1 00:00:00,000 --> 00:00:02,000 Tôi là một người kể chuyện 2 00:00:02,000 --> 00:00:05,000 Và tôi muốn kể cho bạn nghe một vài câu chuyện của riêng tôi 3 00:00:05,000 --> 00:00:10,000 về cái mà tôi gọi là "Sự nguy hiểm của những câu chuyện phiến diện" 4 00:00:10,000 --> 00:00:14,000 Tôi lớn lên trong khuôn viên của một trường đại học ở miền Đông Nigeria. 5 00:00:14,000 --> 00:00:17,000 Mẹ tôi bảo rằng tôi bắt đầu đọc sách lúc hai tuổi, 6 00:00:17,000 --> 00:00:22,000 mặc dù tôi nghĩ bốn thì nghe có vẻ hợp lý hơn. 7 00:00:22,000 --> 00:00:24,000 Thế nên tôi biết đọc sớm. Và những cái tôi đọc 8 00:00:24,000 --> 00:00:27,000 là những cuốn sách cho thiếu nhi từ Anh và Mỹ. 9 00:00:27,000 --> 00:00:30,000 Tôi cũng là một người viết sớm. 10 00:00:30,000 --> 00:00:34,000 Và khoảng 7 tuổi, khi tôi bắt đầu viết 11 00:00:34,000 --> 00:00:36,000 những câu chuyện bằng bút chì với tranh minh họa bằng chí màu 12 00:00:36,000 --> 00:00:39,000 mà người mẹ tội nghiệp của tôi luôn bị ép đọc, 13 00:00:39,000 --> 00:00:43,000 Tôi viết lại chính xác những câu chuyện mà mình đang đọc. 14 00:00:43,000 --> 00:00:48,000 Tất cả những nhân vật của tôi đều là da trắng và mắt xanh 15 00:00:48,000 --> 00:00:50,000 Họ chơi với tuyết. 16 00:00:50,000 --> 00:00:52,000 Họ ăn táo. 17 00:00:52,000 --> 00:00:54,000 (Tiếng cười) 18 00:00:54,000 --> 00:00:56,000 Và họ nói nhiều về thời tiết 19 00:00:56,000 --> 00:00:58,000 Đẹp làm sao khi cuối cùng cũng có chút nắng. 20 00:00:58,000 --> 00:01:00,000 (Tiếng cười) 21 00:01:00,000 --> 00:01:03,000 Lúc đó, điều đó xảy ra mặc dù tôi sống tại Nigeria. 22 00:01:03,000 --> 00:01:07,000 Tôi chưa bao giờ rời Nigeria cả. 23 00:01:07,000 --> 00:01:10,000 Chúng tôi không có tuyết. Chúng tôi ăn xoài. 24 00:01:10,000 --> 00:01:12,000 Và chúng tôi cũng chẳng bao giờ nói về thời tiết, 25 00:01:12,000 --> 00:01:14,000 bởi vì chẳng cần phải làm như thế. 26 00:01:14,000 --> 00:01:17,000 Nhân vật của tôi uống nhiều bia gừng 27 00:01:17,000 --> 00:01:19,000 bởi vì những nhân vật trong những cuốn truyện Anh mà tôi đọc 28 00:01:19,000 --> 00:01:21,000 cũng uống bia gừng 29 00:01:21,000 --> 00:01:24,000 mà tôi cũng chẳng bận tâm tôi có biết bia gừng là gì không. 30 00:01:24,000 --> 00:01:25,000 (Tiếng cười) 31 00:01:25,000 --> 00:01:28,000 Và nhiều năm sau đó, I vẫn thèm muốn đến tột cùng 32 00:01:28,000 --> 00:01:30,000 được nếm xem thử bia gừng vị thế nào. 33 00:01:30,000 --> 00:01:32,000 Nhưng đó lại là một câu chuyện khác. 34 00:01:32,000 --> 00:01:34,000 Cái được phản ánh ở đây, tôi nghĩ, 35 00:01:34,000 --> 00:01:37,000 là chúng ta rất dễ bị tác động và chi phối khi chúng ta 36 00:01:37,000 --> 00:01:39,000 đối mặt với một câu chuyện, 37 00:01:39,000 --> 00:01:41,000 đặc biệt khi còn là những đứa trẻ con. 38 00:01:41,000 --> 00:01:43,000 Bởi tất cả những thứ tôi đọc đều là sách 39 00:01:43,000 --> 00:01:45,000 về những người ngoại quốc, 40 00:01:45,000 --> 00:01:47,000 tôi đã tin rằng trong sách, 41 00:01:47,000 --> 00:01:50,000 như thể trong chính bản chất của chúng, luôn phải có những người ngoại quôc, 42 00:01:50,000 --> 00:01:52,000 và phải viết về những thứ mà 43 00:01:52,000 --> 00:01:55,000 bản thân tôi không hề biết đến. 44 00:01:55,000 --> 00:01:59,000 Lúc ấy, nhiều điều thay đổi khi tôi phát hiện ra những cuốn sách về Châu Phi. 45 00:01:59,000 --> 00:02:01,000 Không có sẵn nhiều sách như vậy. Và chúng cũng không phải 46 00:02:01,000 --> 00:02:03,000 dễ mà tìm được như những cuốn sách ngoại kia. 47 00:02:03,000 --> 00:02:07,000 Nhưng nhờ những nhà văn như Chinua Achebe và Camara Laye 48 00:02:07,000 --> 00:02:09,000 tôi cảm nhận được sự thay đổi trong cảm quan của mình 49 00:02:09,000 --> 00:02:11,000 về văn học. 50 00:02:11,000 --> 00:02:13,000 Tôi nhận ra những người như tôi, 51 00:02:13,000 --> 00:02:15,000 những người con gái với nước da màu sô-cô-la, 