-
Làng Mai giới thiệu
-
Chánh niệm là năng lượng giúp ta tỉnh thức và có mặt trong giây phút hiện tại.
-
Đó là sự thực tập miên mật để tiếp xúc sâu sắc với từng giây phút của đời sống hàng ngày.
-
Có chánh niệm có nghĩa là ta đang sống thật sự, là ta đang có mặt và là một với những gì đang xảy ra chung quanh ta
-
và với những hành động mà ta đang làm.
-
Chánh niệm là một tâm hành.
-
Ai trong chúng ta cũng có hạt giống chánh niệm
-
Và nếu chúng ta thực tập miên mật
-
thì hạt giống chánh niệm trong chúng ta
-
sẽ ngày một lớn lên
-
Và bất cứ khi nào chúng ta cần năng lượng chánh niệm ấy,
-
chỉ cần tiếp xúc với hạt giống đó thì ta sẽ có thật nhiều năng lượng của chánh niệm để sử dụng
-
Chúng ta biết rằng chánh niệm có công năng
-
giúp chúng ta biết được những gì đang xảy ra
-
trong cơ thể
-
trong cảm thọ
-
trong tâm thức của chúng ta
-
và những gì đang diễn ra xung quanh ta, cũng như trên thế giới
-
Tôi nhớ rất rõ một lần ở Làng Mai
-
Thầy đưa ra một thông điệp "Thầy cô giáo hạnh phúc sẽ thay đổi thế giới"
-
Sau đó, Thầy đã viết bức thư pháp:
''Thầy cô giáo hạnh phúc sẽ thay đổi thế giới".
-
Và từ thông điệp đó của Thầy, chúng tôi đã phát triển lên thành chương trình "Wake Up Schools",
-
với mục đích mang sự thực tập chánh niệm
-
và pháp môn của Làng Mai
-
đến với trường học, đến với các thầy cô giáo và học sinh
-
Thầy của chúng tôi rất mong muốn
-
thực hiện điều này.
-
Nếu các thầy cô giáo biết thực tập chánh niệm
-
thì họ sẽ trao truyền sự thực tập này cho các học trò của mình.
-
Sự thực tập chánh niệm có thể áp dụng trong lớp học,
-
và lớp học sẽ trở nên hạnh phúc hơn.
-
Chúng tôi muốn chạm đến hai yếu tố: hạnh phúc và sự tự do trong giáo dục.
-
Đó là hai yếu tố mà tôi nghĩ là căn bản đối với bất kỳ nền giáo dục nào.
-
Chúng tôi muốn giúp thầy cô giáo hạnh phúc hơn trong việc giảng dạy
-
giúp học sinh hạnh phúc hơn và giúp trường học
-
trở thành một môi trường thú vị
-
Chúng tôi mong muốn giúp nhà trường
trở thành gia đình thứ hai của các em.
-
Đó là nơi mà giáo viên, học sinh,
toàn nhà trường, và cả phụ huynh nữa,
-
cùng nỗ lực xây dựng, không phải để đào tạo cho các em
-
có một nghề nghiệp, địa vị và tiền bạc trong tương lai
-
mà là một nơi mà các em thực sự thưởng thức sự sống, yêu thích sự học hỏi
-
và vui thích khám phá.
-
Khi mới sinh ra chúng ta không cần phải biết cách tiếp xúc với hạnh phúc,
-
tại vì trong đứa bé đã có sẵn niềm vui. Nhưng phải làm thế nào để giữ gìn,
-
nuôi dưỡng và duy trì niềm vui đó cho lâu bền
-
để niềm vui đó có thể giúp chúng ta chống chọi với
-
những khó khăn mà ta phải đối mặt.
-
Một người thầy thông thái của tôi nói rằng
một thầy cô giáo giỏi trước hết phải là người có hạnh phúc
-
bởi vì thầy cô giáo trao truyền cho học sinh sự có mặt đích thực của mình.
-
Thầy cô giáo giống như thời tiết trong lớp học vậy.
-
Chánh niệm, theo tôi, đơn giản chỉ là khả năng
thấy được sự việc bằng cách nhìn khác nhau,
-
chỉ đơn giản qua nụ cười,
-
hơi thở, và bước chân chậm rãi.
