn nghĩ rằng ý tưởng kinh doanh này sẽ đi rất xa. Họ nói chúng tôi quảng bá chủ nghĩa tiêu dùng không suy nghĩ và không quan tâm đến những vấn đề nghiêm túc. Ngày 08 tháng 03 năm 2018, khi tôi nói về thông điệp cá nhân của tôi với tất cả những cô gái trên thế giới đang cố gắng hiểu ra vấn đề. Tôi đã nói về những thứ tôi nhận ra như xử lý vấn đề về hình ảnh cơ thể, rối loạn cơ thể và rối loạn ăn uống. Tôi nhận ra rằng sự thay đổi phải đến từ việc yêu bản thân. Ở đầu câu chuyện của tôi, khi tôi nói rằng tôi cố gắng thay đổi con người cũ của tôi, tôi đã làm bằng cách tự ghét bản thân. Vì tôi đã nghĩ chỉ bằng cách tự ghét bản thân, tôi mới có thể thay đổi những thứ mà tôi ghét về chính tôi và điều đó thật đáng buồn. Tôi nhận ra rằng hạnh phúc không phụ thuộc vào cân nặng. Rằng cơ thể tôi đã đưa tôi đến vị trí của mình và tôi nên yêu và trân trọng nó vì nó sẽ làm hết sức để đổi hướng những lựa chọn sai lầm của tôi. Tôi nhận ra cuộc đời luôn hàn gắn và tha thứ. Rằng hoàn cảnh của tôi không định nghĩa con người tôi. Rằng tôi có thể sử dụng chúng làm bàn đạp để tôi phát triển. Và tôi nhận ra đến một độ tuổi nào đó, bạn không thể đổ lỗi cho ai ngoài bạn. Cho dù mọi chuyện có ra sao, bạn vẫn sẽ đối mặt với bản thân và bạn vẫn sẽ sống với chính bản thân bạn. Xét cho cùng thì điều đó làm tất cả chúng ta ngang bằng, vậy tại sao chúng ta lại sợ theo đuổi những gì ta muốn? Tôi nhận ra không ai thật sự quan tâm. Trừ số ít người, còn lại không ai quan tâm đến quần áo của bạn đắt bao nhiêu vì không ai thực sự nhìn vào bạn, cũng như bạn không thực sự nhìn vào họ bởi vì chúng ta, tất cả chúng ta, mắc kẹt trong thế giới của những vấn đề nhỏ nhặt. Và một chút lỗi lầm không ảnh hưởng đến toàn bộ vấn đề. Bởi tất cả những sai lầm tôi đã gây ra, tôi nghĩ đến rất ít thứ được coi là hệ trọng. Và đứng đầu trong danh sách là tôi đã không đeo kính râm vào mùa hè năm 2013. Tôi nhận ra dù mọi người có ghét, nhưng là họ ghét, không phải bạn. vì một người thực sự hạnh phúc chỉ khi họ hài lòng với chính mình, không có sự ghét bỏ trong trái tim họ. Tôi đang nói những điều này nhấn mạnh rằng tôi không thể ưa từ "người có ảnh hưởng". Về cơ bản thì tôi cho rằng tôi là một người có ảnh hưởng. Nhưng nếu bạn hỏi tôi đang làm gì, tôi sẽ nói rằng tôi thực sự không biết, nhưng nó có tác dụng. Đây là bạn thân của tôi, người làm việc cùng tôi, và người cùng tôi bắt đầu con đường này. Chúng tôi đang viết sách cùng nhau, chúng tôi đang làm việc cùng nhau, chúng tôi đang chụp ảnh cùng nhau, và chúng tôi đang giúp đỡ lẫn nhau. Và đây là lúc chúng tôi tham gia hội chợ sách Frankfurt, hội chợ sách lớn nhất thế giới. Ồ, hóa ra rằng mọi người vẫn hỏi tôi về Harry Potter. Xin cảm ơn. (Vỗ tay)