Cyndi Stivers : Tương lai nghề biên kịch.
Trước khi chúng ta nói đến tương lai,
hãy nói về những điều không
không bao giờ thay đổi với nghề biên kịch.
Shonda Rhimes:
Điều gì không thay đổi ư?
Tôi nghĩ những kịch bản hay
thì không bao giờ thay đổi,
người ta cần ngồi bên nhau
và chia sẻ câu chuyện trong đó
và họ nói về những chuyện
trên khắp thế giới
về những ý tưởng mà tất cả chúng ta
đều muốn xem,
muốn kể lại và chia sẻ.
Chúng ta quây quần bên bếp lửa
nói chuyện với nhau và ta biết
chúng ta không hề đơn độc.
Tôi nghĩ những điều này
không bao giờ mất đi.
Vì vậy nghề viết kịch cũng
không bao giờ mai một.
CS: Vâng. Để chuẩn bị cho cuộc
trò chuyện này,
tôi từng nói chuyện với Susan Lyne,
người điều hành ABC Entertainment
khi chị đang làm
TV series "Grey's Anatomy".
SR: Đúng vậy.
CS: Và chị ấy nói rằng chị ấy có một
kỉ niệm không thể quên
trong quá trình tuyển diễn viên.
Chị không bàn bạc trước với
các giám đốc,
chị mời tất cả mọi người
dù là ai
đến để đọc kịch bản,
chị không giới hạn bất kì ai,
cũng không loại bỏ bất kì ai,
điều này khiến mọi người ngạc nhiên.
Susan Lyne nói, ngoài việc làm thay đổi
các giám đốc studio,
Susan cảm thấy- mà tôi cũng cảm thấy-
là chị tạo ra những điều mới mẻ
cho các khán giả ở Mỹ.
Vậy thì điều gì khán giả cần
mà họ chưa nhận ra?
SR: Điều gì khán giả chưa nhận ra ư?
Tôi nghĩ có rất nhiều điều
khán giả chưa biết là mình cần.
Ý tôi là chúng ta vẫn còn thích xem
những bộ phim xa vời so với thực tế.
Tôi không lựa chọn những diễn viên
bề ngoài nổi trội so với mọi người
đơn giản là vì tôi không muốn gắng làm
những bộ phim có nhân vật
phi thực tế.
Tôi không bao giờ chọn chỉ vì người đó
mới lạ, khác biệt hay lập dị.
Tôi chọn những diễn viên
mà tôi cảm thấy họ thú vị,
và đối với mọi người thì ý tưởng này
của tôi có vẻ khá bất ngờ.
Tôi cũng không để ý lắm đến chuyện này.
Tôi chỉ nghĩ: tôi muốn thấy
những diễn viên này trong bộ phim.
Tôi muốn thấy họ ra sao
khi họ đọc kịch bản.
Chúng ta sẽ biết về họ.
Có một điều thú vị tôi nhận ra ở đây là
khi bạn nhìn thế giới dưới một
góc nhìn khác,
khi bạn không phải là người phải
chịu trách nhiệm mọi thứ,
bạn sẽ có suy nghĩ rất khác.
CS: Vậy bây giờ bạn đang vận hành
một bộ máy làm việc phi thường
- như các bạn biết năm ngoái
trong bài phát biểu của cô ấy -
cô ấy là một người phi thường.
Chị nghĩ mọi chuyện
sẽ như thế nào sau đây?
Người ta đầu tư rất nhiều tiền vào việc
sản xuất các chương trình truyền hình.
Các công cụ trợ giúp cho viết kịch
trở nên rất phổ biến,
chúng ta còn có những kênh phân phối lớn:
như là các nhà mạng, các nhà quảng cáo,
họ luôn sẵn sàng chi trả.
Vậy chị thấy việc kinh doanh sẽ thay đổi
ra sao khi ai cũng có thể viết kịch?
SR: Tôi nghĩ nó thay đổi hàng ngày,
ý tôi là nó thay đổi nhanh đến ngạc nhiên.