-
Ai có thể nghĩ rằng nó
thật đơn giản như vậy!
-
Khóa tu dành cho giáo chức tại St Catherines, Canada
-
Được sống trên hành tinh này,
-
và được bước đi trên hành tinh xinh đẹp này,
-
đó là một phép lạ.
-
Thiền hành nghĩa là
-
ta tiếp xúc với mặt đất, với đất Mẹ
một cách chánh niệm,
-
và ta tiếp xúc được với tất cả mầu nhiệm của sự sống.
-
Và chánh niệm cho phép chúng ta
ý thức được rằng chúng ta đang sống,
-
rằng chúng ta đang bước đi trên hành tinh này.
-
Mỗi bước chân có tác dụng trị liệu, mỗi bước chân có tác dụng nuôi dưỡng,
-
mỗi bước chân có thể giải phóng
chúng ta khỏi quá khứ và tương lai,
-
giúp chúng ta có thể
thực sự thưởng thức giây phút hiện tại,
-
và nhiều người trong chúng ta
có khả năng tự trị liệu,
-
chỉ bằng sự thực tập thiền hành.
-
Tôi đang đi một cách chánh niệm,
-
bước từng bước cẩn trọng,
-
và đúng lúc đó, tôi nhìn thấy hai nhóm thiền hành tiến lại gần nhau,
-
và hòa vào nhau thành một khối
-
lúc đó tôi cảm thấy một niềm vui mãnh liệt trong tôi.
-
Và tôi nhớ Thầy luôn nhắc chúng ta trở về nhà.
-
Dĩ nhiên theo trí năng,
-
tôi biết Thầy muốn nói là trở về với ngôi nhà trong tự thân, với giây phút hiện tại,
-
nhưng giây phút đó tôi bỗng --
-
cảm giác như mình hiểu được những gì Thầy nói.
-
Trở về nhà, từ "nhà" ở đây có thể là
-
tăng thân đang bước đi cùng nhau,
-
đi như một dòng sông.
-
Nó không cố định, mà luôn tuôn chảy,
-
và gắn kết với nhau,
-
trở về nhà, về với cảm xúc này,
-
về với giây phút hiện tại, giây phút của sự gắn kết này,
-
tôi cảm thấy như, "Ôi, thật tuyệt vời!"
-
(Tiếng chuông)
-
(Tiếng chuông)
-
Vô tác (không lao nhọc) là bản chất của sự thực tập.
-
Ta không gắng sức, không chiến đấu,
không áp đặt sự thực tập lên bản thân.
-
Ta không đau khổ vì phải thực tập.
-
Ta chỉ thưởng thức từng hơi thở vào ra,
thưởng thức từng bước chân của mình.
-
Và khi hơi thở
-
đã trở nên bình an, sâu lắng và hài hòa,
-
thì cơ thể của ta sẽ được lợi lạc,
cơ thể của ta sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn,
-
bình an hơn, và cảm xúc của ta
cũng sẽ lắng dịu hơn.
-
Trong đời sống hàng ngày, thường thì thân của ta ở đây mà tâm trí của ta lại ở một nơi khác.
-
Những lúc đó chúng ta không thật sự sống.
-
Theo sự thực tập này, ta
chỉ cần thở trong chánh niệm,
-
nương vào hơi thở, ta có thể trở về
chỉ trong một, hai, ba giây đồng hồ.
-
Khi tâm trở về với thân thì
ta thực sự an trú trong giây phút hiện tại, bây giờ và ở đây,
-
và ta có thể tiếp xúc được
những mầu nhiệm của sự sống
-
trong ta và xung quanh ta để được nuôi dưỡng và trị liệu.
-
Hiện tại, tôi đang thực tập pháp môn chánh niệm
-
để giúp cho mình giữ được sự sáng suốt
-
khi có nhiều sự căng thẳng xảy ra trong lớp học
-
để có mặt thực sự cho học sinh của mình,
-
và cũng để có khả năng nhận diện những khi mình không được chánh niệm như vậy.
-
Tôi cũng đang thực tập để làm cho mình tươi mát hơn và có mặt nhiều hơn cho chính mình.
