-
Code sẽ trở thành loại ngôn ngữ
toàn cầu trong tương lai.
-
Trong những năm 70, nó là một
loại nhạc rock làm đảo lộn cả một thế hệ.
-
Trong những năm 80,
nó là thứ hái ra tiền.
-
Nhưng ở thế hệ của tôi,
-
phần mềm chính là giao diện của trí tưởng tượng và thế giới.
-
Điều đó có nghĩa là chúng ta cần
-
rất nhiều hơn nữa những nhóm người
-
để xây dựng nên những sản phẩm,
-
để không chỉ nhìn nhận máy tính như thứ
quá máy móc, cô độc, buồn chán và ảo diệu
-
mà nhìn nhận như thứ
ta có thể sửa lại
-
có thể biết hết về mọi ngóc ngách ...
-
Hành trình của tôi đến với thế giới
lập trình và công nghệ
-
bắt đầu năm tôi 14 tuổi.
-
Tôi say nắng mê mệt
một người đàn ông lớn tuổi hơn tôi
-
và người đàn ông được nói đến
cũng chính là
-
Phó Tổng thống Hoa Kỳ, Ngài Al Gore
-
Và tôi đã làm điều mà tất cả
các cô gái tuổi teen sẽ làm.
-
Tôi muốn bày tỏ tình cảm của mình.
-
Nên tôi đã tạo một trang web cho ông ấy.
Nó đây này.
-
Vào thời điểm năm 2001, vẫn chưa có Tumblr
-
vẫn chưa có Facebook, và Pinterest.
-
Nên tôi phải học cách viết những đoạn code
-
để có thể bày tỏ tất cả tình cảm và
sự ngưỡng mộ của mình.
-
Tôi đã bắt đầu lập trình như thế đó.
-
Ban đầu nó như cách
để tôi có thể thể hiện chính mình
-
cũng giống như hồi tôi còn bé,
tôi sử dụng những cây bút chì màu hay Lego
-
hay lớn hơn chút nữa
thì là guitar hoặc những vở kịch.
-
Nhưng sau đó, có nhiều thứ khác
làm tôi thích thú,
-
như thơ ca và việc đan tất,
-
và chia động từ Tiếng Pháp
-
sáng tạo những thế giới không có thật,
-
Bertrand Russell
và những triết lý của ông ấy.
-
Và tôi trở thành 1 trong số những người
-
cảm thấy máy tính thật nhàm chán
và quá máy móc và cô độc.
-
Còn bây giờ tôi nghĩ như thế này.
-
Các cô bé không hề biết rằng
các em không thích máy tính.
-
Các cô bé rất tuyệt vời.
-
Các em rất, rất giỏi
tập trung vào công việc,
-
luôn chính xác, luôn đưa ra
những câu hỏi rất hay như,
-
"Cái gì?" "Tại sao?"
"Thế nào?" "Sẽ như thế nào nếu?"
-
Và chúng cũng không biết rằng
chúng sẽ không thích máy tính.
-
Mà chính là những bậc phụ huynh.
-
Chính che mẹ
là người thấy
-
khoa học máy tính
thật bí hiểm, lạ lùng và cứng nhắc
-
và nó chỉ thuộc về
những nhà sáng tạo bí ẩn.
-
Nó xa rời cuộc sống hàng ngày
-
cũng như... vật lý hạt nhân vậy.
-
Và họ cũng có một phần đúng
khi nghĩ như thế.
-
Có quá nhiều cú pháp và sự kiểm soát
và cấu trúc dữ liệu
-
và thuật toán và thực tiễn,
-
giao thức và khuôn mẫu trong lập trình.
-
Và chúng ta với cương vị là một cộng đồng,
tạo ra những chiếc máy tính ngày càng nhỏ
-
Rồi chúng ta xây dựng tầng tầng lớp lớp
những thứ trừu tượng phủ lên chúng
-
giữa con người và máy móc
-
đến nỗi mà ta không còn
nhận ra máy tính hoạt động như thế nào nữa
-
hoặc nói chuyện với chúng như thế nào.
