Hãy cho con gái bạn biết rằng suốt một năm qua, chúng ta thức dậy bên tách cà phê nhưng chợt phát hiện ra tràn ngập các mặt báo buổi sáng là những thi thể, những xác chết đầy máu của chị, vợ, và con chúng ta. Hãy kể cho đứa con bé bỏng của bạn khi cô bé hỏi, như điều mà cô bé nên làm, hãy cho cô bé biết mọi thứ đến quá trễ. Hãy thừa nhận, tự do chỉ là bản hợp đồng, ta không có quyền sở hữu nó. Vẫn còn những luật lệ áp đặt vào quyền riêng tư của ta, trong khi chúng cào xé vào quyền sống ít ỏi của ta, lấy nó đi mà chẳng quan tâm rằng chúng không được phép, không có một luật lệ nào với những kẻ áp bức. Chúng ta được huấn luyện để trốn tránh, để chờ đợi, để co mình lại và lẩn trốn để chờ đợi và chờ đợi nhiều hơn. Chúng ta bị ép phải im lặng. Nhưng hãy kể cho con gái bạn về thời kỳ chiến tranh, về một năm tang thương chẳng kém 20 năm trước, như trong hai thập niên trước, chúng ta lau nước mắt, phủ quanh những chiếc quan tài với quốc kỳ, giải cứu con tin bị giữ trong vũ trường, la om sòm trên đường phố, đặt những thi thể trên nền bê tông cạnh những đài tưởng niệm khóc lóc, ''Dĩ nhiên đây là chuyện của chúng ta,'' hát vang vì những người đã khuất. Trong năm nay, phụ nữ đã khóc. Họ đã khóc. Trong cùng năm ấy, chúng ta đã sẵn sàng. Năm mà chúng ta thôi ức chế và hành động trong sự giao phó đầy khích lệ cũng là năm mà chúng ta nhìn xuống những nòng súng, ca ngợi những con sếu trên bầu trời, cúi đầu và đánh trả, bắt gặp vàng trong bộ hijab, bị đe dọa giết, trở thành những con người yêu nước, rằng, ''Chúng ta 35 tuổi, đến lúc ổn định tìm bạn đời,'' vẽ đường cho những niềm vui ấu trĩ, không hề xấu hổ nhưng sợ sệt, tự gọi mình là những kẻ béo và điều đó dĩ nhiên có nghĩa là hoàn hảo. Năm nay, chúng ta là những người phụ nữ, không phải cô dâu hay món nữ trang, không phải phái yếu, chẳng phải sự khoan nhượng, mà là những người phụ nữ. Hãy dạy dỗ con cái của bạn. Nhắc chúng rằng một năm đã trôi qua dễ dàng hay tầm thường. Một số người trong chúng ta nói lần đầu rằng chúng ta là phụ nữ, nghiêm túc giữ lời thề về sự đoàn kết. Vài người làm trẻ con chán nhưng số khác thì không, và không ai trong chúng ta tự hỏi liệu điều này có làm ta thực tế hay phù hợp hay đúng đắn. Khi cô bé hỏi bạn về năm nay, con gái bạn, hay cháu bạn hay người thừa kế di sản của bạn, từ khi cô bé còn chập chững cho đến khi trưởng thành, cô bé vẫn hồ hởi tự hỏi, cho dù cô bé không thể giải thích về sự hy sinh của bạn cô bé sẽ vẫn giữ lấy lý tưởng của bạn, tò mò hỏi, ''Mẹ đã ở đâu? Mẹ có chiến đấu không? Mẹ có sợ hay đáng sợ không? Điều gì khiến mẹ hối tiếc? Thời ấy mẹ đã làm gì cho những người phụ nữ? Con đường mẹ đã tạo cho con, chỗ nào cần phá vỡ? Mẹ đã làm đủ chưa, và mẹ có ổn không? Và mẹ có phải là người hùng không? Cô bé sẽ hỏi những câu hỏi thật khó. Cô bé sẽ không quan tâm về hình cung lông mày của bạn, hay những mối bận tâm của bạn,. Cô bé sẽ không hỏi những thứ bạn nói. Con gái bạn, đứa bé bạn đã ẵm, muốn biết về hành trang, món quà, điều sau cùng bạn muốn gìn giữ? Khi họ đến cứu những nạn nhân trong đêm, bạn đã ngủ tiếp hay tỉnh dậy? Cái giá của việc thức giấc? Trong năm mà ta cho rằng thời gian đã hết, bạn làm gì với quyền sống của mình? Bạn có cười sự nghèo khổ không? Bạn nhìn ra xa hay nhìn thẳng vào ngọn lửa? Bạn có tận dụng khả năng của mình, hay coi chúng như món nợ? Bạn có bị lừa bởi những tính ngữ như ''thô bỉ'' hay ''ít hơn''? Bạn đã dạy bằng trái tim rộng mở hay bằng nắm đấm? Bạn đã ở đâu? Hãy kể sự thật cho cô bé. Lấy đó làm cuộc sống của bạn. Hãy nói, ''Con gái, mẹ đã đứng đó, trong thời khắc in sâu vào khuôn mặt mẹ, in sâu vào chính nó, trong ký ức của con." Hãy cho cô bé biết sự thật, cách bạn sống bất chấp những luồn lách. Hãy cho cô bé biết bạn đã dũng cảm, và sẽ luôn như vậy, trong sự khích lệ, kể cả khi bạn chỉ còn một mình. Hãy kể rằng cô bé được sinh ra giống như bạn, như cách mẹ bạn sinh ra, giống như các chị gái của bà, vào thời của các huyền thoại, luôn là vậy. Hãy kể rằng cô bé đã được sinh ra vừa đúng lúc, chỉ vừa đúng lúc để dẫn đầu. (Vỗ tay)