Return to Video

3 câu hỏi cho bản thân về tất cả những gì bạn làm

  • 0:01 - 0:04
    Năm 17 tuổi, khi tôi học cấp ba --
  • 0:04 - 0:07
    tôi tốt nghiệp trường
    cấp ba ở Decatur, Georgia,
  • 0:07 - 0:09
    với tư cách thủ khoa --
  • 0:10 - 0:11
    tôi đã rất tự hào về bản thân.
  • 0:11 - 0:15
    Tôi đến từ một cộng đồng có thu nhập thấp,
    lớn lên ở Mississippi.
  • 0:15 - 0:17
    Chúng tôi rời Mississippi đến Georgia
  • 0:17 - 0:22
    để bố mẹ tôi có thể hoàn thành chứng chỉ
    mục sư hội Giám Lý của họ.
  • 0:22 - 0:25
    Chúng tôi nghèo, nhưng họ nghĩ
    chúng tôi chưa đủ nghèo,
  • 0:25 - 0:27
    nên đã theo đuổi cảnh bần cùng lâu dài.
  • 0:27 - 0:28
    (tiếng cười)
  • 0:28 - 0:30
    Và rồi, khi họ học tại Emory,
  • 0:30 - 0:34
    tôi đã học ở Avondale
    và tôi trở thành thủ khoa.
  • 0:34 - 0:37
    Một trong những niềm vui làm
    thủ khoa ở bang Georgia
  • 0:37 - 0:40
    là bạn được mời đến
    gặp thống đốc của Georgia.
  • 0:41 - 0:43
    Tôi đã khá hứng thú với việc gặp ông ta.
  • 0:44 - 0:46
    Điều đó khá tuyệt.
  • 0:46 - 0:49
    Tôi bị hấp dẫn bởi việc
    ông ta sống trong một biệt thự,
  • 0:49 - 0:52
    vì tôi xem ''General Hospital''
    và ''Dynasty'' rất nhiều
  • 0:52 - 0:53
    hồi còn nhỏ.
  • 0:53 - 0:55
    (tiếng cười)
  • 0:55 - 0:59
    Và rồi tôi thức dậy sáng hôm đó,
    sẵn sàng đến thăm thống đốc.
  • 0:59 - 1:02
    Mẹ và ba tôi thức dậy vì họ cũng được mời,
  • 1:02 - 1:03
    và chúng tôi ra ngoài.
  • 1:03 - 1:05
    Nhưng chúng tôi không lên ô tô.
  • 1:05 - 1:09
    Ở khu vực phía nam,
    ô tô là thứ cần thiết.
  • 1:09 - 1:12
    Chúng tôi không có nhiều phương tiện
    công cộng, không có nhiều lựa chọn.
  • 1:12 - 1:14
    Nhưng nếu bạn đủ may mắn
    sống trong một cộng đồng
  • 1:14 - 1:16
    nơi mà bạn không có ô tô,
  • 1:16 - 1:18
    lựa chọn duy nhất
    là phương tiện công cộng.
  • 1:18 - 1:19
    Và đó là điều chúng tôi phải chọn.
  • 1:20 - 1:22
    Và rồi chúng tôi lên xe buýt.
  • 1:22 - 1:25
    Chúng tôi bắt xe
    từ Decatur đến tận Buckhead,
  • 1:25 - 1:30
    nơi dinh thống đốc tọa trên một mảnh đất
    thực sự xinh đẹp,
  • 1:30 - 1:33
    với những cái cổng đen dài
    chạy dọc khu biệt thự.
  • 1:33 - 1:35
    Chúng tôi vào dinh thống đốc,
  • 1:35 - 1:38
    chúng tôi kéo cái cần để họ biết
    đây là điểm dừng của chúng tôi,
  • 1:38 - 1:39
    chúng tôi xuống xe buýt.
  • 1:39 - 1:42
    Tôi và bố mẹ băng qua đường.
  • 1:42 - 1:45
    Chúng tôi bước vội bởi vì
    có nhiều ô tô đang đi tới,
  • 1:45 - 1:47
    những ô tô chở học sinh
    từ khắp bang Georgia.
