-
Wow, thật là vinh dự. Tôi luôn muốn thử
được phát biểu ở đây.
-
Chẳng là tám năm trước, tôi nhận được
lời khuyên về sự nghiệp rởm nhất.
-
Một người bạn bảo tôi
-
"Đừng quan tâm cậu thích
công việc hiện tại bao nhiêu.
-
Tất cả chỉ là để tạo dựng lí lịch thôi."
-
Và rồi tôi vừa trở về sau khi
sống ở Tây Ban Nha một thời gian
-
công ty của tôi ở trong danh sách
Fortune 500, tôi nghĩ: "Thật tuyệt.
-
Mình rồi sẽ thay đổi thế giới."
-
Ý tưởng thì tôi có đầy.
Và chỉ trong hai tháng
-
Tôi để ý cứ 10 giờ mỗi sáng
tôi lại có cảm thấy một sự thôi thúc kì lạ
-
là muốn lấy đầu mình đập thủng
màn hình máy tính.
-
Không rõ có ai cảm thấy như tôi không.
-
Và rồi không lâu sau tôi nhận ra
những đối thủ cạnh tranh trong ngành
-
đã lên sẵn kịch bản cho công việc của tôi.
-
Và đó là lúc tôi nhận được lời khuyên
"thông thái" rằng mình chỉ cần làm đẹp CV.
-
Well, khi tôi cố tìm hiểu rằng
-
mình phải đánh liều những gì
để có thể thay đổi điều đó,
-
tôi có đọc qua vài lời khuyên khác nhau
của Warren Buffett, và ông ấy bảo rằng,
-
"Đi làm chỉ để tích cóp cho CV vô nghĩa
như để dành đến già mới quan hệ tình dục."
-
(khán giả cười)
-
Tôi chỉ cần nghe vậy là hiểu.
-
Sau hai tuần, tôi đã bỏ việc,
và tôi ra đi với một mục đích duy nhất
-
để tìm một cái gì đó mình có thể phá.
Căng thẳng vậy đó.
-
Tôi chỉ muốn tạo ra ảnh hưởng.
Chẳng cần biết ảnh hưởng kiểu gì.
-
Và tôi nhanh chóng nhận ra
tôi không hề đơn độc:
-
hóa ra đến 80% những người xung quanh tôi
-
không thích công việc của họ.
-
Chắc mọi người có thể khác
-
nhưng đó là con số trung bình
mà hãng Deloitte khảo sát được.
-
Vì thế tôi muốn tìm hiểu,
có gì khác biệt,
-
giữa những người có khát vọng
thay đổi thế giới
-
thức dậy mỗi ngày đầy cảm hứng,
-
và những người thuộc 80% còn lại,
-
lặng lẽ sống trong tuyệt vọng.
-
Thế là tôi bắt đầu phỏng vấn những
người truyền cảm hứng
-
và tôi đọc sách rồi nghiên cứu thực địa.
-
tổng cộng 300 cuốn sách
về mục tiêu, sự nghiệp các kiểu
-
một cách hoàn toàn tự nguyện,
tất cả là vì cái lí do ích kỉ rằng
-
tôi muốn tìm một thứ
mà tôi không thể làm,
-
để xem xem nó ra sao.
-
Nhưng khi tôi làm điều này,
đã có nhiều người hỏi tôi
-
"Anh am hiểu về nghề nghiệp.
-
Tôi ghét công việc hiện tại.
Ăn trưa không?"
-
Tôi trả lời, "Chắc chắn rồi."
Nhưng tôi luôn nhắc họ
-
rằng lúc đó,
khả năng tôi bỏ việc cũng là 80%.
-
Trong số những người hẹn tôi ăn trưa,
80% sau đó bỏ việc
-
trong vòng hai tháng.
-
Tôi tự hào về chuyện này, và chẳng phải
tôi có bùa phép hay đại loại vậy.
-
Tôi đơn giản chỉ hỏi họ
một câu ngắn gọn.
-
Đó là, "Tại sao bạn
làm công việc bạn đang làm?"
-
Thường thường câu trả lời sẽ là,
-
"Ừm, vì người ta bảo tôi phải làm vậy."
-
Và tôi nhận ra trong chúng ta
có những người
-
đang leo lên một chiếc thang mà
người khác bắt họ phải leo,
-
và rồi chiếc thang đó
dựa vào sai bức tường,
-
hoặc chẳng dựa vào đâu cả.
