Hôm nay tôi đứng trước các bạn như
một người đàn ông sống 1 cuộc đời trọn vẹn
ở đây ngay lúc này
Nhưng trong khoảng 1 thời gian dài,
Tôi đã sống vì cái chết.
Tôi từng là 1 chàng trai trẻ, tin rằng...
Jihad: Chiến tranh Hồi giáo
"Thánh chiến" (Jihad) là từ ngữ để chỉ vũ lực và hung bạo.
Tôi cố gắng sửa chữa những sai lầm ấy
bằng sức mạnh và sự căm phẫn
Tôi quan tâm sâu sắc
đến những gì người khác phải chịu đựng
và khao khát được vơi đi những khổ đau của họ.
Tôi đã từng nghĩ
"Chiến tranh Hồi giáo" bằng bạo lực là cao quý,
nghĩa hiệp,
và là cách tốt nhất đỡ giúp đỡ.
Vào thời điểm rất nhiều đồng bào của tôi--
đặc biệt là những người trẻ tuổi--
có nguy cơ bị cực đoan hóa
bởi những nhóm như al-Qaeda,
Tổ chức Hồi giáo tự xưng và các tổ chức khác,
khi những tổ chức này tuyên bố
rằng sự tàn nhẫn và bạo lực của chúng
là Thánh chiến chân chính,
Tôi muốn nói rằng
lý tưởng của họ về Thánh chiến là sai--
hoàn toàn sai trái--
cũng như lý tưởng của tôi hồi đó.
Thánh chiến nghĩa là đấu tranh hết sức.
Bao gồm sự cố gắng và lòng mộ đạo
tự tẩy uế,
và cống hiến.
Thánh chiến muốn nói đến
sự chuyển biến tích cực
từ việc học hỏi, từ sự khôn ngoan
và tưởng nhớ Chúa.
Thánh chiến tượng trưng
cho những tất cả những điều trên
Đôi khi Thánh chiến mang nghĩa chiến đấu,
nhưng chỉ đôi khi,
với những điều kiện nghiêm ngặt,
không vượt qua
các quy tắc và giới hạn.
Trong Đạo Hồi,
lợi ích của 1 hành động phải vượt trội
so với tổn thất và khó khăn nó mang lại.
Quan trọng hơn,
những câu kinh trong kinh Koran
liên quan đến Thánh chiến hoặc chiến đấu
không bác bỏ những câu kinh nói về
lòng vị tha,
sự nhân từ
hay kiên nhẫn.
Tuy nhiên tôi tin rằng không nơi nào
trên Trái Đất
ủng hộ một cuộc Thánh chiến bạo lục
bởi nó sẽ dẫn tới những tổn thất lớn hơn.
Nhưng lý tưởng về Thánh chiến
đã bị xuyên tạc.
Nó bị hiểu sai thành đấu tranh vũ lực
ở bất kì nơi nào Hồi Giáo
gặp khó khăn
là trở thành chủ nghĩa khủng bố
bởi những kẻ hồi giáo cực đoan
như al-Qaeda,
Tổ chức Hồi giáo tự xưng IS
và những tổ chức khác.
Nhưng tôi nhận ra rằng
Thánh chiến đích thực
là cố gắng hết sức
để củng cố và sống với
những phẩm chất Chúa yêu quý:
trung thực, đáng tin cậy,
lòng cảm thông, nhân từ,
sự tôn trọng,
thật lòng.
giá trị con người mà chúng ta thường chia sẻ
Tôi sinh ra ở Bangladesh
nhưng hầu như sinh sống
và học tập ở Anh
cha tôi là một giảng viên
và
chúng tôi đến Anh
vì công việc của ông ấy.
Năm 1971, chúng tôi trở về Bangladesh
và mọi thứ đã thay đổi.
Cuộc đấu tranh giành tự do
tác động đến chúng tôi rất khủng khiếp.
các gia đình, những người hàng xóm
trở nên thù địch nhau.
Tôi chứng kiến cuộc chiến,
đời sống cực khổ
của gia đình tôi
khi mới 12 tuổi,
22 cái chết thảm khốc của người thân tôi
và cả tội giết người của em trai tôi
Tôi chứng kiến những đoàn quân
giết động vật bên đường để ăn,
nạn đói bao trùm lấy tôi,
hỗn loạn, bạo lực man rợ --
bạo lực phi nghĩa.