  • 1:47 - 1:49
    Cho nên chúng tôi đi dọc lề đường.
  • 1:49 - 1:51
    Và khi chúng tôi đi
    hàng dọc theo lề đường,
  • 1:51 - 1:55
    mẹ và bố kẹp tôi ở giữa để đảm bảo rằng
    tôi không bị đâm
  • 1:55 - 1:57
    bởi những chiếc xe chở các thủ khoa khác.
  • 1:57 - 1:59
    Chúng tôi đến gần cổng bảo vệ.
  • 1:59 - 2:01
    Khi chúng tôi qua cổng bảo vệ,
    người bảo vệ bước ra,
  • 2:01 - 2:04
    ông ta nhìn tôi, rồi nhìn bố mẹ tôi,
  • 2:04 - 2:07
    và nói "Các bạn không được vào,
    đây là một sự kiện kín."
  • 2:07 - 2:12
    Bố tôi nói ''Không, đây là con gái tôi,
    Stacey. Nó là một trong những thủ khoa."
  • 2:12 - 2:15
    Nhưng người bảo vệ không nhìn vào
    danh sách kiểm duyệt trên tay.
  • 2:15 - 2:17
    Ông ta không hề hỏi mẹ tôi về giấy mời
  • 2:17 - 2:20
    nằm ở dưới đáy cái ví rất to của mẹ.
  • 2:20 - 2:23
    Thay vào đó, ông ta nhìn chiếc xe buýt
    đằng sau chúng tôi,
  • 2:23 - 2:27
    vì trong đầu ông ta, cái xe buýt nói cho
    ông ta biết những ai nên ở đó.
  • 2:27 - 2:31
    Và thực tế rằng chúng tôi quá nghèo
    để mua một chiếc ô tô riêng --
  • 2:31 - 2:33
    đó là câu chuyện ông ta
    tự kể với chính mình.
  • 2:33 - 2:35
    Và ông ta có thể đã thấy
    điều gì đó ở màu da tôi,
  • 2:35 - 2:37
    một điều gì đó trong bộ đồ của tôi.
  • 2:37 - 2:39
    Tôi không biết ông ta đã nghĩ gì.
  • 2:39 - 2:42
    Nhưng cuối cùng ông ta nhìn lại tôi
  • 2:42 - 2:43
    và với cái nhìn khinh bỉ, nói,
  • 2:43 - 2:47
    ''Tôi nói rồi, đây là một sự kiện kín.
    Bạn không thuộc về nơi này.''
  • 2:47 - 2:51
    Bấy giờ bố mẹ tôi đang học
    để trở thành mục sư của hội Giám Lý,
  • 2:51 - 2:53
    nhưng họ chưa phải là mục sư.
  • 2:53 - 2:55
    (tiếng cười)
  • 2:55 - 2:58
    Và rồi họ tiến hành thương lượng
    với quý ông đó
  • 2:58 - 3:01
    với một cuộc thảo luận rất mạnh mẽ
    về kỹ năng ra quyết định của ông.
  • 3:01 - 3:02
    (tiếng cười)
  • 3:02 - 3:04
    Bố tôi có thể đã nói
  • 3:04 - 3:06
    rằng ông sẽ bị đày
    xuống địa ngục vĩnh viễn
  • 3:06 - 3:09
    nếu ông ta không tìm thấy
    tên tôi trong danh sách.
  • 3:09 - 3:12
    Và cuối cùng
    ông ta cũng kiểm tra danh sách,
  • 3:12 - 3:14
    và ông ta đã tìm thấy tên tôi,
    và để chúng tôi vào.
  • 3:15 - 3:18
    Nhưng tôi không nhớ đã gặp
    thống đốc của Georgia.
  • 3:18 - 3:21
    Tôi không nhớ việc gặp gỡ
    những đồng thủ khoa khác
  • 3:21 - 3:23
    đến từ 180 trường ở các quận.
