Tôi không chắc chắn rằng tất cả mọi người ở đây đều rành về những bức ảnh của tôi. Tôi muốn bắt đầu bằng cách giới thiệu với các bạn một vài bức ảnh và sau đó tôi sẽ nói. Tôi phải nói với các bạn một chút về lịch sử cuộc đời tôi, bởi vì chúng ta sẽ đề cập đến điều đó trong buổi nói chuyện này. Tôi sinh năm 1944 ở Brazil, trong khoảng thời gian mà Brazil vẫn chưa phải là nền kinh tế thị trường. Tôi được sinh ra ở một nông trại, một nông trại với hơn 50% là rừng nhiệt đới [im lặng]. Một nơi tuyệt vời. Tôi sống với chim muông và các con thú, tôi bơi trong những dòng sông nhỏ với những chú cá sấu. Có khoảng 35 gia đình sống trên nông trại này, và mọi thứ chúng tôi sản suất ra, chúng tôi sử dụng. Rất ít thứ được đưa đến chợ. Một lần một năm, thứ duy nhất được đem bán ở chợ là các con gia súc mà chúng tôi chăn nuôi được, và chúng tôi đi mất khoảng 45 ngày để đến lò mổ, mang theo hàng ngàn đầu gia súc, và khoảng 20 ngày để đi về lại trang trại của chúng tôi. Khi tôi 15 tuổi, tôi cảm thấy cần thiết phải rời khỏi nơi này và đi đến một thị trấn lớn hơn một chút -- lớn hơn rất nhiều -- nơi mà tôi hoàn tất phần thứ hai của trường trung học. Ở đó tôi học được nhiều thứ khác nhau. Brazil bắt đầu đô thị hóa, công nghiệp hóa, và tôi biết về chính trị. Tôi trở nên một chút cấp tiến, tôi trở thành một thành viên của các đảng cánh tả, và tôi trở thành một nhà hoạt động xã hội. I vào đại học và trở thành một nhà kinh tế học. Tôi hoàn thành bằng cao học về kinh tế. Và điều quan trọng nhất cuộc đời tôi cũng xảy ra vào thời điểm này.. Tôi đã gặp một cô gái tuyệt vời người mà trở thành người bạn đời suốt cuộc đời tôi, và là người bạn đồng hành với tôi trong mọi thứ mà tôi làm cho đến nay, vợ tôi, Lélia Wanick Salgado. Brazil cấp tiến hóa rất mạnh mẽ. Chúng tôi đấu tranh quyết liệt chống lại sự độc trị, trong một khoảnh khắc mà rất cần thiết cho chúng tôi: Hoặc là đi vào hoạt động bí mật với vũ khí sẵn có trong tay, hoặc rời Brazi. Chúng tôi còn quá trẻ, và tổ chức của chúng tôi nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu chúng tôi rời đi, và chúng tôi đến Pháp, nơi tôi hoàn thành bằng tiến sĩ kinh tế, Lélia trở thành một kiến trúc sư. Tôi làm việc cho một ngân hàng đầu tư. Chúng tôi đi nhiều nơi, tham gia nhiều dự án phát triển tài chính và kinh tế ở châu Phi với Ngân hàng thế giới. Và một ngày nhiếp ảnh đã xâm nhập vào cuộc đời tôi. Tôi trở thành một nhiếp ảnh gia, từ bỏ mọi thứ và trở thành một nhiếp ảnh gia, và tôi bắt đầu chụp ảnh điều mà rất quan trọng đối với tôi. Rất nhiều người bảo tôi rằng tôi là một nhà báo nhiếp ảnh, rằng tôi là một nhà nhiếp ảnh kiêm nhân chủng học, rằng tôi là một nhà hoạt động xã hội - nhiếp ảnh. Nhưng tôi làm nhiều hơn thế. Tôi coi nhiếp ảnh như chính cuộc đời mình. Tôi sống hoàn toàn trong nhiếp ảnh thực hiện các dự án lâu dài, và tôi muốn cho bạn xem chỉ một vài bức