Return to Video

Chúng ta là câu chuyện mà chúng ta tự kể

  • 0:00 - 0:03
    Tôi được yêu cầu quay một
    bộ phim tên là "Elizabeth".
  • 0:03 - 0:06
    Chúng tôi đang nói về
    một biểu tượng vĩ đại của Anh
  • 0:06 - 0:08
    "Bà ấy là một phụ nữ tuyệt vời
    bà ấy làm được mọi việc
  • 0:08 - 0:10
    Chúng ta nên giới thiệu
    bà ấy như thế nào?"
  • 0:10 - 0:13
    Chúng tôi cùng bàn với
    đoàn phim, nhà sản xuất, biên kịch,
  • 0:13 - 0:15
    và họ hỏi tôi: "Shekhar, anh nghĩ sao?"
  • 0:16 - 0:18
    Tôi nói: "Tôi nghĩ bà ấy đang nhảy."
  • 0:18 - 0:20
    Và tôi có thể thấy mọi người nhìn tôi,
  • 0:20 - 0:22
    một người nói, "Bollywood."
  • 0:22 - 0:25
    Người khác nói: "Chúng ta thuê hắn
    với giá bao nhiêu nhỉ?"
  • 0:25 - 0:27
    Và người thứ ba nói,
    "Hãy đi tìm một đạo diễn khác."
  • 0:27 - 0:29
    Tôi nghĩ rằng tôi nên thay đổi.
  • 0:29 - 0:32
    Chúng tôi đã bàn rất nhiều
    về cách giới thiệu Elizabeth,
  • 0:32 - 0:34
    và tôi nói: "Ok, có lẽ tôi quá Bollywood.
  • 0:34 - 0:36
    Có thể Elizabeth, biểu tượng vĩ đại, nhảy?
  • 0:36 - 0:38
    Tôi đang nói gì vậy?"
  • 0:38 - 0:40
    Vì thế tôi nghĩ lại toàn bộ mọi chuyện,
  • 0:40 - 0:42
    và rồi chúng tôi đi đến một kết luận.
  • 0:42 - 0:44
    Và đây là đoạn giới thiệu
  • 0:44 - 0:47
    biểu tượng nữ hoàng Anh "Elizabeth."
  • 0:52 - 0:55
    Leicester: Tôi có thể tham gia
    với nàng không, nữ hoàng của tôi?
  • 1:03 - 1:06
    Elizabeth: Nếu điều đó làm ngài vui lòng.
  • 1:06 - 1:09
    (Nhạc)
  • 1:50 - 1:52
    Shekhar Kapur: Và cô ấy đang nhảy.
  • 1:52 - 1:55
    Và có bao nhiêu người xem phim có thể
    không hiểu được rằng
  • 1:55 - 1:57
    đây là một người phụ nữ đang yêu,
  • 1:57 - 1:59
    rằng cô ấy hoàn toàn ngây thơ
  • 1:59 - 2:02

    nhìn thấy cuộc sống vui vẻ của cô ấy,
    sự trẻ trung của cô?
  • 2:02 - 2:06
    Bao nhiêu người trong các bạn
    không hiểu được điều đó?
  • 2:06 - 2:08
    Đó là sức mạnh của
    kể chuyện bằng hình ảnh,
  • 2:08 - 2:11
    đó là sức mạnh của nhảy,
    sức mạnh của âm nhạc:
  • 2:12 - 2:14
    sức mạnh của sự mơ hồ
  • 2:14 - 2:16
    Khi tôi đạo diễn một bộ phim,
  • 2:16 - 2:19
    mỗi ngày chúng tôi chuẩn bị
    quá nhiều suy nghĩ quá nhiều
  • 2:19 - 2:21
    Kiến thức trở thành
    gánh nặng đối với trí tuệ.
  • 2:21 - 2:23
    Bạn biết đấy, những từ
    đơn giản biến mất
  • 2:23 - 2:27
    trong vũng cát lún của kinh nghiệm.
  • 2:27 - 2:29
    Vì thế tôi nói
  • 2:29 - 2:33
    "Hôm nay tôi sẽ làm gì?" Tôi sẽ không
    làm điều mà tôi đã lên kế hoạch
  • 2:33 - 2:35
    tôi đẩy mình vào nỗi sợ hãi cùng cực.
  • 2:35 - 2:38
    Đó là cách để tôi thoát khỏi
    tâm trí của mình,
  • 2:38 - 2:40
    thoát khỏi cái tâm tưởng nói rằng,
  • 2:40 - 2:43
    "Hey, anh biết làm gì mà
    Anh biết chính xác anh làm gì
  • 2:43 - 2:45
    Anh là đạo diễn, anh đã làm điều
    đó bao năm qua."
  • 2:45 - 2:46
    Và tôi phải trải qua điều đó
  • 2:46 - 2:48
    trong tâm thế hoàn toàn
    hoảng loạn
  • 2:48 - 2:50
    Đó là một cử chỉ biểu tượng
    Tôi xé bản thảo
  • 2:50 - 2:53
    tôi tự làm mình hoảng loạn, tôi sợ hãi.
  • 2:53 - 2:56
    Tôi đang làm điều đó; các bạn có
    thể nhìn tôi. Tôi đang lo lắng,
  • 2:56 - 2:59
    Tôi không biết nói gì, làm gì
    tôi không muốn đến phim trường
  • 2:59 - 3:01
    Và khi tôi đến, trợ lí tôi bảo rằng
  • 3:01 - 3:04
    "Anh biết anh sẽ làm gì mà"
    Tôi nói: "Tất nhiên là tôi biết".