  • 3:23 - 3:25
    Thứ duy nhất tôi nhớ rõ ngày hôm đó
  • 3:25 - 3:28
    là người đàn ông đứng trước
    nơi quyền lực nhất ở Georgia,
  • 3:28 - 3:31
    nhìn tôi và nói tôi không thuộc về nơi đó.
  • 3:32 - 3:35
    Và rồi tôi đã quyết định, 20 năm sau đó,
  • 3:35 - 3:38
    trở thành người được mở cổng.
  • 3:38 - 3:42
    (cổ vũ)
  • 3:42 - 3:46
    (vỗ tay)
  • 3:47 - 3:50
    Thật không may, bạn có lẽ đã đọc
    phần còn lại của câu chuyện.
  • 3:50 - 3:52
    Nó đã không diễn ra hoàn toàn như vậy.
  • 3:52 - 3:56
    Và giờ tôi được giao nhiệm vụ tìm cách:
    ''Làm thế nào để tôi tiến về phía trước?''
  • 3:56 - 4:00
    Bởi vì, tôi không chỉ muốn mở cổng
    cho những người phụ nữ da đen trẻ tuổi
  • 4:00 - 4:02
    đã bị đánh giá thấp và bị coi là
    họ không thuộc về nơi đó.
  • 4:02 - 4:06
    Tôi đã muốn mở những cánh cổng đó
    cho người La-tinh và người Mĩ gốc Á.
  • 4:06 - 4:10
    Tôi đã muốn mở cổng cho những người
    có giấy tờ và không có giấy tờ.
  • 4:11 - 4:14
    Tôi đã muốn mở cổng cho những người
    thuộc cộng đồng LGBTQ.
  • 4:14 - 4:15
    Tôi muốn mở những cánh cổng đó
  • 4:15 - 4:19
    cho những gia đình phải gọi chính họ
    là nạn nhân của nạn bạo lực súng.
  • 4:19 - 4:21
    Tôi muốn mở rộng cánh cổng
    cho tất cả những ai ở Georgia,
  • 4:21 - 4:24
    vì đó là bang của chúng ta,
    và đây là quốc gia của chúng ta,
  • 4:24 - 4:26
    và tất cả chúng ta đều thuộc về đây.
  • 4:26 - 4:29
    (tiếng cổ vũ)
  • 4:29 - 4:32
    (vỗ tay)
  • 4:34 - 4:38
    Nhưng điều tôi đã nhận ra là
    lần cố gắng đầu tiên là chưa đủ.
  • 4:39 - 4:42
    Và câu hỏi của tôi trở thành:
    Làm thế nào để tôi tiến lên?
  • 4:42 - 4:47
    Làm thế nào để vượt qua được sự cay đắng,
    nỗi buồn và sự thờ ơ
  • 4:47 - 4:51
    và vừa xem TV nhiều hơn mức
    bình thường và vừa ăn kem?
  • 4:51 - 4:53
    (tiếng cười)
  • 4:53 - 4:55
    Tôi sẽ làm gì tiếp theo?
  • 4:55 - 4:58
    Và tôi sẽ làm những việc
    tôi đã luôn làm.
  • 4:58 - 5:01
    Tôi sẽ tiếp tục tiến lên, vì quay lại
    không phải là một lựa chọn
  • 5:01 - 5:03
    và đứng yên là không đủ.
  • 5:04 - 5:08
    (vỗ tay)
  • 5:08 - 5:11
    Bạn thấy đó, tôi bắt đầu cuộc đua
    để trở thành thống đốc
  • 5:11 - 5:15
    bằng cách phân tích tôi là ai
    và tôi muốn trở thành cái gì.
  • 5:15 - 5:17
    Và có ba câu hỏi tôi tự hỏi mình
    về tất cả những điều tôi làm,
  • 5:17 - 5:20
    cho dù là tranh cử
    hay bắt đầu kinh doanh,
  • 5:20 - 5:22
    khi tôi đã quyết định bắt đầu
    dự án Georgia Mới
  • 5:22 - 5:24
    để đăng kí cho mọi người bỏ phiếu;
  • 5:24 - 5:27
    hay khi tôi bắt đầu dự án gần đây nhất,
    Cuộc Chiến Bình Đẳng ở Georgia.