52 00:02:15,000 --> 00:02:18,000 và mái tóc xoăn không thể thắt kiểu đuôi ngựa, 53 00:02:18,000 --> 00:02:20,000 cũng có thể sống trong văn học. 54 00:02:20,000 --> 00:02:24,000 Tôi bắt đầu viết về những thứ mà tôi thực sự biết đến. 55 00:02:24,000 --> 00:02:28,000 Bất giờ, tôi yêu những quyển sách từ Anh và Mỹ mà tôi đã đọc. 56 00:02:28,000 --> 00:02:32,000 Chúng khơi gợi trí tưởng tượng. Chúng mở ra những thế giới mới cho tôi. 57 00:02:32,000 --> 00:02:34,000 Nhưng một hậu quả không ngờ đến 58 00:02:34,000 --> 00:02:36,000 chính là tôi không hề biết những người như tôi 59 00:02:36,000 --> 00:02:38,000 có thể tồn tại trong văn học. 60 00:02:38,000 --> 00:02:42,000 Vì vậy, việc khám phá ra những nhà văn châu Phi đã cho tôi một cái ơn: 61 00:02:42,000 --> 00:02:45,000 Nó đã giúp tôi tránh khỏi câu chuyện phiến diện 62 00:02:45,000 --> 00:02:47,000 về những cuốn sách. 63 00:02:47,000 --> 00:02:50,000 Tôi đến từ một gia đình bình thường, trung lưu ở Nigeria. 64 00:02:50,000 --> 00:02:52,000 Bố tôi là một giáo sư. 65 00:02:52,000 --> 00:02:55,000 Mẹ tôi là một nhà quản lý. 66 00:02:55,000 --> 00:02:58,000 Và như một chuyện bình thường, chúng tôi cũng có 67 00:02:58,000 --> 00:03:03,000 những người giúp việc đến từ những làng quê lân cận. 68 00:03:03,000 --> 00:03:07,000 Và vào năm tôi lên tám, nhà chúng tôi có một thằng bé giúp việc mới. 69 00:03:07,000 --> 00:03:09,000 Tên cậu ta là Fide. 70 00:03:09,000 --> 00:03:12,000 Điều duy nhất mẹ nói với tôi về cậu ta 71 00:03:12,000 --> 00:03:15,000 là nhà cậu ta nghèo lắm. 72 00:03:15,000 --> 00:03:17,000 Mẹ tôi cho nhà cậu ta khoai lang và gạo 73 00:03:17,000 --> 00:03:20,000 và quần áo cũ. 74 00:03:20,000 --> 00:03:22,000 Và khi tôi không ăn hết phần cơm tối của mình, mẹ tôi hay bảo 75 00:03:22,000 --> 00:03:27,000 "Ăn hết đi! Con không biết là những người như nhà của Fide không có gì để ăn sao? " 76 00:03:27,000 --> 00:03:31,000 Và tôi cảm thấy vô cùng thương tiếc cho gia đình của Fide. 77 00:03:31,000 --> 00:03:34,000 Và rồi một buổi sáng thứ 7, chúng tôi đến thăm làng của cậu ta. 78 00:03:34,000 --> 00:03:38,000 Và mẹ cậu đã cho tôi thấy một cái rỗ trang trí hoa văn rất đẹp. 79 00:03:38,000 --> 00:03:41,000 được làm từ cây cọ nhuộm, mà anh trai cậu mới vừa làm. 80 00:03:41,000 --> 00:03:43,000 Tôi hoàn toàn sửng sốt. 81 00:03:43,000 --> 00:03:46,000 Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng một ai đó trong gia đình cậu 82 00:03:46,000 --> 00:03:49,000 có thể thực sự làm ra một cái gì đó. 83 00:03:49,000 --> 00:03:52,000 Tất cả những gì tôi nghe về họ là họ nghèo lắm, 84 00:03:52,000 --> 00:03:54,000 và tôi hoàn toàn không thể nhận ra ở họ 85 00:03:54,000 --> 00:03:57,000 một cái gì khác ngoài cái nghèo. 86 00:03:57,000 --> 00:04:01,000 Câu chuyện phiến diện của tôi về họ chính là cái nghèo. 87 00:04:01,000 --> 00:04:03,000 Nhiều năm sau, tôi vẫn ngẫm nghĩ điều đó khi tôi rời khỏi Nigeria 88 00:04:03,000 --> 00:04:06,000 để học đại học ở Mỹ. 89 00:04:06,000 --> 00:04:08,000 Tôi đã 19 tuổi lúc đó. 90 00:04:08,000 --> 00:04:12,000 Bạn cùng phòng của tôi hoàn toàn sốc khi gặp tôi. 91 00:04:12,000 --> 00:04:15,000 Cô ấy hỏi tôi học tiếng Anh ở đâu mà có thể nói lưu loát như vậy, 92 00:04:15,000 --> 00:04:17,000 và tỏ ra bối rối khi tôi nói rằng Nigeria 93 00:04:17,000 --> 00:04:22,000 là một nước nói tiếng Anh. 94 00:04:22,000 --> 00:04:26,000 Cô ấy ngỏ ý muốn nghe những gì mà cô ấy gọi là "âm nhạc bộ lạc" 95 00:04:26,000 --> 00:04:28,000 và sau đó thì rất thất vọng 96 00:04:28,000 --> 00:04:30,000 khi tôi mở nhạc Mariah Carey. 