Trên toàn thế giới, hơn 1,5 tỉ người trải qua sự xung đột vũ trang. Vì vậy, họ buộc phải rời bỏ khỏi đất nước của mình, và góp phần tạo ra hơn 15 triệu người di cư. Trẻ em, chắc chắn là những nạn nhân vô tội và đáng thương nhất ... nhưng không chỉ đối mặt ảnh hưởng về thể xác mà còn từ các hậu quả ngầm mà chiến tranh đã gây ra cho gia đình của chúng. Việc trải qua chiến tranh khiến trẻ em có nguy cơ cao bị ảnh hưởng đến sự phát triển tâm lý và hành vi. Trẻ em, như chúng ta vẫn thường nghĩ, sẽ cảm thấy lo sợ, bị đe dọa và nguy hiểm. Nhưng đã có tin tốt. Sự quan tâm mà trẻ em nhận được từ gia đình có thể có ảnh hưởng lớn hơn đến nhân cách của chúng, hơn là những trải nghiệm về chiến tranh mà chúng buộc phải trải qua. Vậy nên thực ra, trẻ em có thể được bảo vệ Bằng sự quan tâm của cha mẹ trong và sau chiến tranh. Trong năm 2011, tôi là sinh viên năm nhất bậc tiến sĩ tại trường đại học Manchester ngành khoa học tâm lý Giống như nhiều người tại đây, Tôi đã xem cuộc khủng hoảng Syria được chiếu trên TV. Gia đình tôi có nguồn gốc từ Syria Và từ khi còn rất sớm, tôi đã mất một vài thành viên trong gia đình Tôi ngồi quây quần bên gia đình và xem TV Chúng tôi đã xem những cảnh: Bom phá hủy những công trình Sự hỗn loạn, tàn phá mọi người la hét và chạy tán loạn Điều đó ám ảnh tôi nhất, đặc biệt là ánh mắt sợ hãi của lũ trẻ. Tôi đã từng là mẹ của hai đứa nhỏ, tính chúng rất tò mò. Đứa năm tuổi và sáu tuổi, cái độ tuổi mà đương nhiên sẽ đặt rất nhiều câu hỏi, và muốn nhận được câu trả lời thuyết phục. vì vậy, tôi đã bắt đầu thử nghĩ sẽ như thế nào để làm bố mẹ trong vùng chiến tranh tại trại tị nạn. Liệu con tôi sẽ thay đổi? Liệu đôi mắt của con gái tôi có còn đầy ắp hạnh phúc Liệu sự thoải mái, vô tư của con trai tôi sẽ trở thành sợ hãi và rụt rè? Sao tôi có thể chịu được? Liệu tôi sẽ thay đổi? Là một nhà tâm lý học và giáo dục cho phụ huynh chúng ta biết rằng trang bị cho bố mẹ những kỹ năng chăm sóc con trẻ có thể tác động mạnh mẽ đến sự phát triển của chúng, và chúng ta gọi đó là huấn luyện cha mẹ Câu hỏi mà tôi đã đặt ra, là chương trình giáo dục phụ huynh có thể hữu dụng cho những gia đình khi mà họ vẫn còn ở trong vùng chiến hay trại tị nạn? Liệu chúng ta có thể đưa ra lời khuyên hoặc huấn luyện để giúp họ vượt qua những khó khăn này? Vì vậy tôi liên hệ với cố vấn tiến sĩ của mình giáo sư Rachel Calam, cùng với ý tưởng sử dụng kĩ năng trong học tập để thay đổi thế giới thực tại. Tôi không dám chắc chính xác mình muốn làm gì. Bà ấy lắng nghe chăm chú và kiên nhẫn và đã nói "Nếu đó là điều em muốn làm, và có ý nghĩa rất nhiều với em, thì hãy làm đi. Hãy tìm những cách để thấy liệu chương trình cho bậc phụ huynh hữu ích với các gia đình trong bối cảnh như vậy." Vì thế trong suốt 5 năm qua, tôi và đồng nghiệp -- Giáo sư Calam và bác sĩ Kim Cartwright -- đã luôn làm việc để hỗ trợ những gia đình đã trải qua chiến tranh và nạn di cư Bây giờ, để biết làm sao giúp các gia đình mà trải qua xung đột giáo dục con trẻ, bước đầu tiên chắc chắn phải là hỏi họ đang