-
Ta dạy con cái chúng ta
cơ thể người hoạt động như thế nào
-
dạy chúng động cơ đốt trong
hoạt động như thế nào
-
và ta dạy rằng nếu chúng thật sự
muốn trở thành phi hành gia
-
chúng hoàn toàn có thể.
-
Nhưng khi lũ trẻ hỏi chúng ta,
-
"Thuật toán sắp xếp nổi bọt là gì ạ?"
-
Hay, "Làm thế nào mà máy tính biết được
chuyện gì sẽ xảy ra khi ta bấm nút 'phát,'
-
sao nó biết được nên chiếu video nào?"
-
hay, "Internet có phải là một
nơi chốn không ạ?"
-
Người lớn chúng ta, chỉ biết im lặng.
-
"Đó là phép thuật,"
vài người sẽ trả lời như vậy.
-
"Nó phức tạp lắm," một vài người khác nói.
-
Thật ra không phải thế.
-
Nó không phải là ảo thuật
cũng không phức tạp.
-
Nó chỉ là tất cả mọi thứ
cùng diễn ra rất, rất, rất nhanh thôi.
-
Các nhà khoa học máy tính đã tạo ra
loại máy móc tuyệt vời
-
đồng thời họ cũng làm chúng
trở thành xa lạ với ta
-
cũng như thứ ngôn ngữ mà
ta nói với chúng
-
nên ta không biết phải nói chuyện
với máy tính như thế nào nữa
-
nếu thiếu đi những giao diện
dành cho người dùng.
-
Đó cũng là lý do
không ai nhận ra
-
khi mà tôi đang chia động từ
bất quy tắc tiếng Pháp
-
thực ra là tôi đang thực hành kỹ năng
nhận dạng mẫu.
-
Và khi tôi đang phát cuồng
với việc đan lát,
-
thực ra là tôi đang tuân theo
một chuỗi các lệnh biểu tượng
-
bao gồm cả các câu lệnh vòng lặp.
-
Và nhiệm vụ trong suốt
cuộc đời Bertrand Russell
-
luôn là tìm kiếm một thứ ngôn ngữ
giữa tiếng Anh và Toán học
-
nay nó đó đã được tìm thấy
trong chiếc máy tính.
-
Tôi đã là lập trình viên
có điều chẳng ai biết
-
Trẻ em hôm nay, chúng lướt, chạm và bấm
cả thế giới theo cách của chúng.
-
Nhưng chúng ta không cho chúng
công cụ để xây dựng với máy tính
-
chúng ta sẽ chỉ tạo ra những kẻ hưởng thụ
thay vì những người sáng tạo.
-
Nhiệm vụ này làm tôi nhớ đến một cô bé.
-
Tên của em là Ruby,
em chỉ mới 6 tuổi thôi.
-
Cô bé ấy không hề sợ hãi, giàu trí
tưởng tượng và hơi có tính thích chỉ huy.
-
Và mỗi lần tôi gặp phải rắc rối
-
khi tự học lập trình như,
-
"Thiết kế đối tượng hoặc
thu gom rác thải là gì?"
-
Tôi cố gắng tưởng tượng ra một đứa bé 6
tuổi sẽ giải thích vấn đề này như thế nào.
-
Tôi đã viết một cuốn sách về cô bé
và vẽ minh họa nó.
-
Và Ruby đã dạy tôi là như thế này.
-
Ruby dạy tôi bạn không cần phải sợ
-
con bọ dưới gầm giường.
-
Và thậm chí những vấn đề lớn nhất
-
cũng chỉ là một tập hợp
của những vấn đề bé xíu.
-
Và Ruby cũng giới thiệu tôi với
bạn bè của cô bé,
-
những khía cạnh đầy màu sắc
của văn hóa Internet.
-
Cô bé có người bạn Báo Tuyết,
-
xinh đẹp nhưng lại không muốn chơi
với những đứa trẻ khác.
-
Và cô bé cũng có bạn Robot Xanh Lá,
rất thân thiện nhưng cực kỳ bừa bộn.
-
Và cô bé có người bạn Chim Cánh Cụt Linux
-
một người làm mọi việc thật sự rất hiệu
quả nhưng thỉnh thoảng hơi khó hiểu
-
Và bạn Cáo luôn Lý Tưởng Hóa mọi thứ.v.v..
