WEBVTT 00:00:01.357 --> 00:00:02.928 Trong suốt khoảng thời gian dài, 00:00:02.952 --> 00:00:06.086 có hai điều bí ẩn khiến tôi lo lắng. 00:00:06.689 --> 00:00:08.950 Tôi không hiểu được chúng 00:00:08.974 --> 00:00:11.877 và, thật ra, tôi khá e ngại để tìm hiểu chúng. 00:00:12.349 --> 00:00:15.896 Điều đầu tiên là, tôi đã 40 tuổi rồi, 00:00:15.920 --> 00:00:18.991 và trong suốt đời tôi, từ năm này tới năm khác, 00:00:19.015 --> 00:00:22.371 bệnh trầm cảm và lo lắng ngày càng trầm trọng 00:00:22.395 --> 00:00:25.085 ở Mỹ, ở Anh, 00:00:25.109 --> 00:00:26.863 và khắp các nước phương Tây. 00:00:27.173 --> 00:00:30.101 Tôi muốn biết tại sao. 00:00:31.108 --> 00:00:32.975 Tại sao điều này xảy ra với ta? 00:00:33.394 --> 00:00:36.036 Tại sao mỗi năm trôi qua, 00:00:36.060 --> 00:00:39.314 càng có nhiều người phải vật lộn chật vật qua ngày? 00:00:39.743 --> 00:00:43.300 Tôi muốn biết điều này vì một bí mật cá nhân. NOTE Paragraph 00:00:43.324 --> 00:00:44.713 Khi tôi là một thiếu niên, 00:00:44.737 --> 00:00:46.158 tôi đã đi gặp bác sĩ 00:00:46.182 --> 00:00:50.667 và nói rằng tôi có cảm giác, như một cơn đau đang giằng xé tôi. 00:00:51.237 --> 00:00:52.633 Tôi không thể kiểm soát nó. 00:00:52.657 --> 00:00:54.942 Tôi không thể hiểu tại sao nó lại xảy ra, 00:00:54.966 --> 00:00:57.021 tôi cảm thấy xấu hổ vì nó. 00:00:57.045 --> 00:00:58.641 Vị bác sĩ đã kể một câu chuyện 00:00:58.665 --> 00:01:00.678 mà giờ tôi mới hiểu đó là một ý định tốt 00:01:00.702 --> 00:01:02.308 nhưng được đơn giản hóa quá mức. 00:01:02.308 --> 00:01:03.586 Nhưng không hoàn toàn sai. 00:01:03.610 --> 00:01:06.402 Ông nói: "Chúng tôi biết tại sao mọi người thấy thế này. 00:01:06.402 --> 00:01:10.352 Vài người chỉ tự nhiên bị mất cân bằng hóa học trong đầu họ -- 00:01:10.352 --> 00:01:11.967 con rõ ràng là một trong số đó. 00:01:11.967 --> 00:01:14.111 Điều ta cần làm là kê cho con vài liều thuốc, 00:01:14.135 --> 00:01:16.499 và con sẽ trở lại bình thường." NOTE Paragraph 00:01:16.523 --> 00:01:18.933 Tôi đã uống loại thuốc tên là Paxil hay Seroxat, 00:01:18.957 --> 00:01:21.983 đó là một loại thuốc với nhiều tên khác nhau ở các nước. 00:01:22.007 --> 00:01:24.490 Và tôi cảm thấy khỏe hơn hẳn. 00:01:24.514 --> 00:01:25.925 Nhưng không lâu sau đó, 00:01:25.949 --> 00:01:27.944 cảm giác đau đớn bắt đầu quay lại. 00:01:27.944 --> 00:01:29.802 Vì thế tôi được kê liều cao hơn 00:01:29.826 --> 00:01:33.037 đến khi, sau 13 năm, tôi đã uống liều thuốc tối đa 00:01:33.061 --> 00:01:35.077 mà được phép uống. 00:01:35.402 --> 00:01:38.871 Và trong mười ba năm đó, gần như mọi lúc 00:01:38.895 --> 00:01:40.395 tôi phải chịu những cơn đau. 00:01:40.419 --> 00:01:43.395 Tôi bắt đầu tự hỏi bản thân: "Điều gì đang xảy ra ở đây? 00:01:43.419 --> 00:01:44.961 Bởi vì bạn đang làm mọi thứ 00:01:44.985 --> 00:01:48.125 theo như chỉ dẫn bởi câu truyện thống trị nền văn hóa này 00:01:48.149 --> 00:01:50.268 tại sao bạn vẫn thấy thế này?" NOTE Paragraph 00:01:50.292 --> 00:01:53.008 Để khám phá ra lý do của hai điều bí ẩn này, 00:01:53.008 --> 00:01:54.596 cho quyển sách tôi viết, 00:01:54.620 --> 00:01:57.129 tôi đành tham gia một chuyến đi quanh thế giới, 00:01:57.129 --> 00:01:58.372 tôi đã đi hơn 40,000 dặm. 00:01:58.372 --> 00:02:01.085 Tôi muốn nói chuyện với các chuyên gia hàng đầu thế giới 00:02:01.109 --> 00:02:03.276 về nguyên nhân của trầm cảm và lo lắng 00:02:03.300 --> 00:02:05.172 quan trọng hơn, là giải pháp cho chúng, 00:02:05.196 --> 00:02:07.820 và về những người đã trải qua trầm cảm và lo lắng 00:02:07.844 --> 00:02:09.956 và trở lại bình thường bằng mọi cách. 00:02:09.980 --> 00:02:11.466 Tôi đã học được rất nhiều thứ 00:02:11.490 --> 00:02:14.045 từ những người tuyệt vời tôi gặp. NOTE Paragraph 00:02:14.069 --> 00:02:17.045 Nhưng tôi nghĩ trọng tâm của những điều đó là, 00:02:17.069 --> 00:02:20.104 đến nay, ta có bằng chứng khoa học 00:02:20.128 --> 00:02:23.835 cho chín nguyên nhân khác nhau của trầm cảm và lo lắng. 00:02:23.859 --> 00:02:26.668 Hai trong số đó thật ra là từ cơ chế sinh học của ta. 00:02:26.692 --> 00:02:29.375 Các gen có thể khiến ta nhạy cảm hơn với các vấn đề, 00:02:29.399 --> 00:02:31.333 dù chúng không quyết định vận mệnh ta. 00:02:31.357 --> 00:02:34.968 Có những thay đổi của