Tôi nghĩ - lo lắng là chuyện đương nhiên,
nhưng không phải theo hướng tiêu cực.
Tôi thấy việc đó khá là thú vị.
Tôi nghĩ ở đây có sự bình đẳng,
nghĩa là bất kì ai
cũng có thể làm nên chuyện,
thật tuyệt vời.
Tôi đoán nhiều người lo lắng khi
không thể tìm được kịch bản hay.
Rất nhiều kịch bản ngoài kia.
Có khoảng 417 bộ phim đang phát sóng
trên truyền hình,
tại bất cứ đâu, bất cứ lúc nào,
nhưng bạn vẫn không thể
tìm được bộ phim chất lượng.
Có rất nhiều bộ phim kém chất lượng
bởi vì ai cũng có thể biên kịch được.
Nó giống như là mọi người đều vẽ được,
nhưng không phải ai cũng là họa sĩ.
Việc tìm được những bộ phim,
những show truyền hình hay
càng ngày càng khó khăn.
Giống như là bạn có một chương trình hay
ở đây tại AMC
rồi một chương trình hay ở chỗ kia
nên việc tìm ra chương trình
hay rất khó.
Vì vậy việc tìm ra được nhà biên kịch
và nhà sản xuất giỏi như
mò kim đáy biển.
Hãy nghĩ xem những nhà phê bình
dành cả ngày dài
ngồi lì ở nhà xem tất cả mọi thứ
thật không dễ dàng gì.
Các kênh phân phối càng ngày càng nhiều,
nhưng tìm một chương trình thật sự
hay cho mọi người
thì lại rất khó.
Không giống như báo chí,
rất dễ sàng lọc khán giả.
Nhưng truyền hình thì
bạn có thể xem bất cứ thứ gì trên TV,
nên nội dung phải đa dạng hơn.
Vì vậy với việc mọi người đều viết kịch,
và người tài đang ở đâu đó,
tôi thấy thật khó tìm ra họ,
và đôi khi không thể tìm ra được.
Mọi người nói về truyền hình đỉnh cao,
tôi không biết việc đó sẽ xảy ra khi nào.
Tôi đoán là sẽ có lúc
truyền hình hơi thụt lùi,
và sau đó sẽ quay trở lại.
Tôi không chắc liệu truyền hình
có tồn tại mãi mãi được không.
CS: Vậy thì Amazon và Netflix
đang đầu tư vào thể loại nào?
SR: À, đúng là
tôi nghĩ đó là một kiểu thú vị,
rất đáng để xem.
Những người biên soạn nội dung sẽ
thấy thú vị theo cách này.
Những người khác lại thấy thú vị
theo cách khác.
Ý tưởng tạo ra những chương trình
được phụ đề nhiều thứ tiếng
với các nhân vật trên khắp thế giới
những chương trình thật sự lôi cuốn được
mọi người cùng lúc
quả thật là thú vị.
Ý tôi là vai trò truyền thông ra thế giới
của truyền hình,
của các chương trình
truyền hình có ý nghĩa với tôi.
Truyền hình đã làm được rất nhiều việc.
Chẳng hạn như chúng tôi làm
các show cho khán giả Mỹ,
sau đó chúng được chiếu khắp thế giới,
với hy vọng đạt kết quả.
nhưng trái với suy nghĩ của tôi,
người Mỹ không thích nó.
Ý tôi là chúng tôi thích mọi thứ
nhưng không thích nó.
Và chúng tôi phải xem xét lại
khi chúng tôi viết kịch bản, chúng tôi
nên quan tâm đến những nước khác
trên thế giới nữa.
Điều này khiến thế giới gần nhau hơn.
Tôi không chắc nữa.
Tôi nghĩ tôi nên thúc đẩy ý tưởng rằng
thế giới là một mảnh đất chung,
và các kịch bản cũng chia sẻ
quan điểm này.
Chúng ta không khác nhau.
CS: Chị là người tiên phong, như tôi biết,
đưa ra những cách hay để ra mắt các
chương trình mới.