-
Càng dành nhiều thời gian
bên bọn họ và quan sát vấn đề
-
tôi nghĩ, ra sao nếu như ta
tạo ra một cộng đồng,
-
một nơi mà mọi người
cảm thấy họ thuộc về
-
và cảm thấy ổn
khi làm những điều khác biệt
-
đến nơi chưa ai đến,
một nơi khuyến khích,
-
và truyền cảm hứng để người ta thay đổi?
-
Điều đó sau này trở thành
cái tôi gọi là Live Your Legend
-
lát nữa tôi sẽ giải thích sau.
-
Khi tôi phát hiện ra những điều này
tôi thấy có một bộ khung
-
gồm ba điều đơn giản
-
mà những người sôi nổi muốn
thay đổi thế giới có chung,
-
dẫu đó là một Steve Jobs hay
là một, nói sao ta,
-
một tên mở được tiệm bánh dưới phố.
-
Miễn việc đó thể hiện con người họ.
-
Tôi muốn chia sẻ ba điều đó với các bạn,
để chúng ta có thể
-
đến hết hôm nay hoặc cả đời,
nhìn đời qua lăng kính khác.
-
Điều đầu tiên của bộ khung
làm việc đầy tâm huyết
-
đó là hiểu và trở thành
chuyên gia về chính bản thân mình.
-
Bởi nếu bạn không biết mình đang tìm gì,
-
bạn sẽ không bao giờ tìm ra nó.
-
Cái này không ai làm giúp bạn được.
-
Trong đại học không hề có chuyên ngành
về đam mê & lí tưởng và sự nghiệp.
-
Tôi chẳng hiểu sao hai ngành đó
không bắt buộc
-
thôi đừng bắt tôi nói về điều đó.
-
Nghĩ coi, bạn bỏ nhiều thời gian cho
việc lựa TV cho phòng trọ
-
hơn cả cho việc lựa chuyên ngành
và lĩnh vực học.
-
Nhưng quan trọng là,
việc lựa chọn là phải do chúng ta,
-
và chúng ta cần một bộ khung,
một cách nào đó để vượt qua việc này.
-
Và bước đi đầu tiên đó là
tìm những thế mạnh đặc biệt của bản thân.
-
Điều gì bạn thức dậy đã muốn làm
dù cho có chuyện gì,
-
dù có được trả lương hay không,
điều khiến người ta cảm kích bạn?
-
Strength Finder 2.0, đó là
một cuốn sách và cũng là một công cụ trực tuyến.
-
Tôi khuyên bạn nên dùng nó để
hiểu rõ bản thân bạn giỏi làm gì.
-
Tiếp theo, bộ khung hay cấp bậc nào
khi ta đưa ra quyết định?
-
Ta có quan tâm tới mọi người,
tới gia đình, sức khỏe,
-
hay là tới thành tích,
thành công các kiểu?
-
Chúng ta cần hiểu những quyết định đưa ra
dựa vào đâu
-
đặng biết thâm tâm ta muốn gì,
-
để ta không phải cống hiến tâm huyết
cho thứ ta đách quan tâm.
-
Và tiếp theo là
những trải nghiệm của chúng ta.
-
Ai cũng có những trải nghiệm.
Ta học hỏi mỗi ngày, mỗi phút
-
học những thứ ta thích, ta ghét,
-
cái ta được làm tốt,
cái ta thấy mình tệ.
-
Và nếu ta không bỏ thời gian
lưu tâm đến điều đó
-
không lồng ghép những bài học đó
-
và áp dụng vào cuộc sống sau này,
thì đúng là vô nghĩa.
-
Mỗi ngày, mỗi tuần, mỗi tháng của mỗi năm
-
tôi dành chút thời gian
chiêm nghiệm những điều tốt
-
những điều chưa tốt
và những điều tôi muốn lặp lại
-
muốn áp dụng thêm cho cuộc sống.
-
Và hơn thế nữa, như mọi người thấy,
đặc biệt trong hôm nay,
-
ai truyền cảm hứng cho bạn,
ai làm cho bạn phải nói
-
"Ôi Chúa ơi, nhìn Jeff làm gì kìa.
Tôi muốn được như anh ấy."
-
Bạn nói vậy làm gì?
Mở nhật kí ra.