não xảy ra khi bạn bị trầm cảm 00:02:34.992 --> 00:02:36.690 khiến việc thoát ra khó khăn hơn. NOTE Paragraph 00:02:36.714 --> 00:02:38.896 Nhưng hầu hết các yếu tố được chứng minh 00:02:38.920 --> 00:02:40.761 gây ra trầm cảm và lo lắng 00:02:40.785 --> 00:02:42.550 không phải từ cơ chế sinh học của ta. 00:02:43.520 --> 00:02:45.734 Mà là những yếu tố trong cách sống của ta. 00:02:46.116 --> 00:02:47.607 Một khi bạn hiểu được nó, 00:02:47.631 --> 00:02:50.727 nó mở ra một loạt cách giải quyết khác nhau 00:02:50.751 --> 00:02:52.299 để áp dụng với con người 00:02:52.323 --> 00:02:55.260 song song với thuốc chống trầm cảm hóa học. NOTE Paragraph 00:02:55.284 --> 00:02:57.077 Ví dụ như, 00:02:57.101 --> 00:03:00.549 nếu bạn đơn độc, bạn có khả năng cao bị trầm cảm. 00:03:00.573 --> 00:03:03.684 Nếu, khi làm việc, bạn không kiểm soát được công việc, 00:03:03.708 --> 00:03:05.604 bạn chỉ biết làm những gì được yêu cầu, 00:03:05.628 --> 00:03:07.517 bạn có khả năng bị trầm cảm. 00:03:07.541 --> 00:03:10.025 Nếu bạn rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, 00:03:10.049 --> 00:03:11.918 bạn cũng có khả năng bị trầm cảm. NOTE Paragraph 00:03:11.942 --> 00:03:15.053 Một thứ gắn kết nhiều nguyên nhân của trầm cảm và lo lắng 00:03:15.077 --> 00:03:16.252 mà tôi đã biết được. 00:03:16.276 --> 00:03:18.339 Không phải tất cả, nhưng nhiều trong số đó. 00:03:18.363 --> 00:03:20.029 Mọi người ở đây biết rằng 00:03:20.053 --> 00:03:22.712 ta có những nhu cầu vật chất tự nhiên, phải không? 00:03:22.736 --> 00:03:23.910 Rõ ràng là vậy. 00:03:23.934 --> 00:03:26.513 Bạn cần thức ăn, nước uống, 00:03:26.537 --> 00:03:28.767 nơi ở, không khí sạch. 00:03:28.791 --> 00:03:30.585 Nếu tôi tước những thứ này của bạn, 00:03:30.609 --> 00:03:32.902 bạn sẽ gặp rắc rối lớn, rất nhanh chóng. 00:03:32.926 --> 00:03:34.728 Nhưng đồng thời, 00:03:34.752 --> 00:03:38.123 mỗi người đều có những nhu cầu tâm lý tự nhiên. 00:03:38.147 --> 00:03:40.186 Bạn cần cảm thấy không lạc lõng, 00:03:40.210 --> 00:03:43.274 Bạn cần cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa và mục đích. 00:03:43.298 --> 00:03:45.829 Bạn cần cảm thấy được nhìn nhận và coi trọng. 00:03:45.853 --> 00:03:48.410 Bạn cần cảm thấy mình có một tương lai rõ ràng. 00:03:48.434 --> 00:03:51.296 Nền văn hóa mà ta tạo ra tốt về nhiều mặt. 00:03:51.296 --> 00:03:53.510 Có những thứ tốt hơn nhiều so với quá khứ -- 00:03:53.510 --> 00:03:55.011 Tôi mừng là được sống lúc này 00:03:55.035 --> 00:03:56.999 Nhưng ta đang càng kém hơn 00:03:57.023 --> 00:04:01.124 trong việc đáp ứng các nhu cầu tâm lý sâu kín và tiềm ẩn này. 00:04:01.895 --> 00:04:03.998 Đó không phải thứ duy nhất đang diễn ra, 00:04:04.022 --> 00:04:08.069 nhưng tôi nghĩ đó là lý do chính cho sự gia tăng của khủng hoảng này. 00:04:08.919 --> 00:04:12.149 Tôi cảm thấy nó thật sự khó để tiếp nhận. 00:04:12.173 --> 00:04:14.879 Tôi đã vật lộn với ý nghĩ 00:04:14.903 --> 00:04:18.853 về việc thay đổi suy nghĩ bệnh trầm cảm là vấn đề của não 00:04:18.853 --> 00:04:20.500 thành bệnh có nhiều nguyên nhân, 00:04:20.524 --> 00:04:22.585 trong đó đa số do cách sống của ta. NOTE Paragraph 00:04:22.609 --> 00:04:24.974 Và tôi chỉ bắt đầu nhận ra điều này 00:04:24.998 --> 00:04:28.141 vào một ngày nọ, tôi tới phỏng vấn một bác sĩ tâm thần Nam Phi 00:04:28.165 --> 00:04:29.780 tên là Derek Summerfield. 00:04:29.780 --> 00:04:31.141 Ông là một bác sĩ tuyệt vời. 00:04:31.165 --> 00:04:34.879 Bác sĩ Summerfield tình cờ đến Campuchia vào năm 2001, 00:04:34.903 --> 00:04:38.196 khi họ lần đầu giới thiệu thuốc chống trầm cảm hóa học 00:04:38.220 --> 00:04:39.952 tới người dân nước này. 00:04:39.976 --> 00:04:43.273 Các bác sĩ Campuchia chưa từng nghe tới những loại thuốc này, 00:04:43.297 --> 00:04:44.888 nên họ như kiểu, đó là gì vậy? 00:04:44.912 --> 00:04:46.126 Ông đã giải thích cho họ. 00:04:46.150 --> 00:04:47.426 Và họ nói với ông rằng, 00:04:47.426 --> 00:04:50.403 "Chúng tôi không cần chúng vì đã có thuốc chống trầm cảm rồi." 00:04:50.427 --> 00:04:52.164 Và ông như kiểu, "Ý các bạn là gì?" 00:04:52.188 --> 00:04:55.427 Ông nghĩ họ sẽ nói về các dược phẩm thực vật, 00:04:55.451 --> 00:04:59.223 như St. John's Wort, ginkgo biloba và những thứ tương tự. 00:04:59.910 --> 