Tôi từng là một chàng trai
một thiếu niên, với nhiều hoài bão.
Tôi muốn được học tập,
nhưng tôi đã không thể đến trường
trong suốt 4 năm.
Sau cuộc chiến dành độc lập
cha tôi bị bắt vào tù
trong 2 năm rưỡi
và tôi đã từng đến trại giam
mỗi tuần để thăm ông ấy,
và phải tự học ở nhà.
Cha tôi được thả tự do vào năm 1973
và ông bỏ sang Anh như một người tị nạn
và chúng tôi cũng sớm theo ông.
Lúc đó tôi mới 17.
Những năm tháng đấu tranh đã cho tôi
một nhận thức sắc bén về mọi tội ác
và bất công trên thế giới.
Và tôi đã có một khát vọng cao cả --
rất mãnh liệt và cao cả --
để sửa chữa những sai lầm ấy
và giúp đỡ những nạn nhân của sự áp bức.
Trong thời gian học cao đẳng ở Anh,
tôi đã tìm đến những người đã chỉ cho tôi
con đường để thực hiện khát vọng ấy
và giúp đồng bào tôi vượt qua.
Và tôi thay đổi tư tưởng --
đủ để chấp nhận bạo lực chính nghĩa
thậm chí cả một đức tin trong một số tình huống.
Vậy là tôi dính vào
Chiến tranh Hồi giáo ở Afghanistan
Tôi muốn bảo vệ cộng đồng người Hồi giáo
ở Afgan chống lại quân Xo-viet
Và tôi cho rằng đây mới là Thánh chiến:
là nghĩa vụ cao cả,
sẽ được Chúa ban phước lành.
Tôi trở thành người thuyết pháp
Tôi từng là một trong những kẻ
tiên phong trong Chiến tranh Hồi giáo ở Anh.
tôi đi tuyển mộ,
đi gây quỹ, huấn luyện
Tôi biến Thánh chiến đích thực
thành những thứ bẩn thỉu
khi phát biểu với vai trò
những kẻ Hồi giáo phát xít --
những kẻ lợi dụng lý tưởng của Thánh chiến
để biện minh cho ham muốn về sức mạnh,
quyền lực, và bá chủ thế giới:
ham muốn bẩn thỉu ấy
vẫn tồn tại dến ngày nay
bới những nhóm Hồi giáo phát xít
như al-Qaeda, Tổ chức Hồi giáo tự xưng,
v.v
Suốt 15 năm hoạt động,
tôi đã chiến đấu ở Kashmir và Burma
trong một thời gian ngắn
ngoài Afganistan ra.
Mục tiêu của chúng tôi là đánh đuổi
những kẻ xâm lăng
mang hàng cứu trợ
tới những nạn nhân bị áp bức
và tất nhiên là
xây dựng một nhà nước Hồi giáo,
một danh hiệu Quốc vương Hồi giáo
theo Luật thánh.
Và tôi thực hiện một cách công khai.
Mà không vi phạm bất kì luật pháp nào.
Tôi đã rất tự hào và hãnh diện khi là người Anh --
Tôi vẫn là tôi.
Và tôi không để lòng thù dịch chống lại chúng, đất nước tôi,
cũng không thù hằn với
những công dân không theo đạo Hồi,
và bây giờ tôi vẫn như vậy
Trong một chiến trường ở Afghanistan,
một vài người đàn ông Anh và tôi
đã thề độc với nhau
trước một cậu bé người Afghan,
tên Abdullah,
một cậu bé ngây thơ, dễ thương
và luôn luôn nở nụ cười.
Cậu bé rất nghèo
Và nhiều cậu bé như vậy
làm những việc vặt ở trại tập trung.
Thằng bé khá hạnh phúc,
nhưng tôi biết chắc rằng --
cha mẹ cậu bé rất nhớ nó.
Và họ luôn hy vọng cậu bé sẽ có
một tương lai tốt hơn.
Một người đàn ông
trở nên bất lực vô cùng vì chiến tranh,
dường như khoảng thời gian chịu đựng ấy
càng khiến anh ta đau đớn.