Ý tôi là, khi chị đưa ra TV series
"Scandal" năm 2012,
rất nhiều người ủng hộ series này
trên Twitter
lượt "like" trên Twitter
nhiều chưa từng có.
Vậy chị có ý tưởng nào
khi phát hành TV series tiếp theo không?
Chị nghĩ mọi chuyện sẽ như thế nào?
SR: Chúng tôi có vài ý tưởng rất hay.
Chúng tôi có show "Still Star-Crossed"
phát sóng mùa hè này.
Chúng tôi lên nhiều
ý tưởng hay cho nó.
Tôi không chắc có đủ thời gian
thực hiện không,
nhưng tôi nghĩ sẽ thú vị.
Nhưng ý tưởng phát sóng
trực tiếp trên Twitter
thật sự là rất hấp dẫn.
Chúng tôi không biết rằng mọi người sẽ
bình luận trực tiếp.
Nhưng các fan là một phần của
chương trình,
giống như họ quây quần bên lửa trại
khi họ cùng trên Twitter,
và họ trò chuyện với nhau,
chia sẻ trải nghiệm.
Việc biến những điều này thành hiện thực,
và tìm cách để mọi người đều tham gia
là điểm mấu chốt.
CS: Vậy thì, chị có trong tay nhiều
nhà biên kịch,
nhưng chỉ một vài trong số họ vượt trội
và thu hút khán giả,
vậy chị trả thù lao như thế nào?
SR: Tôi suy nghĩ đến vấn đề này rất nhiều.
Tôi định trả theo lượng đăng kí xem?
Kiểu như người xem sẽ nói "Tôi sẽ xem
phim của tác giả này" - và chúng tôi
dựa trên lượng đăng kí xem
để trả.
CS: Tôi nghĩ chúng ta nên mua hộ chiếu
đến Vùng đất Shonda!
SR: Cũng không hẳn thế.
Tôi sẽ còn nhiều việc phải làm đây.
Tôi nghĩ có rất nhiều cách khác nhau,
nhưng tôi chưa biết chắc.
Ý tôi là tôi sẽ thẳng thắn nói rằng
các nhà biên kịch
không hẳn là phải ưa thích việc
thành nhà phân phối tác phẩm
bởi vì điều mà tôi luôn muốn làm
chính là
sáng tác kịch bản.
Tôi rất mê sáng tác.
Tôi muốn được trả tiền
theo công sức của tôi,
và việc tìm được người
để trả theo năng lực rất khó.
Nhưng mặt khác tôi lại đồng thời muốn
những người làm việc với tôi
và người làm việc cho tôi
đều được trả đủ để họ
trang trải cuộc sống.
Vì vậy việc trả thù lao như thế nào
lại càng khó.
CS: Còn về công nghệ mới như
VA (thực tế ảo)
hay AR (thực tế ảo tăng cường)?
Tôi thấy những công nghệ này rất hay
vì ta không cần phải xem quá nhiều,
ta có thể xem nhanh.
Vậy chị thấy những công nghệ này
có ích gì cho nghề biên kịch?
SR: Năm ngoái tôi dành nhiều thời gian
để tìm hiểu các công nghệ này,
tìm hiểu nhiều cách ứng dụng chúng.
Tôi thấy chúng rất hấp dẫn
vì tôi nghĩ hầu hết mọi người
liên tưởng công nghệ này
tới việc chơi game,
họ liên tưởng
đến cái gì chuyển động,
và tôi nghĩ các công nghệ này
có mối liên quan
rất rõ ràng,
cho các ý tưởng - như vậy,
bạn ngồi đó và nói chuyện với Fitz,
hoặc ít nhất ngồi đó nghe Fitz nói chuyện,
Nhân vật tổng tống trong Scandal
Fitzgerald Grant III
khi nói về lý do ông đưa ra quyết định
là một khoảnh khắc rất xúc động.