  • 3:05 - 3:07
    Và cả các giám đốc hãng phim nữa, họ nói:
  • 3:07 - 3:09
    "Nhìn Shekhar kìa. Anh ấy rất sẵn sàng."
  • 3:09 - 3:12
    Và bên trong thì tôi đang
    lắng nghe Nusrat Fateh Ali Khan
  • 3:12 - 3:13
    bởi vì anh ấy hỗn loạn.
  • 3:13 - 3:16
    Tôi cho phép bản thân rơi vào hỗn loạn
  • 3:16 - 3:20
    bởi vì từ hỗn loạn, tôi hi vọng
    thời khắc của sự thật sẽ đến
  • 3:20 - 3:22
    Mọi sự chuẩn bị đều chỉ là chuẩn bị.
  • 3:22 - 3:24
    Tôi còn không biết chúng
    có đúng không
  • 3:24 - 3:26
    Tôi cũng không biết chúng
    có thật không.
  • 3:26 - 3:29
    Sự thật xảy ra trong
    một khoảnh khắc
  • 3:29 - 3:31
    và nếu bạn có được năm thời khác tuyệt vời
  • 3:31 - 3:33
    của những thứ lớn lao, có hệ thống
  • 3:33 - 3:35
    trong cách kể chuyện của bạn,
    trong bộ phim của bạn
  • 3:35 - 3:37
    thì bộ phim đó, khán giả sẽ hiểu được.
  • 3:37 - 3:40
    Và thế là tôi tìm kiếm những
    thời khắc đó, tôi ở đây
  • 3:40 - 3:42
    và nói: "Tôi không biết phải nói gì."
  • 3:42 - 3:43
    Và cuối cùng thì mọi người nhìn bạn,
  • 3:43 - 3:45
    200 người lúc 7 giờ sáng
  • 3:45 - 3:48
    họ đã có mặt lúc 7 giờ kém 15
    bạn xuất hiện lúc 7 giờ
  • 3:48 - 3:49
    và mọi người nói,
  • 3:49 - 3:51
    "Này, điều đầu tiên là gì?
    Cái gì sẽ diễn ra?"
  • 3:51 - 3:53
    Và bạn đẩy mình vào tình trạng hoảng loạn
  • 3:53 - 3:56
    khi bạn không biết,
    và thế là bạn không biết.
  • 3:56 - 3:58
    Và vì bạn không biết,
  • 3:58 - 4:01
    bạn cầu nguyện với vũ trụ
    và vì bạn cầu nguyện với vũ trụ
  • 4:01 - 4:04
    một điều gì đó -- Tôi sẽ
    thử và tiếp cận với vũ trụ
  • 4:04 - 4:06
    cách mà Einstein, cứ cho là
    người cầu nguyện đi,
  • 4:06 - 4:08
    tiếp cận các phương trình của ông,
  • 4:08 - 4:11
    cùng một nguồn. Tôi đang
    tìm kiếm cùng một nguồn
  • 4:11 - 4:13
    bởi vì sự sáng tạo có cùng một nguồn
  • 4:13 - 4:15
    bạn trầm tư ở đâu đó
    ở ngoài chính bạn,
  • 4:15 - 4:17
    bên ngoài vũ trụ.
  • 4:17 - 4:19
    Bạn chờ điều gì đó đến và đánh trúng bạn.
  • 4:19 - 4:22
    Khi nó chưa đánh trúng thì bạn sẽ
    không thể quay được cảnh đầu tiên
  • 4:22 - 4:23
    Vậy bạn làm gì?
  • 4:23 - 4:25
    Cate nói: "Shekhar, anh
    muốn tôi phải làm gì?"
  • 4:25 - 4:28
    Và tôi nói: "Cate, chị
    muốn làm gì?" (Cười)
  • 4:28 - 4:31
    "Chị là một diễn viên tài năng, và tôi
    muốn tạo cơ hội cho các diễn viên của mình
  • 4:31 - 4:34
    sao chị không nói
    tôi xem chị muốn làm gì?"
  • 4:34 - 4:35
    (Cười)
  • 4:35 - 4:37
    Tôi đang làm gì?
    Tôi đang cố kéo thời gian
  • 4:37 - 4:39
    Tôi đang cố kéo dài thời gian.
  • 4:39 - 4:42
    Vì thế điều đâu tiên về cách
    kể chuyện mà tôi học được,
  • 4:42 - 4:44
    và tôi luôn tuân theo
    chính là: Hoảng loạn
  • 4:44 - 4:46
    Hoảng loạn là một cách tốt
    để tiếp cận sự sáng tạo
  • 4:46 - 4:49
    vì đó là cách duy nhất để
    thoát khỏi tâm trí của bạn.
  • 4:49 - 4:50
    Thoát ra khỏi tâm trí bạn.
  • 4:50 - 4:52
    Thoát khỏi nó, thoát ra.
  • 4:52 - 4:54
    Và hãy đến vũ trụ, bởi vì
  • 4:54 - 4:56
    có điều gì đó ở ngoài kia
  • 4:56 - 4:58
    còn thật hơn cả tâm trí bạn,
  • 4:58 - 5:00
    thật hơn cả vũ trụ của bạn.
  • 5:00 - 5:02
    bạn đã nói điều đó hôm qua.
    Tôi chỉ đang nhắc lại
  • 5:02 - 5:04
    vì đó là điều tôi luôn tuân theo
  • 5:04 - 5:07
    để tìm kiếm "shunyata", sự trống rỗng.
  • 5:07 - 5:10
    Từ sự trỗng rỗng nảy
    sinh thời khắc sáng tạo.
  • 5:10 - 5:12
    Đó là điều tôi làm.