ảnh của -- một lần nữa, bạn sẽ thấy ẩn trong những dự án xã hội, mà tôi đã đến, tôi xuất bản rất nhiều sách về những bức ảnh này, nhưng bây giờ tôi sẽ chỉ cho bạn xem một vài trong số đó. Vào những năm 90, từ 1994 đến 2000, tôi chụp về một chủ đề mang tên Di cư. Nó trở thành một cuốn sách. Nó đã trở thành một chương trình biểu diễn. Nhưng trong thời gian tôi đang chụp chủ đề này, tôi đã sống những ngày tháng rất khó khăn của cuộc đời, hầu hết ở Rwanda. Tôi chứng kiến Rwanda trong đau thương tuyệt đối. Tôi nhìn thấy cái chết của hàng nghìn người mỗi ngày. Tôi mất đi niềm tin vào loài người. Tôi không còn tin rằng chúng ta có thể sống lâu hơn và tôi bắt đầu bị tấn công bới khuẩn tụ cầu. Tôi bắt đầu bị nhiễm trùng khắp nơi. Khi tôi làm tình với vợ mình, tôi không có tí tinh dịch nào; tôi chảy máu. Tôi đến gặp bác sĩ của một người bạn ở Paris, kể với anh ấy là tôi rất ốm. Anh ấy khám xét rất lâu, và bảo tôi rằng, "Sebastian, cậu không hề ốm, cơ thể cậu hoàn toàn tốt. Điều đã xảy ra là, khi cậu nhìn thấy quá nhiều cái chết, cậu cảm thấy như cậu cũng đang chết. Cậu phải dừng lại. Dừng lại. Cậu phải dừng lại vì trái ngược lại, cậu sẽ chết." Và tôi quyết định dừng lại. Tôi trở nên rất thất vọng với nhiếp ảnh, với tất cả mọi thứ trên thế giới, và tôi quyết định quay trở lại nơi tôi sinh ra. Đó là một sự tình cờ lớn. Đó là khi mà bố mẹ tôi đã trở nên rất già.. Tôi có 7 người chị. Tôi là một trong những người đàn ông duy nhất trong nhà, và họ cùng quyết định sang tên khu đất cho tôi và Lélia. Khi tôi nhận đất, mảnh đất rất khô cằn chết chóc như tôi đã từng. Khi tôi còn nhò, mảnh đất này 50% là rừng nhiệt đới. Khi tôi nhận đất, nó chỉ còn dưới 0.5% là rừng nhiệt đới , giống như trên toàn khu vực của tôi. Để xây dựng phát triển, sự phát triển của Brazil, chúng tôi đã phá hủy rất nhiều rừng. Giống như bạn làm ở đây trên đất Mĩ, hoặc Ấn Độ, hay ở mọi nơi trên hành tinh này. Để xây dựng phát triển, chúng ta đã đi đến một sự trái ngược to lớn rằng chúng ta phá hủy tất cả mọi thứ xung quanh ta. Nông trại này, nơi từng có hàng nghìn đầu gia súc, nay chỉ còn vài trăm, và chúng tôi không biết phải làm gì với chúng. Và Lé-lia có một ý tưởng tuyệt với, vô cùng táo bạo. Cô ấy nói, tại sao chúng ta không tái trồng rừng nhiệt đới đã từng có ở đâytrước kia Anh nói rằng anh được sinh ra trên một thiên đường. Vậy hãy xây dựng lại thiên đường ấy. Và tôi đã đến gặp một người bạn thân đang là kỹ sư về rừng để chuẩn bị dự án cho chúng tôi, và chúng tôi bắt đầu. Chúng tôi trồng cây, và năm đầu tiên chúng tôi mất rất nhiều cây, năm thứ hai mất ít hơn, và dần dần, mảnh đất chết này bắt đầu hồi sinh. Chúng tôi đã bắt đầu trồng hàng trăm nghìn cây, chỉ các loại địa phương, hoặc các loài cây bản địa, nơi chúng tôi xây dựng một hệ sinh thái giống hệt cái mà đã bị phá hủy, và cuộc sống bắt đầu trở lại tuyệt vời như trước. Chúng