-
Mã hoá sẽ là ngôn ngữ đại chúng
tiếp theo của nhân loại
-
Vào thế kỉ 17, nhạc punk khiến cả thế hệ
lúc bấy giờ phát cuồng
-
Thế kỉ 18, chắn hẳn là tiền bạc
-
Nhưng đối với thế hệ của chúng tôi,
-
phần mềm là giao diện để đến với
trí tưởng tượng và thế giới của chúng tôi
-
Và điều đó có nghĩa là chúng ta rẩt cần
-
một nhóm người đa dạng
-
để tạo ra những sản phẩm này,
-
để xem máy tính không chỉ là
máy móc cô đơn, tẻ nhạt và huyền hoặc,
-
để thấy chúng như những thứ
có thể có thể hàn
-
và xoay và xoắn, và hơn thế nữa.
-
Cuộc hành trình của tôi
vào thế giới lập trình và công nghệ
-
bắt đầu năm tôi mười bốn tuổi.
-
Tôi cảm nắng điên cuồng
một người đàn ông lớn tuổi hơn tôi
-
và người đàn ông bí ẩn này
vô tình là
-
Phó Tổng Thống của Hiệp chủng quốc Hoa kì
Ngài Al Gore.
-
Và tôi đã làm điều
bất kì cô gái tuổi mới lớn nào cũng muốn
-
Tôi muốn, bằng cách nào đó,
bày tỏ tất cả tình yêu này,
-
tôi tạo cho ông ấy một trang mạng,
Nó đây.
-
Và vào năm 2001, lúc vẫn chưa có Tumblr,
-
Cũng chẳng có Facebook hay Pinterest
-
Thành ra tôi phải học viết mã
-
để bày tỏ tất cả tình cảm
quyến luyến và yêu thương này.
-
Và đó là cách mà lập trình đã đến với tôi.
-
Nó bắt đầu như một mong muốn
được bày tỏ bản thân
-
Như là khi tôi còn nhỏ,
tôi sẽ dùng bút chì màu và đồ chơi lego.
-
Và khi tôi lớn lên, tôi thay thế nó
bằng các bài học guitar và nhạc kịch
-
Nhưng sau đó, những đứa con trai,
và nhiều thứ khác cũng vui,
-
như thơ văn và đan tất
-
và kết hợp các động từ
bất quy tắc của tiếng Pháp
-
và tạo ra một thế giới tưởng tượng
-
và Bertrand Russell
và những triết lý của ông ấy.
-
Và tôi bắt đầu trở thành những người
-
cảm thấy rằng máy tính thật
nhàm chán, quy tắc và đơn độc
-
Đây là những gì mà tôi nghĩ hôm nay.
-
Những bé gái không biết rằng các em
không được mong sẽ thích máy tính.
-
Các em vô cùng tuyệt vời.
-
Các em rất, rất tốt trong việc
tập trung
-
và chuẩn sát và các em hỏi
những câu hỏi tuyệt vời như,
-
"Cái gì?", "Tại sao?", " Như thế nào?"
và "Nếu như..?"
-
Và các em không biết rằng các em
không được mong sẽ thích máy tính
-
Cha mẹ muốn các em như vậy
-
Những phụ huynh thấy rằng
-
khoa học máy tính là một
một môn khoa học huyền bí, kì lạ
-
mà chỉ thuộc về những nhà sáng chế bí ẩn
-
Việc đó thậm chí còn được
đem ra khỏi đời sống hằng ngày
-
như là, vật lý hạt nhân
-
Và họ phần nào đúng về việc đó.
-
Có rất nhiều cú pháp,
quy định và cấu trúc dữ liệu
-
cả thuật toán và thủ tục,
-
các giao thức và mô hình trong lập trình.
-
Và chúng tôi như một cộng đồng,
chúng tôi làm máy tính ngày càng nhỏ gọn
-
Chúng tôi xây dựng
những lớp trừu tượng chồng lên nhau
-
giữa người và máy tính
-
chúng tôi không còn nghĩ về
cách máy tính làm việc như thế nào
-
hay là nói chuyện với chúng thế nào
-
chúng tôi dạy cho trẻ
cách cơ thể con người hoạt động
-
Chúng tôi dạy chúng
cách động cơ đốt hoạt động
-
và cũng nói với chúng
nếu chúng thật sự muốn làm phi hành gia
-
thì chúng có thể.