97 00:04:30,000 --> 00:04:33,000 (Tiếng cười) 98 00:04:33,000 --> 00:04:35,000 Cô ấy nghĩ rằng tôi không biết 99 00:04:35,000 --> 00:04:38,000 dùng bếp. 100 00:04:38,000 --> 00:04:40,000 Cái đáng nói chính là : cô ấy đã cảm thấy thương hại tôi 101 00:04:40,000 --> 00:04:42,000 thậm chí trước khi cô ấy gặp tôi. 102 00:04:42,000 --> 00:04:46,000 Cách đối xử mặc định mà cô ấy dành cho tôi - một người châu Phi, 103 00:04:46,000 --> 00:04:50,000 có thể nói là một sự kẻ cả, có ý tốt, và đầy lòng thương tiếc. 104 00:04:50,000 --> 00:04:53,000 Cô ấy có một câu chuyện phiến diện về châu Phi. 105 00:04:53,000 --> 00:04:56,000 Một câu chuyện chỉ kể về thảm họa. 106 00:04:56,000 --> 00:04:58,000 Trong cái câu chuyện ấy, không có chỗ 107 00:04:58,000 --> 00:05:02,000 cho những người châu Phi giống cô ấy, ở bất kì điểm nào. 108 00:05:02,000 --> 00:05:05,000 Không có chỗ cho những cảm xúc phức tạp hơn là lòng thương hại. 109 00:05:05,000 --> 00:05:09,000 Không có chỗ cho sự kết giao như những con người bình đẳng. 110 00:05:09,000 --> 00:05:11,000 Tôi phải nói rằng trước khi tôi đến Mỹ, tôi không hề nghĩ mình 111 00:05:11,000 --> 00:05:14,000 là một người châu Phi. 112 00:05:14,000 --> 00:05:17,000 Nhưng ở Mỹ, hễ Châu Phi được nhắc đến, người ta lại nhìn về tôi. 113 00:05:17,000 --> 00:05:21,000 Mà không hề biết rằng có những nói như Namibia tôi chẳng hề biết. 114 00:05:21,000 --> 00:05:23,000 Nhưng tôi thực sự đón nhận bản sắc mới này. 115 00:05:23,000 --> 00:05:26,000 Giờ đây, tôi có thể thừa nhận rằng mình là một người châu Phi. 116 00:05:26,000 --> 00:05:28,000 Mặc dù tôi vẫn thấy hơi bực mình khi 117 00:05:28,000 --> 00:05:30,000 Châu Phi được nhắc đến như một đất nước. 118 00:05:30,000 --> 00:05:34,000 Một chuyện xảy ra gần đây nhất, không có nó thì chuyến bay của tôi 119 00:05:34,000 --> 00:05:36,000 từ Lagos cách đây 2 ngày sẽ thật tuyệt vời, đó là khi 120 00:05:36,000 --> 00:05:38,000 có một lời thông báo trên chuyến bay Virgin 121 00:05:38,000 --> 00:05:43,000 về công tác từ thiện ở "Ấn Độ, Châu Phi và các nước khác". 122 00:05:43,000 --> 00:05:44,000 (Tiếng cười). 123 00:05:44,000 --> 00:05:48,000 Vì vậy sau vài năm ở Mỹ, tôi - một người Châu Phi 124 00:05:48,000 --> 00:05:52,000 thấy thông cảm cho cách cư xử của bạn cùng phòng với tôi. 125 00:05:52,000 --> 00:05:55,000 Nếu tôi không lớn lên ở Nigeria, và nếu tất cả những gì tôi biết về Châu Phi 126 00:05:55,000 --> 00:05:57,000 đều bắt nguồn từ những hình ảnh quen thuộc, 127 00:05:57,000 --> 00:06:00,000 tôi cũng sẽ nghĩ đến Châu Phi như một nơi của 128 00:06:00,000 --> 00:06:04,000 những cảnh đẹp, những con vật xinh xắn, 129 00:06:04,000 --> 00:06:06,000 những con người khó hiểu 130 00:06:06,000 --> 00:06:09,000 cứ chém giết nhau một cách vô nghĩa, chết vì cái nghèo và vì AIDS. 131 00:06:09,000 --> 00:06:12,000 không thể cất lên tiếng nói của chính mình, 132 00:06:12,000 --> 00:06:14,000 và luôn ngồi chờ 133 00:06:14,000 --> 00:06:17,000 một người da trắng tốt bụng đến cứu vớt. 134 00:06:17,000 --> 00:06:19,000 Tôi cũng sẽ nhìn người Châu Phi theo cái cách mà tôi 135 00:06:19,000 --> 00:06:23,000 đã nhìn gia đình của Fide khi tôi còn nhỏ. 136 00:06:23,000 --> 00:06:27,000 Tôi nghĩ câu chuyện phiến diện về Châu Phi nói cho cùng thì bắt nguồn từ văn học Phương Tây. 137 00:06:27,000 --> 00:06:29,000 Đây là một trích dẫn từ 138 00:06:29,000 --> 00:06:32,000 một tác phẩm của một Thương nhân từ Luân Đôn tên là John Locke, 139 00:06:32,000 --> 00:06:35,000 người đã đi tàu đến Tây Phi năm 1561 140 00:06:35,000 --> 00:06:40,000 và đã giữ lại những ghi chép đấy ấn tượng về chuyến đi này. 141 00:06:40,000 --> 00:06:42,000 Sau khi gọi người Châu Phi da đen 142 00:06:42,000 --> 00:06:44,000 là "những con quái vật không có nhà," 143 00:06:44,000 --> 00:06:48,000 ông ấy viết "Chúng nó cũng là những kẻ không đầu, 144 00:06:48,000 --> 00:06:53,000 mọc miệng và hai mắt từ ngực." 145 00:06:53,000 --> 00:06:55,000 Bây giờ, mỗi lần đọc lại, tôi vẫn thấy buồn cười. 146 00:06:55,000 --> 00:06:59,000 Và bất kì ai cũng phải thán phục sức tưởng tượng của John Locke. 