00:05:02.299 Tuy nhiên, họ kể cho ông một câu chuyện. NOTE Paragraph 00:05:02.800 --> 00:05:06.379 Có một người nông dân nước họ làm việc trên cánh đồng lúa. 00:05:06.403 --> 00:05:08.173 Một ngày nọ, anh ta đứng trên quả mìn 00:05:08.197 --> 00:05:10.387 bị bỏ lại sau chiến tranh với Mỹ, 00:05:10.411 --> 00:05:11.823 và anh ta bị mất một chân. 00:05:11.847 --> 00:05:13.283 Nên họ gắn cho anh chân giả, 00:05:13.307 --> 00:05:16.078 sau một thời gian, anh ta trở lại cánh đồng lúa làm việc. 00:05:16.102 --> 00:05:18.634 Nhưng có lẽ, làm việc dưới nước sẽ rất đau nhức 00:05:18.658 --> 00:05:20.276 khi bạn đang mang chân giả, 00:05:20.276 --> 00:05:22.276 và tôi đoán là rất đau khổ 00:05:22.300 --> 00:05:24.879 khi quay lại làm việc nơi anh ta gặp tai nạn. 00:05:24.903 --> 00:05:27.306 Anh ta bắt đầu khóc lóc cả ngày, 00:05:27.330 --> 00:05:28.759 và không chịu ra khỏi giường, 00:05:28.783 --> 00:05:31.666 anh ta có các triệu chứng trầm cảm nghiêm trọng. 00:05:31.863 --> 00:05:33.092 Bác sĩ Campuchia nói, 00:05:33.092 --> 00:05:35.688 "Đó là lúc chúng tôi cho anh ta thuốc chống trầm cảm." 00:05:35.712 --> 00:05:38.347 Và bác sĩ Summerfield đã hỏi: "Đó là gì?" 00:05:38.371 --> 00:05:41.180 Họ giải thích rằng họ đến và ngồi xuống với anh ta. 00:05:41.982 --> 00:05:43.382 Họ lắng nghe anh. 00:05:44.464 --> 00:05:47.011 Họ đã hiểu được sự đau đớn của anh -- 00:05:47.035 --> 00:05:49.956 khó cho anh ta để nhận ra điều đó khi đang bị trầm cảm, 00:05:49.980 --> 00:05:53.640 nhưng nó gây ra những ảnh hưởng rất dễ hiểu trong cuộc sống của anh. 00:05:53.966 --> 00:05:57.164 Một vị bác sĩ đang nói chuyện với mọi người đã nói rằng, 00:05:57.188 --> 00:05:59.125 "Nếu ta mua cho anh ta một con bò cái, 00:05:59.149 --> 00:06:01.149 anh ta có thể làm người nuôi bò sữa, 00:06:01.173 --> 00:06:04.268 anh ta sẽ không ở trong tình cảnh đau buồn thế này, 00:06:04.292 --> 00:06:06.633 anh ta sẽ không phải đi làm ở cánh đồng lúa." 00:06:06.633 --> 00:06:08.092 Nên họ mua cho anh một con bò. 00:06:08.092 --> 00:06:10.226 Chỉ trong vài tuần, anh ta ngừng khóc, 00:06:10.250 --> 00:06:12.162 trong một tháng, anh ta hết bị trầm cảm. 00:06:12.186 --> 00:06:13.739 Họ nói với bác sĩ Summerfield, 00:06:13.739 --> 00:06:16.559 "Anh thấy đó, bác sĩ, con bò chính là thuốc chống trầm cảm, 00:06:16.583 --> 00:06:18.050 đó là ý của anh, phải không?" NOTE Paragraph 00:06:18.074 --> 00:06:19.225 (Tiếng cười) NOTE Paragraph 00:06:19.249 --> 00:06:22.236 (Tiếng vỗ tay) NOTE Paragraph 00:06:22.236 --> 00:06:24.873 Nếu bạn phải nghĩ về trầm cảm theo cách tôi đã từng, 00:06:24.873 --> 00:06:26.459 và của hầu hết mọi người ở đây, 00:06:26.459 --> 00:06:28.207 nghe như trò đùa tệ hại, phải không? 00:06:28.207 --> 00:06:30.515 "Tôi đã gặp bác sĩ để xin thuốc chống trầm cảm, 00:06:30.515 --> 00:06:31.771 bà đã đưa tôi một con bò." 00:06:31.795 --> 00:06:34.822 Nhưng những thứ trực giác mà các bác sĩ Campuchia biết, 00:06:34.846 --> 00:06:37.823 dựa vào giai thoại chủ quan và thiếu khoa học này, 00:06:37.847 --> 00:06:41.132 là điều mà cơ quan y tế hàng đầu thế giới, 00:06:41.156 --> 00:06:43.243 Tổ chức Y tế Thế giới, 00:06:43.267 --> 00:06:45.457 đang cố gắng chỉ ra cho ta nhiều năm qua, 00:06:45.481 --> 00:06:47.973 dựa vào bằng chứng khoa học chính xác nhất. NOTE Paragraph 00:06:48.576 --> 00:06:50.505 Nếu bạn bị trầm cảm, 00:06:50.529 --> 00:06:51.906 nếu bạn thấy lo lắng, 00:06:53.008 --> 00:06:56.268 bạn không yếu đuối, bạn không hề điên khùng, 00:06:56.292 --> 00:06:59.877 hơn hết là, bạn không phải là một chiếc máy bị hỏng các bộ phận. 00:07:00.950 --> 00:07:03.484 Bạn là một người với các nhu cầu không được đáp ứng. 00:07:03.919 --> 00:07:07.459 Cũng rất quan trọng để nghĩ về những điều các bác sĩ Campuchia 00:07:07.483 --> 00:07:09.800 và Tổ chức Y tế Thế giới không nói. 00:07:09.824 --> 00:07:11.356 Họ không nói với anh nông dân, 00:07:11.380 --> 00:07:14.181 "Này, anh bạn, anh cần bình tĩnh lại. 00:07:14.205 --> 00:07:17.472 Việc của anh là tự tìm ra và khắc phục vấn đề này." 00:07:17.851 --> 00:07:19.843 Trái lại, họ nói rằng, 00:07:19.867 --> 00:07:23.391 "Chúng ta là một nhóm ở đây để giúp đỡ bạn, 00:07:23.415 --> 00:07:27.827 nên chúng ta có thể cùng nhau tìm ra và khắc phục vấn đề." 00:07:28.543 --> 