-
Nhưng khi lũ trẻ đến hỏi chúng tôi,
-
"Thuật toán sắp xếp nổi bọt là gì vậy?"
-
"Làm sao mà máy tính biết
khi con nhấn phím "play",
-
làm sao nó biêt phải chạy video nào?"
-
"Linda, Internet là chốn nào đó hả?"
-
Người lớn, chúng ta sống cực kỳ im lặng
-
"Thật nhiệm mầu", vài người nói.
-
"Nó quá phức tạp", vài người khác nói.
-
Tất cả đều không đúng.
-
Nó không nhiệm màu, cũng không phức tạp
-
Mọi thứ chỉ xảy ra rất rất nhanh
-
Các nhà khoa học máy tính đã
tạo ra những cổ máy thú vị, xinh đẹp
-
chúng không những
rất rất xa lạ với chúng ta,
-
mà ngôn ngữ chúng ta nói với máy tính
-
chúng ta không biết làm thế nào
để ra lệnh cho máy tính nữa
-
nếu không có giao diện người dùng.
-
Và đó là lý do không ai nhận ra
-
khi tôi chia động từ bất quy tắc
tiếng Pháp
-
Tôi thật ra đang luyện
khả năng nhận diện .
-
Và khi tôi hào hứng đan len,
-
Tôi thật ra đang làm theo
một chuỗi lệnh ký hiệu
-
bao gồm nhiều vòng bên trong
-
Và rằng cả đời Bertrand Russell
-
tìm kiếm một ngôn ngữ chính xác
giữa Tiếng Anh và toán học
-
đã tìm thấy chỗ của nó trong máy tính
-
Tôi đã là một lập trình viên,
mà không ai biết
-
Trẻ con ngày nay, chúng chọc, xoắn,
và tóm theo cách của chúng ở khắp thế giới
-
Nhưng trừ khi ta cho chúng công cụ
để phát triển với máy tính.
-
Chúng ta đang nuôi dưỡng người sử dụng
thay vì nhà sáng chế.
-
Và tôi tin rằng,
nếu JavaScript là ngôn ngữ mới,
-
thay vì bài học ngữ pháp,
chúng ta nên được dạy về thơ
-
những điều này
dẫn tôi đến với một cô bé
-
Tên là Ruby, 6 tuổi
-
Nhóc không hề sợ hãi,
giàu trí tưởng tượng, một chút hống hách.
-
Và mỗi lần
tôi gặp phải một vấn đề
-
tôi cố gắn tự dạy mình lập trình như,
-
"thiết kế hướng đối tượng là gì
hay thu thập rác là gì?"
-
Tôi cố tưởng tượng một bé giá 6 tuổi
sẽ giải thích vấn đề thế nào
-
Tôi đã viết một quyển sách về bé
và minh họa nó
-
và thứ mà Ruby
đã dạy tôi như thế này.
-
Ruby dạy tôi rằng bạn
không phải sợ
-
những con bọ dưới giường
-
và dù những vấn đề to lớn nhất
-
cũng là tập hợp các các vấn đề nhỏ
dính lại cùng nhau
-
Và Ruby cũng
giới thiệu tôi với bạn của nó,
-
mặt đầy màu sắc của văn hóa internet
-
Cô bé có bạn như Snow Leopard,
-
xinh xắn nhưng lại không muốn
chơi với những đứa trẻ khác.
-
Và cô bé có nhiều bạn như robot xanh
thân thiện nhưng siêu bẩn.
-
Như Linux the penguin (1 trò chơi)
-
rất hay nhưng rất khó hiểu.
-
và những con sói vô tâm, vân vân.
-
trong thế giới của Ruby, bạn học
công nghệ thông qua chơi.
-
Ví dụ, máy tính rất giỏi trong việc lặp,
-
cách Rudy dạy những vòng lặp
như thế này.