147 00:06:59,000 --> 00:07:01,000 Nhưng cái đáng nói về tác phẩm của ông là 148 00:07:01,000 --> 00:07:03,000 nó đã đánh dấu sự bắt đầu 149 00:07:03,000 --> 00:07:06,000 của một cách thức kể chuyện về Châu Phi ở Phương Tây 150 00:07:06,000 --> 00:07:09,000 Một cái cách nói về Châu Phi hạ Sahara như một nơi đầy những tiêu cực 151 00:07:09,000 --> 00:07:11,000 đầy xung đột và tăm tối, 152 00:07:11,000 --> 00:07:15,000 đầy những con người mà, trong ngôn từ của nhà thơ tài ba, 153 00:07:15,000 --> 00:07:17,000 Rudyard Kipling, 154 00:07:17,000 --> 00:07:20,000 là những kẻ "nửa người, nửa quỷ." 155 00:07:20,000 --> 00:07:23,000 Và vì thế, tôi nhận ra rằng người bạn cùng phòng từ Mỹ 156 00:07:23,000 --> 00:07:25,000 chắc hẳn suốt cuộc đời của cô ấy 157 00:07:25,000 --> 00:07:27,000 được thấy và nghe nhiều dị bản 158 00:07:27,000 --> 00:07:29,000 của chỉ một câu chuyện phiến diện ấy, 159 00:07:29,000 --> 00:07:31,000 như một thầy giáo 160 00:07:31,000 --> 00:07:36,000 có một lần đã bảo tôi rằng tiểu thuyết của tôi không ra "chất Châu Phi" 161 00:07:36,000 --> 00:07:38,000 Bấy giờ, tôi hoàn toàn đồng ý là có rất nhiều điều 162 00:07:38,000 --> 00:07:40,000 không ổn trong cuốn tiểu thuyết, 163 00:07:40,000 --> 00:07:44,000 và đúng là nó trục trặc ở một số chỗ. 164 00:07:44,000 --> 00:07:46,000 Nhưng tôi hoàn toàn không hề tưởng tượng là nó lại không thể 165 00:07:46,000 --> 00:07:49,000 đạt được cái gọi là Chất Châu Phi. 166 00:07:49,000 --> 00:07:51,000 Thật ra là tôi cũng chẳng biết 167 00:07:51,000 --> 00:07:54,000 cái Chất Châu Phi ấy là gì 168 00:07:54,000 --> 00:07:56,000 Thầy nói với tôi rằng nhân vật của tôi 169 00:07:56,000 --> 00:07:58,000 quá sức giống thầy - 170 00:07:58,000 --> 00:08:00,000 một người đàn ông trí thức thuộc tầng lớp trung lưu. 171 00:08:00,000 --> 00:08:02,000 Những nhân vật trong truyện biết lái xe. 172 00:08:02,000 --> 00:08:05,000 Họ không chết đói. 173 00:08:05,000 --> 00:08:09,000 VÌ thế nên họ không phải là những người Châu Phi thực thụ. 174 00:08:09,000 --> 00:08:12,000 Nhưng tôi cũng phải nói thêm chút xít là tôi cũng cảm thấy mình đáng trách 175 00:08:12,000 --> 00:08:15,000 khi nói đến những Câu chuyện phiến diện. 176 00:08:15,000 --> 00:08:19,000 Vài năm trước, tôi có từ Mỹ sang Mê-hi-cô chơi. 177 00:08:19,000 --> 00:08:21,000 Chính trường ở Mỹ lúc đó vô cùng căng thẳng. 178 00:08:21,000 --> 00:08:25,000 Và đã có nhiều cuộc tranh luận về vấn đề nhập cư. 179 00:08:25,000 --> 00:08:27,000 Và, như người Mỹ thường hay nghĩ, 180 00:08:27,000 --> 00:08:30,000 đặc tính di cư chỉ có ở người Mê-hi-cô. 181 00:08:30,000 --> 00:08:32,000 Có vô số những câu chuyện về người Mê-hi-cô 182 00:08:32,000 --> 00:08:34,000 những con người 183 00:08:34,000 --> 00:08:36,000 lừa đảo các dịch vụ y tế, 184 00:08:36,000 --> 00:08:38,000 trốn chui trốn lũi ngang dọc biên giới, 185 00:08:38,000 --> 00:08:42,000 để rồi bị bắt ngay tại đó, kiểu vậy. 186 00:08:42,000 --> 00:08:46,000 Tôi vẫn nhớ ngày đầu tiên ở Guadalajara, lúc dạo bộ, 187 00:08:46,000 --> 00:08:48,000 tôi nhìn thấy người ta đi làm, 188 00:08:48,000 --> 00:08:50,000 cuộn bánh ngô ở chợ, 189 00:08:50,000 --> 00:08:53,000 hút thuốc, cười đùa. 190 00:08:53,000 --> 00:08:56,000 Tôi nhờ cái cảm giác ban đầu đầy bất ngờ 191 00:08:56,000 --> 00:08:59,000 Và rồi lòng tôi tràn đầy sự xấu hổ. 192 00:08:59,000 --> 00:09:02,000 Tôi nhận ra tôi bị ảnh hưởng nặng nề 193 00:09:02,000 --> 00:09:04,000 bởi truyền thông trong cách nhìn nhận người Mê-hi-co 194 00:09:04,000 --> 00:09:06,000 với tôi, họ đã trở thành 195 00:09:06,000 --> 00:09:09,000 những kẻ nhập cư đáng khinh bỉ. 196 00:09:09,000 --> 00:09:11,000 Tôi đã tin vào một câu chuyện phiến diện như vậy về người Mê-hi-cô 197 00:09:11,000 --> 00:09:14,000 và tôi cảm thấy không thể xấu hổ hơn nữa vì chính bản thân mình. 198 00:09:14,000 --> 00:09:16,000 Và đó chính là cái cách một