-
Ghi lại điều gì ở họ
đã cho bạn cảm hứng.
-
Không cần viết về cả cuộc đời họ đâu
-
nhưng dù điều đó là gì, cứ ghi lại đi,
-
để sau này ta sẽ có một kho những điều
-
mà ta có thể sử dụng cho cuộc sống và
sống có khát khao hơn
-
và tạo ra tác động mạnh mẽ hơn.
-
Vì khi ta bắt đầu liên hệ
những điều ta đã ghi lại
-
ta có thể định nghĩa đối với ta
thành công là như thế nào,
-
và nếu chiếc la bàn thiếu
những bộ phận này thì rất khó.
-
Chúng ta kẹt trong một cuộc sống
đã được lên kịch bản
-
nơi mà mọi người dường như
cố gắng chẳng vì một mục đích cụ thể.
-
Giống như trong phim Wall Street 2,
nếu ai đã xem rồi,
-
đoạn gã nhân viên tiểu tốt
hỏi ông CEO của một ngân hàng ở phố Wall,
-
"Anh muốn kiếm nhiêu?
Ai cũng có con số đó,
-
kiểu kiếm được nhiêu đó là xong
bỏ hết mọi thứ."
-
Ông CEO đáp, "Oh, dễ mà. Kiếm thêm nữa."
-
Và ông ấy chỉ cười.
-
Đó là thực trạng buồn
của đa số những ai
-
chưa dành thời gian để hiểu
điều gì quan trọng với họ,
-
những ai cứ cố gắng vươn tới những thứ
rất vô nghĩa với chúng ta,
-
nhưng ta vẫn cố làm vì mọi người
bảo ta phải làm vậy.
-
Nhưng một khi nắm được bộ khung này,
-
ta có thể xác định
những điều truyền cảm hứng cho ta.
-
Bạn biết đấy, trước đó, niềm đam mê có thể
xuất hiện ngay trước mặt bạn
-
hoặc trong việc bạn đang làm,
bạn có thể không nhận ra
-
vì bạn không có cách để nhận dang nó.
-
Nhưng khi làm được, bạn có thể thấy
nó khớp với những ưu điểm của bạn
-
những giá trị, khẳng định bạn là ai,
-
nên bạn phải nắm bắt điều đó,
bạn phải làm gì đó với nó,
-
và bạn phải theo đuổi điều đó,
và cố tạo ra ảnh hưởng với nó.
-
"Live Your Legend" và
cuộc vận động chúng tôi tạo ra
-
đã biến mất nếu tôi không
xác định được bản sắc của mình,
-
"Wow, đây là thứ tôi muốn theo đuổi
và làm nên sự khác biệt."
-
Không biết bản thân muốn gì
thì sẽ không bao giờ tìm ra nó,
-
nhưng khi ta nắm được
bộ khung, la bàn bản sắc
-
thì ta có thể tiến tới những thứ tiếp theo
à đó không phải tôi đâu nha
-
làm điều bất khả
và thách thức bản thân.
-
Có hai lí do khiến
người ta không dấn thân.
-
Một là họ tự nhủ
họ không làm được,
-
hoặc mọi người
bảo họ không làm được.
-
Rồi ta bắt đầu tin điều đó.
-
Hoặc là ta từ bỏ,
hoặc là ta không bắt đầu luôn.
-
Vấn đề là, mọi thứ đều bất khả thi
tới khi một ai đó dám làm.
-
Mọi phát minh,
mọi điều mới trên đời,
-
lúc đầu đều bị xem là điên khùng.
-
Roger Bannister chạy 1.6 km dưới bốn phút,
điều đó là bất khả thi
-
không ai có đủ thể lực làm điều đó
-
cho tới khi Bannister đứng lên thực hiện.
-
Sau đó chuyện gì xảy ra?
-
Hai tháng sau,
16 người hoàn thành 1.6 km dưới bốn phút.
-
Những thứ ta nghĩ rằng
ta không thể làm được
-
thường chỉ là những cột mốc
chờ ta chinh phục
-
nếu ta dám thách thức bản thân.
-
Và tôi nghĩ điều này nên bắt đầu từ
hơn hết từ thể trạng
-
và sức khỏe mỗi người,
vì ta có thể kiểm soát chúng.