gặp khó khăn với những gì, đúng không? Ý tôi điều đó là hiển nhiên. Nhưng thông thường lại là nhạy cảm nhất, chúng tôi đã cố gắng hỗ trợ nhưng thực chất không hề hỏi Đã bao lần chúng tôi cho rằng mình biết rõ những việc làm đúng để tiến hành mà không cần hỏi qua ý kiến trước? Vì thế tôi đã đến các trại tị nạn ở Syria và Thổ Nhĩ Kỳ, ngồi xuống cùng với các gia đình, và lắng nghe Tôi lắng nghe những thử thách khi làm bố mẹ, Tôi lắng nghe những khó khăn khi làm bố mẹ Và tôi lắng nghe ước muốn được giúp đỡ của họ. Và có lúc tôi tạm dừng lại, chỉ để nắm lấy đôi bàn tay của họ cùng khóc và cầu nguyện trong im lặng. Họ kể cho tôi về những khó khăn, Họ kể cho tôi về tình trạng thống khổ, khắc nghiệt tại trại tị nạn mà khiến họ gặp khó khăn tập trung việc khác ngoại trừ lao động như đi tìm nước sạch. Họ kể tôi nghe về cách họ nhìn thấy con mình rụt rè nỗi buồn, áp lực, tức giận, tiểu dầm, mút ngón tay, sợ tiếng ồn, sợ ác mộng -- hết sức đáng sợ. Những gia đình này đã trải qua những gì chúng ta đã thường xem trên TV. Những người mẹ -- một nửa số họ giờ là góa phụ do chiến tranh, hoặc thậm chí không biết chồng mình đã chết hay chưa -- nói về cảm xúc của mình khi chịu đựng. Họ chứng kiến con mình thay đổi mà không biết làm cách nào để giúp đỡ. Họ không biết làm sao để trả lời các câu hỏi của chúng. Điều tôi phát hiện thật lạ lùng nhưng tràn đầy cảm hứng đó là những gia đình đó sẵn lòng để hỗ trợ con cái của mình. Mặc cho những thử thách họ đã đối mặt họ luôn cố gắng giúp đỡ con mình. Cố gắng tìm kiếm sự trợ giúp từ các tổ chức phi lợi nhuận, từ đội ngũ giáo viên trong trại tị nạn, các giáo sư bác sĩ, và những phụ huynh khác. Một người mẹ tôi đã từng gặp trong trại khoảng bốn ngày đã thử hai lần tìm kiếm sự giúp đỡ cho cô con gái tám tuổi của mình mà luôn có những cơn ác mộng tồi tệ. Đáng tiếc thay, những nỗ lực như thế này thường vô ích. Các bác sĩ trong trại tị nạn hầu như luôn bận rộn, hoặc không có kiến thức hoặc thời gian cho những vấn đề cơ bản trên. Các giáo viên và phụ huynh khác trong trại tị nạn cũng thế -- thành phần của trại tị nạn mới sẽ đương đầu với khó khăn mới Vì thế chúng tôi đã bắt đầu suy nghĩ Làm sao để giúp những gia đình này đây? Những gia đình đang trải qua những điều to lớn hơn những gì họ có thể chống chọi Khủng hoảng Syria đã cho thấy rằng việc tiếp cận các gia đình dựa vào một cá nhân là hoàn toàn không thể. Còn cách gì khác có thể giúp họ không? Làm sao chúng ta có thể tiếp cận họ trên diện rộng và tốn ít chi phí. trong lúc khủng hoảng như vậy? Sau hàng tiếng nói chuyện với tổ chức phi lợi nhuận, Một người có sáng kiến cực kỳ thú vị: lan rộng các thông tin về nuôi dạy con bằng giấy gói bánh mì Những giấy gói bánh mì này được chuyển đến gia đình trong vùng xung đột ở Syria thông qua nhân viên tình nguyện. Đó là những gì chúng tôi đã làm. Những tờ gói bánh mì này không thay đổi gì bên ngoài nhiều, ngoại trừ thêm vài thứ vào 2 mảnh tờ giấy. Một là tờ rơi về thông tin dạy con trong đó gồm lời khuyên, kiến thức căn bản được bình thường