-
Một thầy cô giáo có hạnh phúc là một thầy cô giáo có thì giờ
-
để có mặt cho chính mình.
-
Đó là người biết cách chăm sóc bản thân,
-
để giữ được sự cân bằng,
-
và biết cách xử lý
những thách thức mà họ gặp phải.
-
Bởi vì một trong những
vấn đề lớn nhất của việc giảng dạy thực ra là
-
giáo viên cho ra quá nhiều,
mà không nhận lại được bao nhiêu,
-
vì vậy mà sinh ra vấn đề lớn là
các giáo viên bị căng thẳng và kiệt sức.
-
Trong lớp học , chúng tôi - các giáo viên - có vẻ như rất bận rộn,
-
chúng tôi đưa việc này, làm việc kia. Máy tính luôn mở,
-
nhưng mà các em học sinh đang tiếp thu được gì?
-
Chúng tôi đang gieo trồng những gì trong trái tim và khối óc của những người trẻ?
-
Đây là một câu hỏi khó rất khó trả lời.
-
Trong một ngày, tôi có thể phụ trách nhiều tiết học và các em học sinh vào ra thường xuyên. Mỗi tiết học có thể là 45 hoặc 90 phút.
-
Và sự thay đổi, chuyển tiết đó có thể rất ồn ào, nhốn nháo.
-
Vì vậy tôi bắt đầu bằng một sự thực tập thật giản dị.
-
Giống như quý thầy đã làm ở đây,
-
tôi cho các em ngồi thành vòng tròn,
và tôi thỉnh chuông.
-
Tôi lấy cái chuông nhỏ của mình ra,
và nói với học sinh,
-
thân ta ở đây, thế còn tâm ta đâu rồi?
-
Cái tâm của chúng ta có thể vẫn còn lăng xăng
ở bữa trưa, hay trên lớp học toán,
-
và nếu bàn tay này là thân, và bàn tay kia là tâm,
-
thì khi thỉnh chuông với hơi thở ý thức,
-
ta đem thân và tâm về một mối.
-
chuông
-
Lắng lòng nghe, lắng lòng nghe
-
Ta hãy lắng nghe thật sâu.
-
Hãy để cho tiếng chuông thấm vào cơ thể mình,
-
thấm vào từng tế bào trong cơ thể mình
-
( chuông)
-
Khi thở ra, ta nói thầm câu:
-
Tiếng chuông huyền diệu đưa về nhất tâm.
-
Để thực sự có mặt trong lớp học,
-
Đôi khi thân của ta ở đây,
nhưng tâm của ta có thể không ở đây,
-
và khi ta có chánh niệm,
thân và tâm của ta thực sự có mặt trong giây phút hiện tại,
-
và ta sẽ có nhiều cơ hội để tiếp xúc ...
-
Nếu ta có mặt thì đồng thời ta cũng ý thức được sự có mặt của người mà ta đang tiếp xúc.
-
Vì ta có mặt nên cuộc gặp gỡ giữa ta và người đó trở thành một cuộc gặp gỡ thực sự.
-
Nhờ ta có mặt nên sự truyền thông
-
và sự học hỏi thật sự có thể xảy ra
-
Hai người có thể thực sự kết nối với nhau, vì cả hai đều cùng có mặt.
-
Và đó là giây phút trao truyền sự sống.
-
Giống như Thầy nói,
-
"Món quà quý nhất mà chúng ta có thể
hiến tặng cho người khác là sự có mặt đích thực của mình".
-
Vì vậy sự thực tập trước hết
cần bắt đầu với thầy cô giáo
-
Chúng ta cần giúp các thầy cô giáo trở nên lắng dịu, định tĩnh,
-
và có thể thực sự có mặt với học trò.
-
Vì vậy chánh niệm chính là chìa khóa,
và chúng ta cần phải thực tập với chính mình trước tiên.
-
Điều đầu tiên chúng ta cần làm là trở về với chính mình,
-
và thực sự có mặt cho chính mình,
-
khi đó, giây phút trao truyền và tiếp nhận
-
trở thành một kinh nghiệm kết nối rất tuyệt vời giữa thầy và trò.
-
Điều này có phẩm chất trong đó,
-
tại vì chúng ta không chỉ tiếp thu những kiến thức
-
mà cùng lúc ta còn học cách làm một con người.