00:07:32.559 Đó là điều những người bị trầm cảm cần, 00:07:32.583 --> 00:07:35.682 và đó là điều mà họ xứng đáng được. NOTE Paragraph 00:07:35.682 --> 00:07:38.473 Đây là lý do một trong các bác sĩ hàng đầu Liên Hợp Quốc, 00:07:38.473 --> 00:07:41.321 trong bài phát biểu chính thức nhân ngày Sức khỏe Thế giới, 00:07:41.321 --> 00:07:42.696 hai năm trước vào năm 2017, 00:07:42.720 --> 00:07:45.637 nói rằng ta cần bàn luận ít hơn về sự thiếu cân bằng hóa học 00:07:45.637 --> 00:07:48.618 và nhiều hơn về sự thiếu cân bằng trong cách sống của ta. 00:07:48.920 --> 00:07:50.893 Các loại thuốc làm nhiều người dễ chịu -- 00:07:50.917 --> 00:07:53.047 chúng khiến tôi dễ chịu trong một lúc -- 00:07:53.071 --> 00:07:57.498 nhưng đúng hơn là vì vấn đề này nằm sâu hơn cơ chế sinh học của thuốc, 00:07:57.522 --> 00:08:00.577 các giải pháp cũng cần đào sâu hơn. NOTE Paragraph 00:08:00.601 --> 00:08:03.188 Nhưng khi lần đầu tôi biết điều đó, 00:08:03.212 --> 00:08:04.895 tôi nhớ là đã nghĩ rằng, 00:08:04.919 --> 00:08:07.045 "Mình có thể xem các bằng chứng khoa học, 00:08:07.069 --> 00:08:08.641 mình đã đọc rất nhiều nghiên cứu, 00:08:08.665 --> 00:08:11.971 mình đã phỏng vấn rất nhiều chuyên gia đang giải thích điều này," 00:08:11.995 --> 00:08:14.381 nhưng tôi vẫn nghĩ, "Làm sao có thể làm điều đó?" 00:08:14.405 --> 00:08:16.318 Những thứ đang khiến ta bị trầm cảm 00:08:16.342 --> 00:08:18.833 trong nhiều trường hợp phức tạp hơn so với 00:08:18.857 --> 00:08:20.154 nông dân Campuchia này. 00:08:20.178 --> 00:08:22.812 Ta phải bắt đầu tìm kiếm từ đâu? NOTE Paragraph 00:08:22.836 --> 00:08:26.085 Nhưng sau đó, trong chuyến hành trình dài cho quyến sách của tôi, 00:08:26.109 --> 00:08:27.680 vòng quanh thế giới, 00:08:27.704 --> 00:08:30.299 tôi đã gặp những người đang đúng nghĩa làm điều đó, 00:08:30.323 --> 00:08:32.775 từ Sydney, tới San Francisco, 00:08:32.799 --> 00:08:33.971 cho tới São Paulo. 00:08:33.995 --> 00:08:36.061 Tôi đã tiếp tục gặp những người đã hiểu 00:08:36.085 --> 00:08:38.432 các nguyên nhân sâu thẳm của trầm cảm và lo lắng 00:08:38.456 --> 00:08:40.871 và cùng lập thành các nhóm khắc phục chúng. 00:08:40.895 --> 00:08:43.576 Rõ ràng, tôi không thể kể về những người tuyệt vời 00:08:43.600 --> 00:08:45.076 mà tôi được biết và viết về họ 00:08:45.100 --> 00:08:48.427 hay cả chín nguyên nhân của trầm cảm và lo lắng mà tôi học được, 00:08:48.427 --> 00:08:51.059 vì TED không cho tôi một bài nói chuyện mười tiếng -- 00:08:51.083 --> 00:08:52.835 bạn có thể phàn nàn điều đó với họ. NOTE Paragraph 00:08:52.859 --> 00:08:54.789 Tôi muốn tập trung vào hai nguyên nhân 00:08:54.813 --> 00:08:58.226 và nếu được, hai giải pháp được rút ra từ đó. 00:08:58.578 --> 00:08:59.728 Đây là điều đầu tiên. 00:09:00.285 --> 00:09:03.293 Ta là xã hội đơn độc nhất trong lịch sử loài người. 00:09:03.317 --> 00:09:06.150 Một nghiên cứu gần đây đã hỏi người Mỹ: 00:09:06.174 --> 00:09:09.324 "Bạn có cảm thấy mình không còn gần gũi với bất kì ai?" 00:09:09.348 --> 00:09:12.999 Và 39% trong số đó đã nói nó đúng với họ. 00:09:13.023 --> 00:09:14.387 "Không gần gũi với ai." 00:09:14.411 --> 00:09:16.908 Trong các thang đo lường quốc tế về mức độ cô đơn, 00:09:16.932 --> 00:09:19.414 người Anh và các nước châu Âu khác chỉ sau người Mỹ, 00:09:19.414 --> 00:09:21.399 phòng khi có người ở đây cảm thấy tự mãn. NOTE Paragraph 00:09:21.399 --> 00:09:22.175 (Tiếng cười) NOTE Paragraph 00:09:22.175 --> 00:09:24.244 Tôi đã dành nhiều thời gian bàn về điều này 00:09:24.268 --> 00:09:26.664 với chuyên gia hàng đầu thế giới về sự cô độc, 00:09:26.688 --> 00:09:28.942 một người tuyệt vời là giáo sư John Cacioppo, 00:09:28.966 --> 00:09:30.031 người đã ở Chicago, 00:09:30.031 --> 00:09:32.964 và tôi đã nghĩ nhiều về câu hỏi mà nghiên cứu của ông đặt ra. 00:09:32.988 --> 00:09:35.293 Giáo sư Cacioppo đã hỏi, 00:09:35.317 --> 00:09:36.967 "Tại sao ta tồn tại? 00:09:36.991 --> 00:09:38.944 Tại sao ta ở đây, tại sao ta sống?" 00:09:38.968 --> 00:09:41.174 Một lý do chính 00:09:41.198 --> 00:09:44.015 là tổ tiên của ta ở trên các thảo nguyên của châu Phi 00:09:44.039 --> 00:09:45.759 rất giỏi một thứ. 00:09:46.287 --> 00:09:49.577 Họ không lớn hơn những con thú họ săn bắt nhiều lần, 00:09:49.601 --> 00:09:52.914 