tôi rất cần phải biến mảnh đất của chúng tôi thành một công viên quốc gia. Chúng tôi biến đổi. Chúng tôi mang thiên nhiên trở lại khu đất này. Nó đã trở thành một công viên quốc gia. Chúng tôi đã lập một học viện man tên Instituto Terra, và chúng tôi đã dựng một dự án môi trường để quyên góp tiền từ khắp nơi. Ở đay, Los Angeles, ở vùng vinh San Francisco, nó đã trở thành được miễn giảm thuế ở nước Mĩ. Chúng tôi gây quĩ ở Tây Ban Nha, ở Ý, và rất nhiều ở Brazil. Chúng tôi đã làm việc với rất nhiều công ty ở Brazil mà đầu tư tiền vào dự án này, chính phủ. Và cuộc sống đã bắt đầu đến, và tôi có một điều ước lớn là quay trở lại với nhiếp ảnh một lần nữa. Và lần này, điều ước của tôi không phải là chụp ảnh về một sinh vật mà tôi đã chụp trong suốt cuộc đời mình nữa: loài người. Tôi muốn chụp cả các sinh vật khác, chụp các phong cảnh, chụp loài người chúng ta, nhưng là chúng ta từ khởi điểm, khoảng thời gian mà chúng ta sống cân bằng với thiên nhiên. Và tôi đã đi, tôi đã bắt đầu từ năm 2004 và kết thúc vào cuối 2011. Tôi đã chụp được một lượng ảnh khổng lồ, và kết quả - Lé lia thiết kế tất cả các cuốn sách của tôi, và cả thiết kế tất cả các shows của tôi. Cô ấy là người đã tạo ra các shows này. Và điều chúng tôi muốn với những bức ảnh này là tạo ra đối thoại về những gì quí giá mà chúng ta có trên hành tinh và cái chúng ta cần gìn giữ nếu chúng ta muốn sống, và muốn có một sự cân bằng trong cuộc sống. Và tôi muốn nhìn thấy chúng ta khi chúng ta sử dụng, vâng, các phương tiện đồ đá. Chúng ta còn tồn tại. Tuần trước tôi đang ở Tổ chức Da Đỏ Quốc gia Brazil, và chỉ ở Amazon thôi chúng tôi có khoảng 110 nhóm người Da Đỏ chưa tìm thấy. Chúng ta phải bảo vệ rừng trên danh nghĩa này. Và với những bức ảnh này, tôi hi vọng rằng chúng ta có thể tạo ra thông tin, một hệ thống thông tin. Chúng tôi đã thử giới thiệu về hành tinh theo một cách mới, và tôi muốn cho các bạn xem một vài bức ảnh của dự án này. Vâng, đây (Vỗ tay) Cảm ơn. Cảm ơn rất nhiều. Đây là cái chúng ta phải đấu tranh quyết liệt để giữ nó y hiện trạng. Nhưng có một phần khác mà chúng ta phải xây dựng cùng nhau, xây dựng các xã hội, một đại gia đình hiện đại của nhiều xã hội, chúng ta ở một điểm mà chúng ta không thể quay lại được nữa. Nhưng chúng ta tạo ra một sự trái ngược kinh khủng. Để xây dựng tất cả những thứ này, chúng ta đã phá hủy rất nhiều. Rừng của chúng ta ở Brazil, khu rừng nguyên sinh mà to bằng bang California, bị tàn phá đến 93%. Ở đây, trên bờ Tây, bạn đã phá hủy khu rừng của các bạn. Xung quanh đây, không ư? Những khu rừng đỏ đã ra đi. Đi rất nhanh, biến mất. Đến đây từ Atlanta, 2 ngày trước, tôi đang bay qua những sa mạc mà chúng ta đã tạo ra, chúng ta đã kích thích với chính bàn tay của chúng ta. Ấn Độ không còn nhiều cây, Cả Tây Ban Nha nữa. Và chúng ta phải tái trồng lại những khu rừng này. Đó là bản chất của cuộc