-
Không nghĩ có đủ sức chạy một dặm,
-
thì cho hãy bản thân thấy
hai dặm cũng được,
-
hoặc chạy marathon, hoặc giảm năm pounds
gì cũng được,
-
bạn sẽ nhận ra sự tự tin sẽ được bồi đắp
-
và sẽ lan tỏa sang
mọi khía cạnh của cuộc sống.
-
Tôi với mấy người bạn cũng đã
dần quen với việc này.
-
Chúng tôi hay đi thám hiểm
mà đi theo nhóm nhỏ ấy,
-
lần gần nhất, tụi tôi
tới một chỗ khá hẻo lánh.
-
Tôi hãi nhất là
những mặt nước sâu thăm thẳm.
-
Không biết có ai sợ giống tôi không
-
kể từ khi tôi xem bốn phần "Hàm Cá Mập"
những sáu lần
-
từ hồi còn bé xíu.
-
Kiểu nước mà cao hơn mức này, chỉ cần
hơi âm u là tôi thấy rợn rợn rồi.
-
Tôi sợ rằng có gì đó ở dưới.
-
Ngay cả hồ Tahoe, đó là một hồ nước ngọt,
sợ thì vẫn sợ,
-
kì cục lắm, nhưng là sự thật.
-
DÙ sao thì, ba năm trước
tôi nhớ có lần đi tàu kéo
-
ra ngay ngoài vịnh San Francisco.
-
Hôm đó trời mưa, gió bão ghê lắm,
và mọi người thì đang say sóng dữ dội,
-
và tôi thì ngồi đó trong bộ đồ lặn,
ngồi nhìn ra cửa sổ
-
hoàn toàn hoảng loạn, nghĩ rằng
mình sắp đi bơi với Hà Bá.
-
Chả là tôi định bơi qua cầu Cổng Vàng
-
Và tôi đoán là vài người trong phòng này
có thể đã thử làm vậy rồi.
-
Lúc ấy, tôi ngồi với anh bạn Jonathan,
người đã dụ tôi làm việc đó,
-
anh ấy lại gần tôi
và thấy sự hoảng loạn của tôi.
-
Anh bảo, "Scott, nói nghe,
chuyện tệ nhất có thể là gì?"
-
Cậu đang mặc đồ lặn,
muốn chết chìm cũng khó.
-
Còn mà không bơi nổi,
nhảy đại vào một chiếc kayak gần đó.
-
Thêm nữa, cá mập mà có tới,
tại sao nó chọn tấn công cậu
-
thay vì một trong 80 người đi cùng?"
Cảm ơn, có ích ghê.
-
Cậu ấy kiểu, "Mà nói thiệt,
cứ thoải mái đi. Chúc may mắn."
-
Rồi cậu ấy nhảy xuống nước,
bơi đi cái vèo. OK.
-
Hóa ra, lời động viên ấy siêu hiệu nghiệm,
và tôi cảm thấy hoàn toàn bình tĩnh,
-
chắc có lẽ tại vì
Jonathan nó mới có 13 tuổi.
-
(khán giả cười)
-
Và trong 80 người bạn
cùng bơi với tôi hôm ấy,
-
đến 65 người ở vào độ tuổi
từ 9 đến 13 .
-
Thử nghĩ coi bạn sẽ nhìn đời
khác đi như thế nào
-
nếu vào năm bạn 9 tuổi, bạn nhận ra
mình có thể bơi cả dặm rưỡi
-
trong dòng nước lạnh 10°C
từ Alcatraz đến San Francisco.
-
Còn gì có thể khiến bạn sợ?
-
Còn gì có thể khiến bạn đầu hàng?
Còn gì mà bạn chưa dám thử?
-
Sau khi bơi xong,
tôi bơi tới chỗ Thủy Cung,
-
và leo lên bờ
-
tất nhiên một nửa đám nhóc
đã tới nơi từ lâu,
-
nên chúng cổ vũ tôi
một cách cực kì hào hứng.
-
Đầu tôi thì lạnh như kem cây,
ai đã bơi qua Vịnh sẽ biết,
-
trong khi để mặt mình tan băng,
tôi có xem mấy đứa chưa bơi xong bơi tiếp.
-
Và tôi thấy có một đứa,
nó bơi có gì đó sai sai.
-
Nó cứ quơ tới quào lui thế này này.
-
Chưa hít được miếng hơi nào thì
cái đầu nó lại ụp xuống mặt nước.
