Chào mọi người.
Tôi sẽ bắt đầu với một câu hỏi.
Bao nhiêu người trong các bạn biết
người ngồi kế bên trước hôm nay?
Thú vị thật.
Vậy, bạn có nhớ cuộc nói chuyện đầu tiên
với người đó không?
Bạn biết đó, hội thoại tạo ra sự liên kết.
Hãy tưởng tượng mỗi cuộc nói chuyện
là một liên kết kim loại bé tí.
Và mỗi lần bạn nói chuyện
với một người lạ,
một liên kết kim loại hình thành.
Và mỗi cuộc nói chuyện bạn có sau đó,
sự liên kết càng ngày càng vững mạnh hơn.
Và mỗi ngày, mỗi người trong chúng ta
gặp rất nhiều người lạ:
người ở cửa hàng tiện lợi, người lái xe,
có thể là tiếp tân
ở một văn phòng mới bạn đã đến.
Và với mỗi cuộc trò chuyện
chúng ta tạo nên các liên kết mới.
Đến cuối cùng,
chúng ta đã tạo nên mạng lưới
trò chuyện toàn cầu khổng lồ.
Mạng lưới toàn cầu.
Một từ thật quyến rũ.
Tôi nghĩ tôi đã nghe ở đâu đó.
Phải vậy không? Một cuộc trò chuyện.
Đó là điều thú vị.
Trò chuyện là một cuộc phiêu lưu.
Trò chuyện cho bạn một cái nhìn
hoàn toàn mới.
Trò chuyện mở ra cánh cửa.
Trò chuyện có thể gây ra chiến tranh
hay tạo nên hòa bình.
Và cuộc trò chuyện định nghĩa
chúng ta là ai trong nhân loại.
Hãy nghĩ về nó.
Mỗi một con người trong cuộc đời bạn
từng là một người lạ đối với bạn.
Và bạn chẳng biết gì về họ cả
đến khi bạn lần đầu nói chuyện với họ.
Vì thế tôi ở đây hôm này để kêu gọi bạn
hãy nói chuyện với người lạ đi,
hãy có một cuộc trò chuyện.
Và tôi ở đây để nói cho bạn
cách thực hiện.
Bảy cách để bạn có thể nói chuyện
với bất kì ai.
Tôi là người dẫn chương trình trên đài
và tôi yêu việc nói chuyện với mọi người.
Thật vậy, tôi yêu việc đó.
Và tôi rất vui khi mình có thể
kiếm sống bằng việc đó.
Một ngày của tôi như thế này.
Mỗi sáng, tôi bước vào căn phòng trống,
chuẩn bị micro,
và tôi nói chuyện với 1,6 triệu người...
mà tôi không thể thấy.
Vâng.
Bạn biết phần khó nhất là gì không?
Là thời gian.
Trong một chương trình bốn tiếng đồng hồ,
tôi có 20 phút.
Để nói hết những câu chuyện.
Và trong 20 phút đó tôi phải thuyết phục
bạn rằng tôi là bạn thân của bạn.
Tôi đã làm như thế nào?
Làm thế nào tôi có thể tạo dựng được
sự kết nối?
Tôi có 20 phút để truyền tin cho bạn,
tạo hứng thú cho bạn và kết nối với bạn
nhưng quan trọng nhất,
Trong 20 lần, trọn vẹn 20 lần tôi bật mic,
tôi phải mang nụ cười đến với
gương mặt bạn.
Trừ việc tôi không thể thấy bạn,
tôi không biết gì về bạn,
và tôi không có cách nào
để xác định được phản ứng của bạn.
Bạn làm như thế nào?
Bạn nói chuyện với người lạ như thế nào?
Chín năm làm ở đài phát thanh
đã dạy tôi những mẹo nhỏ đơn giản.
Người lạ,
họ ở khắp nơi.
Và chúng ta luôn được bảo rằng:
"Đừng nói chuyện với người lạ!"
Nhưng tôi xin được khác biệt.
Mỗi người lạ đến với một cơ hội,
một cơ hội để học điều mới,
một cơ hội để có trải nghiệm mà bạn
chưa từng có
hoặc nghe một câu chuyện mà bạn
chưa từng nghe trước đó.
Bạn từng có khoảnh khắc đó, phải không?
Bạn ở trong phòng với một ai đó
mà bạn không biết,
và bạn nhìn qua căn phòng,
bạn thấy một người lạ, và bạn nghĩ:
"Tôi muốn nói chuyện với người này."
Và bạn gần như có thể nghe từ đầu tiên
nhưng nó không thể bật ra,
nó bị nghẹn ở đây,
nó lên rồi lại xuống
và bạn không biết.
Bạn biết gì không?