  • 5:27 - 5:30
    Dù tôi đang làm gì,
    tôi cũng tự hỏi mình ba câu hỏi:
  • 5:30 - 5:31
    Tôi muốn gì?
  • 5:31 - 5:33
    Tại sao tôi muốn nó?
  • 5:33 - 5:34
    Và làm thế nào để đạt được nó?
  • 5:35 - 5:38
    Và trong trường hợp này,
    tôi biết tôi muốn gì.
  • 5:38 - 5:39
    Tôi muốn thay đổi.
  • 5:39 - 5:41
    Đó là điều tôi muốn.
  • 5:41 - 5:42
    Nhưng câu hỏi là:
  • 5:43 - 5:45
    Tôi muốn thay đổi điều gì?
  • 5:46 - 5:48
    Và tôi biết rằng những câu hỏi
    tôi phải tự hỏi là:
  • 5:48 - 5:51
    Một, tôi có trung thực
    về độ tham vọng của mình không?
  • 5:51 - 5:55
    Vì thật dễ để nhận ra rằng
    khi bạn không đạt được những gì bạn muốn,
  • 5:55 - 5:57
    có thể bạn nên đặt mục tiêu
    thấp hơn một chút,
  • 5:57 - 6:00
    nhưng tôi ở đây để nói với bạn
    rằng hãy có tham vọng lớn.
  • 6:00 - 6:03
    Đừng để thất bại khiến bạn lùi bước.
  • 6:03 - 6:07
    (tiếng vỗ tay)
  • 6:09 - 6:13
    Thứ hai, hãy để bản thân bạn
    hiểu được những sai lầm của mình.
  • 6:13 - 6:15
    Nhưng cũng hiểu sai lầm của họ,
  • 6:15 - 6:16
    vì, phụ nữ nói riêng,
  • 6:16 - 6:19
    chúng ta được dạy rằng nếu điều
    gì đó không thành công
  • 6:19 - 6:20
    đó có lẽ là lỗi của chúng ta.
  • 6:20 - 6:23
    Và thường có một thứ mà
    ta đã có thể làm tốt hơn,
  • 6:23 - 6:25
    Nhưng bị yêu cầu không
    được tìm hiểu quá nhiều
  • 6:25 - 6:27
    về những gì bên kia đã có thể làm.
  • 6:27 - 6:29
    Và đây không phải phe phái --
    đây là con người
  • 6:29 - 6:32
    Chúng ta thường xuyên bị nói rằng
    lỗi là của riêng chúng ta
  • 6:32 - 6:34
    nhưng chiến thắng lại
    là một lợi ích chung.
  • 6:34 - 6:37
    Vì vậy tôi muốn bạn phải
    hiểu lỗi sai của mình,
  • 6:37 - 6:39
    và hiểu cả lỗi sai của người khác.
  • 6:40 - 6:42
    Phải tỉnh táo,
  • 6:42 - 6:45
    và trung thực với chính bạn,
    trung thực với những ai ủng hộ bạn.
  • 6:46 - 6:48
    Nhưng một khi bạn biết mình muốn gì
  • 6:48 - 6:50
    và hiểu tại sao bạn muốn nó.
  • 6:51 - 6:54
    Và mặc dù nghe hay, nhưng
    trả thù không phải lí do tốt.
  • 6:54 - 6:56
    (tiếng cười)
  • 6:56 - 6:58
    Thay vào đó, đảm bảo rằng bạn muốn nó
  • 6:58 - 7:02
    vì có những điều không phải bạn nên làm,
  • 7:02 - 7:04
    mà là bạn phải làm.