  • 5:12 - 5:14
    Khi tôi còn là một đứa
    trẻ - khoảng 8 tuổi
  • 5:14 - 5:17
    Bạn vẫn còn nhớ Ấn Độ khi đó.
    Không có ô nhiễm.
  • 5:17 - 5:21
    Tại Delhi, nơi tôi từng sống -
    tôi gọi nó là chhat hoặc khota.
  • 5:21 - 5:24
    Khota giờ đây đã trở thành một từ xấu
    Nó có nghĩa là ban công của họ
  • 5:24 - 5:26
    mà tôi từng ngủ khi đêm đến
  • 5:26 - 5:28
    Ở trường, tôi được dạy về vật lý,
  • 5:28 - 5:31
    và tôi được bảo rằng
  • 5:31 - 5:33
    nếu một thứ gì tồn tại
  • 5:33 - 5:36
    thì nó có để đo đạc được.
  • 5:36 - 5:38
    Nếu nó không thể đo đạc được
  • 5:38 - 5:40
    thì nó không tồn tại.
  • 5:40 - 5:43
    Và đêm đến, tôi nằm ở ngoài
    ngắm nhìn bầu trời không ô nhiễm,
  • 5:43 - 5:46
    Delhi đã từng như thế khi
    tôi còn là một đứa trẻ,
  • 5:46 - 5:49
    và tôi đã ngắm nhìn vũ trụ và nói:
  • 5:49 - 5:51
    "Vũ trụ này trải dài đến đâu nhỉ?"
  • 5:51 - 5:53
    Cha tôi là bác sỹ.
  • 5:53 - 5:56
    Và tôi hỏi: "Cha ơi, vũ trụ
    trải dài đến đâu?"
  • 5:56 - 5:59
    Và ông nói: "Con trai ạ,
    vũ trại trải dài vô tận."
  • 5:59 - 6:02
    Thế là tôi nói: "Hãy đo sự vô tận đó
  • 6:02 - 6:04
    vì ở trường, con được dạy rằng
  • 6:04 - 6:07
    nếu không thể đo nó
    thì nó không tồn tại.
  • 6:07 - 6:10
    Nó không nằm trong hệ quy chiếu của con."
  • 6:10 - 6:12
    Vậy, sự vô tận trải dài đến đâu?
  • 6:12 - 6:14
    Và mãi mãi có nghĩa là gì?
  • 6:14 - 6:17
    Đêm đến, tôi sẽ nằm đó mà khóc
  • 6:17 - 6:20
    bởi trí tưởng tượng của tôi
    không thể chạm tới sự sáng tạo.
  • 6:20 - 6:22
    Vậy tôi đã làm gì?
  • 6:22 - 6:24
    Lúc đó, khi mới bảy tuổi,
  • 6:24 - 6:26
    tôi đã sáng tác ra một câu chuyện.
  • 6:26 - 6:28
    Câu chuyện của tôi là gì?
  • 6:28 - 6:31
    Tôi không biết tại sao, nhưng tôi
    vẫn nhớ câu chuyện đó.
  • 6:31 - 6:33
    Có một người tiều phu
  • 6:33 - 6:36
    chuẩn bị cầm rìu và chặt một mẩu gỗ
  • 6:36 - 6:40
    và toàn bộ thiên hà là một
    phân tử của chiếc rìu đó.
  • 6:41 - 6:44
    Và khi chiếc rìu đó chạm vào miếng gỗ,
  • 6:44 - 6:46
    đó là lúc mọi thứ bị hủy diệt
  • 6:46 - 6:48
    và Big Bang sẽ lại xảy ra.
  • 6:48 - 6:51
    Nhưng trước khi điều đó xảy ra
    thì có một người tiều phu
  • 6:51 - 6:53
    Và khi tôi hết ý tưởng cho câu chuyện đó,
  • 6:53 - 6:55
    tôi hình dung rằng vũ trụ
    của người tiều phu
  • 6:55 - 6:58
    là một phân tử trong chiếc rìu
    của một người tiều phu khác.
  • 6:58 - 7:01
    Thế là tôi lại có thể
    kể đi kể lại câu chuyện của mình
  • 7:01 - 7:03
    và giải quyết được vấn đề này,
  • 7:03 - 7:06
    thế là tôi giải quyết được vấn đề.
  • 7:06 - 7:09
    Tôi đã làm thế nào? Kể một câu chuyện.
  • 7:09 - 7:11
    Câu chuyện là gì?
  • 7:11 - 7:14
    Câu chuyện của chúng ta --
    tất cả chúng ta --
  • 7:14 - 7:17
    chúng ta là những câu chuyện
    chúng ta tự kể cho bản thân mình.
  • 7:17 - 7:21
    Trong vũ trụ này, trong sự tồn tại này
  • 7:21 - 7:23
    nơi chúng ta sống với tính đối ngẫu
  • 7:23 - 7:25
    về việc tồn tại hay không tồn tại
  • 7:25 - 7:27
    rằng chúng ta là ai,
  • 7:27 - 7:30
    những câu chuyện mà chúng ta
    tự kể là những câu chuyện
  • 7:30 - 7:32
    định nghĩa tiềm năng
  • 7:32 - 7:34
    của sự tồn tại của chúng ta.
  • 7:34 - 7:38
    Chúng ta là những câu chuyện
    mà chúng ta tự mình kể.
  • 7:38 - 7:41
    Điều đó cũng rộng lớn như
    khi chúng ta nhìn vào câu chuyện.
  • 7:41 - 7:43
    Một câu chuyện là mối quan hệ
  • 7:43 - 7:47
    mà bạn phát triển giữa việc bạn là ai
  • 7:47 - 7:49
    hoặc bạn có thể là ai,
  • 7:49 - 7:52
    và thế giới bất tận, và đó là
    thần thoại của chúng ta.