Vào một ngày, tôi thu hồi một
quả đạn pháo chưa nổ ở một chiến hào,
và tôi phải đặt nó trong
một phòng thí nghiệm tạm bợ
Tôi đã bỏ ra ngoài uống rượu,
vì một cuộc tranh cãi nhỏ nhặt --
luôn luôn là chuyện nhỏ nhặt
Vài giờ sau tôi trở về,
và phát hiện anh ta đã chết
Anh ấy cố gắng lấy
số thuốc nổ từ quả pháo,
Nó đã phát nộ, cái chết của anh ta rất bi thảm,
các thiết bị bị thổi bay với khoảng cách
tương tự nhau đã chứng minh tôi vô tội.
Và rồi tôi bắt đầu tự hỏi.
Cái chết của anh ta là do đâu?
Tại sao tôi lại sống sót?
Tôi cứ thế mang nó trong lòng.
Tôi đã tìm ở Kashmir.
Tôi cũng đi tuyển mộ người Philipine
Bosnia và Chechnya
Nhưng những câu hỏi ấy ngày càng chồng chất.
Nhưng sau đó ở Burma,
Burma: là tên tiếng Anh của Myanmar
tôi đánh bại những chiến binh ở Rohingya,
hầu hết họ là thanh thiếu niên,
sinh ra và được nuôi dạy ở trong rừng,
mang theo súng máy
và súng bắn lựu.
Tôi đã gặp 2 đứa bé 13 tuổi
rất lễ phép và có giọng nói nhẹ nhàng.
Chúng nhìn lấy tôi,
cầu xin hãy đưa chúng đến Anh.
Chỉ đơn giản để được đến trường --
đó là ước mơ của bọn trẻ.
Gia đình tôi --
Con tôi tuổi cũng tầm như vậy --
có một ngôi nhà ở Anh
được đi học,
được sống an toàn.
Và tôi không thể không ngạc nhiên
khi...
bọn trẻ ấy mong muốn ước mơ ấy
nhiều đến dường nào
khi nói chuyện với những người khác.
Là nạn nhân của cuộc chiến:
2 cậu bé này,
phải ngủ màm trời chiếu đất
bị bóc lột tàn ác bởi thủ lĩnh của chúng,
phục vụ tham vọng cá nhân,
sức mạnh và quyền lực.
Tôi xớm được chứng kiến
những cậu bé như thế phải đi giết người
trong các cuộc đụng độ giữa các nhóm đối lập.
Và nó diễn ra ở khắp nơi...
Afghanistan, Kashmir, Burma,
Philipines, Chechnya;
Các tiểu lãnh chúa sử dụng các thanh niên
dễ tổn thương như một vũ khí giết chóc
dưới danh nghĩa "Thánh chiến".
Người Hồi đối đầu lẫn nhau.
Họ không bảo vệ nhau
để chống lại những kẻ xâm lược,
giải thoát họ khỏi ách áp bức.
Trẻ em bị lơi dụng,
bị nhẫn tâm áp bức,
chúng lao vào những cuộc đối đầu
vì 2 chữ " Thánh chiến"
mà tôi đã nói.
Và nó vẫn còn tiếp diễn đến tận hôm nay
Tôi nhận ra rằng cuộc chiến tranh Hồi giáo đẫm máu
mà tôi đã tham gia ở nước ngoài
rất khác biệt --
giống như việc đứng giữa một bức màn ngăn cách
và những thứ tôi cho đó là nghĩa vụ thiêng liêng
Tôi phải cân nhắc thật kĩ tất cả hoạt động của tôi
ngay tại Anh.
Tôi đảm nhận các buổi truyền giáo,
tuyển mộ, gây quỹ,
huấn luyện,
nhưng thứ quan trọng nhất, mang tính cực đoan --
đưa những thanh niên đến các trận chiến và chết.
đó là việc tôi đã từng làm --
chúng hoàn toàn sai trái.
Tôi đã lôi kéo họ vào cuộc chiến Hôi giáo
từ giữa những năm 80,
đầu tiên là ở Afghanistan,
Và thời điểm tôi chấm dứt
là năm 2000.
Tôi đã hoàn toàn mất phương hướng.
Tôi được mọi người ủng hộ,
tung hô,
thậm chí ca tụng về những việc đã làm
để xây dựng nên tên tuổi họ.
Nhưng trước khi tôi tính đến việc ra đi,
năm 2000, tôi từ bỏ toàn bộ,
15 năm lãng phí.
Điều gì khiến nó thất bại?
Chúng tôi quá bận để nói đến đạo đức,
và là nguyên nhân khiến chúng tôi mù quáng.