Đây là lời khuyên của tôi: cứ nói đi.
Điều tệ nhất nào có thể xảy ra?
Họ muốn nói chuyện với bạn.
À, bây giờ họ không nói chuyện với bạn.
Từ đầu tiên như cánh cửa xả lũ.
Tôi thật sự tin rằng từ đầu tiên đó
tựa như cửa xả lũ.
Bạn biết đó, một khi bạn nói từ đầu tiên
mọi thứ sẽ trôi theo sau.
Vậy nên hãy đơn giản thôi.
Một từ "Chào", "Này", "Xin chào."
Và làm điều mà
người chơi ném banh giỏi làm.
Chỉ cần tập trung nhiệt huyết,
sự tích cực và năng lượng,
nở nụ cười thật tươi và nói "Xin chào!"
Tôi biết. Đó sẽ là khoảnh khắc kì lạ.
Quay sang người ngồi kế bên bạn,
chìa tay ra và nói xin chào đi nào.
Làm đi nào.
(Tiếng cười)
Tôi yêu những tiếng cười ngại ngùng.
"Tại sao cô ấy khiến chúng ta làm thế?"
Từ đầu tiên là cửa xả lũ.
Bạn biết đó, đây là thử thách
mà chúng ta đối mặt hàng ngày.
Thời gian.
Chúng ta có 90 giây trên đài,
và chúng ta phải tạo ra cuộc nói chuyện
đáng nhớ với một người lạ.
Vậy làm như thế nào?
Thử thách lớn nhất là gì?
Thật ra thì,
chúng ta bị bế tắc với những thứ như:
"Chào!" "Này!"
"Bạn thế nào?" "Tôi khỏe."
"Mọi chuyện sao rồi?" "Không có gì."
"Vẫn thế."
"Vậy có gì mới không?"
Thế là bạn tiếp tục, 45 giây trôi qua
bị lãng phí.
Phải không?
Vậy đây là lời khuyên:
bỏ qua chuyện tầm phào và hỏi ngay
những câu hỏi thật sự mang tính cá nhân.
Và đừng sợ.
Tin tôi đi.
Chỉ cần hỏi và bạn sẽ ngạc nhiên
với số người sẵn sàng chia sẻ.
Vậy hãy hỏi những câu hỏi
mang tính cá nhân.
Có thể là: tên bạn hay đấy.
Làm sao ba mẹ bạn đặt tên đó?
Có câu chuyện đằng sau không?
Hoặc...
Bạn sống ở thành phố này bao lâu rồi?
Và bạn có nhớ ngày đầu
bạn đặt chân đến đây không?
Câu trả lời cho các câu hỏi đó
luôn là độc nhất,
luôn mang tính cá nhân.
Câu yêu thích của tôi là:
Bạn đến từ đâu?
Và gia đình bạn sống ở đâu?
Lúc nào cũng vậy,
mỗi khi tôi ngồi trên xe taxi,
tôi đều làm như thế.
Tôi hỏi câu đó.
Bạn đến từ đâu?
Và gia đình bạn sống ở đâu?
Để tôi kể bạn một câu chuyện nhỏ.
Tôi về nhà vào một đêm nọ...
tôi đón taxi, mở cửa, ngồi xuống
và tôi nói:
"Ông đến từ đâu?
Và gia đình ông sống ở đâu?"
Và người tài xế 60 tuổi người Pakistan
đã tiếp lời tôi
kể về cuộc sống của ông ấy ở Peshawar.
Chúng tôi đã nói về chính trị,
về âm nhạc, gia đình, vợ
và trang trại của ông ấy.
Và 20 phút sau, ông ấy đã bị thuyết phục
rằng tôi là cô dâu tuyệt vời
cho cậu con trai 26 tuổi tốt nghiệp
đại học của ông ở Peshawar.
(Tiếng cười)
Và khi tôi bước xuống taxi,
ông ấy rút một tấm hình cỡ ảnh thẻ
với vẻ mặt nhiệt tình.
Phải nói rằng, thật khó để chào tạm biệt.
Nhưng tinh thần của câu chuyện, thật sự
là bắt đầu với "Xin chào"
có thể kết thúc với một lời hứa hôn.
Và đó là một lời cảnh báo trước.
(Tiếng cười)
Bước 3.
Tìm những điều "Tôi cũng vậy".
Bạn có bao giờ gặp một ai đó
mà người đó bắt đầu nói chuyện
như thể họ bắt đầu tranh cãi không?
"Tôi đến từ Delhi."
"Tôi ghét Delhi."
(Tiếng cười)
Phải không? Không gì hủy hoại
một cuộc trò chuyện như sự tiêu cực.