  • 7:52 - 7:55
    Chúng ta kể câu chuyện của mình
  • 7:55 - 7:58
    và một con người không có
    câu chuyện thì không tồn tại.
  • 7:59 - 8:01
    Einstein kể một câu chuyện
  • 8:01 - 8:04
    và theo đuổi những câu chuyện của ông
    và nảy ra những lý thuyết
  • 8:04 - 8:07
    và nảy ra những lý thuyết và rồi
    nảy ra những phương trình.
  • 8:07 - 8:10
    Alexander có một câu chuyện mà
    mẹ ông từng kể cho ông nghe
  • 8:10 - 8:12
    và rồi ông đi chinh phục thế giới.
  • 8:12 - 8:15
    Tất cả chúng ta, mỗi người đều
    có một câu chuyện mà ta theo đuổi
  • 8:15 - 8:17
    Chúng ta kể cho mình những câu chuyện.
  • 8:17 - 8:20
    Vậy, tôi sẽ đi sâu hơn
    vào vấn đề, và tôi sẽ nói:
  • 8:20 - 8:22
    "Tôi kể một câu chuyện
    và vì thế mà tôi tồn tại."
  • 8:22 - 8:24
    Tôi tồn tại vì có những câu chuyện,
  • 8:24 - 8:26
    nếu không có câu chuyện
    chúng ta không tồn tại.
  • 8:26 - 8:30
    Chúng ta sáng tác ra câu chuyện
    để định nghĩa sự tồn tại.
  • 8:30 - 8:31
    Nếu ta không
    tạo ra câu chuyện
  • 8:31 - 8:34
    thì có lẽ chúng ta sẽ phát điên mất.
  • 8:34 - 8:37
    Tôi không biết; tôi không chắc,
    nhưng đó là điều mà tôi luôn luôn làm.
  • 8:37 - 8:41
    Và giờ, bộ phim.
  • 8:41 - 8:43
    Một bộ phim kể về một câu chuyện.
  • 8:43 - 8:47
    Tôi hay tự hỏi khi tôi làm một bộ phim
    Tôi muốn làm một bộ phim về Đức Phật
  • 8:47 - 8:50
    và tôi thường tự hỏi: Nếu Phật
    có tất cả những yếu tố
  • 8:50 - 8:52
    được ban tặng cho một đạo diễn --
  • 8:52 - 8:55
    nếu Đức Phật có âm nhạc, có hình ảnh,
    có một chiếc máy quay --
  • 8:55 - 8:57
    thì chúng ta có hiểu Đạo Phật hơn không?
  • 8:57 - 8:59
    Nhưng suy nghĩ đó phần nào
    tạo ra áp lực đối với tôi
  • 8:59 - 9:01
    Tôi cần phải kể một câu chuyện
  • 9:01 - 9:03
    theo một cách tỉ mỉ hơn,
  • 9:03 - 9:05
    nhưng tôi có tiềm năng.
  • 9:05 - 9:07
    Nó được gọi là ẩn ý.
  • 9:07 - 9:09
    Khi tôi lần đầu đến Hollywood, họ nói --
  • 9:09 - 9:11
    khi ấy tôi nói về ẩn ý
    và người đại diện của tôi nói:
  • 9:11 - 9:14
    "Anh có thể vui lòng không nói
    về ẩn ý được không?"
  • 9:14 - 9:17
    Tôi hỏi "Tại sao" Anh ấy nói:
    "Sẽ không ai cho anh làm phim
  • 9:17 - 9:18
    nếu anh cứ nói về ẩn ý.
  • 9:19 - 9:21
    Chỉ cần nói về cốt truyện
  • 9:21 - 9:23
    và nói rằng anh quay phim giỏi như thế nào
  • 9:23 - 9:25
    và hình ảnh trông như thế nào."
  • 9:25 - 9:27
    Vì thế, khi tôi nhìn vào một bộ phim
  • 9:27 - 9:29
    thì tôi tìm kiếm những điều sau:
  • 9:29 - 9:32
    Chúng tôi tìm kiếm một
    câu chuyện về mặt cốt truyện
  • 9:32 - 9:34
    thay vì tìm kiếm một câu chuyện
  • 9:34 - 9:36
    về mặt tâm lý
  • 9:36 - 9:39
    rồi chúng tôi tìm một
    câu chuyện về mặt chính trị,
  • 9:39 - 9:41
    rồi chúng tôi nhìn nhận một câu chuyện
  • 9:41 - 9:43
    về mặt thần thoại.
  • 9:43 - 9:45
    Và tôi tìm kiếm những
    câu chuyện ở mỗi mặt.
  • 9:45 - 9:47
    Lúc này thì các câu chuyện
  • 9:47 - 9:50
    không nhất thiết phải thống nhất với nhau.
  • 9:50 - 9:52
    Điều tuyệt vời là
  • 9:52 - 9:56
    có những lúc các câu chuyện
    sẽ mâu thuẫn với nhau.
  • 9:56 - 9:58
    Khi tôi làm việc với Rahman
    một nhà soạn nhạc vĩ đại
  • 9:58 - 10:02
    tôi thường nói với anh ấy:
    "Đừng theo những gì kịch bản nói.
  • 10:02 - 10:04
    Hãy tìm kiếm những gì kịch bản không nói.
  • 10:04 - 10:06
    Anh hãy tự mình tìm ra sự thật
  • 10:06 - 10:08
    và khi anh tự tìm thấy sự thật
  • 10:08 - 10:11
    thì sẽ có sự thật ở trong đó,
    nhưng nó có thể mâu thuẫn với kịch bản,
  • 10:11 - 10:13
    nhưng đừng lo lắng về điều đó.