-
Tôi để ý có mấy phụ huynh
cũng đang theo dõi,
-
tôi thề tôi với họ cùng nghĩ một điều:
-
đây là lí do tại sao không nên để mấy đứa
9 tuổi bơi từ Alcatraz về San Francisco.
-
Không phải vì chúng sẽ mệt.
-
Đột nhiên, hai phụ huynh
chạy tới chụp lấy nó,
-
họ khoác tay nó lên vai họ,
rồi kéo nó đi như này này,
-
đó hoàn toàn là lết đi.
-
Và đột nhiên sau khi đi thêm vài feet
-
họ đặt nó vào một chiếc xe lăn.
-
Và nó giương nắm đấm chiến thắng lên trời
theo cách máu nhất tôi từng biết.
-
Tôi vẫn cảm nhận được sự ấm áp
và năng lượng từ thằng bé
-
khi nó đạt được thành tích ấy.
-
Trước đó tôi đã thấy nó
đi trên chiếc xe lăn.
-
Nên chẳng hề nghĩ nó sẽ bơi cùng.
-
Ý tôi là, trong 20 năm nữa
cậu bé đó sẽ còn tiến xa tới đâu?
-
Bao nhiêu người đã bảo rằng nó không thể
làm được, có làm thì chết chắc?
-
Bạn chứng tỏ họ sai,
chứng tỏ bản thân sai,
-
rằng bạn có thể từ từ
thúc đẩy bản thân
-
làm điều mình tin là có thể.
-
Bạn không cần là VĐV marathon
nhanh nhất thế giới,
-
chỉ cần thứ bạn chưa làm được,
hãy có làm cho được,
-
nó bắt đầu từ những bước đơn giản nhất.
-
Và cách tốt nhất để làm điều này
-
là bao quanh bản thân
với những ai có đam mê.
-
Cách tốt nhất để là việc mà
bạn nghĩ là bạn không thể
-
là bao quanh bản thân
với những ai đã vượt qua điều đó.
-
Có một câu nói của Jim Rohn thế này,
-
"Bạn là trung bình cộng của
năm người mà bạn ở bên cạnh nhiều nhất."
-
Lịch sử chỉ ra chẳng có
mánh khóe nào ghê gớm hơn
-
để từ con người bạn hôm nay
trở thành con người bạn muốn
-
chỉ cần ta chọn đúng người
để dành thời gian của ta cùng.
-
Họ thay đổi mọi thứ,
điều này đã được kiểm chứng.
-
Năm 1898, Norman Triplett làm một
nghiên cứu với một nhóm VĐV đua xe đạp,
-
ông sẽ đo thời gian họ đua khi
đi thành nhóm,
-
và khi chạy cá nhân.
-
Và ông phát hiện ra những VĐV
đi theo nhóm lúc nào cũng chạy nhanh hơn.
-
Và điều này được lặp đi lặp lại
ở rất nhiều trường hợp khác
-
những kết quả đều chứng minh một điều,
-
những người xung quanh, hay
môi trường quyết định tất cả.
-
Cơ mà bạn phải chủ động,
vì tác động là từ hai phía.
-
Với 80% những ai không thích
công việc của mình,
-
đa số những người quanh bạn,
không chỉ ở đây, mà ở bất kì đâu,
-
đều cổ xúy sự tự mãn và khiến bạn
không thể theo đuổi những điều bạn muốn
-
nên chúng ta phải kiểm soát môi trường đó.
-
Tôi từng ở trong trường hợp như vậy,
-
ví dụ cá nhân, vài năm trước.
-
Có ai từng có một sở thích hay đam mê
mà bạn dồn hết tâm huyết,
-
tất cả thời gian cho nó, và bạn cực kì
muốn một sự nghiệp cùng nó,
-
nhưng chẳng ai quan tâm và
nó chẳng kiếm cho bạn xu nào?
-
OK, tôi bỏ ra bốn năm cố gắng gây dựng
cuộc vận động "Live Your Legend"
-
giúp mọi người làm những việc
truyền cảm hứng mà họ thực sự quan tâm,
-
và tôi đã cố hết khả năng,
-
mà cũng chỉ có vẻn vẹn
ba người quan tâm,
-
và họ đang ngồi dưới đây:
mẹ, cha và vợ tôi, Chelsea.
-
Cảm ơn mọi người vì tất cả.