Thay vì xem qua màn hình TV,
bạn ngồi ngay đây cạnh ông ấy
khi ông ấy đang nói chuyện.
Bạn sẽ yêu mến ông ấy
qua một cái màn hình TV.
Hình dung bạn ngồi cạnh ông ấy,
hoặc với nhân vật Huck đang
chuẩn bị ám sát người nào đó.
Thay vì có một cảnh
anh ấy nói chuyện với nhân vật khác
trong tích tắc,
thì giờ anh ấy bước tới tủ đồ,
quay qua bạn và nói với bạn
việc sắp xảy ra và lý do anh ấy
lo lắng và sợ hãi.
Nó giống như trong rạp hát vậy,
tôi không chắc nó có hiệu quả,
và tôi đang hào hứng với ý tưởng như vậy
và khán giả sẽ cảm thấy như thế nào.
Nhào nặn ý tưởng này rất thú vị,
và tôi nghĩ đối với khán giả của tôi,
những người xem chương trình của tôi,
phụ nữ độ tuổi 12 đến 75,
sẽ có nhiều điều thú vị cho họ.
CS: Vậy còn trải nghiệm
của khán giả thì sao?
Chị suy nghĩ thế nào về việc
để khán giả có thể
đi tới cảnh nào đó,
sau đó quyết định
chọn cuộc phiêu lưu của riêng mình.
Như là sẽ đi tiếp với Fitz,
hoặc là sẽ đi với...
SR: À, kiểu như bạn tự chọn
cuộc phiêu lưu của mình.
Tôi nghĩ nhiều về điều này,
và thấy không cần thiết vì tôi muốn
kiểm soát mọi thứ.
Bởi vì khi xem TV hoặc xem phim,
tôi biết rằng một cốt truyện
sẽ không hay
khi tôi can thiệp nhiều vào
những diễn biến của
nhân vật của người khác.
Nghĩa là nếu tôi có thể nói chị biết
chính xác điều xảy ra với Walter White,
thì thật tuyệt, nhưng mà như vậy
không phải phim, như vậy không hấp dẫn.
Nếu tôi đảm nhiệm cho cái kết của
"The Sopranos",
đó sẽ là một cái kết đẹp như mong đợi.
nhưng cái kết như vậy lại không hợp,
không mạch lạc.
CS: Tôi không thể nào ngừng hình dung
chuyện gì diễn ra.
Xin lỗi, chị làm tôi hơi bối rối.
SR: Nhưng cái hay ở đây là
tôi không đoán trước được
bởi vì Vince có kết cục riêng
của anh ấy.
Chị biết đấy, nếu chị là người quyết định
việc Shark giành chiến thắng trong "Jaws"
vậy thì chẳng còn gì để làm nữa.
Môt câu chuyện phải được kể lại,
bạn có thể cảm thấy giận giữ,
cảm thấy muốn tranh cãi,
và muốn biện luận.
Đó là mục đích của truyện.
Đó là nghệ thuật.
Còn không thì đó chỉ là một game,
game cũng là nghệ thuật,
nhưng theo một cách rất khác.
CS: Các game thủ cũng có quyền
bình luận về chuyện gì đang xảy ra,
đối với tôi đó là kiểu tụ tập hơn là
kể chuyện.
SR: Vâng đó cũng là một kiểu tụ tập,
nhưng tôi lại không tính đó là
kiểu kể chuyện,
nhưng đó cũng tính là hình thức hội họp.
CS: Thế còn về một sự thật rành rành
là các chương trình đang rút ngắn hơn.
Như chị biết đấy, Snapchat
có một chương trình
kéo dài chỉ một phút.
SR: Thật thú vị.
Tôi phần nào nghĩ chương trình như vậy
mang tính
thương mại, chúng được tài trợ.
Nhưng một phần tôi nghĩ
những chương trình đó
cũng rất tuyệt.
Nếu bạn tưởng tượng hầu hết
chúng ta đều xem TV trên điện thoại,
nếu bạn nghĩ tới những nước như Ấn Độ
nơi người ta đặt các nguồn lực
và các thành phẩm, thì việc ngắn hơn
có lẽ sẽ tốt.