  • 10:14 - 10:16
    Phần tiếp theo của "Elizabeth",
    "Thời Đại Hoàng Kim".
  • 10:16 - 10:19
    Khi tôi làm phần tiếp theo
    của "Elizabeth" thì nhà biên kịch
  • 10:19 - 10:21
    đã viết câu chuyện như sau:
  • 10:21 - 10:24
    Một người phụ nữ bị đe doạ
  • 10:24 - 10:26
    bởi Philip II
  • 10:26 - 10:28
    và chuẩn bị tham chiến,
  • 10:28 - 10:31
    chuẩn bị tham chiến
    rồi đem lòng yêu Walter Raleigh.
  • 10:31 - 10:33
    Bởi vì bà đem lòng yêu Walter Raleigh
  • 10:33 - 10:35
    nên bà từ bỏ những lý lẽ của một nữ hoàng,
  • 10:35 - 10:37
    và rồi Walter Raleigh
  • 10:37 - 10:39
    yêu thị nữ của bà,
  • 10:39 - 10:42
    và bà phải quyết định liệu
    bà là nữ hoàng tham chiến
  • 10:42 - 10:44
    hay bà muốn ...
  • 10:45 - 10:48
    Đây là câu chuyện mà tôi kể:
  • 10:48 - 10:50
    Các thần linh ở trên cao,
  • 10:50 - 10:52
    có hai con người.
  • 10:52 - 10:55
    Một người là Philip II,
    1 người toàn năng
  • 10:55 - 10:58
    bởi vì ông luôn cầu nguyện,
  • 10:58 - 11:00
    và kia là Elizabeth, cũng toàn năng
  • 11:00 - 11:03
    nhưng không hoàn toàn,
    bởi vì bà cho rằng mình toàn năng
  • 11:03 - 11:05
    nhưng dòng máu trần tục
    vẫn chảy trong người bà.
  • 11:05 - 11:08
    Nhưng người toàn năng kìa
    không chính nghĩa,
  • 11:08 - 11:10
    vì thế các vị thần nói:
  • 11:10 - 11:12
    "Được rồi, việc chúng ta cần làm
  • 11:12 - 11:15
    là giúp người chính nghĩa."
  • 11:15 - 11:17
    Và vì thế họ giúp người chính nghĩa.
  • 11:17 - 11:20
    Và điều mà họ làm là
    sai Walter Raleigh xuống
  • 11:20 - 11:23
    để tách phần trần tục của Elizabeth
  • 11:23 - 11:25
    khỏi phần toàn năng của bà.
  • 11:25 - 11:27
    Và phần trần tục là người phụ nữ
  • 11:27 - 11:29
    mà Walter Raleigh nhận được,
  • 11:29 - 11:32
    và dần dần ông tách khỏi bà
  • 11:32 - 11:34
    và bà được tự do làm người toàn năng.
  • 11:34 - 11:36
    Và thế là hai con người
    toàn năng đánh nhau
  • 11:36 - 11:38
    và các thần linh đứng về phía toàn năng.
  • 11:38 - 11:41
    Dĩ nhiên, tất cả báo chí Anh
    đều thực sự thất vọng.
  • 11:42 - 11:45
    Họ nói: "Chúng ta đã thắng trận Armada."
  • 11:45 - 11:47
    Nhưng tôi nói: "Nhưng cơn bão
    thắng trận Armada.
  • 11:47 - 11:49
    Các thần linh đã đem cơn bảo đến."
  • 11:49 - 11:51
    Vậy tôi đã làm gì thế?
  • 11:51 - 11:53
    Tôi đang tìm một lý do mang
    màu sắc thần thoại
  • 11:53 - 11:55
    để làm phim.
  • 11:55 - 11:58
    Dĩ nhiên, khi tôi hỏi Cate Blanchett:
    "Bộ phim này nói về gì?"
  • 11:58 - 12:00
    Cô ấy nói " Bộ phim nói
    về một người phụ nữ
  • 12:00 - 12:03
    chấp nhận với viễn cảnh trở nên già đi."
  • 12:03 - 12:05
    Về mặt tâm lý.
  • 12:05 - 12:08
    Nhà biên kịch nói: "Nó nói về
    lịch sử, về mặt cốt chuyện."
  • 12:08 - 12:10
    Tôi nói: "Nó nói về thần thoại,
  • 12:10 - 12:12
    các vị thần."
  • 12:12 - 12:14
    Vậy tôi sẽ cho các bạn xem một bộ phim --
  • 12:14 - 12:16
    một trích đoạn từ bộ phim --
  • 12:16 - 12:18
    và cách chiếc máy quay hoạt động --
  • 12:18 - 12:20
    và đây là cảnh đó, mà tôi cho rằng
  • 12:20 - 12:23
    Elizabeth đang ở chìm trong sự trần tục.
  • 12:23 - 12:26
    Bà đang khám phá ý nghĩa
    thực sự của sự trần tục,
  • 12:26 - 12:29
    và nếu bà đang chìm trong cái sự trần tục,
  • 12:29 - 12:31
    thì điều gì thực sự xảy ra.
  • 12:31 - 12:33
    Và bà đang nhận ra
    mối nguy hiểm của sự trần tục
  • 12:33 - 12:36
    và tại sao bà cần thoát khỏi sự trần tục.
  • 12:36 - 12:38
    Xin hãy nhớ rằng
    đối với tôi thì trong phim
  • 12:38 - 12:40
    cả Elizabeth và người tỳ nữ của bà
  • 12:40 - 12:42
    là hai phần của cùng một cơ thể,
  • 12:42 - 12:44
    một là phần trần tục
  • 12:44 - 12:47
    một là phần linh thiêng.