-
Trong thế giới của Ruby, bạn
học về công nghệ thông qua việc chơi.
-
Ví dụ như, máy tính thật sự
rất giỏi lặp đi lặp lại mọi thứ,
-
cách mà Ruby dạy về các câu lệnh vòng lặp
sẽ như thế này
-
Đây là động tác nhảy yêu thích của Ruby:
"vỗ, vỗ, dậm, dậm
-
vỗ, vỗ và nhảy."
-
Và bạn học bộ đếm vòng lặp
bằng cách lặp lại 4 lần.
-
và bạn học vòng lặp while bằng cách
lặp lại trình tự đó
-
khi đang đứng bằng một chân.
-
Và bạn học được vòng lặp until
bằng cách lặp lại trình tự đó
-
cho tới khi mẹ bạn nổi giận.
-
(tiếng cười)
-
Và trên hết, bạn học được là không hề
có những câu trả lời được chuẩn bị sẵn.
-
Khi tôi nghĩ ra chương trình học
trong thế giới của Ruby,
-
tôi cần phải hỏi lũ trẻ cách mà
chúng nhìn nhận thế giới
-
và chúng có những câu hỏi gì
-
và tôi sẽ tổ chức các
buổi chơi thử nghiệm.
-
Tôi bắt đầu bằng cách cho bọn trẻ
xem những bức ảnh.
-
Tôi sẽ cho chúng xem ảnh một chiếc xe hơi
-
1 cửa hàng tạp hóa, 1 con chó
và 1 cái nhà vệ sinh.
-
Tôi hỏi "theo các con thì cái nào
trong những cái trên là máy tính?"
-
Và lũ trẻ rất cương quyết với câu trả lời,
-
"Không có cái nào cả.
-
Con biết cái máy tính mà.
-
Nó là một cái hộp phát sáng
-
mà cha mẹ dành cả ngày để
ngồi trước chúng."
-
Sau đó chúng tôi trò chuyện
-
và chúng tôi khám phá ra, xe hơi thật ra
cũng là máy tính
-
Nó có hệ thống định vị bên trong.
-
Và cả chú chó, chú chó có thể
không phải là máy tính,
-
nhưng chó có vòng cổ
-
và vòng cổ có thể có máy tính bên trong.
-
Và cửa hàng tạp hóa, nó có rất nhiều
loại máy tính khác nhau,
-
như hệ thống thu ngân,
hệ thống chống trộm.
-
"Và mấy đứa biết gì không?
-
Ở nhật bản, nhà vệ sinh cũng là máy tính,
-
thậm chí có cả hacker hack nhà vệ sinh"
-
(Tiếng cười)
-
Và chúng tôi đi sâu hơn
-
và tôi cho chúng những miếng dán với
nút tắt/mở trên đó
-
Và tôi bảo bọn trẻ,
"Hôm nay các con sẽ có khả năng kỳ diệu
-
có thể biến bất kỳ thứ gì
trong căn phòng này thành máy tính."
-
Và một lần nữa,
lũ trẻ đáp
-
"Có vẻ khó quá,
con không biết câu trả lời nào mới đúng."
-
Tôi bảo bọn trẻ, "Hãy yên tâm,
-
bố mẹ các con cũng đâu
có biết đáp án nào đúng.
-
Họ chỉ mới đượcnghe về một thứ
-
gọi là Internet
-
Nhưng chính các con,
sẽ trở thành người
-
sống trong một thế giới mà tất cả mọi thứ
đều là những chiếc máy tính."
-
Và ngay sau đó một cô bé bước đến bên tôi
-
và đưa tôi 1 cái đèn xe đạp
-
và cô bé nói, "Đây là chiếc đèn xe đạp, "
nếu nó là một chiếc máy tính,
-
nó có thể thay đổi màu sắc."
-
"Một ý tưởng tuyệt vời,
chúng ta còn có thể làm gì nữa?"