câu chuyện phiến diện được sinh ra, 199 00:09:16,000 --> 00:09:19,000 kể về cả một dân tộc chỉ ở một nét đó, 200 00:09:19,000 --> 00:09:21,000 chỉ một nét duy nhất, 201 00:09:21,000 --> 00:09:23,000 kể đi kể lại. 202 00:09:23,000 --> 00:09:26,000 và rồi tất cả về họ chỉ được xem có chừng đó. 203 00:09:26,000 --> 00:09:28,000 Khi nói về câu chuyện phiến diện, 204 00:09:28,000 --> 00:09:31,000 không thể không nhắc đến quyền lực. 205 00:09:31,000 --> 00:09:33,000 Có một từ trong tiếng Igbo 206 00:09:33,000 --> 00:09:35,000 mà tôi luôn nghĩ đến mỗi khi nói đến 207 00:09:35,000 --> 00:09:38,000 quyền lực trên thế giời này, đó là từ "nkali". 208 00:09:38,000 --> 00:09:40,000 Đó là một danh từ, dịch thoáng ra có nghĩa là 209 00:09:40,000 --> 00:09:43,000 "đứng trên một ai đó". 210 00:09:43,000 --> 00:09:46,000 Cũng giống như kinh tế và chính trường, 211 00:09:46,000 --> 00:09:48,000 những câu chuyện cũng được quyết định 212 00:09:48,000 --> 00:09:51,000 bởi nguyên tắc nkali. 213 00:09:51,000 --> 00:09:53,000 Những câu chuyện được kể ra làm sao, ai kể 214 00:09:53,000 --> 00:09:56,000 kể vào lúc nào, bao nhiêu câu chuyện được kể, 215 00:09:56,000 --> 00:10:00,000 hoàn toàn tùy thuộc vào quyền lực. 216 00:10:00,000 --> 00:10:03,000 Quyền lực không chỉ là khả năng kể một câu chuyện về một ai đó, 217 00:10:03,000 --> 00:10:07,000 mà còn là khả năng biến nó thành câu chuyện mặc định về một ai đó. 218 00:10:07,000 --> 00:10:09,000 Nhà thơ Palestine Mourid Barghouti viết 219 00:10:09,000 --> 00:10:12,000 nếu bạn muốn phỉ báng một dân tộc, 220 00:10:12,000 --> 00:10:15,000 cách đơn giản nhất là hãy kể một câu chuyện về họ, 221 00:10:15,000 --> 00:10:18,000 và bắt đầu với từ "Thứ hai là". 222 00:10:18,000 --> 00:10:22,000 Bắt đầu câu chuyện với cung tên của người Mỹ bản địa, 223 00:10:22,000 --> 00:10:25,000 chứ không phải việc người Anh đến Châu Mỹ, 224 00:10:25,000 --> 00:10:28,000 bạn sẽ có một câu chuyện hoàn toàn khác biệt. 225 00:10:28,000 --> 00:10:30,000 Bắt đầu câu chuyện bằng 226 00:10:30,000 --> 00:10:32,000 sự thất bại của người cầm quyền ở Châu Phi, 227 00:10:32,000 --> 00:10:36,000 chứ không phải sự đô hộ đè lên Châu phi, 228 00:10:36,000 --> 00:10:40,000 bạn cũng sẽ có một câu chuyện hoàn toàn khác biệt. 229 00:10:40,000 --> 00:10:42,000 Gần đây tôi có diễn thuyết ở một trường đại học 230 00:10:42,000 --> 00:10:44,000 có một học sinh nói với tôi rằng 231 00:10:44,000 --> 00:10:46,000 thật là xấu hổ 232 00:10:46,000 --> 00:10:49,000 khi tất cả đàn ông Nigeria là những kẻ chỉ biết đánh đập 233 00:10:49,000 --> 00:10:52,000 giống như nhân vật cha trong cuốn tiểu thuyết tôi viết. 234 00:10:52,000 --> 00:10:54,000 Tôi mới nói với cậu ta rằng tôi cũng từng đọc một cuốn sách 235 00:10:54,000 --> 00:10:56,000 tên là "Bệnh nhân tâm thần người Mỹ" -- 236 00:10:56,000 --> 00:10:58,000 (Tiếng cười) 237 00:10:58,000 --> 00:11:00,000 và cũng thật xấu hổ 238 00:11:00,000 --> 00:11:03,000 khi những thanh niên người Mỹ lại là những kẻ giết người hàng loạt. 239 00:11:03,000 --> 00:11:07,000 (Tiếng cười) 240 00:11:07,000 --> 00:11:13,000 (Tiếng vỗ tay) 241 00:11:13,000 --> 00:11:16,000 Bấy giờ, rõ ràng là tôi đang nói trong một tâm trạng hơi bực bội. 242 00:11:16,000 --> 00:11:18,000 (Tiếng cười) 243 00:11:18,000 --> 00:11:20,000 Tôi sẽ chẳng bao giờ nghĩ rằng 244 00:11:20,000 --> 00:11:22,000 chỉ vì tôi đọc một cuốn sách 245 00:11:22,000 --> 00:11:24,000 viết về một kẻ giết người hàng loạt, 246 00:11:24,000 --> 00:11:26,000 thì hắn ta sẽ trở thành hình tượng chung 247 00:11:26,000 --> 00:11:28,000 cho tất cả người Mỹ. 248 00:11:28,000 --> 00:11:31,000 Thực ra thì không phải là vì tôi là một người giỏi hơn bạn sinh viên kia, 249 00:11:31,000 --> 00:11:34,000 mà bởi vì sức ảnh hưởng lớn về kinh tế cũng như văn hóa của Mỹ, 250 00:11:34,000 --> 00:11:36,000 tôi được nghe nhiều câu chuyện về nước Mỹ. 251 00:11:36,000 --> 00:11:40,000 Tôi được đọc truyện của Tyler và Updike và Steinbeck và Gaitskill. 