-
(chuông)
-
Các bạn thân mến, ăn cũng có thể là một sự thiền tập sâu sắc.
-
Trong khi ăn sáng hay ăn trưa chúng ta có thể chấm dứt mọi sự suy nghĩ.
-
Khi lấy một miếng bánh mì
-
tôi để ra 1 hay 2 giây đồng hồ
-
để nhận diện đây là một miếng bánh mì.
-
Đó là chánh niệm.
-
và trong niệm thì có định,
-
Một giây đồng hồ có niệm và định đó
-
giúp cho tôi nhận ra rằng miếng bánh mì này chứa đựng cả vũ trụ
-
Mưa, mây, đất,
-
thời gian, không gian,
những người nông dân, mọi thứ.
-
Và khi đưa miếng bánh mì vào miệng,
-
chúng ta tiếp xúc với cả vũ trụ.
-
Chúng ta có thể ăn thức ăn sáng hay trưa theo cách đó.
-
Thỉnh thoảng chúng ta ngừng ăn và ý thức sự có mặt của những người bạn đồng tu,
-
của các huynh đệ xung quanh mình
-
điều này có thể giúp chúng ta nuôi dưỡng
-
tình huynh đệ, niềm vui và sự bình an.
-
(Tiếng chuông)
-
Trong gia đình pháp đàm,
-
chúng tôi ngồi thành một vòng tròn và chia sẻ
-
Có thể có khoảng 25 người chưa từng quen biết nhau trước đó.
-
Nhưng ai cũng học được rất nhiều từ trải nghiệm này
-
bởi chúng tôi sắp xếp sao cho,
-
ai cũng có cơ hội
được chia sẻ và được lắng nghe,
-
năng lượng của sự tập trung và lắng nghe rất sâu.
-
Chúng tôi chia sẻ nhưng không phải là đối thoại,
và cũng không ngắt lời trong khi một người chia sẻ.
-
Sẽ không có ai khuyên ai, mà mọi người
sẽ chia sẻ trải nghiệm của riêng mình,
-
và có thể liên hệ tới trải nghiệm của một người khác.
-
Bạn có được sự chia sẻ thật lòng từ mọi người.
-
Ai cũng mở lòng chia sẻ những điều từ trái tim,
những điều đang xảy ra với họ,
-
những gì họ trải qua
những khó khăn họ gặp phải,
-
thành công họ đạt được,
-
hay những gì họ cho là hữu ích đối với mình.
-
Như thế chúng tôi trao đổi với nhau
những trải nghiệm hữu ích
-
và đồng thời, chúng tôi cũng
-
buông xuống những gánh nặng, nếu chúng tôi đang có khó khăn,
-
Rất nhiều sự trị liệu đã xảy ra,
và mọi người được tận hưởng
-
tình huynh đệ, tình thân hữu trong vòng tròn này,
-
rất là kỳ diệu.
-
Tôi thường khóc trong những buổi pháp đàm,
-
vì xúc động trước tình huynh đệ, tình anh chị em đó...
-
chúng tôi gắn bó với nhau
-
thật sư như anh chị em
-
Cảm giác thuộc về một cộng đồng, một tăng thân
-
là cảm giác mọi người
có thể thấy trong khóa tu,
-
nó rất mạnh mẽ và gây cảm hứng.
-
Có một sự yểm trợ rất lớn khi chúng tôi thực tập chung với nhau,
-
cảm giác an toàn,
-
cảm giác được bảo vệ từ những lời dạy,
-
cảm giác thiêng liêng,
-
cảm giác của tình yêu thương chân thành.
-
(Trẻ em hát)
-
(Tiếng chuông)
-
Và sau bốn, năm ngày,
-
sống trong năng lượng tập thể này,
-
năng lượng của bình an, tĩnh lặng,
chánh niệm và thảnh thơi,
-
không có dự án, công việc, không họp hành,
-
chỉ buông bỏ các suy nghĩ, trở về với hơi thở,
-
ý thức về thân và các cảm xúc
-
trong bốn năm ngày...
-
Tôi nghĩ mọi người đều thấy rất xúc động,
-
cảm thấy mình được thương, được quan tâm.
