Mùa hè vừa rồi tôi có về Ohio ăn cưới người nhà. và khi ở đó, có một buổi gặp gỡ khán giả của công chúa Anna và Elsa trong phim "Frozen", Không phải diễn viên lồng tiếng Anna và Elsa trong phim "Frozen", bởi vì đó không phải là một sự kiện được hãng Disney đồng ý, mà là do hai công ty chuyên làm các buổi tiệc công chúa tổ chức. Con bạn sắp 5 tuổi phải không? Họ sẽ đến và hát vài bài, rắc bụi tiên, bọn trẻ con thích lắm. Đương nhiên họ không thể bỏ lỡ cơ hội khi có một hiện tượng như Frozen. Thế là một cửa hàng đồ chơi của địa phương đã thuê họ, sáng thứ bảy bọn trẻ con tới, mua vài cái áo in hình nhân vật Disney, chụp ảnh cùng với các cô công chúa, chúng nó hạnh phúc lắm. Như có ông già Nô en vào mùa hè vậy. (Khán giả cười) Đứa cháu 3 tuổi rưỡi của tôi, Samantha, đang ở trong đám náo nhiệt nhất. Nó chẳng buồn bận tâm hai cô gái ký vào những tấm ảnh và sách màu là Nữ hoàng Tuyết và công chúa Ana một chữ N để tránh bị kiện vi phạm bản quyền. (Khán giả cười) Theo như cháu tôi và hơn 200 đứa trẻ ở bãi đỗ xe hôm đó, hai cô gái đó chính là Anna và Elsa trong phim "Frozen". Hôm đó là một buổi sáng thứ Bảy tháng Tám nóng như thiêu ở Ohio. Chúng tôi tới đó lúc 10 giờ, đúng giờ họ thông báo, nhưng số của chúng tôi thì đã tận những 59. Đến 11 giờ họ mới gọi tới số 21 đến 25, nên chúng tôi còn lâu mới đến lượt, nên chúng tôi còn lâu mới đến lượt, mà không có vẽ mặt miễn phí hay xăm giả nào chống lại được cái nóng chảy mỡ bên ngoài cửa hàng. (Khán giả cười) Đến 12 giờ, họ gọi đến chúng tôi "Xin mời số 56 đến 63" Khi chúng tôi bước vào, bên trong là một khung cảnh mà tôi chỉ biết diễn tả là như từ nước Nauy phun ra. (Khán giả cười) Hình bông tuyết bằng bìa phủ đầy sàn, nhũ lấp lánh ở khắp các mặt phẳng và cột băng thì khắp tường. Khi chúng tôi đứng xếp hàng, vì muốn cho cháu tôi được ngắm cảnh đẹp hơn cái lưng của bà mẹ số 58, tôi nhấc nó ngồi lên vai. Nó ngay lập tức bị dán mắt vào hai cô công chúa. Chúng tôi càng tiến lên phía trước, nó càng phấn khích hơn, cuối cùng khi chúng tôi đã ở trước vạch, cháu số 58 thì mở tấm poster cho hai cô công chúa ký tặng, tôi có thể cảm thấy sự phấn khích đang chạy trong người nó. Và nói thật là, lúc đó tôi cũng phấn khích phết đấy. (Khán giả cười) Hai cô gái Scan-đi-na-vi giả trông mê hoặc lắm. (Khán giả cười) Chúng tôi đã bước tới trước vạch, cô nhân viên đã phờ phạc quay sang cháu tôi và nói, "Chào con. Đến lượt con rồi đấy. Con có muốn xuống không, hay con ngồi trên vai bố để chụp ảnh nào?" (Khán giả cười) Tôi không biết nghĩ ra từ gì hay hơn, lúc đó, tôi đóng băng. (Khán giả cười) Thật ngạc nhiên, trong một khoảnh khắc bất ngờ, chúng tôi phải đối mặt với câu hỏi "Tôi nên là ai?" Tôi nên là một người bác, hay tôi nên là một nhà đấu tranh? Hàng triệu người đã xem video của tôi làm