Và chúng tôi đã không tự trao cơ hội cho
bản thân để xây dựng phẩm chất đạo đức.
Chúng tôi tự nói bản thân, rằng
"ta chiến đấu vì áp bức",
nhưng chiến tranh luôn để lại những tổn thất.
Từ những cái chết, chúng tôi trở thành
công cụ,
đồng lõa trong việc gây ra những khổ đau
để dành lấy tư lợi từ những phần tử tàn bạo.
Vì vậy theo thời gian,
1 khoảng thời gian rất dài,,
tôi đã sáng mắt ra.
tôi bắt đầu dám
dám đối mặt với sự thật,
dám suy nghĩ,
dám đương đầu trước những câu hỏi khó khăn.
Tôi đã chạm tới tâm hồn mình.
Tôi đã rút ra được bài học gì?
Rằng những người đang chiến đấu
trong Hồi giáo cực đoan,
Rằng những kẻ bị lôi kéo bởi những kẻ cực đoan,
họ cũng là người như chúng ta.
Nhưng tôi tin những người như vậy vẫn có thể thay đổi.
Họ có thể giành lại trái tim mình
và chữa lành chúng
bằng cách lấp đầy nó bằng
lòng nhân đạo.
Chúng ta phớt lờ những thứ đang diễn ra,
Khi nhận ra chúng ta dễ dàng chấp nhận
điều nói ra mà không cân nhắc kĩ càng.
Và khi chúng ta bỏ qua những món quà và lợi ích
mà nhiều người trong chúng ta ấp ủ
ngay cả những khoảnh khoắc đơn giản
trong cuộc sống họ,
Tôi tham gia trận chiến vì cho rằng
đó là điều đúng đắn.
Nhưng bây giờ tôi bắt đầu đặt câu hỏi
làm thế nào để biết điều tôi đã biết.
Tôi không ngừng nói với những người khác
chấp nhận sự thật ấy,
nhưng tôi đã thất bại trong việc
giải thích những nghi ngờ sao cho phải lý.
Mọi người có thể thay đổi những cáo buộc
này từ những trải nghiệm của tôi,
từ hành trình của tôi,
thông qua việc nghĩ rộng hơn,
từ việc phản chiếu,
suy nghĩ kĩ càng, biết mình là ai.
Và tôi đã tìm ra được chúng,
Tôi đã chứng kiến những hiểu lầm và sự bất
công cho cộng đồng người Hồi giáo.
từ những xem xét đầy ngờ vực
trong tất cả những quyền lợi chúng tôi đòi hỏi,
những chân lý không thể khước bỏ,
những chân lý không thể chối cãi,
Những hiểu biết của tôi ngày càng sâu sắc hơn.
trong thế giới đầy rẫy sự thay đổi và
mâu thuẫn, tôi chứng kiến
những kẻ truyền giáo ngu ngốc,
chỉ những kẻ truyền giáo đó,
giống như tôi đã từng là,
không thấy được mâu thuẫn giữa huyền thoại
và viễn tưởng trong những quyền lợi
mà chúng đòi hỏi.
Vì vậy tôi hiểu rằng hiểu rõ con người
mình quan trong như thế nào,
nhận thức về chính trị
và sự cần thiết của việc hiểu sâu và rộng
về những lời cam kết và việc làm của chúng ta,
nó tác động đến người khác như thế nào
Vì vậy hôm nay tôi đến đây
để thỉnh cầu mọi người
đặc biệt những người tin tưởng
mạnh mẽ vào phong trào vũ trang Hồi giáo
hãy từ chối những quyền lợi độc đoán ấy;
buông bỏ tức giận, căm thù bạo lực;
học cách sửa sai
mà không phải cố gắng biện minh cho những
tội ác, bất công và việc làm vô nghĩa.
Thay vì tạo những thứ không mấy
đẹp đẽ và hữu ích
để ta sống lâu hơn.
Đây là cách để tiếp cận với thế giới,
cuộc đời của tôi
bằng tất cả tình yêu thương.
Học cách đi lên
hoặc vun đắp những hạt giống tốt
để thấy những điều tốt đẹp và niềm tin vào
mọi người và thế giới xung quanh
Bằng cách này, chúng ta có trách nhiệm hơn
với bản thân
với mọi người,
tới cộng đồng,
và với tôi, thánh Allah.
Đó là mới Thánh chiến --
Thánh chiến đích thực.
Cảm ơn mọi người.