-
Và đó sẽ luôn là cốt lõi của chương trình Wake Up Schools
-
- quan tâm, chăm sóc các thầy cô giáo.
-
(Trống)
-
Trong mỗi chúng ta đều
có năng lượng của tập khí.
-
Chúng ta quen rong ruổi, chạy trốn
-
Chúng ta thường không muốn
quay về với chính mình,
-
và tiếp xúc với nỗi đau trong lòng mình.
-
Chúng ta sợ bị nhấn chìm trong khổ đau của chính mình
-
vì vậy mà ta thường tìm cách
-
chạy trốn khỏi khổ đau.
-
Ta cố gắng khỏa lấp, che đậy khổ đau trong mình,
-
che đậy nỗi cô đơn,
sợ hãi, tức giận, và tuyệt vọng.
-
Đối với một người thầy,
-
một giáo viên,
điều đầu tiên cần làm
-
là trở về với chính mình.
-
Lối ra tuỳ thuộc đường vào nội tâm.
-
Trở về với chính mình,
-
và chăm sóc cho chính mình.
-
Học cách chế tác niềm vui
-
chế tác hạnh phúc,
-
học cách chăm sóc
-
một cảm xúc đau buồn
-
một niềm đau trong lòng
-
Khi ta lắng nghe nỗi khổ, niềm đau
-
thì sự thấu hiểu và lòng từ bi
được nảy nở trong ta, và nhờ đó khổ đau sẽ vơi nhẹ.
-
Đây là bước đầu tiên.
-
Anh/ chị phải làm được điều này , đây là bước đầu tiên.
-
Năm năm trước, cha tôi qua đời,
-
và thời gian đó, tôi...
-
Cha tôi mắc chứng phình động mạch, rất đột ngột,
-
và từ khi cha tôi mất
-
tôi đã thu mình lại.
-
Tôi vẫn nhớ thời gian đó,
-
chỉ là, tôi cũng không biết nữa,...
-
mọi người cố gắng
giúp tôi ra khỏi tình trạng đó.
-
Vợ tôi đã cố gắng rất nhiều
để giúp tôi mở lòng chia sẻ về niềm đau đó.
-
Tôi đã không thể. Tôi nghĩ là tôi có thể kiểm soát được tình trạng này.
-
Lý trí của tôi cho rằng, tôi có thể kiểm soát được chuyện này.
-
Nhưng từ thời gian đó, tôi không kiềm chế được cảm xúc của mình,
-
Tôi la hét, lên giọng bực tức khi nói chuyện...,
đã có những chuyện như thế,
-
nhưng khi đến đây, vào đầu khóa tu,
-
Thầy đã nói rằng
-
"Đôi khi thông qua tu tập,
ta có thể chạm tới nỗi đau trong lòng mình."
-
Ừm, tôi đã không thực sự tin điều đó...
-
Tôi cũng lắng nghe...
-
nhưng rồi, có một sư cô hướng dẫn thiền quán về "em bé năm tuổi" trong ta.
-
Chúng tôi được hướng dẫn quán tưởng về em bé năm tuổi trong mình
-
để tiếp xúc và chăm sóc sự mong manh, dễ tổn thương trong mình,
-
và sau đó, sư cô tiếp tục mời mọi người tiếp xúc với
người mẹ bên trong mỗi chúng ta,
-
Tôi rất yêu quý mẹ của tôi,
và mẹ đã đau khổ rất nhiều khi cha tôi mất,
-
nhưng , dù tôi đã cố gắng tập trung,
tôi vẫn thấy mình suy nghĩ,
-
miên man, miên man về người cha,
miên man về người cha trong tôi,
-
và rồi tôi thấy...
-
tôi đã gây ra đau khổ cho vợ và con tôi,
-
cho học trò của tôi, vì sự nóng giận không ý thức của mình.
-
Tôi cảm thấy, trong khoảnh khắc đó,
-
tôi thực sự đã chạm
đến nỗi khổ đau trong lòng mình.
-
Mọi người trong khoá tu này đã dạy cho tôi thấy rất nhiều điều.
-
Những điều học được từ khoá tu khá là choáng ngợp đối với tôi
-
và tôi thấy rất biết ơn.