sao để thực hiện một cuộc trò chuyện khó khăn, và ngay lúc đó, tôi đang đối mặt với một cuộc trò chuyện như thế. Đồng thời, trong đời tôi không có gì quan trọng hơn bọn trẻ, vậy nên tôi ở trong một tình huống rất hay gặp, đó là bị giằng xé giữa hai bên, giữa hai lựa chọn bất khả thi. Tôi có nên là một nhà đấu tranh không? Tôi có nên nhấc cháu tôi khỏi vai và giải thích với cô nhân viên rằng tôi là cô cháu, chứ không phải bố cháu, và rằng cô nên cẩn thận hơn, đừng vội vã kết luận giới tính của một người thông qua kiểu tóc và việc người đó cho đứa trẻ ngồi lên vai. (Khán giả cười) Và nếu tôi làm thế, tôi sẽ bỏ lỡ khoảnh khắc hạnh phúc nhất tới giờ của cháu tôi. (Khán giả cười) Hay tôi nên là một người bác? Tôi có nên gạt câu nói đó sang một bên, chụp thật nhiều ảnh, và không phân tâm một giây phút nào khỏi niềm vui hoàn toàn của khoảnh khắc ấy. Và nếu tôi làm thế, tôi sẽ bước khỏi đó với nỗi xấu hổ dâng lên vì đã không đấu tranh cho bản thân mình, đặc biệt là trước mặt cháu tôi. Tôi nên làm thế nào đây? Điều gì là quan trọng hơn? Vai trò nào xứng đáng hơn? Tôi nên làm một người bác, hay nên làm một nhà đấu tranh? Mà tôi chỉ có một giây chẻ tư để quyết định thôi. Chúng ta vẫn được dạy rằng thế giới nơi chúng ta đang sống là một thế giới của sự phân cực liên tục và ngày càng gia tăng. Mọi thứ đều là trắng và đen, chúng tôi và bọn họ, đúng và sai. Không có cái gì ở giữa, không có màu xám, chỉ có sự phân cực. Sự phân cực là trạng thái mà trong đó hai ý kiến hay quan điểm trái ngược nhau hoàn toàn, một sự đối lập hoàn toàn. Bạn sẽ về phe nào? Bạn có chắc chắn và hoàn toàn không nghi ngờ phản đối chiến tranh, ủng hộ quyền phá thai, phản đối án tử hình, ủng hộ kiểm soát súng đạn, ủng hộ biên giới mở và ủng hộ công đoàn không? Hay là, bạn có tuyệt đối và kiên quyết ủng hộ chiến tranh, ủng hộ bảo vệ sự sống, ủng hộ án tử hình tin tưởng Luật sửa đổi thứ hai là chân lý, chống nhập cư và ủng hộ doanh nghiệp không? Hoặc là tất cả hoặc là không gì cả, bạn về phe chúng tôi hay chống lại chúng tôi. Đó là sự phân cực. Vấn đề của sự phân cực và chân lý tuyệt đối là nó loại trừ tính cá nhân của những trải nghiệm con người và điều đó làm cho nó mâu thuẫn với bản chất của con người. Nếu trong chúng ta cùng lúc có cả hai điều đối lập, nếu nơi chúng ta đang tồn tại không hẳn là thế giới của sự phân cực- thì chúng ta sẽ đi về hướng nào? Điều gì nằm ở đầu kia của phổ phân cực ấy? Tôi không cho rằng một trạng thái lý tưởng hài hoà là điều không thể đạt được. Tôi nghĩ đối lập với sự phân cực là sự lưỡng phân. Sự lưỡng phân là một trạng thái có hai phần, nhưng không phải ở vị trí đối lập hoàn toàn, mà ở trong sự tồn tại song song. Bạn nghĩ điều đó là không thể ư? Để tôi kể cho bạn nghe mấy người tôi quen: Tôi biết mấy người theo đạo Thiên