252 00:11:40,000 --> 00:11:43,000 Tôi không có một câu chuyện phiến diện về nước Mỹ. 253 00:11:43,000 --> 00:11:46,000 Vài năm trước, khi tôi được học là nhà văn 254 00:11:46,000 --> 00:11:50,000 phải có một tuổi thơ thật dữ dội 255 00:11:50,000 --> 00:11:52,000 để có thể thành công, 256 00:11:52,000 --> 00:11:54,000 tôi ngẫm nghĩ không biết làm sao mà tôi có thể sáng tác 257 00:11:54,000 --> 00:11:56,000 những thứ vô cùng tồi tệ mà cha mẹ tôi đã gây ra cho tôi. 258 00:11:56,000 --> 00:11:58,000 (Tiếng cười) 259 00:11:58,000 --> 00:12:02,000 Nhưng thật ra thì tôi có một tuổi thơ vô cùng hạnh phúc, 260 00:12:02,000 --> 00:12:05,000 đầy tiếng cười và tình yêu thương, trong một gia đình gắn bó khăn khít. 261 00:12:05,000 --> 00:12:09,000 Nhưng tôi cũng có những người ông chết trong trại tị nạn. 262 00:12:09,000 --> 00:12:13,000 Anh họ của tôi Polle chết vì không được chăm sóc y tế đàng hoàng. 263 00:12:13,000 --> 00:12:16,000 Một người bạn thân nhất của tôi, Okoloma, chết trong một tai nạn máy bay 264 00:12:16,000 --> 00:12:19,000 bởi vì xe cứu hỏa không chở đủ nước. 265 00:12:19,000 --> 00:12:22,000 Tôi lớn lên dưới nhà nước độc tài quân sự áp bức 266 00:12:22,000 --> 00:12:24,000 xem thường giáo dục, 267 00:12:24,000 --> 00:12:27,000 vì thế nên thỉnh thoảng bố mẹ tôi cũng không được trả lương. 268 00:12:27,000 --> 00:12:31,000 Và bởi vậy, khi còn nhỏ, tôi cũng chứng kiến mứt không còn trên bàn ăn, 269 00:12:31,000 --> 00:12:33,000 rồi đến bơ, 270 00:12:33,000 --> 00:12:36,000 rồi bánh mì cũng trở nên quá đắt đỏ, 271 00:12:36,000 --> 00:12:39,000 rồi sữa chỉ được bán giới hạn. 272 00:12:39,000 --> 00:12:42,000 Và trên hết, một nỗi sợ chính trị thường trực 273 00:12:42,000 --> 00:12:46,000 ám ảnh cuộc sống của chúng tôi. 274 00:12:46,000 --> 00:12:48,000 Tất cả những câu chuyện này làm nên tôi ngày hôm nay. 275 00:12:48,000 --> 00:12:52,000 Nhưng nếu bạn chỉ cứ chăm chăm vào những chuyện thị phi 276 00:12:52,000 --> 00:12:55,000 thì bạn sẽ thấy đời tôi thật xoàng, 277 00:12:55,000 --> 00:12:57,000 và bỏ qua nhiều câu chuyện khác 278 00:12:57,000 --> 00:12:59,000 mà đã làm nên cái tôi hôm nay. 279 00:12:59,000 --> 00:13:02,000 Những câu chuyện phiến diện tạo ra những khuôn mẫu. 280 00:13:02,000 --> 00:13:05,000 Và vấn đề với những khuôn mẫu 281 00:13:05,000 --> 00:13:07,000 không phải là chúng không đúng, 282 00:13:07,000 --> 00:13:09,000 mà là chúng không đầy đủ. 283 00:13:09,000 --> 00:13:13,000 Chúng khiến một câu chuyện bất kì thành một câu chuyện duy nhất. 284 00:13:13,000 --> 00:13:15,000 Hiển nhiên, Châu Phi là nơi đầy thàm họa, 285 00:13:15,000 --> 00:13:19,000 Có những thảm họa khủng khiếp như việc cưỡng bức hàng loạt kinh hãi ở Công-gô. 286 00:13:19,000 --> 00:13:21,000 và những vấn đề đáng buồn như việc 287 00:13:21,000 --> 00:13:26,000 có đến 5000 người cùng đăng kí một vị trí công việc tại Nigeria. 288 00:13:26,000 --> 00:13:29,000 Nhưng cũng có những câu chuyện khác không phải về thảm họa. 289 00:13:29,000 --> 00:13:33,000 Và việc kể những câu chuyện đó rất quan trọng, thật sự quan trọng. 290 00:13:33,000 --> 00:13:35,000 Tôi vẫn luôn cảm thấy chúng ta hoàn toàn không thể 291 00:13:35,000 --> 00:13:38,000 hiểu đúng được một vùng đất hay một con người 292 00:13:38,000 --> 00:13:42,000 nểu chúng ta không tìm hiểu tất cả những câu chuyện về vùng đất ấy, con người ấy. 293 00:13:42,000 --> 00:13:45,000 Hậu quả của một câu chuyện phiến diện 294 00:13:45,000 --> 00:13:48,000 đó là: nó lấy đi lòng tự trọng ở con người. 295 00:13:48,000 --> 00:13:52,000 Nó khiến chúng ta khó có thể nhận ra sự bình đẳng giữa người với người. 