-
Và cô bé tiếp tục suy nghĩ,
-
và cô bé nói "Nếu đèn xe đạp là máy tính,
-
con có thể đi dã ngoại bằng xe đạp với bố
-
và ngủ trong những cái lều
-
và chiếc đèn xe đạp có thể trở thành
một chiếc máy chiếu phim."
-
Và đó là thời khắc tôi kiếm tìm,
-
thời khắc mà đứa trẻ nhận ra
-
Thế giới chưa sẵn sàg
-
và có một cách để làm thế giới này
trở nên sẵn sàng hơn
-
đó là tạo ra công nghệ
-
và mỗi người chúng ta có thể
góp phần vào sự thay đổi đó.
-
Cuối cùng, chúng tôi tạo ra
một chiếc máy tính.
-
Và chúng tôi biết thêm về bạn CPU thích
chỉ huy và và hai bạn RAM, ROM rất hữu ích
-
Đó là cách để ghi nhớ sự vật.
-
Sau đó chúng tôi ráp các bộ phận
trên chiếc máy tính lại
-
chúng tôi cũng thiết kế
các ứng dụng cho nó.
-
Câu chuyện tôi rất thích
là về 1 cậu bé
-
Em ấy 6 tuổi.
-
Em thích nhất là được trở thành
phi hành gia.
-
Cậu bé mang một chiếc headphones khổng lồ
-
Và em hoàn toàn đắm chìm trong chiếc
máy tính bằng giấy bé xíu.
-
Như bạn thấy đấy, em đang xây dựng
-
các ứng dụng định vị các hành tinh
trong dãy ngân hà
-
Và cha của em, là phi hành gia đơn độc
ở quỹ đạo Sao Hỏa,
-
thật ra ông ấy đang ở phòng bên cạnh,
-
và nhiệm vụ quan trọng của em là
-
mang bố về lại Trái Đất an toàn.
-
Và những đứa trẻ này sẽ có những
cách nhìn rất khác về công nghệ
-
và cả cách chúng tạo nên công nghệ.
-
Cuối cùng thì, nếu công nghệ được
tiếp cận theo một cách dễ dàng hơn
-
thì thế giới công nghệ mà chúng ta
tạo ra sẽ càng to lớn và đa dạng.
-
Thế giới sẽ càng trở nên tốt hơn
và nhiều màu sắc hơn.
-
Bạn hãy dành chỉ một phút thôi
để tưởng tượng,
-
thế giới nơi mà có có những câu chuyện
-
về cách mà mọi thứ được tạo ra
không chỉ bởi
-
những đàn-ông-trên-hai-mươi ở
thung lũng Silicon
-
mà còn có cả nữ sinh Kenya hay những
người thủ thư ở Na Uy .
-
Hãy tưởng tượng tới một thế giới nơi
mà những cô bé Ada Lovelace của tương lai,
-
Sống trong một thế giới của
những con số 1 và 0
-
các cô bé lớn lên lạc quan và
dũng cảm với công nghệ.
-
Chúng nắm bắt quyền lực và cơ hội
-
và giới hạn của thế giới.
-
Thế giới công nghệ tuyệt vời
và luôn thay đổi
-
và đôi chút lạ lùng.
-
Khi tôi là một đứa trẻ,
-
tôi muốn trở thành một người kể chuyện
-
tôi thích sáng tạo nên thế giới
-
và ước mơ của tôi
-
là buổi sáng được thức dậy ở Moominvalley.
-
và trưa đến, lang thang quanh Tatooine.
-
Và vào buổi tối, tôi sẽ ngủ lại Narnia.
-
Và lập trình hóa ra lại là
nghề nghiệp hoàn hảo cho tôi.
-
Tôi vẫn có thể tạo ra cả thế giới.
-
Nhưng thay vì bằng câu chuyện,
tôi tạo ra thế giới bằng code.
-
Lập trình cho tôi năng lực tuyệt vời
-
để xây dựng vũ trụ của riêng tôi
-
với những quy tắc của riêng tôi và
những mô hình, thực tiễn.
-
Tạo ra những cái mới từ chỗ không có gì
bằng sức mạnh của sự logic.
-
Cảm ơn các bạn.
-
(Tiếng vỗ tay)