  • 12:47 - 12:49
    Chúng ta có thể xem một lúc được không?
  • 12:49 - 12:51
    (Nhạc)
  • 12:51 - 12:53
    Elizabeth: Bess?
  • 12:55 - 12:57
    Bess?
  • 12:58 - 13:00
    Bess Throckmorton?
  • 13:05 - 13:07
    Bess: Tôi đây, thưa lệnh bà.
  • 13:07 - 13:09
    Elizabeth: Hãy cho ta biết, có thật không?
  • 13:09 - 13:12
    Có thật là ngươi có con không?
  • 13:13 - 13:15
    Ngươi có con không?
  • 13:15 - 13:17
    Bess: Vâng, thưa nữ hoàng.
  • 13:17 - 13:20
    Elizabeth: Quân phản bội.
  • 13:20 - 13:22
    Người dám giấu bí mật đó với ta sao?
  • 13:22 - 13:25
    Ngươi phải hỏi ý kiến của ta
    trước khi ngươi làm,
  • 13:25 - 13:27
    trước khi người sinh nở.
  • 13:27 - 13:29
    Các nữ tỳ của ta đêu đeo huy hiệu của ta.
  • 13:29 - 13:31
    Ngươi có nghe không?
    Ngươi có nghe không?
  • 13:31 - 13:34
    Walsingham: Thưa nữ hoàng.
    Xin hãy khoan hồng.
  • 13:34 - 13:37
    Elizabeth: Walsingham, đây
    không phải là lúc khoan hồng.
  • 13:37 - 13:40
    Ngươi hãy tìm gã anh em phản bội của ngươi
    và để ta tự giải quyết việc của mình
  • 13:40 - 13:42
    Có phải của chàng không?
  • 13:42 - 13:45
    Nói ta biết. Đứa trẻ có phải con
    chàng không? Có phải không?
  • 13:45 - 13:47
    Bess: Vâng.
  • 13:47 - 13:49
    Thưa nữ hoàng,
  • 13:49 - 13:52
    đó là con của chồng tì nữ.
  • 13:54 - 13:57
    Elizabeth: Đồ khốn! (Gào lên)
  • 13:57 - 13:59
    Raleigh: Thưa nữ hoàng.
  • 13:59 - 14:02
    Đây không phải là nữ hoàng mà
    tôi vẫn yêu mến và phục vụ.
  • 14:07 - 14:10
    Elizabeth: Gã này có quyến rũ
    một người hầu của nữ hoàng,
  • 14:10 - 14:13
    và cô ta đã cưới hắn mà
    không có sự chấp thuận của hoàng gia.
  • 14:14 - 14:17
    Những tội lỗi này phải bị trừng trị
    theo pháp luật. Bắt hắn.
  • 14:18 - 14:20
    Làm đi.
  • 14:24 - 14:27
    Ngươi không còn được nữ hoàng bảo vệ nữa.
  • 14:28 - 14:31
    Bess: Như ý muốn ngài, nữ hoàng.
  • 14:31 - 14:34
    Elizabeth: Cút ngay! Cút ngay! Cút ngay
  • 14:38 - 14:40
    Cút ngay.
  • 14:40 - 14:43
    (Nhạc)
  • 15:01 - 15:04
    Shakhar Kapur: Vậy tôi đang làm gì đây?
  • 15:05 - 15:07
    Elizabeth đã nhận ra,
  • 15:07 - 15:09
    và bà đang đối mặt với
  • 15:09 - 15:11
    ý thức về sự ghen tuông
  • 15:11 - 15:13
    ý thức về sự trần tục.
  • 15:13 - 15:16
    Tôi đang làm gì với cấu trúc thế này?
  • 15:16 - 15:18
    Cấu trúc đang kể một câu chuyện.
  • 15:18 - 15:19
    Cấu trúc đang kể một câu chuyện
  • 15:19 - 15:23
    về việc làm sao một người,
    ngay cả khi là người phụ nữ quyền lực nhất
  • 15:23 - 15:24
    thế giới vào thời điểm đó,
  • 15:24 - 15:27
    thì vẫn có người khác lớn hơn.
  • 15:28 - 15:31
    Hòn đá lớn hơn bà bởi
    vì hòn đá là vật hữu cơ.
  • 15:31 - 15:32
    Nó sẽ sống lâu hơn bà.
  • 15:32 - 15:36
    Vậy câu chuyện muốn nói với bạn, theo
    tôi, hòn đá là một phần định mệnh của bà.
  • 15:36 - 15:39
    Không chỉ có vậy, tại sao
    máy quay lại nhìn xuống?
  • 15:39 - 15:42
    Máy quay đang nhìn xuống bà
    vì bà đang ở trong cái giếng.
  • 15:42 - 15:44
    Bà đang ở trong cái giếng tuyệt đối
  • 15:44 - 15:48
    của ý thức về sự trần tục .
  • 15:48 - 15:50
    Đó là lúc bà phải kéo mình
  • 15:50 - 15:52
    khỏi vũng lầy của sự trần tục,
  • 15:52 - 15:54
    tiến tới và giải thoát linh hồn mình.
  • 15:54 - 15:56
    Đó là thời khắc mà,
    theo cách hiểu của tôi
  • 15:56 - 15:59
    thì cả Elizabeth và Bess
    là cùng một người.
  • 15:59 - 16:01
    Nhưng đó cũng là lúc
  • 16:01 - 16:04
    bà tự giải phẫu mình khỏi nó.
  • 16:04 - 16:06
    Vì thế mà bộ phim đưa ra
  • 16:06 - 16:08
    rất rất nhiều tầng nghĩa trong cảnh đó.