-
(vỗ tay)
-
Và tôi đã tuyệt vọng thế đấy,
bốn năm phát triển thêm 0%,
-
và khi tôi vừa định vứt hết,
-
ngay lúc đó,
-
tôi chuyển đến San Francisco và bắt đầu
làm quen với vài người khá thú vị
-
với cái lối sống điên điên
đầy phiêu lưu,
-
với doanh nghiệp, websites rồi blogs
-
bảo bọc cho đam mê của họ
và giúp đỡ mọi người một cách đầy ý nghĩa.
-
Và một anh bạn của tôi,
hiện có một gia đình tám người,
-
anh ấy nuôi cả gia đình đấy
-
bằng một trang blog
mà anh ấy viết hai tuần một lần.
-
Gia đình anh vừa đi du lịch châu Âu về,
cả tám người luôn nhé.
-
Không thể tin được.
Điều này là thật sao?
-
Và tôi được truyền một nguồn cảm hứng
dồi dào khó tin từ điều này,
-
rồi thay vì ngưng hoạt động,
tôi quyết định sẽ tiếp tục
-
Và tôi làm tất cả để dành hết thời gian,
-
mọi giờ có thể, cố gắng
làm phiền mấy gã này,
-
đi chơi rồi đi nhậu rồi đi tập thể dục,
đủ thứ hết.
-
Và sau bốn năm chẳng đi tới đâu,
-
chỉ trong sáu tháng
tiếp xúc với họ,
-
cộng đồng Live Your Legend
rộng hơn gấp 10 lần.
-
Sau 12 tháng tiếp theo,
nó rộng hơn gấp 160 lần nữa.
-
Và hôm nay trên 30,000 người
từ 158 quốc gia khác nhau
-
sử dụng công cụ kết nối sự nghiệp
của chúng tôi hằng tháng.
-
Chính họ đã tạo nên một cộng đồng
đầy đam mê hứng khởi
-
những người đã giúp tôi
hiện thực hóa giấc mơ
-
"Live Your Legend" mà tôi đã
ấp ủ nhiều năm trời.
-
Họ đã thay đổi tất cả,
đó là lí do tại sao
-
bạn biết không,
có ai hỏi tôi đều nói vậy.
-
Well, bốn năm ròng,
tôi chẳng biết một ai như vậy,
-
thậm chí chẳng biết là họ có thật,
là họ tài năng đến vậy,
-
đến tạo nên những cuộc
vận động như vậy.
-
Và khi tôi đến San Francisco,
mọi người xung quanh đều rất tài giỏi,
-
chuyện đó bình thường đến mức tôi chuyển
từ "Sao mình có thể làm được?"
-
thành "Sao mình lại không làm nhỉ?"
-
Ngay khi bạn nghĩ được thế,
công tắc mở lên trong đầu bạn,
-
lan tỏa đến cả thế giới của bạn,
-
và không cần phải cố,
tiêu chuẩn của bạn đi từ đây lên đây.
-
Bạn không cần thay đổi mục tiêu,
chỉ cần thay đổi môi trường xung quanh.
-
Có vậy thôi, vậy nên tôi mới thích được
là một phần của cộng đồng đam mê ấy,
-
dự mọi sự kiện TED tôi có thể
-
hay xem chúng trên iPad trên
đường đi làm, đại loại thế.
-
Bởi vì đó là cộng đồng khiến
bạn tin rằng mọi thứ đều có thể.
-
Vậy nên chúng tôi luôn
dành rất nhiều thời gian cùng nhau.
-
Nói tóm lại,
ba chuẩn mực mà tôi đưa ra,
-
đều có một điểm chung
quan trọng hơn cả.
-
Chúng đều do bạn kiểm soát, 100% luôn.
-
Chẳng ai có thể nói rằng
bạn không được tìm hiểu bản thân.
-
không được thách thức chính mình
-
hay hiểu những hạn chế của bạn
và thay đổi chúng.
-
Hay bảo rằng bạn không được
ở cùng những người đầy đam mê
-
hay không được tránh
những kẻ chỉ biết bàn ra
-
Một cuộc khủng hoảng kinh tế
-
bị công ty sa thải, hay
bị tai nạn giao thông.
-
Ta không thể kiểm soát
những thứ kiểu vậỵ.
-
Nhưng ba điều trên thì hoàn toàn của ta
-
và chúng có thể thay đổi thế giới của ta
nếu ta quyết định tận dụng chúng.