296 00:13:52,000 --> 00:13:55,000 Nó xoáy sâu vào sự khác biệt giữa chúng ta, 297 00:13:55,000 --> 00:13:57,000 hơn là sự tương đồng. 298 00:13:57,000 --> 00:13:59,000 Sẽ như thế nào nếu trước khi tôi đến Mê-hi-cô 299 00:13:59,000 --> 00:14:03,000 tôi đã theo dõi cuộc tranh luận về đề tài nhập cư từ cả hai phía, 300 00:14:03,000 --> 00:14:05,000 Mĩ và Mê-hi-cô? 301 00:14:05,000 --> 00:14:09,000 Sẽ như thế nào nếu mẹ nói với chúng tôi rằng nhà của Fide nghèo 302 00:14:09,000 --> 00:14:11,000 và rất chăm chỉ? 303 00:14:11,000 --> 00:14:13,000 Sẽ như thế nào nếu chúng tôi có một đài truyền hình Châu Phi 304 00:14:13,000 --> 00:14:17,000 phát sóng những câu chuyện khác nhau về Châu Phi đến toàn thế giới? 305 00:14:17,000 --> 00:14:19,000 Như nhà văn Nigeria Chinua Achebe vẫn hay gọi 306 00:14:19,000 --> 00:14:22,000 "sự cân bằng giữa những câu chuyện." 307 00:14:22,000 --> 00:14:25,000 Sẽ như thế nào nếu bạn cùng phòng của tôi biết đến Nhà xuất bản người Nigeria 308 00:14:25,000 --> 00:14:27,000 Mukta Bakaray, 309 00:14:27,000 --> 00:14:29,000 một người đàn ông đặc biệt bỏ việc ở ngân hàng 310 00:14:29,000 --> 00:14:32,000 để thực hiện giấc mơ của mình và khởi nghiệp với một trung tâm xuất bản? 311 00:14:32,000 --> 00:14:36,000 Bấy giờ, người ta hay nghĩ người Nigeria không đọc sách văn học. 312 00:14:36,000 --> 00:14:38,000 Ông không đồng ý. Ông thấy rằng 313 00:14:38,000 --> 00:14:40,000 ai cũng có thể đọc, và sẽ đọc 314 00:14:40,000 --> 00:14:44,000 nếu sách văn học có giá cả vừa phải và luôn có sẵn cho họ. 315 00:14:44,000 --> 00:14:47,000 Không lâu sau khi ông xuất bản cuốn tiểu thuyết đầu tiên của tôi 316 00:14:47,000 --> 00:14:50,000 tôi đã đến đài truyền hình ở Lagos để tham gia một cuộc phỏng vấn 317 00:14:50,000 --> 00:14:53,000 và một người phụ nữ làm nghề đưa tin ở đó đã đến gần tôi và nói 318 00:14:53,000 --> 00:14:56,000 "Tôi thích truyện của cô lắm. Nhưng tôi không thích cái kết. 319 00:14:56,000 --> 00:14:59,000 Bây giờ cô hãy viết thêm một cuốn nữa đi, chắc chắn là phải như vậy ..." 320 00:14:59,000 --> 00:15:02,000 "Tiếng cười" 321 00:15:02,000 --> 00:15:05,000 Và cô ấy tiếp tục bảo tôi phải viết cái gì trong tập tiếp theo. 322 00:15:05,000 --> 00:15:08,000 Lúc đó, tôi không chỉ sung sướng, mà còn rất cảm động. 323 00:15:08,000 --> 00:15:11,000 Đây là một người phụ nữ, cũng như bao người Nigeria dân dã bình thường, 324 00:15:11,000 --> 00:15:14,000 những người không được cho đọc sách. 325 00:15:14,000 --> 00:15:16,000 Cô ấy không chỉ đọc cuốn sách, mà còn giữ nó riêng cho mình, 326 00:15:16,000 --> 00:15:19,000 và cảm thấy phải nói cho tôi nghe 327 00:15:19,000 --> 00:15:21,000 cái gì nên viết trong tập sau. 328 00:15:21,000 --> 00:15:25,000 Và sẽ ra sao nếu bạn cùng phòng của tôi biết một người bạn tên là Fumi Onda, 329 00:15:25,000 --> 00:15:28,000 một người phụ nữa mạnh mẽ gây dựng một chương trình truyền hình tại Lagos, 330 00:15:28,000 --> 00:15:31,000 và quyết tâm kể lại những câu chuyện mà chính chúng tôi đang cố gắng quên đi? 331 00:15:31,000 --> 00:15:35,000 Sẽ ra sao nếu bạn cùng phòng của tôi được biết một ca phẩu thuật tim 332 00:15:35,000 --> 00:15:38,000 được tiến hành tại bệnh viện Lagos tuần trước? 333 00:15:38,000 --> 00:15:42,000 Sẽ ra sao nếu bạn ấy biết về âm nhạc đương đại ở Nigeria? 334 00:15:42,000 --> 00:15:45,000 Những con người tài năng hát tiếng Anh và tiếng bồi, 335 00:15:45,000 --> 00:15:47,000 và tiếng Igbo, Yoruba và cả Ijo, 336 00:15:47,000 --> 00:15:51,000 hòa quyện trong nét nhạc của Jay-Z hay Fela 337 00:15:51,000 --> 00:15:54,000 rồi Bob Marley hay thậm chí ông cha của họ. 338 00:15:54,000 --> 00:15:56,000 Sẽ ra sao nếu bạn của tôi biết về một nữ luật sư 339 00:15:56,000 --> 00:15:58,000 người gần đây có đến toàn án Nigeria 340 00:15:58,000 --> 00:16:00,000 để phản đối một điều luật kì cục 341 00:16:00,000 --> 00:16:03,000 yêu cầu người phụ nữ phải xin phép chồng 342 00:16:03,000 --> 00:16:06,000 trước khi làm lại hộ chiếu? 