-
Chúng ta có thể nói về lợi ích của khổ đau.
-
Nếu ta biết cách ôm ấp khổ đau,
-
ôm lấy nó thật dịu dàng, và
nhìn sâu vào nó,
-
ta sẽ có thể chế tác được năng lượng từ bi
-
và sự thấu hiểu,
-
hai yếu tố này chính là nền tảng của hạnh phúc thực sự.
-
Giống như muốn trồng sen,
ta cần phải có bùn.
-
Hoa sen không thể mọc trên đá cẩm thạch được.
-
không có bùn thì ta không thể có hoa sen
-
Tương tự như vậy với khổ đau và hạnh phúc.
-
Một người tu tập thông minh sẽ biết
-
cách tận dụng khổ đau để gieo trồng hạnh phúc.
-
Có các thầy cô tham gia khóa tu
-
với mục đích học hỏi về chương trình và kỹ thuật dạy,
-
nhưng rút cuộc, chúng tôi dạy cho họ
cách chuyển hóa bản thân,
-
cách mang lại hạnh phúc cho đời sống của mình.
-
Điều này có sức mạnh hơn
bất cứ chương trình hay kỹ thuật nào.
-
Dạy cho học sinh
về sự thực tập chánh niệm là rất quan trọng,
-
nhưng sự chánh niệm của các thầy cô giáo
còn quan trọng hơn,
-
bởi học trò sẽ học hỏi được từ thân giáo của các thầy cô
-
nhiều hơn là những kiến thức mà thầy cô giảng dạy.
-
Đây là điều vô cùng quan trọng, dù đối với bất cứ hình thức giáo dục nào.
-
Thầy cô giáo cần nắm vững sự thực tập trước khi đem chia sẻ với học trò.
-
(Đọc kinh)
-
Đây là khóa tu đầu tiên của tôi,
-
khóa tu đã giúp tôi thức tỉnh và mở lòng ra,
-
bởi trước đây tôi tự nhận mình là một người hay hoài nghi.
-
Có một số lượng khá nhỏ các nghiên cứu,
nhưng các nghiên cứu này rất thuyết phục.
-
Những nghiên cứu đó
cho thấy sự thực tập chánh niệm có tác động lên người trẻ
-
cũng tương tự như với người lớn,
-
và không quá ngạc nhiên khi các nghiên cứu đưa ra bằng chứng cho thấy
-
tâm của người trẻ về cơ bản cũng giống như tâm của người lớn.
-
Các nghiên cứu cho thấy
sự thực tập chánh niệm có ảnh hưởng đến
-
những vấn đề như sức khỏe thần kinh,
sự căng thẳng, lo âu, trầm cảm.
-
Chánh niệm có thể giúp trẻ em học hiệu quả hơn,
điều này đối với trường học là rất quan trọng,
-
dù đáng buồn là trường học có thể
không quan tâm lắm đến khía cạnh sức khỏe tinh thần của học sinh...
-
nhưng lại hay để ý đến vấn đề
-
làm thế nào để học sinh đạt kết quả tốt hơn, tiếp thu tốt hơn,
tập trung tốt hơn, vân vân.
-
Sự thực tập chánh niệm có vẻ sẽ giúp
cải thiện khía cạnh đó của trường học,
-
và có vẻ cũng giúp trẻ
có quan hệ tốt hơn với nhau,
-
giúp các em hành xử tốt hơn,
-
và kiểm soát cảm xúc hiệu quả hơn.
-
Tôi cảm nhận
được sự khác biệt xảy ra trong chính mình,
-
nhờ đi thiền hành mỗi ngày,
-
nhờ ngồi thiền và thiền theo hướng dẫn,
-
sự thực tập ấy đã giúp tôi mở lòng ra,
-
và có khả năng nhận biết những phản ứng của mình
trước khi chúng kịp bộc phát ra ngoài.
-
Và những thay đổi này không phải là chủ quan,
chúng thực sự có thể nhìn thấy được trên các bản điện não đồ,
-
và tôi cho rằng điều này rất có tác động tương đối lớn
-
tới những người đang băn khoăn
liệu có chút khoa học nào ở đây,
-
hay chỉ là những suy nghĩ hão huyền.