họ không nhanh nhẹn hơn chúng nhiều lần, 00:09:52.938 --> 00:09:55.652 nhưng họ giỏi hơn trong việc kết hợp thành các nhóm 00:09:55.676 --> 00:09:57.276 và hợp tác với nhau. 00:09:57.300 --> 00:09:59.561 Đây là siêu năng lực của loài người chúng ta -- 00:09:59.585 --> 00:10:00.990 ta lập thành nhóm với nhau, 00:10:01.014 --> 00:10:03.490 như những chú ong sống chung một tổ, 00:10:03.514 --> 00:10:05.746 loài người đã tiến hóa và sống trong bộ tộc. 00:10:05.770 --> 00:10:09.580 Và ta là những người đầu tiên 00:10:10.492 --> 00:10:11.959 đã giải tán các bộ tộc của ta. 00:10:12.484 --> 00:10:14.551 Nó khiến ta thấy tồi tệ. 00:10:14.988 --> 00:10:16.876 Nhưng chúng ta có thể thay đổi NOTE Paragraph 00:10:16.876 --> 00:10:19.850 Một người hùng trong sách, và thật ra, trong cuộc sống của tôi 00:10:19.874 --> 00:10:21.969 là vị bác sĩ tên Sam Everington. 00:10:21.993 --> 00:10:24.731 Ông là bác sĩ đa khoa ở một nơi nghèo khổ ở Đông London, 00:10:24.755 --> 00:10:26.334 nơi tôi đã từng sống nhiều năm. 00:10:26.358 --> 00:10:28.045 Và Sam thực sự đã không thoải mái, 00:10:28.069 --> 00:10:29.529 bởi vì có quá nhiều bệnh nhân 00:10:29.529 --> 00:10:31.997 đến gặp ông vì bệnh trầm cảm và lo lắng trầm trọng. 00:10:31.997 --> 00:10:34.839 Giống tôi, ông không phản đối thuốc chống trầm cảm hóa học, 00:10:34.863 --> 00:10:37.085 ông nghĩ chúng giúp giảm đau phần nào. 00:10:37.109 --> 00:10:38.482 Nhưng ông thấy hai điều. 00:10:38.506 --> 00:10:42.061 Thứ nhất, bệnh nhân của ông bị trầm cảm và lo lắng đã lâu 00:10:42.085 --> 00:10:45.823 vì những lí do rất dễ hiểu, như cô đơn. 00:10:45.847 --> 00:10:49.291 Thứ hai, mặc dù thuốc giúp một vài người giảm đau, 00:10:49.315 --> 00:10:51.583 nhưng không giải quyết vấn đề cho nhiều người. 00:10:51.607 --> 00:10:53.140 Vấn đề mấu chốt. 00:10:53.691 --> 00:10:56.522 Một ngày nọ, Sam tiên phong thực hiện một phương thức khác. 00:10:56.546 --> 00:10:58.998 Một phụ nữ đã đến trung tâm y tế của ông 00:10:59.022 --> 00:11:00.489 người tên là Lisa Cunningham. 00:11:00.513 --> 00:11:02.387 Tôi được biết Lisa sau này. 00:11:02.411 --> 00:11:06.495 Lisa đã bị nhốt trong nhà của mình với bệnh trầm cảm và lo lắng nghiêm trọng 00:11:06.519 --> 00:11:07.669 suốt bảy năm. 00:11:08.898 --> 00:11:11.787 Khi tới trung tâm của Sam, bà được nói rằng, "Đừng lo lắng, 00:11:11.787 --> 00:11:13.677 chúng tôi vẫn sẽ kê các loại thuốc này, 00:11:13.701 --> 00:11:16.498 nhưng chúng tôi cũng sẽ kê thuốc khác. 00:11:16.522 --> 00:11:19.965 Chúng tôi sẽ kê đơn cho bạn đến trung tâm này hai lần một tuần 00:11:19.989 --> 00:11:22.767 để gặp một nhóm người bị trầm cảm và lo lắng khác, 00:11:22.791 --> 00:11:25.601 không phải để nói bạn đáng thương thế nào, 00:11:25.625 --> 00:11:29.172 nhưng tìm ra những điều ý nghĩa mà các bạn có thể làm với nhau 00:11:29.196 --> 00:11:32.299 vì thế bạn sẽ không đơn độc và không thấy cuộc sống vô nghĩa." NOTE Paragraph 00:11:32.323 --> 00:11:35.098 Lần đầu tiên nhóm này gặp nhau, 00:11:35.122 --> 00:11:37.378 Lisa thực sự đã ói mửa vì lo lắng, 00:11:37.402 --> 00:11:39.323 nó quá sức với cô ấy. 00:11:39.347 --> 00:11:41.981 Nhưng mọi người vỗ vai cô ấy và họ bắt đầu trò chuyện, 00:11:42.005 --> 00:11:43.624 họ như kiểu, " Ta có thể làm gì?" 00:11:43.624 --> 00:11:45.998 Đây là khu ổ chuột của người Đông London như tôi, 00:11:46.022 --> 00:11:47.994 họ không biết gì về làm vườn. 00:11:47.994 --> 00:11:49.963 Họ nói, "Tại sao ta không học làm vườn?" 00:11:49.963 --> 00:11:52.153 Có một khu vực sau các phòng khám của bác sĩ 00:11:52.153 --> 00:11:53.328 mà chỉ toàn bụi cây rậm. 00:11:53.328 --> 00:11:55.034 "Sao không biến nó thành khu vườn?" 00:11:55.034 --> 00:11:56.633 Họ bắt đầu mượn sách từ thư viện, 00:11:56.633 --> 00:11:59.318 xem các video trên YouTube. 00:11:59.342 --> 00:12:01.501 Họ bắt đầu thực hiện nó. 00:12:01.844 --> 00:12:04.887 Họ bắt đầu học về các mùa. 00:12:04.911 --> 00:12:06.241 Có rất nhiều bằng chứng 00:12:06.265 --> 00:12:07.894 rằng tiếp xúc thế giới tự nhiên 00:12:07.918 --> 00:12:09.894 là một liều thuốc chống trầm cảm mạnh mẽ. 00:12:09.918 --> 00:12:12.927 Nhưng họ đã bắt đầu làm những điều còn quan trọng hơn. 00:12:13.347 --> 00:12:15.377 Họ bắt đầu lập thành một bộ tộc. 00:12:15.401 --> 00:12:17.212 Họ bắt đầu lập thành một nhóm. 00:12:17.236 --> 00:12:19.260 Họ bắt đầu quan tâm đến nhau. 00:12:19.284 --> 00:12:20.958 Nếu có một người không đến, 00:12:20.982 --> 00:12:23.502 những người khác sẽ đi tìm và hỏi "Bạn có ổn không?" 