  • 7:04 - 7:07
    Nó phải là điều khiến bạn
    thao thức hàng đêm,
  • 7:07 - 7:09
    trừ khi bạn mơ về nó;
  • 7:09 - 7:12
    điều mà đánh thức bạn dậy vào buổi sáng
    và khiến bạn hào hứng với nó;
  • 7:12 - 7:14
    hay điều khiến bạn tức giận đến mức
  • 7:14 - 7:17
    bạn biết bạn phải làm gì đó về nó.
  • 7:17 - 7:19
    Nhưng phải biết tại sao bạn đang làm nó,
  • 7:19 - 7:21
    và biết tại sao nó phải được thực hiện.
  • 7:22 - 7:25
    Bạn đã nghe phụ nữ
    trên khắp thế giới
  • 7:25 - 7:28
    nói về tại sao những điều đó phải xảy ra.
  • 7:28 - 7:30
    Nhưng hãy tìm ra lí do của mình,
  • 7:30 - 7:33
    vì nếu cứ làm việc mình muốn
  • 7:33 - 7:35
    sẽ chẳng có ý nghĩa gì
    nếu bạn không biết tại sao.
  • 7:35 - 7:38
    Vì khi bạn gặp trắc trở, khó khăn,
  • 7:38 - 7:40
    khi những người bạn rời xa bạn,
  • 7:40 - 7:43
    khi những người ủng hộ lãng quên bạn,
  • 7:43 - 7:45
    khi bạn không chiến thắng
    cuộc đua đầu tiên --
  • 7:45 - 7:48
    nếu mà bạn không biết tại sao,
    bạn sẽ không muốn thử lại.
  • 7:48 - 7:50
    Nên thứ nhất, hãy biết bạn muốn gì.
  • 7:50 - 7:52
    Thứ hai, hãy biết tại sao bạn muốn nó,
  • 7:52 - 7:55
    nhưng thứ ba,
    hãy biết cách bạn sẽ hoàn thành nó.
  • 7:55 - 7:58
    Tôi đã đối mặt với một vài trở ngại
    trong cuộc tranh cử này.
  • 7:58 - 7:59
    (tiếng cười)
  • 7:59 - 8:01
    Chỉ một chút.
  • 8:01 - 8:02
    Nhưng trong quá trình,
  • 8:02 - 8:07
    Tôi trở thành người phụ nữ da đen
    đầu tiên được ứng cử cho chức thống đốc
  • 8:07 - 8:11
    trong lịch sử nước Mĩ
    cho một đảng chính trị lớn.
  • 8:11 - 8:15
    (cổ vũ)
  • 8:15 - 8:19
    (vỗ tay)
  • 8:19 - 8:21
    Nhưng quan trọng hơn, trong quá trình này,
  • 8:21 - 8:26
    chúng tôi đã có được 1,2 triệu
    người Mĩ gốc Phi ở Georgia đi bỏ phiếu.
  • 8:26 - 8:27
    Nhiều người bầu cử hơn
  • 8:27 - 8:31
    số người bầu cho
    Đảng Dân Chủ năm 2014.
  • 8:31 - 8:35
    (vỗ tay)
  • 8:35 - 8:38
    Chiến dịch của chúng tôi
    tăng gấp ba lần số người La-tinh
  • 8:38 - 8:41
    tin rằng tiếng nói của họ
    có giá trị ở bang Georgia.
  • 8:41 - 8:43
    Chúng tôi đã tăng gấp
    ba lần số người Mỹ gốc Á
  • 8:43 - 8:46
    những người đã đứng lên và nói
    "Đây cũng là bang của chúng tôi."
  • 8:46 - 8:49
    Những thành công đó nói với tôi
    cách để hoàn thành công việc.
  • 8:49 - 8:52
    Nhưng chúng cũng cho tôi biết
    rằng các trở ngại
  • 8:52 - 8:54
    không phải không thể vượt qua
    mà chỉ hơi cao thôi.
  • 8:55 - 8:57
    Nhưng tôi cũng hiểu
  • 8:57 - 9:00
    rằng có ba thứ luôn kìm hãm chúng ta.
  • 9:01 - 9:03
    Điều thứ nhất là tài chính.
  • 9:04 - 9:06
    Lúc này, bạn có thể đã nghe
    tôi đang có chút nợ nần.