  • 16:08 - 16:10
    Và cách chúng ta kể chuyện
  • 16:10 - 16:13
    bằng hình ảnh, với âm nhạc, với diễn viên,
  • 16:13 - 16:15
    và ở mỗi tầng nghĩa lại là một ý thức khác
  • 16:15 - 16:18
    và có lúc lại mâu thuẫn với nhau.
  • 16:20 - 16:24
    Vậy tôi bắt đầu quá trình như thế nào?
  • 16:24 - 16:27
    Quá trình làm một bộ phim là như thế nào?
  • 16:27 - 16:29
    Khoảng mười năm trước,
  • 16:29 - 16:32
    tôi đã nghe được điều này
    từ một chính trị gia,
  • 16:32 - 16:35
    không phải là một chính trị gia
    được kính trọng tại Ấn Độ.
  • 16:35 - 16:38
    Và ông ta nói rằng người thành phố,
  • 16:38 - 16:42
    chỉ trong một lần giật nước
    đã xả lượng nước
  • 16:42 - 16:44
    mà người ở nông thôn
  • 16:44 - 16:47
    không kiếm được cho
    cả gia đình trong hai ngày.
  • 16:47 - 16:50
    Điều đó gây tác động mạnh,
    và tôi nói: "Đúng vậy."
  • 16:50 - 16:52
    Tôi tìm gặp một người bạn,
  • 16:52 - 16:54
    và anh ấy bắt tôi đợi
  • 16:54 - 16:56
    trong căn hộ của anh ấy ở Malabar Hill
  • 16:56 - 16:58
    ở tầng 12,
  • 16:58 - 17:00
    đó thực sự là một
    khu vực cao cấp ở Mumbai
  • 17:00 - 17:02
    Và anh ấy đang tắm trong vòng 20 phút.
  • 17:02 - 17:04
    tôi thấy chán và bỏ đi,
    khi tôi lái xe đi
  • 17:04 - 17:06
    tôi chạy ngang qua khu ổ chuột của Bombay,
  • 17:06 - 17:08
    như tôi vẫn thường làm,
  • 17:08 - 17:11
    và tôi thấy hàng dài người
    trong cái nắng ban trưa
  • 17:11 - 17:13
    những phụ nữ và trẻ em cầm xô
  • 17:13 - 17:15
    đợi xe chở nước đến
  • 17:15 - 17:17
    và cho họ nước.
  • 17:17 - 17:19
    Khi đó ý tưởng bắt đầu hình thành
  • 17:19 - 17:21
    Sao nó có thể tạo thành một
    câu chuyện?
  • 17:21 - 17:24
    Tôi đột nhiên nhận ra chúng ta đang
    tiến thẳng đến 1 tai hoạ
  • 17:24 - 17:26
    Và phim tiếp theo của tôi tên là "Paani"
  • 17:26 - 17:28
    nghĩa là nước.
  • 17:28 - 17:30
    Và giờ, từ nghĩa thần thoại,
  • 17:30 - 17:32
    Tôi bắt đầu tạo nên 1 thế giới.
  • 17:32 - 17:34
    Tôi tạo ra thế giới như thế nào,
  • 17:34 - 17:37
    ý tưởng, thiết kế từ đâu tới?
  • 17:37 - 17:39
    Và, trong suy nghĩ tôi, trong tương lai
  • 17:39 - 17:42
    họ bắt đầu xây những cây cầu vượt.
  • 17:42 - 17:44
    Bạn hiểu cầu vượt chứ? Nhỉ?
  • 17:44 - 17:46
    Họ bắt đầu xây những cây cầu vượt
  • 17:46 - 17:48
    để có thể đi từ A đến B nhanh hơn,
  • 17:48 - 17:51
    nhưng họ đi từ một khu tương đối giàu có
  • 17:51 - 17:53
    đến một khu khác cũng giàu có tương đương.
  • 17:53 - 17:55
    Và rồi họ tiếp tục
  • 17:55 - 17:57
    xây những thành phố trên các cây cầu vượt.
  • 17:57 - 18:00
    Và những người giàu đến khu thượng lưu ấy
  • 18:00 - 18:03
    và để người nghèo ở khu hạ lưu,
  • 18:03 - 18:06
    khoảng 10-12% số dân
  • 18:06 - 18:08
    đã chuyển đến khu thượng lưu.
  • 18:08 - 18:10
    Giờ thì hạ lưu và thượng lưu từ đâu ra?
  • 18:10 - 18:12
    Có một truyền thuyết ở Ấn Độ
  • 18:12 - 18:15
    kể rằng, và tôi sẽ nói bằng tiếng Hindi,
  • 18:15 - 18:19
    [Hindi]
  • 18:19 - 18:21
    Rồi. Vậy nó nghĩa là gì?
  • 18:21 - 18:24
    Nó nói là những kẻ giàu luôn ngồi trên vai
  • 18:24 - 18:26
    và sống trên vai những người nghèo.
  • 18:26 - 18:29
    Vậy, từ truyền thuyết đó,
    thượng lưu và hạ lưu bắt đầu.
  • 18:29 - 18:31
    Và thiết kế đã có 1 câu chuyện.
  • 18:31 - 18:34
    Giờ chuyện là những người ở thượng lưu
  • 18:34 - 18:36
    họ lấy hết tất cả nước.
  • 18:36 - 18:38
    Nhớ lời tôi nói nhé, lấy hết.
  • 18:38 - 18:40
    Họ lấy hết tất cả nước, giữ cho riêng họ,
  • 18:40 - 18:42
    Và nhỏ giọt xuống cho hạ lưu.