-
đây là sở thích của Ruby các bước nhảy,
" vỗ tay, vỗ tay, dậm, dậm
-
vỗ tay, vỗ tay và nhảy"
-
và bạn đã hoc đếm các vòng lặp
bằng cách lặp lại bốn lần điều đó
-
bạn học trong khi các vòng lặp
đang lặp lại tuần tự
-
trong khi tôi đứng một chân
-
và bạn học cho đến khi các vòng lặp
lặp lại một cách tuần tự
-
cho đến khi mẹ thực sự nổi giận
-
(cười)
-
Bạn học các kĩ năng phân rã
bằng các sơ đồ giải quyết vấn đề
-
và nhận thấy cái gì sai
với tính thực tế của bạn Ruby.
-
Bạn học được rằng thuật toán
khá giống với cách làm bánh nướng.
-
Nhiều khi, bạn học được rằng
những đáp án không có sẵn.
-
Khi tiếp xúc với khóa học
dành cho Ruby,
-
Tôi cần hỏi bọn trẻ
rằng chúng thấy thế giới thế nào
-
và chúng có những kiểu câu hỏi gì
-
tôi muốn tổ chức
các phần trò chơi kiểm tra.
-
Tôi có ba câu chuyện nhỏ
từ những người chơi trò chơi.
-
Tôi bắt đầu bằng cách cho lũ trẻ xem
4 bức tranh này.
-
Tôi cho chúng xem một bức tranh về xe
-
một tạp hóa, một con chó và một toilet.
-
Và tôi hỏi, "Cái nào trong số này
em nghĩ là máy tính"
-
Lũ trẻ có vẻ thận trọng và chọn,
-
"Không có cái nào là máy tính cả
-
em biết máy tính là cái gì:
-
Nó là cái hộp sáng sáng
-
ở ngay trước mà cha hay mẹ dùng quá nhiều"
-
Nhưng rồi chúng tôi nói chuyện
-
và chúng tôi phát hiện
thật ra, xe hơi cũng là máy tính,
-
nó có hệ thống chỉ đường bên trong.
-
Còn con chó - con chó thì
có vẻ không là máy tính,
-
nhưng nó có vòng cổ
-
vòng cổ thì có thể có máy tính
bên trong nó.
-
Tiệm tạp hóa, họ có rất nhiều
máy tính khác nhau,
-
như là hệ thống tính tiền
và các chuông chống trộm.
-
Này, các em biết gì không?
-
Ở Nhật, toilet cũng là máy tính
-
và thậm chí có cả hacker tấn công chúng
-
(cười)
-
Và chúng tôi đi xa hơn
-
tôi cho chúng những mẫu giấy dính
có nút on/off trên đó.
-
Tôi bảo bọn trẻ,
"Hôm nay các em có khả năng nhiệm mầu
-
để biến bất kỳ thứ gì trong phòng này
trở thành máy tính."
-
Một lần nữa, bọn trẻ nói,
-
"Nghe khó quá, em không biết
trò này chơi làm sao"
-
Tôi bảo chúng, "Đừng lo,
-
bố mẹ em cũng chẳng biết mà."
-
Chúng trừng mắt lên
khi nghe về thứ
-
được gọi là Mạng lưới của các vật.
-
Nhưng các em,
các em đang là những người
-
thật sự đang sống trong một thế giới
mà mọi thứ đều là máy tính."
-
Máy giặc đồ, bàn chải đánh răng,
kể cả chai sữa.
-
Và rằng các em là thế hệ cuối cùng
biết máy tính
-
như cái hộp phát sáng.
-
Sau đó có một bé gái
đến chỗ tôi
-
và lấy một cái đèn xe đạp
-
cô bé bảo "Cái đèn này,
nếu nó là một máy tính,
-
có sẽ đổi màu."
-
Tôi bảo, "Ý tưởng này thật hay,
máy tính còn có thể làm gì?"
-
Rồi cô bé nghĩ rồi lại nghĩ,
-
rồi nói, "Nếu cái đèn này
là một máy tính,
-
chúng ta có thể cùng đi
chuyến đạp xe với bố
-
và ta có thể ngủ trong một cái lều
-
và cái đèn này
có thể cũng thành một cái máy chiếu phim."
-
Và đó là giây phút tôi mong chờ,
-
không phải là khi đứa trẻ
viết mảng Ruby thật hoàn hảo,
-
khoảnh khắc đứa trẻ nhận ra
-
rằng thế giới
hoàn toàn chưa sẵn sàng,
-
đó là cách tuyệt vời
để là thế giới sẵn sàng hơn
-
là phát triển công nghệ
-
và rằng mỗi chúng ta
có thể là một phần của sự thay đổi đó.