sống, những khu rừng này. Chúng ta cần thở. Nhà máy duy nhất có khả năng biến CO2 thành oxy, là những cánh rừng. Chiếc máy duy nhất có thể hấp thu carbon mà ta đang sản xuất ra, luôn luôn, thậm chí nếu chúng ta giảm chúng, tất cả những gì chúng ta làm, chúng ta sản xuất ra CO2, là những cái cây. Tôi đặt câu hỏi --- 3 hoặc 4 tuần trước, chúng tôi đã thấy trên báo hàng triệu con cá chết ở Na Uy. Sự thiếu khí oxy trong nước. Tôi đặt cho bản thân câu hỏi, nếu một lúc nào đó, chúng ta sẽ thiếu khí cho tất cả các sinh vật, kể cả chúng ta -- điều đó sẽ rất phức tạp cho chúng ta. Cây rất quan trọng cho hệ thống nước. Nếu tôi đưa bạn một ví dụ nhỏ bạn sẽ hiểu rất dễ dàng thôi. Các bạn, những con người vui vẻ, có rất nhiều tóc trên đầu, nếu bạn tắm, bạn sẽ mất 2 - 3 giờ để khô tóc nếu bạn không dùng máy sấy. Với tôi, chỉ mất 1 phút, tóc tôi đã khô. Điều tương tự xảy ra với cây cối. Cây là tóc của hành tinh chúng ta. Khi bạn có mưa ở một nơi không có cây, chỉ trong vài phút, nước đến các dòng sông suối, mang theo đất, phá hủy nguồn nước của chúng ta, phá hủy các dòng sông, và không giữ lại tí hơi ẩm nào. Khi bạn có cây, hệ thống rễ cây giữ nước lại. Tất cả các cành cây, những chiếc lá rụng tạo nên một khu vực ẩm, và phải mất hàng tháng trời ngâm dưới nước, đi tới các dòng sông, và gìn giữ nguồn nước, và các dòng sông của chúng ta. Đây là điều quan trọng nhất, khi bạn tưởng tượng rằng bạn cần nước cho mỗi hoạt động sống. Tôi muốn cho bạn xem, để kết luận lại, một vài bức ảnh mà đối với tôi rất quan trọng. Bạn ghi nhớ rằng tôi đã kể với bạn khi tôi nhận được trang trại từ bố mẹ mình đó là thiên đường của tôi, đó là trang trại. Đất bị phá hủy hoàn toàn, sói lở nữa, đất đã hoàn toàn khô cằn. Nhưng bạn có thể thấy trên bức ảnh này, chúng tôi đã bắt đầu xây dựng một trung tâm giáo dục mà trở thành một trung tâm môi trường rất lớn ở Brazil. Nhưng bạn nhìn thấy rất nhiều các chấm nhỏ trên bức ảnh này. Trên mỗi chấm nhỏ này, chúng tôi đã trồng một cái cây. Có hàng nghìn cây. Bây giờ tôi sẽ cho bạn xem những bức ảnh chụp chính xác ở địa điểm đó 2 tháng trước. (Vỗ tay) Tôi đã bảo với các bạn từ đầu rằng chúng ta rất cần thiết phải trồng khoảng 2.5 triệu cây từ khoảng 200 loài khác nhau để tái tạo lại hệ thống sinh thái. Và tôi sẽ cho bạn xem bức hình cuối. Chúng ta với 2 triệu cây. Chúng ta đang cô lập khoảng 100,000 tấn carbon với những cái cây này. Các bạn của tôi, điều này rất dễ làm. Chúng tôi đã làm được, phải không? Bằng một tai nạn đã xảy ra với tôi, chúng tôi quay lại, chúng tôi đã xây dựng hệ sinh thái. Chúng ta ở đây trong căn phòng này, tôi tin là chúng ta có cùng một quan tâm, và mô hình chúng tôi đã tạo ra ở Brazil, chúng ta có thể xây dựng ở đây. Chúng ta có thể áp dụng nó ở mọi nơi trên thế giới, phải không? Và tôi tin rằng chúng ta có thể làm điều này cùng nhau. Cảm ơn các bạn rất nhiều. (Vỗ tay)