Chúa ủng hộ quyền phá thai, mấy nhà nữ quyền đeo khăn trùm đầu, những cựu binh chống chiến tranh, và những người ủng hộ quyền sử dụng súng cho rằng tôi nên được kết hôn. Họ đều là những người tôi biết, họ là bạn bè và người thân của tôi, đó là phần lớn của xã hội, đó là bạn, đó là tôi. (Khán giả vỗ tay) Sự lưỡng phân là khả năng giữ cả hai điều đối lập. Nhưng câu hỏi đặt ra là: chúng ta có thể sở hữu sự lưỡng phân của riêng mình không? Chúng ta có thể tìm được dũng khí để giữ cả hai điều đối lập không? Tôi từng làm việc ở một nhà hàng trong thành phố, và trở thành bạn thân của cô dọn bàn. Lúc đó tôi làm bồi bàn và chúng tôi có quan hệ rất tốt, chúng tôi có một thời gian chơi rất thân, Tiếng Tây Ban Nha của cô ấy rất tốt bởi vì cô ấy là người Mexico. (Khán giả cười) Tôi định nói ngược lại cơ. Tiếng Anh của cô ấy còn hạn chế, nhưng tốt hơn tiếng Tây Ban Nha của tôi nhiều. (Khán giả cười) Nhưng chúng tôi hoà hợp vì những điểm chung, chứ không ngăn cách bởi những điểm khác biệt. Và chúng tôi rất thân thiết, mặc dù xuất thân từ những hoàn cảnh rất khác nhau. Cô ấy là người Mexico, cô ấy bỏ lại gia đình để đến đây để mang lại cho họ một cuộc sống tốt hơn ở quê nhà. Cô ấy là một tín đồ mộ đạo của Công giáo bảo thủ, một người tin vào các giá trị truyền thống của gia đình, tin vào vai trò truyền thống của đàn ông và phụ nữ. Còn tôi thì là, tôi. (Khán giả cười) Nhưng điều gắn kết chúng tôi đó là khi cô ấy hỏi về bạn gái tôi, khi cô ấy chia sẻ những tấm ảnh gia đình cô ấy ở quê nhà. Những điều đó đã mang chúng tôi lại với nhau. Một hôm, chúng tôi đang ở phía sau, đang cố tọng thức ăn càng nhanh càng tốt, quanh một chiếc bàn nhỏ trong một chốc vắng khách hiếm hoi, thì một anh chàng mới đến từ trong bếp đi tới- hoá ra đó là em họ của cô ấy - cậu ta ngồi xuống với vẻ yêng hùng và nam nhi nhất mà cơ thể tuổi hai mươi của cậu ta có thể ra vẻ. (Khán giả cười) Và cậu ta hỏi cô ấy, (tiếng Tây Ban Nha) "chị Ash có bạn trai chưa?" Cô ấy đáp, (tiếng Tây Ban Nha) "Không, chị ấy có bạn gái mà." Cậu ta hỏi lại, (tiếng Tây Ban Nha) "Bạn gái á?!?" Cô ấy đặt dĩa xuống, nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta và nói (tiếng Tây Ban Nha) "Ừ, chị ấy có bạn gái. Thế thôi." Nụ cười tự mãn của cậu ta nhanh chóng chuyển thành nụ cười lịch sự cậu ta vớ lấy đĩa của mình, bỏ đi và quay trở lại làm việc. Cô ấy không nhìn thẳng vào mắt tôi. Cô ấy cũng rời khỏi bàn, quay lại làm việc. đó là một cuộc trò chuyện chỉ kéo dài 10 giây, một sự tương tác thật ngắn. Trên giấy tờ, cô ấy có rất nhiều điểm chung với cậu ta: ngôn ngữ, văn hoá, quá khứ, gia đình, cộng đồng là sợi dây cứu sinh của cô ấy ở đây, nhưng chỉ lối nhân cách của cô ấy đã đè bẹp tất cả những thứ đó. Và một lát sau, họ đùa nhau bằng tiếng Tây Ban Nha trong bếp, chẳng