00:12:23.526 --> 00:12:26.137 giúp họ tìm ra điều đang gây rắc rối ngày hôm đó. 00:12:26.161 --> 00:12:27.964 Cách mà Lisa đề xuất với tôi, 00:12:27.988 --> 00:12:30.249 "Khi khu vườn bắt đầu nở hoa, 00:12:30.249 --> 00:12:31.876 chúng tôi ở thời khắc đẹp nhất." NOTE Paragraph 00:12:32.474 --> 00:12:34.506 Giải pháp này gọi là toa thuốc xã hội, 00:12:34.530 --> 00:12:36.045 nó trải rộng khắp châu Âu. 00:12:36.069 --> 00:12:38.370 Ngày càng nhiều những bằng chứng 00:12:38.394 --> 00:12:41.274 cho rằng nó có thể tạo ra tác động tích cực và làm giảm 00:12:41.298 --> 00:12:43.276 bệnh trầm cảm và lo lắng. NOTE Paragraph 00:12:43.300 --> 00:12:46.835 Một ngày nọ, tôi nhớ là đứng trong khu vườn 00:12:46.835 --> 00:12:49.526 mà Lisa và các người bạn từng bị trầm cảm đã tạo ra -- 00:12:49.550 --> 00:12:51.134 nó thực sự là một khu vườn đẹp -- 00:12:51.158 --> 00:12:52.349 và có suy nghĩ rằng, 00:12:52.373 --> 00:12:56.244 nó được gợi cảm hứng bởi giáo sư Hugh Mackay ở Úc. 00:12:56.268 --> 00:13:00.649 Tôi cho là, rất thường xuyên khi mọi người gục ngã, 00:13:00.673 --> 00:13:03.737 điều ta nói với họ -- tôi chắc rằng mọi người ở đây, cả tôi -- 00:13:03.761 --> 00:13:06.985 đã nói, "Bạn chỉ cần là bạn, là chính bạn." 00:13:07.742 --> 00:13:10.692 Và tôi đã nhận ra, thật ra, điều ta nên nói với họ là, 00:13:10.716 --> 00:13:11.866 "Đừng là bạn. 00:13:12.306 --> 00:13:13.639 Đừng có là chính bạn. 00:13:14.218 --> 00:13:16.427 Hãy là chúng ta. 00:13:16.765 --> 00:13:18.090 Một phần của cả nhóm." NOTE Paragraph 00:13:18.114 --> 00:13:21.820 (Tiếng vỗ tay) NOTE Paragraph 00:13:21.844 --> 00:13:24.423 Giải pháp cho các vấn đề này 00:13:24.447 --> 00:13:27.598 không phải là tự mình giải quyết 00:13:27.622 --> 00:13:28.955 như một cá nhân độc lập -- 00:13:28.955 --> 00:13:31.125 Đó cũng là lý do gây ra khủng hoảng. 00:13:31.149 --> 00:13:33.902 Giải pháp nằm ở chỗ kết nối lại với thứ lớn hơn bản thân. NOTE Paragraph 00:13:33.926 --> 00:13:36.347 Điều đó liên quan tới một nguyên nhân khác 00:13:36.371 --> 00:13:39.268 của trầm cảm và lo lắng mà tôi muốn nói tới. 00:13:39.292 --> 00:13:40.982 Mọi người biết rằng 00:13:41.006 --> 00:13:44.752 đồ ăn vặt chiếm phần lớn chế độ ăn uống của ta và khiến ta bị bệnh. 00:13:44.776 --> 00:13:46.982 Tôi không nói điều đó với nghĩa cao siêu nào cả 00:13:47.006 --> 00:13:49.405 tôi chỉ trích dẫn bài nói chuyện của McDonald's. 00:13:49.429 --> 00:13:52.942 Tôi thấy mọi người ăn bữa sáng dinh dưỡng TED, nên tôi không có ý gì đâu. 00:13:52.966 --> 00:13:58.109 Như đồ ăn vặt chiếm phần lớn chế độ dinh dưỡng của ta và khiến ta bị bệnh, 00:13:58.133 --> 00:14:02.243 những giá trị vô bổ cũng chiếm lĩnh suy nghĩ của ta 00:14:02.267 --> 00:14:03.745 khiến ta bị bệnh tinh thần. 00:14:04.157 --> 00:14:07.261 Trong hàng ngàn năm, các nhà triết học đã nói, 00:14:07.285 --> 00:14:11.747 nếu bạn nghĩ cuộc sống chỉ xoay quanh tiền bạc, địa vị và khoe khoang, 00:14:11.747 --> 00:14:13.154 bạn sẽ cảm thấy nó vô nghĩa. 00:14:13.154 --> 00:14:15.511 Đó không phải chính xác câu nói của Schopenhauer, 00:14:15.535 --> 00:14:17.307 nhưng đó là ý chính câu nói của ông. NOTE Paragraph 00:14:17.331 --> 00:14:20.357 Nhưng kì lạ, hầu như không ai nghiên cứu khoa học điều này, 00:14:20.381 --> 00:14:24.030 đến khi một người thực sự phi thường mà tôi biết, giáo sư Tim Kasser, 00:14:24.054 --> 00:14:26.347 thuộc trường Cao đẳng Knox ở Illinois, 00:14:26.371 --> 00:14:28.934 ông đã nghiên cứu điều này được ba mươi năm. 00:14:28.958 --> 00:14:31.974 Nghiên cứu của ông chỉ ra vài điều thực sự rất quan trọng. 