hoá cho phù hợp với những trải nghiệm của bậc phụ huynh cũng như của con cái họ. Và thông tin về cách mà bố mẹ có thể hỗ trợ chính mình & con cái họ, ví dụ như cách sử dụng thời gian trò chuyện với con cái, cho chúng thấy những ảnh hưởng, kiên nhẫn hơn với chúng, trò chuyện với chúng. Còn mặt kia của tờ giấy là các câu hỏi phản hồi, đương nhiên, sẽ có bút đi kèm. Vậy đó có đơn giản chỉ là một tờ rơi lan truyền hay thực sự là một phương thức truyền tải tâm lý để mang đến sự ấm áp, an toàn, hay là tình cha mẹ? Chúng tôi phân phối khoảng 3000 giấy gói chỉ trong một tuần. Điều kinh ngạc nhất đó là nhận được 60% tỷ lệ phản hồi. Là 60% trong 3000 gia đình đã phản hồi đấy. Tôi không biết hiện tại có bao nhiêu nhà nghiên cứu Nhưng tỷ lệ phản hồi đó quá sức tuyệt vời. Để điều đó xảy ra ở Manchester thực sự là một thành công lớn, để lại sự lạc lõng tại vùng chiến sự Syria thực sự nhấn mạnh tầm quan trọng của những thông điệp này đến các gia đình. Tôi nhớ mình đã phấn khích và háo hức như thế nào khi đọc các phản hồi. Các gia đình để lại hàng trăm lời nhắn -- hầu hết là sự lạc quan và khích lệ. Nhưng tôi yêu thích nhất là, " Cảm ơn vì đã không quên chúng tôi và con cái mình." Đây thực sự đã minh chứng cho tiềm năng trong việc truyền tải hỗ trợ tâm lý đến các gia đình. và kể cả các phản hồi. Cứ tưởng tượng làm giống việc này bằng các hình thức như việc đóng góp sữa mẹ hoặc bộ vệ sinh phụ nữ, thậm chí là rổ thức ăn. Nhưng hãy làm rõ vấn đề này hơn, vì khủng hoảng tị nạn là một trong những tác nhân ảnh hưởng đến từng cá thể chúng ta. Chúng ta hằng ngày bị đòi hỏi quá nhiều về hình ảnh & số lượng thống kê, Và đó chưa hẳn là quá ngạc nhiên, vì chỉ mới tháng trước, hơn 1 triệu dân tị nạn đã đến châu Âu. Vâng, một triệu đấy. Dân tị nạn đang gia nhập vào cộng đồng của chúng tôi, trở thành hàng xóm chúng tôi, con cái họ thì đi học trường con của chúng tôi. Vậy nên chúng tôi đã chỉnh sửa lại những tờ rơi cho phù hợp với nhu cầu của dân tị nạn châu Âu, và đăng nó trên mạng, tại các khu vực có lượng người tị nạn cao. Ví dụ dịch vụ y tế của Thuỵ Điển sẽ được đăng lên website của họ, và chỉ trong 45 phút, nó được tải về 343 lần -- đã chứng tỏ phần nào tầm quan trọng đối với tình nguyện viên, chuyên gia và phụ huynh khác để truy cập tự do vào các thông báo về cứu trợ tâm lý. Trong năm 2013, tôi đang ngồi trong một lều tị nạn lạnh lẽo với các bà mẹ xung quanh vì tôi đang phỏng vấn một nhóm cụ thể Kế tôi một chút là một bà già và một bé gái trông như 13 tuổi đang nằm cạnh, đầu gác lên gối bà kia. Bé gái im lặng nhất trong nhóm người đó, không hề nói chuyện chân gập lại ngang ngực. Với những người còn lại, và trong lúc tôi thầm cảm ơn các bà mẹ lúc đó, thì bà già kia nhìn tôi trong khi đang hướng về phía cô bé ấy, nói rằng: "Cô có thể giúp chúng tôi bằng...?" Tôi không chắc cô ấy muốn mình làm gì, Tôi nhìn cô bé và cười, nói bằng ngôn ngữ Ả Rập rằng "Salaam alaikum. Shu-ismak?" "Tên em là gì?" Cô bé nhìn tôi bối rối và trông như không muốn trả lời nhưng rồi lại nói: "Halul." Halul