có liên quan gì với tôi. Đó là sự lưỡng phân. Cô ấy không phải đặt một người đồng tính lên trên văn hoá của cô ấy. Cô ấy không phải đặt gia đình lên trên tình bạn của mình. Đó không phải là tình huống lựa chọn Chúa hay Ash. (Khán giả cười) (Khán giả vỗ tay) Nhân cách cá nhân của cô ấy bám rễ rất chắc đến nỗi cô ấy có đủ can đảm để giữ cả hai điều. Sư nguyên vẹn nhân cách của mình là trách nhiệm của mỗi người và chúng ta phải sẵn sàng để bảo vệ nó kể cả trong những tình huống không thoải mái. Là một người ủng hộ thì phải như vậy. và nếu bạn muốn trở thành một người ủng hộ, bạn phải ủng hộ một cách tích cực. Hãy luôn hỏi, và khi bạn thấy điều gì khó hiểu, hãy quan tâm một cách thật sự. Một người bạn của gia đình hàng mấy năm đã gọi bạn gái tôi là người yêu tôi. Thật à? Người yêu á? Nghe quá tình dục, quá giống phim cấp 3 đồng tính những năm 70. (Khán giả cười) Nhưng cô ấy đã cố gắng và cô ấy đã hỏi tôi. Cô ấy đã có thể gọi bạn gái tôi là bạn tôi, hoặc "bạn" tôi, hoặc "bạn đặc biệt" của tôi. (Khán giả cười) hoặc thậm chí tệ hơn, là chẳng hỏi gì cả. Tin tôi đi, chúng tôi muốn các bạn hỏi. Tôi thà để cô ấy gọi bạn gái tôi là người yêu tôi, còn hơn là không nói gì cả. Mọi người thường nói với tôi, "Ash ạ, mình không để ý đâu. Mình không để ý chuyện chủng tộc, hay tôn giáo, hay giới tính đâu. Những cái đó không thành vấn đề với mình. Mình không để ý đâu." Nhưng tôi cho rằng đối lập với sự ghê sợ đồng tính, sự phân biệt chủng tộc, và sự bài ngoại không phải là sự yêu thương, mà là sự thiếu quan tâm. Nếu bạn không để ý đến sự đồng tính của tôi, thì bạn không để ý đến tôi. Nếu bạn thấy việc tôi ngủ với ai không quan trọng, thì bạn sẽ không thể hình dung được cái cảm giác khi tôi nắm tay cô ấy bước dọc con đường vào đêm muộn, tiếp cận với người khác và phải quyết định liệu tôi nên tiếp tục nắm tay cô ấy, hay nên buông ra khi tất cả những gì tôi muốn chỉ là siết chặt tay cô ấy hơn. Và cảm giác chiến thắng nhỏ nhoi khi tôi vượt qua được nỗi sợ và không buông tay cô ấy. Và cảm giác đê hèn và thất vọng khủng khiếp khi tôi buông tay cô ấy. Nếu bạn không nhìn thấy sự đấu tranh ấy sự đấu tranh kỳ lạ đối với trải nghiệm con người của tôi bởi vì tôi đồng tính, thì bạn không nhìn thấy tôi. Nếu bạn muốn trở thành một người ủng hộ, tôi cần bạn phải nhìn thấy tôi. Là những cá nhân, là những người ủng hộ, là những con người. chúng ta cần phải có khả năng giữ cả hai điều: cả cái tốt và cái xấu, cái dễ và cái khó. Bạn không học cách giữ cả hai thứ chỉ từ những thứ dễ dãi mà cả từ những thứ khó khăn. Sẽ ra sao nếu sự lưỡng phân chỉ là bước đầu tiên? Sẽ ra sao nếu thông qua sự thương cảm, thấu hiểu và sự tương tác con người, chúng ta có thể học được cách giữ cả hai điều? Nếu có thể giữ được hai điều, chúng ta sẽ giữ được bốn điều, nếu