00:14:31.998 --> 00:14:35.189 Đầu tiên, bạn càng tin 00:14:35.213 --> 00:14:39.578 bạn có thể dùng tiền để thoát khỏi đau buồn 00:14:39.602 --> 00:14:41.793 để có một cuộc sống tốt, 00:14:41.817 --> 00:14:44.729 bạn càng bị trầm cảm và lo lắng. 00:14:44.753 --> 00:14:46.046 Thứ hai, 00:14:46.070 --> 00:14:50.658 là một xã hội, ta càng trở nên bị dẫn dắt bởi những niềm tin này. 00:14:50.682 --> 00:14:52.095 Trải qua suốt đời tôi, 00:14:52.119 --> 00:14:56.312 dưới sức mạnh của quảng cáo, Instagram và những thứ tương tự. NOTE Paragraph 00:14:56.751 --> 00:14:58.244 Khi tôi nghĩ về những điều này, 00:14:58.268 --> 00:15:04.029 tôi thấy nó giống việc ta được cho ăn từ khi sơ sinh, một loại KFC cho tâm hồn. 00:15:04.053 --> 00:15:07.926 Ta được chỉ dẫn những địa điểm sai lầm để tìm ra hạnh phúc, 00:15:07.950 --> 00:15:10.720 cũng như đồ ăn vặt không đáp ứng nhu cầu dinh dưỡng 00:15:10.744 --> 00:15:13.042 và thực chất khiến bạn thấy tồi tệ, 00:15:13.066 --> 00:15:16.208 các giá trị vô bổ không đáp ứng nhu cầu tâm lý của bạn, 00:15:16.232 --> 00:15:18.708 và khiến bạn rời xa cuộc sống tốt đẹp. 00:15:18.708 --> 00:15:21.215 Nhưng lần đầu khi tôi cùng với giáo sư Kasser 00:15:21.215 --> 00:15:23.102 và khi tôi đang tim hiểu những thứ này, 00:15:23.102 --> 00:15:25.633 tôi cảm thấy một cảm xúc rối bời kì lạ 00:15:25.657 --> 00:15:28.347 Nhưng mặt khác, tôi thấy nó thực sự kích thích. 00:15:28.371 --> 00:15:31.633 Tôi có thể thấy rất thường xuyên trong cuộc sống, khi tôi gục ngã 00:15:31.657 --> 00:15:36.922 tôi đã cố để cải thiện nó với nhiều giải pháp khoe mẽ, hào nhoáng bên ngoài. 00:15:37.441 --> 00:15:40.131 Và tôi có thể hiểu tại sao nó không hiệu quả. 00:15:40.930 --> 00:15:43.726 Tôi đã nghĩ, "không phải hiển nhiên sao? 00:15:43.726 --> 00:15:45.581 không phải quá tầm thường,sao ?" 00:15:45.605 --> 00:15:46.884 Nếu tôi nói với các bạn, 00:15:46.884 --> 00:15:49.097 sẽ không ai nói dối vào giây phút cuối đời 00:15:49.121 --> 00:15:52.437 và nghĩ về những thứ bạn đã mua hay lượng retweet trên mạng, 00:15:52.461 --> 00:15:54.144 bạn sẽ nhớ lại những thời khắc 00:15:54.168 --> 00:15:56.279 yêu thương, ý nghĩa và gắn kết trong đời. 00:15:56.303 --> 00:15:58.132 Tôi nghĩ điều đó nghe có vẻ rập khuôn. 00:15:58.132 --> 00:16:00.621 Nhưng tôi nói chuyện với giáo sư Kassar và hỏi rằng, 00:16:00.645 --> 00:16:02.998 "Tại sao em cảm thấy sự đối lập kì lạ này?" 00:16:03.022 --> 00:16:06.829 Ông trả lời, "Ở một vài mức độ, ta đều biết những điều này. 00:16:06.853 --> 00:16:09.222 Nhưng trong xã hội, ta không sống như vậy." 00:16:09.222 --> 00:16:11.235 Ta biết rõ đến mức chúng trở nên rập khuôn, 00:16:11.235 --> 00:16:12.683 nhưng ta không sống như nó. 00:16:12.683 --> 00:16:15.866 Tôi tiếp tục hỏi lý do tại sao ta biết rõ những điều này, 00:16:15.890 --> 00:16:17.176 nhưng không sống như vậy? 00:16:17.200 --> 00:16:20.604 Một lúc sau, giáo sư Kasser nói với tôi, 00:16:20.628 --> 00:16:23.049 "Bởi vì ta sống trong một cỗ máy 00:16:23.073 --> 00:16:26.806 được thiết kế để khiến ta thờ ơ với những điều quan trọng về cuộc sống." 00:16:27.260 --> 00:16:28.847 Tôi đã phải suy nghĩ về điều đó. 00:16:28.871 --> 00:16:30.276 "Vì ta sống trong một cỗ máy 00:16:30.300 --> 00:16:33.978 được thiết kế để khiến ta quên đi thứ quan trọng về cuộc sống." NOTE Paragraph 00:16:34.299 --> 00:16:38.041 Và giáo sư Kassar muốn tìm ra liệu ta có thể cắt ngang cỗ máy đó. 00:16:38.041 --> 00:16:39.974 Ông đã làm nhiều nghiên cứu về điều này. 00:16:39.998 --> 00:16:41.553 Tôi sẽ nói về một ví dụ, 00:16:41.577 --> 00:16:44.881 và tôi rất mong các bạn sẽ thử làm với bạn bè và người thân. 00:16:44.881 --> 00:16:48.513 Nhờ một người là Nathan Dungan, ông tập hợp một nhóm thanh niên và người lớn 00:16:48.513 --> 00:16:52.680 đến gặp nhau tại một loạt các buổi hội nghị suốt một thời gian. 00:16:52.704 --> 00:16:54.467 Và một nhiệm vụ của nhóm 00:16:54.491 --> 00:16:57.791 là khiến mọi người nghĩ về một khoảnh khắc trong đời 00:16:57.815 --> 00:17:00.561 mà thật ra họ đã tìm thấy ý nghĩa và mục đích. 00:17:00.585 --> 00:17:02.728 Với nhiều người khác nhau, điều đó khác nhau. 00:17:02.752 --> 00:17:06.369 Một số người cho đó là lúc chơi nhạc, viết lách, giúp đỡ người khác -- 00:17:06.393 --> 00:17:09.196 Tôi tin là các bạn có thể nghĩ ra điều gì đó, phải không? 00:17:09.220 --> 00:17:12.101 Và một nhiệm vụ khác của nhóm là khiến họ tự hỏi, 00:17:12.125 --> 00:17:14.887 "Bằng cách nào bạn có thể cống hiến đời bạn nhiều hơn 00:17:14.911 --> 00:17:17.595 cho những khoảnh khắc ý nghĩa và có mục đích, 00:17:17.619 --> 00:17:20.569 hơn là việc mua những thứ không cần thiết với bạn 00:17:20.593 --> 00:17:23.315 và đưa nó lên mạng xã hội để khiến mọi người trầm trồ 00:17:23.339 --> 00:17:24.606 "Ôi trời, thật ghen tị!" NOTE Paragraph 00:17:24.958 --> 00:17:26.525 Và điều họ tìm ra là, 00:17:26.525 --> 00:17:27.959 tham gia các buổi họp thế này, 00:17:27.983 --> 00:17:31.093 giống như Chương trình người nghiện rượu ẩn danh, phải không? 