-
Ta có thể thực sự thấy
sự thay đổi về sinh lý trong bộ não.
-
(Tiếng chuông)
-
(Nhạc guitar)
-
(Wow)
-
Thật kỳ diệu.
-
Thở vào, thở ra.
-
Hình ảnh một thính chúng đông đảo -
những người bình thường, thầy cô giáo, người quản lý trường học,
-
tất cả đều được truyền cảm hứng
bởi những thông điệp này.
-
Hình ảnh mọi người
cùng ngồi thiền chung với nhau,
-
nghe Thầy giảng,
-
chiều sâu trong những buổi chia sẻ
theo nhóm nhỏ mà chúng tôi được tham gia,
-
cách mọi người mở lòng với nhau,
sự chân thành, tươi mới.
-
Đó chính là sự chứng thực rõ ràng của chánh niệm
-
như là một nếp sống,
một sự thực tập giúp cho mọi người sống thật với chính mình hơn,
-
không nhất thiết phải
là hạnh phúc theo cách lúc nào cũng vui vẻ, tươi cười.
-
Trong khóa tu, có nhiều nước mắt, có nhiều sự mở lòng,
-
nhưng đó chính sự làm mới lại trong tự thân,
-
giúp ta tiếp xúc với phần người trong mỗi chúng ta,
-
và giúp ta cảm thấy gắn kết hơn với mọi người.
-
Điều này thật vô giá.
-
Khi nhận ra rằng hạnh phúc và khổ đau là một...
-
Sự thực tập chánh niệm không phải
là một công cụ, một kỹ thuật giúp ta thành công,
-
mà là phương pháp thực tập
giúp ta trở thành một con người tự do.
-
Nếu ta thực tập chánh niệm
miên mật thì
-
chánh niệm không chỉ giúp ta giảm stress,
hay trở thành một học trò xuất sắc,
-
mà chánh niệm giúp ta trở về tiếp xúc với khổ đau trong chiều sâu tâm thức ta,
-
giúp giải phóng ta khỏi nỗi đau ấy,
-
và tháo gỡ những nút thắt trong tâm trí.
-
Có vẻ đây mới là mối quan tâm tối hậu của chúng ta.
-
Tôi có thể làm được điều này,
và tôi có thể chia sẻ với những người khác.
-
Đến với khóa tu đã giúp tôi hào hứng hơn
và tràn đầy hy vọng về năm học mới,
-
và tôi sẽ không áp đặt bất cứ điều gì tôi học được từ khóa tu này lên học trò của mình,
-
mà tôi sẽ mang đến cho chúng
một giáo viên hạnh phúc,
-
một giáo viên có thể
tìm thấy niềm an vui trong khi giảng dạy.
-
Tôi tràn đầy hy vọng vào tương lai và
những gì tôi có thể làm với vai trò một thầy giáo.
-
Biết rằng tôi có thể là
một phần của phong trào thực tập chánh niệm
-
và chỉ điều đó thôi cũng đã có thể thay đổi thế giới.
-
Chúng tôi đã nói về điều đó,
-
chủ đề " Thầy cô giáo hạnh phúc
có thể thay đổi thế giới".
-
Chính những đứa trẻ hạnh phúc sẽ thay đổi thế giới.
-
Chúng tôi chỉ là phương tiện giúp mang lại
sự thay đổi đó ở bất cứ nơi nào chúng tôi có mặt.
-
Và dự án dài hạn, nghĩ mà xem,
-
rằng nếu chúng ta có thể sống như thế này,
có thể thực tập như thế này nhiều hơn nữa,
-
thì điều này sẽ tác động lên thế giới đến mức nào.
-
Đó là lí do tại sao chúng tôi nói:" Thầy cô giáo hạnh phúc sẽ thay đổi thể giới".
-
(Hòa ca)
-
Nếu chúng ta là người thầy hạnh phúc,
thì chúng ta là người thầy có chánh niệm,
-
và sự chánh niệm đó sẽ lan tỏa ra xung quanh chúng ta.
-
(Nhạc guitar)
-
[để tìm hiểu thêm, hãy liên lạc với chúng tôi tại hòm thư:
info@wakeupschools.org]