  • 18:42 - 18:44
    Nếu có bất kì cuộc nổi loạn nào,
    họ cắt dòng nước
  • 18:44 - 18:47
    Và vì nền dân chủ tồn tại
  • 18:47 - 18:50
    Có một nền dân chủ mà ở đó,
  • 18:50 - 18:53
    "Nếu mày cho tao thứ
    [tao muốn], chúng tao sẽ cho mày nước."
  • 18:53 - 18:55
    Giờ thì thời gian của tôi đã hết.
  • 18:55 - 18:57
    Nhưng tôi có thể nói với các bạn rằng
  • 18:57 - 18:59
    cách chúng ta phát triển câu chuyện,
  • 18:59 - 19:02
    cách câu chuyện thể hiện bản chất chúng ta
  • 19:02 - 19:04
    và cách mà những thứ đó được truyền tải
  • 19:04 - 19:06
    vào lĩnh vực mà tôi thực hiện, phim ảnh.
  • 19:06 - 19:09
    Nhưng cuối cùng, câu chuyện là gì?
    Nó là sự tương phản.
  • 19:09 - 19:11
    Mọi thứ đều là sự tương phản.
  • 19:11 - 19:13
    Vũ trụ là 1 sự tương phản.
  • 19:13 - 19:15
    Và chúng ta liên tục tìm kiếm sự hài hoà.
  • 19:15 - 19:17
    Khi bạn thức dậy, ngày và
    đêm là 1 sự tương phản.
  • 19:17 - 19:19
    Nhưng bạn thức lúc 4 giờ sáng.
  • 19:19 - 19:21
    Ánh xanh đầu tiên là nơi ngày và đêm
  • 19:21 - 19:24
    cố gắng tìm kiếm sự đồng điệu ở nhau.
  • 19:24 - 19:27
    Đồng điệu là những nốt mà
    Mozart đã không cho bạn,
  • 19:27 - 19:30
    nhưng bằng cách nào đó sự tương phản
    giữa các nốt đã gợi nên điều đó
  • 19:30 - 19:33
    Mọi sự tương phản trong các
    nốt gợi nên sự đồng điệu.
  • 19:33 - 19:35
    Đó là kết quả của việc tìm sự đồng điệu
  • 19:35 - 19:38
    trong sự tương phản tồn tại trong
    suy nghĩ nhà thơ
  • 19:38 - 19:41
    sự đối lập tồn tại trong
    suy nghĩ người kể chuyện
  • 19:41 - 19:44
    Trong suy nghĩ người kể, đó là
    sự đối lập về đạo đức
  • 19:44 - 19:46
    Trong suy nghĩ nhà thơ, đó là
    sự đối lập của ngôn từ
  • 19:46 - 19:49
    Trong suy nghĩ của vũ trụ,
    đó là giữa ngày và đêm.
  • 19:49 - 19:51
    Trong suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ,
  • 19:51 - 19:53
    chúng ta liên tục nhìn vào
  • 19:53 - 19:55
    sự tương phản của đàn ông và phụ nữ
  • 19:55 - 19:57
    chúng ta tìm kiếm sự đồng điệu ở nhau.
  • 19:57 - 20:00
    Ý tưởng của tương phản có nghĩa là
  • 20:00 - 20:02
    chấp nhận sự tương phản
  • 20:02 - 20:05
    là kể 1 câu chuyện
    không phải 1 giải pháp.
  • 20:05 - 20:07
    Vấn đề với nhiều câu
    chuyện ở Hollywood
  • 20:07 - 20:10
    và nhiều bộ phim, và như anh ấy đã nói
  • 20:10 - 20:13
    là chúng ta cố gắng giải quyết mâu thuẫn.
  • 20:13 - 20:15
    Đồng điệu không phải là một
    sự giải quyết mâu thuẫn.
  • 20:15 - 20:17
    Đồng điệu là lời gợi ý của 1 thứ gì đó
  • 20:17 - 20:19
    lớn hơn cả giải pháp.
  • 20:19 - 20:21
    Đồng điệu là lời gợi ý của 1 thứ gì đó
  • 20:21 - 20:24
    bao quát và trọn vẹn
  • 20:24 - 20:27
    khoảnh khắc và mãi mãi.
  • 20:27 - 20:30
    Giải pháp là một thứ gì đó giới hạn hơn.
  • 20:30 - 20:33
    Nó cố định, còn đồng điệu thì vô định.
  • 20:33 - 20:36
    Vậy đó là kể chuyện, như mọi sự
    tương phản trong vũ trụ,
  • 20:36 - 20:39
    nó tìm kiếm sự đồng điệu và vô tận
  • 20:39 - 20:42
    trong giải pháp đời thường, giải quyết
    một cái, buông bỏ cái còn lại,
  • 20:42 - 20:46
    buông bỏ cái còn lại và tạo ra câu hỏi
    đó mới là cái thật sự quan trọng.
  • 20:46 - 20:48
    Cảm ơn mọi người.
  • 20:48 - 20:51
    (Vỗ tay)
Title:
Chúng ta là câu chuyện mà chúng ta tự kể
Speaker:
Shekhar Kapur
Description:

Cảm hứng sáng tạo xuất phát từ đâu? Tại TEDIndia, đạo diễn Hollywood/Bollywood Shekhar Kapur (phim "Elizabeth", "Mr. India") xác định chính xác nguồn gốc của sự sáng tạo: không giới hạn, sự hoảng loạn hoàn toàn,. Ông chia sẽ theo một cách hiệu quả để giải phóng người kể chuyện bên trong bạn.

more » « less
Video Language:
English
Team:
closed TED
Project:
TEDTalks
Duration:
20:56

Vietnamese subtitles

Revisions