00:17:31.747 --> 00:17:34.760 Việc mời họ đến các buổi họp này, truyền tải những giá trị, 00:17:34.784 --> 00:17:37.315 khiến họ hành động và kiểm tra lẫn nhau 00:17:37.339 --> 00:17:40.196 tạo ra một thay đổi đáng kể trong quan điểm của họ. 00:17:40.220 --> 00:17:44.633 Nó đưa họ ra khỏi cơn bão của những tin nhắn gây trầm cảm 00:17:44.657 --> 00:17:47.291 mà khiến ta tìm kiếm hạnh phúc sai chỗ, 00:17:47.315 --> 00:17:50.656 và hướng về những giá trị ý nghĩa và lành mạnh 00:17:50.680 --> 00:17:52.680 đưa ta thoát khỏi bệnh trầm cảm. NOTE Paragraph 00:17:53.347 --> 00:17:56.649 Nhưng với tất cả phương án mà tôi đã chứng kiến và viết về chúng, 00:17:56.673 --> 00:17:59.412 và có nhiều phương án tôi không thể nói ở đây, 00:17:59.436 --> 00:18:00.807 tôi vẫn suy nghĩ, 00:18:00.831 --> 00:18:04.530 bạn biết đấy: Tại sao mất nhiều thời gian để tôi nhìn ra những điều này? 00:18:04.554 --> 00:18:06.494 Vì khi bạn giải thích cho mọi người -- 00:18:06.494 --> 00:18:08.872 vài điều thì phức tạp, nhưng không phải tất cả -- 00:18:08.872 --> 00:18:12.366 khi giải thích cho mọi người, nó không hề khó, phải không? 00:18:12.366 --> 00:18:14.425 Ở vài mức độ, ta đều biết những điều này. 00:18:14.449 --> 00:18:17.086 Tại sao ta thấy khó để hiểu chúng? 00:18:17.110 --> 00:18:19.044 Tôi nghĩ có nhiều lý do. 00:18:19.475 --> 00:18:23.744 Nhưng tôi nghĩ chủ yếu là ta phải thay đổi cách hiểu 00:18:23.768 --> 00:18:27.188 về trầm cảm và lo lắng thực sự là gì. 00:18:27.776 --> 00:18:29.958 thật sự là có những nhân tố sinh học 00:18:29.982 --> 00:18:31.715 liên quan đến trầm cảm và lo lắng. 00:18:32.117 --> 00:18:35.871 Nhưng nếu ta chỉ thấy những nhân tố sinh học này 00:18:35.895 --> 00:18:37.141 như tôi đã làm rất lâu, 00:18:37.165 --> 00:18:41.230 và tôi cho rằng nền văn hóa này đã ảnh hưởng rất nhiều đến tôi 00:18:41.254 --> 00:18:45.111 điều mà ta gián tiếp nói với mọi người, không ai cố ý cả 00:18:45.135 --> 00:18:48.172 nhưng điều ta gián tiếp nói với mọi người 00:18:48.196 --> 00:18:50.498 "Nỗi đau của bạn không là gì cả. 00:18:50.522 --> 00:18:51.958 Nó chỉ là bị trục trặc thôi. 00:18:51.982 --> 00:18:54.451 Nó như một vấn đề nhỏ trong chương trình máy tính, 00:18:54.475 --> 00:18:57.142 đó chỉ là một vấn đề dây dẫn trong đầu bạn." 00:18:58.061 --> 00:19:01.168 Nhưng tôi chỉ có thể thay đổi đời mình 00:19:01.192 --> 00:19:05.257 khi tôi nhận ra trầm cảm không phải là một trục trặc. 00:19:06.620 --> 00:19:07.770 Nó là một dấu hiệu. 00:19:08.684 --> 00:19:10.691 Bệnh trầm cảm là một dấu hiệu. 00:19:11.077 --> 00:19:12.918 Nó nói cho bạn điều gì đó. NOTE Paragraph 00:19:12.942 --> 00:19:17.553 (Tiếng vỗ tay) NOTE Paragraph 00:19:17.577 --> 00:19:19.966 Ta cảm thấy thế này vì nhiều lý do, 00:19:19.990 --> 00:19:22.705 và rất khó để họ nhận ra khi mắc trầm cảm -- 00:19:22.729 --> 00:19:25.339 Tôi hiểu rất rõ điều đó từ trải nghiệm cá nhân. 00:19:25.363 --> 00:19:28.846 Nhưng với sự giúp đỡ đúng, ta có thể hiểu được các vấn đề này 00:19:28.870 --> 00:19:31.344 và ta có thể khắc phục chúng cùng nhau. 00:19:31.368 --> 00:19:32.560 Nhưng để làm điều đó, 00:19:32.584 --> 00:19:34.322 bước đầu tiên 00:19:34.346 --> 00:19:36.964 là phải ngừng công kích các dấu hiệu này 00:19:36.988 --> 00:19:41.180 bằng việc coi chúng là sự yếu đuối, điên khùng hay chỉ là vấn đề sinh học, 00:19:41.204 --> 00:19:43.139 của một nhóm người. 00:19:43.163 --> 00:19:46.789 Ta cần phải lắng nghe những dấu hiệu này, 00:19:46.813 --> 00:19:50.085 vì chúng đang nói với ta những điều ta thực sự phải nghe. 00:19:50.514 --> 00:19:55.537 Chỉ khi ta thực sự lắng nghe các dấu hiệu này, 00:19:55.561 --> 00:19:59.576 công nhận và tôn trọng chúng, 00:19:59.600 --> 00:20:01.847 khi đó ta mới có thể nhìn ra 00:20:01.871 --> 00:20:06.029 những giải pháp tự do, lành mạnh và sâu sắc hơn. 00:20:07.133 --> 00:20:11.206 Những khó khăn đang chờ đợi xung quanh ta. NOTE Paragraph 00:20:11.585 --> 00:20:12.766 Xin cảm ơn. NOTE Paragraph 00:20:12.790 --> 00:20:16.478 (Tiếng vỗ tay)