  • 9:07 - 9:10
    Nếu mà bạn chưa nghe,
    thì chắc bạn chưa ra khỏi nhà.
  • 9:10 - 9:11
    (tiếng cười)
  • 9:12 - 9:15
    Và tài chính là điều luôn kìm hãm ta lại,
  • 9:15 - 9:18
    ước mơ của chúng ta bị ràng buộc
    bằng việc chúng ta có bao nhiêu tiền.
  • 9:19 - 9:20
    Nhưng chúng ta nghe đi nghe lại
  • 9:20 - 9:24
    những câu chuyện về những người
    vượt qua thử thách tài chính đó.
  • 9:25 - 9:28
    Nhưng bạn không thể vượt qua
    một thứ mà bạn không nói đến.
  • 9:28 - 9:32
    Và đó là lí do tôi không cho phép họ
    làm tôi xấu hổ về nợ nần trong chiến dịch.
  • 9:32 - 9:36
    Tôi đã không cho phép bất kì ai
    nói rằng việc tôi thiếu cơ hội
  • 9:36 - 9:38
    là lí do để gạt tôi ra khỏi tranh cử.
  • 9:38 - 9:41
    Và hãy tin tôi, người ta đã cố gắng
    khuyên tôi không nên tranh cử.
  • 9:41 - 9:43
    Bạn tôi nói tôi đừng tranh cử.
  • 9:43 - 9:45
    Các đồng minh nói tôi đừng tranh cử.
  • 9:45 - 9:48
    ''Nước Mĩ ngày hôm nay'' nói
    tôi có lẽ tôi không nên tranh cử.
  • 9:48 - 9:49
    (tiếng cười)
  • 9:49 - 9:50
    Nhưng dù đó là ai đi nữa,
  • 9:50 - 9:55
    tôi hiểu rằng tài chính thường là
    lí do chúng ta không dám ước mơ.
  • 9:56 - 9:59
    Tôi không thể nói rằng bạn sẽ
    luôn vượt qua những trở ngại đó,
  • 9:59 - 10:02
    nhưng tôi sẽ nói với bạn,
    bạn sẽ hối hận nếu không thử.
  • 10:02 - 10:08
    (vỗ tay)
  • 10:08 - 10:09
    Thứ hai là nỗi sợ hãi.
  • 10:10 - 10:11
    Và nỗi sợ hãi là có thực.
  • 10:11 - 10:13
    Nó làm tê liệt.
  • 10:13 - 10:14
    Nó thật kinh hoàng.
  • 10:14 - 10:16
    Nhưng nó cũng có thể là động lực,
  • 10:17 - 10:19
    vì một khi bạn biết mình sợ điều gì,
  • 10:19 - 10:21
    bạn có thể tìm ra cách tránh nó.
  • 10:21 - 10:23
    Và thứ ba là sự mệt mỏi.
  • 10:24 - 10:27
    Đôi khi bạn thấy mệt mỏi về việc cố gắng.
  • 10:27 - 10:31
    Bạn mệt mỏi với việc đọc về
    quá trình và chính trị
  • 10:31 - 10:34
    và những điều ngăn cản bạn
    hướng tới nơi bạn muốn đến.
  • 10:35 - 10:39
    Đôi khi mệt mỏi có nghĩa là chúng ta
    chấp nhận vị trí thay vì quyền lực.
  • 10:39 - 10:42
    Chúng ta để ai đó cho ta một chức danh
    như một giải an ủi,
  • 10:42 - 10:46
    thay vì nhận ra chúng ta biết mình muốn gì
    và chúng ta sẽ có được nó,
  • 10:46 - 10:47
    ngay cả khi chúng ta mệt mỏi.
  • 10:47 - 10:49
    Đó là lý do Chúa
    tạo ra giấc ngủ ngắn.
  • 10:49 - 10:51
    (tiếng cười)
  • 10:51 - 10:54
    Nhưng chúng ta cũng học được
    trong những khoảnh khắc đó
  • 10:54 - 10:59
    rằng sự mệt mỏi là một cơ hội để
    đánh giá mức độ chúng ta muốn nó.