Nếu bạn có thể khiến người xem
trả tiền cho nội dung ngắn,
các nhà phân phối sẽ tìm ra cách
kiếm thêm nhiều tiền.
Nếu bạn làm được chương trình
tốn ít tiền hơn,
và nếu bạn 14 tuổi,
độ tập trung ngắn,
như con gái tôi chẳng hạn,
thì bạn muốn xem chương trình ngắn,
bạn sẽ muốn làm
chương trình ngắn.
Và nếu bạn làm hay,
cho dù là chỉ tường thuật thôi,
người ta cũng sẽ coi cho dù
nó là cái gì.
CS: Tôi vui vì chị nhắc đến con gái,
vì tôi đang tự hỏi bọn trẻ
sẽ giải trí như thế nào
và không chỉ giải trí, mà còn
tìm tin tức ra sao.
Ý tôi là bọn trẻ được cho xem
các chương trình được chiếu sẵn trên TV.
Chị nghĩ làm thế nào chúng ta thay đổi
điều này và khiến mọi người hiểu nhau hơn?
SR: Cách tôi thay đổi điều này
hoàn toàn khác so với cách người
khác thực hiện.
CS: Chị cứ thoải mái nói đi.
SR: Tôi thật sự chưa nghĩ ra sẽ
làm thế nào trong tương lai.
Bọn trẻ nhà tôi trở thành vật thí nghiệm
cho các chương trình của tôi.
Chúng tôi vẫn làm cái gọi là
"mùa hè Amish"
tôi tắt các thiết bị điện tử,
cất hết máy tính các thứ đi,
và nghe chúng ta hét cho tới khi
chúng chịu yên,
một mùa hè không có điện thoại máy tính.
Nhưng thật sự tôi thấy rất khó
khi không có các đồ điện tử.
Chúng ta mê xem những thứ
chúng ta làm,
và chúng ta còn không nhận ra
chúng ta chỉ thích
theo ý chúng ta.
Chị biết đấy, thời buổi này
chị xem các feed,
và chị có thể chỉnh sửa để xem các
feed theo ý mình,
Và mình cảm thấy bản thân mình lúc nào
cũng đúng.
Vậy làm sao chúng ta nhận thức được?
Chúng ta sẽ cảm thấy phiền hà,
có lẽ chúng ta đang trở nên
quá ư là...
Tôi không có ý chỉ trích nhiều,
nhưng đúng thật là chúng ta đang
trở nên ngốc nghếch hơn.
(Cyndi cười)
CS: Chị có thể kể cho chúng tôi
những phần chị sửa chữa
cho các kịch bản không?
SR: Tôi nghĩ rất nhiều về thực tế rằng
TV có sức mạnh giáo dục mọi người
theo một cách rất hiệu quả.
Khi bạn xem TV,
bạn thấy người ta có các chương trình
nghiên cứu y tế.
Tôi nghĩ là 87% mọi người
có được các kiến thức về y khoa
thông qua
các bộ phim y khoa,
hơn là qua các bác sĩ
hay các bài báo.
Chúng tôi làm việc chăm chỉ để mang lại
sự chính xác, khi chúng tôi sai lầm,
chúng tôi thấy có lỗi, như chúng tôi
làm việc gì xấu vậy,
nhưng chúng tôi cung cấp nhiều
thông tin hay về y khoa.
Có rất nhiều cách cung cấp thông tin
trong những bộ phim.
Người ta thích giải trí,
họ không thích đọc báo lắm,
và có nhiều cách để đưa các thông tin
vào bộ phim,
không hề máy móc,
mà theo cách cách rất thú vị và
thông minh,
không hề thiên vị,
rất trung thực.
Thật mới lạ nếu phim truyền hình
là nơi chúng ta cung cấp tin tức.
CS: Nghe có vẻ kì lạ,
nhưng tôi tổng hợp lại
các truyện hư cấu mà chị viết
đó có phải là một dự báo cho
phần phim này không?