Khi bạn gặp ai đó lần đầu
hãy cố gắng tìm ra điều gì đó
mà bạn và người đó có thể có điểm chung.
Khi bạn bắt đầu với điều đó
và sau đó tiếp tục mở rộng,
bạn sẽ thấy rằng đột nhiên,
cuộc trò chuyện trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Và đó là bởi cả hai bạn ngay lập tức
đồng thuận về cùng một vấn đề.
Và đó là cảm giác thật sự rất mạnh mẽ.
Bây giờ, bạn tự hỏi mình có thể
có điểm chung nào với người lạ?
Có thể là bất cứ thứ gì nhỉ?
Hai bạn ở cùng một nơi
tại cùng một thời điểm,
có thể hai bạn là đồng hương,
có thể hai bạn đều thích mùa đông
hoặc hai bạn đang mong mỏi trời đổ mưa.
Tôi không biết,
bạn có thể tìm ra cái gì đó.
Khi bạn tìm ra điểm tương đồng,
bạn tự động có được sự đồng tình
từ người kia.
Tin tôi đi, rất hữu ích đấy.
Hãy dành tặng lời khen độc đáo.
Tôi đọc đâu đó rằng
người ta sẽ quên điều bạn làm
và họ sẽ quên những gì bạn nói,
nhưng họ sẽ không bao giờ quên
cảm xúc mà bạn mang lại.
Vậy nên hãy thật hào phóng.
Ra ngoài kia, dành tặng ai đó
một lời khen thật đẹp đẽ.
Và, tôi có một niềm tin về
"thước đo sự miễn nhiễm lời khen"
và nó đến từ một trải nghiệm
mà tôi có
khi tôi gặp cô siêu mẫu xinh đẹp này.
Tôi nhìn cô ấy và nói:
"Ôi chao, bạn thật đẹp!"
Và không có một phản ứng nào
trên gương mặt cô ấy cả.
Và tôi tự nghĩ: "Sao lại thế?"
Đó là khi tôi nhận ra,
cô ấy miễn nhiễm với từ "đẹp."
Cô ấy chắc đã nghe nó
100.000 lần trong hôm nay rồi.
Nếu cô ấy trên
phương tiện truyền thông,
thì cô ấy đã nghe nó một triệu
lần trong hôm nay.
Có một số từ mà mỗi người trong chúng ta
đã miễn nhiễm.
Đó có thể là "tốt", là "tuyệt vời",
có thể là "tuyệt"...
Tránh xa những từ đó ra.
Hãy thử và tạo ra lời khen nào đó
độc đáo và chân thành,
và bạn không phải nói dối.
Thật đó.
Khi bạn nhìn thấy ai đó và nói:
"Tôi thích cách bạn cười,
như thể chiếc mũi
và đôi mắt bạn cũng cười theo,
và tai bạn cười,
thậm chí cả trán bạn cũng cười
và ngay lập tức toàn bộ người đó cười."
Bạn thấy đó,
tôi hy vọng đó là lời khen
bạn sẽ không quên ngay lập tức.
Hãy dành tặng lời khen
độc đáo và chân thành.
Hãy hỏi ý kiến.
Tất cả chúng ta đều có ý kiến, tin tôi đi.
Ta muốn
ý kiến của mình được lắng nghe
và ai cũng muốn được thừa nhận.
Vậy nên hãy chủ động và hỏi ý kiến,
và đó là khi bạn mở ra
con đường hai chiều.
Đó là khi cuộc nói chuyện
thực sự bắt đầu,
và bạn sẽ ngạc nhiên rằng
bạn biết được bao nhiêu về một người
chỉ bằng cách hỏi ý kiến của họ
về một điều chung chung nào đó.
Có một lỗi mà vài người hay mắc phải.
Họ hỏi ý kiến của bạn
về điều gì đó rất khó.
Cảm giác rất đáng sợ.
Đâu đó trong phòng,
đầy những người trí thức,
và một người đến chỗ tôi và nói:
"Bạn nghĩ gì về cách
mà giá dầu ảnh hưởng đến
thị trường bất động sản ở Dubai?"
Tôi cảm giác có chút
bị dồn vào thế bí.
Tôi cảm thấy bị thất bại
và đó là một bài kiểm tra,
và đó là bài học.
Không ai cần phải thất bại
trong cuộc nói chuyện đầu tiên.
Chỉ hỏi về điều gì đó đơn giản,
chung chung thôi.
Bạn thích uống cafe kiểu nào?
Lần cuối bạn xem phim là khi nào?
Bạn nghĩ gì về nó?
Và khi một người cho bạn biết
ý kiến của họ:
hãy thật sự lắng nghe.
Đừng nghe để trả lời. Nghe là để nghe.