-
Quan trọng là, điều tôi nói đã bắt đầu
diễn ra ở nhiều nơi.
-
Tôi mới đọc trong tờ Forbes, chính phủ Mỹ
lần đầu tiên báo cáo
-
trong một tháng,
có nhiều người tự nghỉ việc
-
hơn là bị sa thải.
-
Họ tưởng đó chỉ là ngẫu nhiên,
nhưng ba tháng liên tiếp đều vậy.
-
Cái thời buổi khắc nghiệt làm
nhiều người mệt mỏi,
-
nên họ bảo thôi kệ mợ
cái cuộc sống máy móc này đi
-
kệ những thứ người ta
bắt họ phải làm,
-
để được làm những điều quan trọng với họ,
hay truyền cảm hứng cho họ.
-
Quan trọng là, giờ mọi người
ngủ dậy họ tin vào một điều,
-
là không có gì là không thể, chủ yếu
là ở trí tưởng tượng của bạn.
-
Câu nói đó bây giờ không hề sáo rỗng nữa.
-
Không cần biết bạn ghiền thứ gì,
đam mê cái gì, sở thích là gì.
-
Nếu bạn thích đan lát, bạn có thể
tìm ai đó đan lát siêu bá đạo,
-
và học hỏi từ người đó, chẳng sao hết.
-
Đó là mục đích của buổi thảo luận này,
để học hỏi từ những người như vậy,
-
và chúng tôi đưa thông tin của họ
lên "Live Your Legend" mỗi ngày,
-
vì khi những người tầm thường
làm những điều phi thường,
-
và họ ở xung quanh ta,
-
điều đó trở nên bình thường.
-
Không cần cứ phải như Gandhi
hay Steve Jobs, làm những thứ ghê gớm.
-
Chỉ cần làm những điều
quan trọng đối với bạn,
-
và tạo nên ảnh hưởng
của riêng bạn.
-
Nhắc tới Gandhi,
ông từng là một luật sư "chán nghề",
-
nghe đâu là vậy,
-
rồi ông đi theo tiếng gọi của lí tưởng,
điều rất có ý nghĩa với ông,
-
điều ông không làm được.
-
Tôi lấy một câu nói của ông
làm phương châm sống
-
"Lúc đầu họ lơ bạn,
rồi họ cười vào mặt bạn,
-
rồi họ phải đấu với bạn, và bạn sẽ thắng."
-
Mọi thứ đều bất khả thi
cho đến khi có người làm được.
-
Bạn có thể hoặc chơi với những người
luôn luôn bàn ra
-
và bảo bạn thật ngu vì cứ cố gắng,
-
hoặc chơi với những con người
luôn truyền cảm hứng cho bạn,
-
như những ai trong căn phòng này.
-
Bởi vì trách nhiệm của chúng ta
là cho thế giới thấy
-
những thứ tưởng như không tưởng
có thể trở nên bình thường.
-
Điều đó đã bắt đầu diễn ra từ lâu rồi.
-
Ta truyền cảm hứng cho bản thân trước,
-
để có thể truyền cảm hứng cho người khác
thúc đẩy họ làm điều họ muốn.
-
Nhưng ta không thể làm vậy
-
cho tới khi ta biết mình thực sự muốn gì.
-
Chúng ta phải tự thân làm việc đó
-
phải thật chủ động,
để khám phá bản thân.
-
Thử tưởng tượng một thế giới mà 80%
dân số thích thú với công việc của họ.
-
Thế giới đó sẽ ra làm sao?
-
Tiến bộ sẽ diễn ra như thế nào?
Mọi người sẽ đối xử với nhau ra sao?
-
Mọi thứ hẳn sẽ thay đổi.
-
Để kết buổi nói chuyện này,
tôi muốn hỏi mọi người một câu,
-
và tôi nghĩ chỉ cần hỏi câu này là đủ rồi,
-
Đó là, công việc gì
bạn nghĩ mình không làm được,
-
Tìm hiểu về nó đi, sống với nó đi,
-
không phải chỉ cho bạn,
mà cho mọi người xung quanh nữa,
-
vì đó là thứ khơi mào cho
thế giới thay đổi,
-
Điều gì bạn nghĩ mình không làm được?
-
Cảm ơn mọi người.
-
(vỗ tay)