  • 11:00 - 11:02
    Vì nếu bạn bị hạ gục,
  • 11:02 - 11:05
    nếu bạn đã làm việc chăm chỉ nhất có thể,
  • 11:05 - 11:08
    nếu bạn làm mọi thứ mình nên làm,
  • 11:08 - 11:09
    mà vẫn không thành công,
  • 11:09 - 11:12
    sự mệt mỏi có thể làm bạn mất năng lượng.
  • 11:13 - 11:15
    Nhưng đó là lí do bạn quay lại
    với câu hỏi ''tại sao''.
  • 11:16 - 11:20
    Bởi vì tôi biết ta cần những người phụ nữ
    lên tiếng cho người không có tiếng nói.
  • 11:20 - 11:23
    Tôi biết chúng ta phải có
    những người có lương tâm tốt
  • 11:23 - 11:24
    đứng lên chống lại áp bức.
  • 11:25 - 11:27
    Tôi biết chúng ta phải
    có những người
  • 11:27 - 11:30
    hiểu rằng công bằng xã hội
    thuộc về tất cả mọi người.
  • 11:30 - 11:32
    Và điều đó đánh thức tôi mỗi sáng,
  • 11:32 - 11:34
    và khiến tôi chiến đấu mạnh mẽ hơn.
  • 11:35 - 11:39
    Bởi vì tôi đang tiến về phía trước,
    biết những gì trong quá khứ của tôi.
  • 11:39 - 11:41
    Tôi biết những trở ngại họ gây ra cho tôi.
  • 11:41 - 11:43
    Tôi biết họ dự định làm gì,
  • 11:43 - 11:47
    và tôi khá chắc rằng họ đang hứng thú
    tạo ra những trở ngại mới ngay lúc này.
  • 11:47 - 11:49
    Nhưng họ có bốn năm để tìm ra nó.
  • 11:50 - 11:51
    (tiếng cười)
  • 11:51 - 11:56
    (vỗ tay)
  • 11:56 - 11:57
    Có thể là hai năm.
  • 11:58 - 12:00
    (cổ vũ)
  • 12:00 - 12:03
    (vỗ tay)
  • 12:03 - 12:05
    Nhưng đây là quan điểm của tôi:
  • 12:05 - 12:08
    Tôi biết tôi muốn gì,
    và đó là công lý.
  • 12:08 - 12:09
    Tôi biết tại sao tôi muốn nó,
  • 12:09 - 12:13
    vì nghèo khó là xấu xa, là vết bẩn
    cho quốc gia chúng ta.
  • 12:13 - 12:15
    Và tôi biết làm thế nào để có được nó:
  • 12:15 - 12:17
    bằng cách tiến lên mỗi ngày.
  • 12:17 - 12:18
    Cảm ơn rất nhiều.
  • 12:18 - 12:21
    (cổ vũ)
  • 12:21 - 12:25
    (vỗ tay)
Title:
3 câu hỏi cho bản thân về tất cả những gì bạn làm
Speaker:
Stacey Abrams
Description:

Cách bạn phản ứng sau những thất bại sẽ xác định tính cách của bạn. Stacey Abrams là người phụ nữ da đen đầu tiên trong lịch sử Hoa Kỳ được đề cử bởi một đảng lớn cho vai trò thống đốc - cô đã thua trong cuộc đua tranh gay gấn đó, nhưng như cô nói: lựa chọn duy nhất là tiến về phía trước. Trong bài diễn thuyết đầy nhiệt huyết, cô chia sẻ các bài học từ chiến dịch tranh cử thống đốc bang Georgia, một số lời khuyên về cách thay đổi thế giới - và một vài gợi ý ở các bước tiếp theo. "Hãy có tham vọng lớn," Abrams nói.

more » « less
Video Language:
English
Team:
closed TED
Project:
TEDTalks
Duration:
12:38

Vietnamese subtitles

Revisions