là biệt danh cho các cô gái Ả rập, Hala, và chỉ dùng để nói về các cô gái rất trẻ. Lúc đó tôi nhận ra rằng Hala thực ra hơn 13 tuổi nhiều. Hóa ra Hala là một bà mẹ 25 tuổi của ba đứa con nhỏ. Hala từng là một bà mẹ tự tin, dễ mến, đầy tình thương và lương thiện đối với con của cô ấy, nhưng chiến tranh đã thay đổi tất cả. Cô ấy đã sống trong một thị trấn bị đánh bom; và trải qua các trận nổ lớn. Khi các máy bay chiến đấu bay quanh các tòa nhà, thả bom xuống, những đứa trẻ đã sợ hãi và hét toáng lên bởi tiếng ồn đó. Hala liền lấy chiếc gối bịt tai các em lại để ngăn những tiếng nổ lớn, trong khi lòng cô lại gào thét. Khi họ tới trại tị nạn và cô ấy biết rằng cuối cùng mình đã đến nơi khá an toàn, Cô ấy thu mình lại và hành xử như trẻ con. Cô hoàn toàn từ bỏ gia đình mình -- Con cô, chồng cô. Hala không thể chống chọi lâu hơn nữa. Đó là khó khăn phụ huynh gặp phải với kết cục rất đáng thương buồn thay khi nó lại rất phổ biến. Những người trải qua xung đột vũ trang và nạn di cư sẽ đối mặt với vấn đề tâm lý trầm trọng. Và đó là những gì chúng tôi đồng cảm được. Nếu bạn đã trải qua những thời điểm kinh hoàng trong cuộc đời, Nếu bạn mất một người hay thứ gì bạn rất yêu quý, Làm sao bạn có thể tiếp tục đối mặt đây? Bạn có thể tự tin mình đủ khả năng chăm sóc bản thân và gia đình? Những năm đầu đời của một đứa trẻ rất quan trọng đến sự phát triển thể chất và tinh thần, và trong số 1.5 tỉ người đang trải qua khó khăn ấy, nhiều trong số họ đang gia nhập cộng đồng của chúng tôi chúng tôi không thể thờ ơ với những người đang trải qua chiến tranh & nạn di cư Chúng tôi phải ưu tiên những gia đình này cả những người di cư vùng nội địa và trên toàn thế giới. Các tổ chức, nhà hoạch định chính sách phải ưu tiên những người này, Tổ chức WHO, UNHCR cũng như mỗi người chúng ta bất kể mình đang làm gì trong xã hội. Khi chúng ta bắt đầu nhận ra từng khó khăn của một cuộc xung đột, khi chúng ta bắt đầu để ý đến những cảm xúc phức tạp trên khuôn mặt họ, ta sẽ cảm nhận thấy tình người. Khi ta có thể hiểu những nhu cầu của các gia đình này, đây là nhu cầu thực của con người. Khi những nhu cầu này được ưu tiên, các chính sách nhân đạo cho trẻ em được can thiệp sẽ ưu tiên và công nhận vai trò thiết yếu của việc bảo vệ con cái. Sức khỏe tinh thần của các gia đình cần được phổ cập trên toàn thế giới. Những đứa trẻ sẽ ít tiếp xúc với dịch vụ xã hội, tại các nước tị nạn bời vì gia đình họ đã được hỗ trợ từ sớm. Và chúng ta sẽ trở nên cởi mở hơn, nồng nhiệt hơn, thân thiện hơn và càng tin tưởng những người tham gia cộng đồng của mình hơn Chúng ta cần chấm dứt chiến tranh. Chúng ta cần xây dựng một nơi trẻ em có thể mơ về máy bay thả quà xuống chứ không phải bom. Nếu chưa đến khi chúng ta chấm dứt xung đột vũ trang trên toàn thế giới các gia đình sẽ phải tiếp tục di cư, và làm tổn thương con trẻ. Nhưng nhờ cải thiện hỗ trợ trong việc hướng dẫn làm bố mẹ, nó có thể làm suy yếu đi việc kết nối chiến tranh và khó khăn tâm lý, của những đứa trẻ và gia đình chúng. Cảm ơn (Vỗ tay)