giữ được bốn điều, chúng ta sẽ giữ được tám điều, nếu giữ được tám điều, chúng ta sẽ giữ được hàng trăm điều. Chúng ta là những cá thể phức tạp, những dòng xoáy của sự mâu thuẫn. Bây giờ bạn đã giữ rất nhiều điều một lúc rồi. Bạn phải làm gì để giữ thêm chỉ một vài điều nữa? Quay trở lại với Toledo, Ohio Tôi đang ở trước vạch dừng, với đứa cháu ở trên vai và cô nhân viên phờ phạc vừa gọi tôi là bố cháu. Bạn đã bao giờ bị nhận sai giới tính chưa? Thậm chí chưa phải thế. Bạn đã bao giờ bị gọi bằng một cái gì đó không đúng với bạn chưa? Tôi cảm thấy thế này: Tôi đang ở trong một cơn bão của những cảm xúc trái ngược. Tôi nổ tung trong nỗi tức giận trộn lẫn với nỗi xấu hổ. Tôi cảm thấy như cả cửa hàng đang nhìn tôi chằm chằm, và đồng thời tôi cảm thấy vô hình. Tôi muốn nổ tung một tràng thịnh nộ và tôi muốn chui xuống đất. Và trên tất cả, tôi muốn bỏ đi ngay với nỗi tức giận vì tôi đã mặc một chiếc áo phông ôm sát màu tím mà bình thường tôi chẳng bao giờ mặc để người ta nhìn thấy ngực tôi, để không ai nhận nhầm được. (Khán giả cười) Nhưng, cho dù tôi đã cố gắng hết sức để mọi người nhìn thấy giới tính của tôi, việc này vẫn xảy ra. Và tôi hy vọng với từng thớ thịt rằng không ai nghe thấy cô nhân viên đó - em gái tôi, bạn gái tôi, và tất nhiên cả cháu tôi. Tôi đã quen với việc người thân của tôi bị tổn thương nhưng tôi sẽ làm bất cứ điều gì để bảo vệ những người thân yêu khỏi tổn thương ấy. Nhưng rồi tôi nhấc cháu tôi khỏi vai, nó chạy đến bên Elsa và Anna - điều mà nó đã chờ quá lâu - thì tất cả những điều đó dường như tan biến mất. Tất cả chỉ còn lại nụ cười trên khuôn mặt nó. Và 30 giây mà chúng tôi đã phải chờ 2 tiếng rưỡi để tham dự đã sắp hết, (Khán giả cười) chúng tôi thu dọn đồ, tôi nhìn cô nhân viên một lần nữa, cô ấy cười hối lỗi và mấp máy miệng, "Tôi xin lỗi!" (Khán giả cười) Lòng nhân đạo, và sự sẵn sàng nhận lỗi của cô ấy khiến tôi nguôi giận ngay lập tức, và tôi nói với cô ấy: "Không sao đâu, thỉnh thoảng tôi vẫn bị thế. Cám ơn cô." Và tôi nhận ra, khoảnh khắc ấy, tôi không phải lựa chọn làm một người bác hay một nhà đấu tranh, tôi có thể làm cả hai Tôi có thể sống trong sự lưỡng phân và tôi có thể giữ cả hai điều đối lập. Khi tôi có thể giữ cả hai điều trong hoàn cảnh ấy, tôi có thể giữ thêm rất nhiều điều khác. Khi bạn gái tôi dắt cháu tôi ra cửa trước, tôi quay sang em gái tôi và hỏi: "Em thấy có đáng không?" Em gái tôi trả lời: "Chị còn hỏi sao? Chị có thấy mặt nó không? Chưa bao giờ nó vui như thế." (Khán giả cười) "Hai tiếng rưỡi bêu nắng cũng đáng, quyển sách màu đắt cắt cổ mà ở nhà có rồi cũng đáng." (Khán giả cười) "Chị bị gọi là bố cũng đáng." (Khán giả cười) Và lần đầu tiên trong đời tôi, tôi cảm thấy đáng khi chịu bị như thế. Cám ơn Boulder, chúc các bạn buổi tối vui vẻ. (Khán giả vỗ tay)