Đó là một sự khác biệt.
Và nó dẫn đến luận điểm tiếp theo của tôi.
Hãy tập trung.
Tôi biết bạn đã trải qua nó.
Tôi cũng vậy.
Bạn đang trút bầu tâm sự với một ai đó,
và họ như thế này,
"Ừ, ừ, tiếp tục đi, cứ nói đi."
Tôi làm nhiều việc cùng lúc được!
Wifi bị làm sao thế nhỉ?"
(Tiếng cười)
Bạn biết đấy, khi ai đó
đang cố gắng giao tiếp với bạn,
chí ít điều bạn có thể làm là
tập trung vào cuộc nói chuyện.
Chỉ cần sự tập trung toàn tâm toàn ý,
chỉ ở đó thôi.
Và - Ô! - phần yêu thích của tôi:
giao tiếp bằng ánh mắt.
Tin tôi đi, giao tiếp bằng ánh mắt
là nơi mọi điều kì diệu xảy ra.
Bạn có thể cảm nhận được cuộc nói chuyện.
Và tin tôi, khi bạn nhìn vào mắt ai đó,
chín trên mười lần, họ sẽ không dám
nhìn đi chỗ khác, phải không nào?
(Tiếng cười)
Bây giờ, giá như tôi có thể nhìn vào mắt
của 1,6 triệu người,
tôi sẽ không phải lo lắng về việc các bạn
bỏ đi trong thời gian nghỉ quảng cáo.
Điều đó dẫn dắt đến luận điểm yêu thích
của tôi bởi tôi nghĩ nó có cái tên hay.
Tên, nơi chốn, con vật, đồ đạc.
Bạn nhớ trò chơi này chứ?
Nhớ các chi tiết nhỏ về một ai đó.
Nhớ tên của họ.
Rất quan trọng đấy.
Thật tệ khi bạn gặp một ai đó
lần thứ 18, và bạn nói,
"Bạn hẳn là Paul, không Peter. Tên gì đó
bắt đầu với P và kết thúc với..."
Thật tệ. Hãy nhớ tên của một ai đó
và nói lại với họ.
Bạn không biết bạn làm họ cảm thấy
quan trọng như thế nào đâu,
và không chỉ là một chi tiết.
Nhớ luôn cả các chi tiết khác nữa.
Nơi họ thích đến, nơi họ đã đến,
nơi họ muốn đến, tên thú cưng của họ.
Thú cưng của họ dạo này thế nào?
Những thứ mà họ thích.
Nhớ tên con của họ,
bạn chiến thắng rồi đấy.
Nhớ tên vợ họ, tên bạn gái của họ.
Đừng nhầm hai điều cuối
bởi vì nó có thể rất tai hại.
(Tiếng cười)
Nhớ những điều nhỏ ấy về mọi người
và nhắc lại với họ,
hỏi với sự quan tâm chân thành,
và tự động bạn sẽ giống như
nhà đầu tư sáng giá với họ,
vậy nên họ sẽ cảm thấy có trách nhiệm
tiếp tục cuộc nói chuyện này với bạn.
Vậy đó.
Bảy cách tuyệt diệu để
bạn có thể nói chuyện với bất kì ai,
và bảy lý do tại sao bạn nên
sử dụng giờ nghỉ sắp tới
để đến nói chuyện với một người lạ
mà bạn không biết.
Tôi sẽ kết thúc
bằng một sự so sánh tương đồng.
Một cuộc nói chuyện giống
như đọc một quyển sách.
Bạn có thể lật sang trang nào bạn muốn.
Bạn có thể
nhảy sang chương yêu thích của bạn.
Bạn có thể đọc chừng nào bạn muốn,
và bạn có thể đọc những gì bạn muốn,
và mỗi người, tin tôi đi,
thật sự là một quyển sách hay.
Và tôi rất buồn rằng
toàn bộ cuộc sống của con người
đang bị thu hẹp lại
thành 140 kí tự và những tiêu đề hấp dẫn.
Vì đó không phải là chúng ta.
Chúng ta không phải là những bản tóm tắt.
Chúng ta là những câu chuyện toàn cảnh
của loài người.
Chúng ta xứng đáng
có được từ nhau nhiều hơn.
Vậy ta sẽ làm gì trong thế giới rộng lớn
mà chúng ta gọi là thư viện?
Bạn sẽ đi vòng quanh,
nhìn vào những bản sao bó buộc
và đọc các tiêu đề?
Hay bạn sẽ thực sự chạm tới
một cuốn sách,
mở trang sách ra và bắt đầu đọc truyện?
Bạn quyết định đi.
Cảm ơn các bạn.
(Tiếng vỗ tay)