343 00:16:06,000 --> 00:16:09,000 Sẽ ra sao nếu bạn ấy biết về Nollywood, 344 00:16:09,000 --> 00:16:13,000 đầy những con người sáng tạo dựng nên những bộ phim dù không có những kĩ xảo hiện đại? 345 00:16:13,000 --> 00:16:15,000 Những bộ phim quá sức nổi tiếng 346 00:16:15,000 --> 00:16:17,000 có thể được xem như ví dụ tiêu biểu nhất 347 00:16:17,000 --> 00:16:20,000 cho những con người Nigeria dùng chính những thứ họ làm ra. 348 00:16:20,000 --> 00:16:23,000 Sẽ ra sao nếu bạn ấy biết về người bện tóc tài năng có đầy mơ ước 349 00:16:23,000 --> 00:16:27,000 vừa khởi nghiệp bằng việc bán các múi tóc nối? 350 00:16:27,000 --> 00:16:29,000 hay về hàng triệu những người Nigeria khác 351 00:16:29,000 --> 00:16:31,000 cũng khởi nghiệp và đôi lúc thất bại, 352 00:16:31,000 --> 00:16:35,000 nhưng vẫn ấp ủ ước mơ của mình? 353 00:16:35,000 --> 00:16:37,000 Mỗi lần về nhà, tôi lại đối mặt với 354 00:16:37,000 --> 00:16:40,000 những thứ luôn khiến người Nigeria chúng tôi chạnh lòng: 355 00:16:40,000 --> 00:16:43,000 cơ sở hạ tầng tồi tàn, chính phủ thối nát, 356 00:16:43,000 --> 00:16:46,000 Nhưng cũng chính nhờ tài năng và sự nhiệt huyết, những con người kia vẫn sống 357 00:16:46,000 --> 00:16:49,000 bất chấp chính quyền 358 00:16:49,000 --> 00:16:51,000 hơn là chịu đựng nó. 359 00:16:51,000 --> 00:16:54,000 Tôi mở một lớp dạy viết ở Lagos vào mỗi mùa hè. 360 00:16:54,000 --> 00:16:57,000 Và tôi hoàn toàn bị ấn tượng bởi rất nhiều người đăng kí tham gia, 361 00:16:57,000 --> 00:17:00,000 rất nhiều người háo hức học viết, 362 00:17:00,000 --> 00:17:02,000 học cách kể chuyện. 363 00:17:02,000 --> 00:17:05,000 Ông chủ xuất bạn truyện cho tôi và tôi cũng đã xây dựng một tổ chức phi lợi nhuận 364 00:17:05,000 --> 00:17:07,000 tên là Farafina Trust. 365 00:17:07,000 --> 00:17:10,000 Và chúng tôi luôn ao ước được xây dựng những thư viện mới 366 00:17:10,000 --> 00:17:12,000 và bảo trì những thư viện cũ, 367 00:17:12,000 --> 00:17:15,000 và phát sách đến các trường công 368 00:17:15,000 --> 00:17:17,000 không có một chút gì trong thư viện của họ, 369 00:17:17,000 --> 00:17:19,000 và cũng tổ chức rất rất nhiều lớp dạy 370 00:17:19,000 --> 00:17:21,000 đọc và viết, 371 00:17:21,000 --> 00:17:24,000 cho tất cả những ai mong muốn được kể những câu chuyện của chúng ta. 372 00:17:24,000 --> 00:17:26,000 Những câu chuyện rất quan trọng. 373 00:17:26,000 --> 00:17:28,000 Thật sự quan trọng. 374 00:17:28,000 --> 00:17:32,000 Có những câu chuyện được dùng để bôi nhọ và phỉ báng 375 00:17:32,000 --> 00:17:36,000 Nhưng cũng có nhưng câu chuyện để bồi đắp, để cảm hóa lòng người. 376 00:17:36,000 --> 00:17:39,000 Có những câu chuyện làm tổn thương lòng tự tôn của cả một dân tộc. 377 00:17:39,000 --> 00:17:44,000 Nhưng cũng có những câu chuyện chữa lành đi lòng tự tôn bị tổn thương ấy. 378 00:17:44,000 --> 00:17:46,000 Nhà văn người Mỹ Alice Walker viết thư gửi 379 00:17:46,000 --> 00:17:48,000 những người họ hàng miền nam 380 00:17:48,000 --> 00:17:50,000 đã dời đến phương bắc. 381 00:17:50,000 --> 00:17:52,000 Bà giới thiệu họ một cuốn sách 382 00:17:52,000 --> 00:17:55,000 về cuộc sống miền nam nơi họ đã bỏ lại đằng sau. 383 00:17:55,000 --> 00:17:59,000 "Họ ngồi quanh, tự minh đọc sách, 384 00:17:59,000 --> 00:18:05,000 hay lắng nghe tôi đọc, và sự bình yên chốn thiên đường như quay trở lại." 385 00:18:05,000 --> 00:18:08,000 Tôi muốn kết thúc bằng lời này: 386 00:18:08,000 --> 00:18:11,000 Khi chúng ta từ bỏ một câu chuyện phiến diện, 387 00:18:11,000 --> 00:18:14,000 khi chúng ta nhận ra rằng sẽ chẳng bao giờ có một câu chuyện phiến diện 388 00:18:14,000 --> 00:18:16,000 về một miền đất nào đi nữa, 389 00:18:16,000 --> 00:18:18,000 là khi chúng ta tìm lại chốn thiên đường. 390 00:18:18,000 --> 00:18:20,000 Cảm ơn. 391 00:18:20,000 --> 00:18:28,000 (Tiếng vỗ tay)