SR: Chị biết đấy, "Scandal" gây nhiều
phiền toái cho tôi vì lí do này.
Bộ phim này kể về chính trị
hỗn loạn như thế nào.
Cách chúng tôi hay làm để
bàn về bộ phim là
mọi người tập trung vào kịch bản,
chúng tôi đọc mọi thứ,
chia sẻ về mọi thứ.
Chúng tôi có nhiều bạn bè ở Washington,
chúng tôi suy xét kĩ lưỡng về kịch bản.
Chúng tôi ngồi trong phòng suy nghĩ
chuyện gì xảy ra nếu bánh xe
trật đường ray
và mọi thứ hỗn loạn.
Mọi thứ lúc đó thật tuyệt,
ngoại trừ việc bây giờ nó đúng là
bánh xe trật khỏi đường ray
và mọi việc trở nên điên rồ,
những điều chúng tôi suy nghĩ
đều xảy đến.
Ý tôi là phần mùa này
sẽ kết thúc với tình hình Nga kiểm soát
cuộc bầu cử Mỹ
chúng tôi đã xong kịch bản rồi,
tất cả đều sẵn sàng,
sau đó nước Nga đúng là bị nghi ngờ
có dính líu đến bầu cử Mỹ
và chúng tôi đột nhiên phải
thay đổi kịch bản.
Tôi đi sâu vào kịch bản:
"Đó là cảnh người phụ nữ bí ẩn
bắt đầu nói tiếng Nga?"
Chúng tôi phải sửa lại
và xem xem phải làm gì tiếp theo.
Cảnh này phải đến từ việc ngoại suy
từ tình huống chúng tôi nghĩ là
sẽ xảy ra,
hoặc là một tình huống bất ngờ.
CS: Tuyệt quá.
Như vậy chị tìm kiếm các nhà viết kịch
ở Mỹ hay ở đâu?
Hiện nay ai viết kịch hay?
SR: Tôi không biết nữa, có nhiều
người giỏi ngoài kia.
Truyền hình Anh rõ ràng là rất tuyệt,
họ luôn làm mọi thứ thú vị.
Tôi không xem TV nhiều,
chủ yếu là vì tôi rất bận rộn.
Và tôi cũng không muốn xem TV nhiều,
thậm chí là truyền hình Mỹ
bởi vì mọi thứ trên TV sẽ từ từ thấm vào
đầu tôi.
Tôi lại tự hỏi
tại sao các nhân vật của chúng tôi không
đeo vương miện và nói về ngai vàng.
Tôi muốn điên luôn.
Vì vậy tôi cố gắng không xem nhiều
cho tới khi phần phim kết thúc.
Nhưng tôi nghĩ truyền hình châu Âu còn
nhiều điều thú vị lắm.
Tôi đã từng đến International Emmys
tìm xem họ chiếu cái gì
và tôi rất ngạc nhiên.
Có vài chương trình tôi muốn coi
và muốn tìm hiểu.
CS: Chị có hình dung -
tôi biết là chị không nghĩ nhiều
về công nghệ,
nhưng vài năm trước ở đây tại TED
có một người trình bày về việc
thấy trước rằng mọi người
sẽ đeo kính Google và xem các chương trình
của chị ngay trước mắt?
Chị có bao giờ tưởng tượng viễn cảnh
giống như là một cô bé ngồi trong sàn bếp
trong nhà của ba mẹ chị,
trước đây hay bây giờ chị có bao giờ
suy nghĩ về cách
truyền thông khác chưa?
SR: Các truyền thông khác
để kể chuyện, ngoài sách?
Khi trưởng thành tôi luôn muốn là
Toni Morrison,
Tôi chưa bao giờ nghĩ về truyền hình.
Vì vậy tôi luôn hào hứng với ý tưởng
là thế giới trở nên rộng hơn
và có rất nhiều cách kì diệu
để tạo nên mọi thứ.