-
Câu chuyện cuối cùng,
chúng tôi cũng làm một máy tính
-
cái hộp phát sáng,
cái hộp phát sáng cổ xưa.
-
Và chúng tôi biết ông chủ CPU
và RAM và ROM hữu ích
-
giúp máy tính nhớ mọi thứ.
-
Sau khi chúng tôi
ráp máy tính lại với nhau,
-
chúng tôi tạo ra một ứng dụng cho nó.
-
Câu chuyện yêu thích của tôi
là cậu bé này
-
cậu bé này 6 tuổi
-
và điều thích nhất thế giới
là làm môt phi hành gia.
-
Cậu bé, cậu ta đeo headphone to chừng này
-
và hoàn toàn chìm trong
cái máy tính giấy nhỏ xíu của mình
-
bởi vì bạn thấy,
cậu bé đã xây dựng
-
ứng dụng điều kiển
liên hành tinh của mình.
-
Bố cậu bé, phi hành gia đơn độc
trên quỹ đạo Hỏa Tinh,
-
ở phía bên kia của căn phòng
-
và nhiệm vụ quan trọng của cậu bé
-
là mang bố mình trở về Trái Đất an toàn.
-
Những đứa trẻ này sẽ có
một cách nhìn rất khác về thế giới.
-
cách chúng ta xây dựng công nghệ.
-
Cuối cùng, càng dễ tiếp cận
thì càng rộng mở,
-
và chúng ta càng làm
thế giới công nghệ đa dạng,
-
Thế giới càng đẹp
và tốt hơn thế giới của ta hiện giờ.
-
Bởi vì sự chia sẽ
không bắt đầu với công nghệ.
-
Sự chia rẽ
bắt đầu với những người có tầm nhìn.
-
Khoa học máy tính, lập trình và công nghệ
-
thứ DNA cốt lõi của những thứ này
là con người.
-
Máy tính, sau tất cả,
đã từng là những người
-
thật sự rất rất giỏi tính toán.
-
Và đến ngày nay, các lập trình viên
không viết mã
-
chỉ cho máy tính thực thi.
-
Họ viết mã cho những lập trình viên khác
để đọc và tiếp tục xây dựng.
-
Vậy, hãy cùng tôi
tưởng tượng trong giây lát,
-
một thế giới
nơi những câu chuyện chúng ta kể
-
về những thứ được làm ra
không chỉ bao gồm
-
những cậu bé Thung lũng Silicon
hai mươi tuổi gì đó
-
mà còn những nữ sinh Kenyan
và các cán bộ thư viện Na-uy.
-
Tưởng tượng một thế giới
nơi Ada Lovelaces của ngày mai,
-
sống trong thực tế vĩnh viễn
của những số 1 và 0,
-
lớn lên để trở lên rất lạc quan
và tự hào về công nghệ.
-
Chúng nắm lấy năng lượng
và những cơ hội
-
và những giới hạn của thế giới.
-
Một thế giới của công nghệ
thật tuyệt vời, linh hoạt
-
và một chút phi thường.
-
Khi tôi là một cô bé,
-
tôi muốn làm một người kể chuyện.
-
Tôi thích những thế giới ảo
-
và trò yêu thích của tôi
-
là thức dậy ở thung lũng Moomin
vào những buổi sáng.
-
Rồi những buổi chiều,
tôi sẽ đi chơi quanh Tatoonies.
-
Và vào buổi tối,
tôi sẽ đi ngủ ở Narnia.
-
Rồi lập trình trở thành
nghề nghiệp hoàn hảo cho tôi.
-
Tôi vẫn sáng tạo thế giới.
-
Thay vì những câu chuyện,
tôi làm bằng mã.
-
Lập trình cho tôi
sức mạnh đáng ngạc nhiên
-
để xây dựng cả vũ trụ nhỏ bé của tôi
-
với những quy luật của nó
và các mẫu và thủ tục.
-
Tạo ra từ hư không
bằng quyền năng thuần khiết của logic.
-
Điều đó có lẽ
đã khiến tôi thành một nhà thơ.
-
Cám ơn