Tôi luôn muốn là người đầu tiên
thử nó.
Các khả năng là vô tận và thần kì.
Tôi rất thích.
Đối với tôi chúng ta giống như trong
thời kì ở miền Viễn Tây,
không ai biết là chúng ta sẽ ra sao.
Chúng ta có thể để câu chuyện của mình
ở bất kì đâu.
Và một khi chúng ta biết cách tận dụng
công nghệ cho việc
sáng tác kịch bản,
các khả năng là vô tận.
CS: Công nghệ cũng cho phép chúng ta
xem liên tục các tập phim,
gần đây người ta hay nói về việc này,
kể từ khi chị làm các bộ phim phải không?
Vậy chị nghĩ việc có thể xem liên tục
sẽ ảnh hưởng đến viết kịch ra sao?
Chị luôn có sẵn kế hoạch cho cả phần phim
đúng không?
SR: Không hẳn, tôi chỉ luôn biết
kết thúc của phần phim ở đâu.
Vậy nên với tôi,
có điều tôi muốn nói là
tôi có một bộ phim kéo dài 14 phần
sẽ có những khán giả theo dõi
suốt 14 phần,
có những cô bé 12 tuổi tôi gặp ở cửa hàng
xem tới 297 tập trong ba tuần.
Nghiêm túc mà nói, họ cảm thấy
đó là một trải nghiệm rất khác,
bởi vì họ sống với một thứ
chỉ trong một thời gian ngắn,
họ mê mẩn,
và bộ phim rất cuốn hút,
nói theo cách khác thì giống như
bộ phim cứ tiếp diễn, không dừng.
CS: Giống như là ta đi du lịch tới
nước khác rồi trở về phải không?
SR: Cảm giác như chúng ta đọc xong một
cuốn tiểu thuyết quá hay.
Tôi nghĩ đó là cái hay của trải nghiệm.
Bạn không cần phải coi bộ phim nào
14 mùa liên tiếp.
Tất cả mọi thứ không nhất thiết
luôn theo quy tắc.
CS: Có nội dung nào cô nghĩ là không nên
đụng tới không?
SR: Tôi nghĩ là không.
Khi nghĩ về kịch bản, tôi nghĩ đến
nhân vật, hành động của nhân vật.
Nhân vật nào cần làm việc gì để
thúc đẩy họ tiến về phía trước.
Vì vậy tôi không bao giờ nghĩ nhiều
về chủ đề,
khi các tác giả vào phòng làm việc
đưa cho tôi chủ đề,
tôi nói: "Bạn không nói tiếng Anh hả."
Ý tôi là tác giả đó
không hiểu cách tôi làm.
Tôi cần nhân vật thật,
chứ không phải chủ đề.
Tôi không biết là có cách nào
khiến tôi làm phim
mà chỉ dựa vào chủ đề
chứ không phải nhân vật.
CS: Thật hay. Vậy thì chị nghĩ
chừng nào chị sẽ -
chị biết đấy, chị lên kế hoạch cho phim
Planned Parenhood,
có liên quan đến chiến dịch
tranh cử của Hillary Clinton.
Chừng nào chị sẽ sử dụng bộ phim của chị
trong thế giới thực
để tạo sự thay đổi?
SR: Chị biết đấy,
đó là một chủ đề gay go cho tôi,
tôi cảm thấy thiếu một
tình huống hấp dẫn.
Chị biết đấy,
có rất nhiều nhà đài
không có một kịch bản hay
cho họ dựng phim.
Các chương trình sẽ hay hơn
nếu có kịch bản hay.
Đảng dân chủ có thể làm nhiều việc
khi họ có chiến dịch hay.
Khác biệt có thể xảy ra khi sử dụng
kịch bản tốt,
đó không phải là điều không thể.
Đó chính xác là điều tôi muốn nói.
Tôi biết là như vậy,
và đó cũng là công việc của tôi.
CS: À vâng.
Hãy cảm ơn Shonda nào.
SR: Xin cảm ơn.
(Vỗ tay)