Ngày 8 tháng 6 năm 2010, sau bốn vòng tuyển chọn, Russell Wilson được vào đội bóng chày Colorado Rockies. Tôi rất hào hứng, đó là một trong những khoảnh khắc tuyệt nhất đời tôi. Đứa trẻ nào chẳng mơ được đội Major League Baseball chọn. Ngày 8 tháng 6 năm 2010. Ngày 9 tháng 6 năm 2010, (Giả tiếng máy điện tâm đồ) Tim bố tôi ngừng đập. Ông đã qua đời. Từ chín tầng mây xuống tận cùng địa ngục. Chỉ trong tích tắc. Bố tôi nằm trên giường, nước mắt tôi chảy dài. Mình phải làm gì bây giờ? Đầu tôi quay cuồng, kỷ niệm, hồi ức, khoảnh khắc. Sáng sớm, thức dậy, tập ném bóng tăng tốc và chạy về gôn để giao bóng cho anh trai và bố tôi, đến những buổi sáng đi xe tới xem đội bóng chày AAU, đến lúc bố tôi làm cầu thủ giữ chốt ba. Tua nhanh tới thắng chức vô địch Super Bowl, giương cao chiếc cúp Lombardi và những cảm xúc, những phấn khích hoa giấy đủ màu rải khắp nơi và biết rằng bạn vừa thắng Super Bowl, đến năm sau, áp lực của trận đấu, bóng trên vạch sân, và đây là cơ hội để thắng trận, nhưng không được. Và có hàng triệu người trên toàn thế giới đang theo dõi. Tôi phải tới chỗ truyền thông, tôi nên nói gì, làm gì, nghĩ gì đây? Tôi kết hôn từ lúc còn trẻ, và vừa ra trường và trải qua nhiều việc khác rồi ít lâu sau, hôn nhân đổ vỡ, bạn biết tôi nhận ra gì không? Cuộc sống là vậy. Cuộc sống là vậy với tất cả chúng ta. Mất người thân, ly hôn, sợ hãi, đau đớn, trầm cảm, ưu tư, lo lắng. Lúc ấy bạn cố gắng tích cực, tôi vốn là người tích cực, nhưng bạn biết đấy, sự tích cực không phải lúc nào cũng hiệu quả, bởi vì khi bạn bị dẫn trước tận 16 điểm trong giải vô đich NFC, mọi người sẽ kiểu: "Russ, mình không thắng nổi trận này đâu, tình hình rất là căng luôn rồi." Hoặc khi bạn bị ung thư, hoặc khi bạn gặp những chuyện phải đương đầu hay tài chính này nọ, làm sao để đối đầu với chúng? Khó mà tích cực giữa những điều ấy. Và điều tôi chắc chắn là: tiêu cực lúc nào cũng phát huy 100% hiệu quả. Tiêu cực sẽ chẳng đưa tôi đến đâu cả. Tôi bắt đầu tự nhủ: "Lòng thương xót Chúa tươi mới mỗi ngày" khởi đầu mới, bắt đầu mới. Và mặc dù khó khăn, đau đớn sầu lo cách mấy, tôi vẫn muốn vượt qua và "Mình phải làm thế nào đây?", tôi bắt đầu nghĩ về chiếc xe hơi. Bạn biết khi bạn lái xe, bạn phải sang số và bạn muốn về số không? Bạn đi từ số một sang số hai lên tận số năm? Bạn phải biết cách về số không. Và tôi cần phải về số không ngay trước khi tôi gặp nạn. Ngồi ngẫm lại sau giải Super Bowl, tôi phải quyết định: Liệu tôi sẽ để nó chi phối sự nghiệp? Để nó chi phối đời mình? Không đời nào. Tôi phát hiện ra rằng tư duy đó là một kỹ năng. Nó có thể được dạy và được học. Tôi đã bắt đầu rèn luyện tâm lý từ mười năm trước với Trevor Moawad, huấn luyện viên tâm lý của tôi. Anh ấy đã ở bên tôi mười năm, chúng tôi là bạn thân và đối tác kể từ đó. Vận động viên phải rèn thể chất để chạy nhanh hơn, ném xa hơn, nhảy cao hơn và làm những việc khác, nhưng sao không rèn tinh thần? Bạn muốn cuộc sống thế nào? Hãy viết ra, nói về nó. Ngôn ngữ là gì, nó như thế nào, hãy xem những điểm sáng này, Russell, những khoảnh khắc đẹp nhất. Cảm giác ấy là gì? Và hãy ở đó, cảm nhận nó và nói như thế. Các tay bóng chuyên ném xa họ không lo lắng về cú ném lỡ. Họ chỉ nghĩ về cú đánh, cú ném, cú ghi bàn này. Rồi tôi gặp Milton Wright, 19 tuổi, cậu ấy ba lần mắc ung thư. Hôm đó tôi đến thăm, cậu đang rất bực mình: "Russ, em xong rồi, em không muốn tiếp tục nữa, em phải đi rồi." Tôi bắt đầu kể cho cậu chuyện bố tôi, ông thường nói: "Sao không phải là con? Sao con không tốt nghiệp sớm, chơi bóng chuyên nghiệp? Sao không phải là con?" Tôi nói: "Milton, sao không phải là em? Nếu em đã thử liệu pháp tế bào T, và em thử cái này và nó không có tác dụng, em sẽ không nhớ nó đâu." Milton nở nụ cười và nói: "Anh nói đúng lắm, Đúng là em bị ung thư, Russ. Nhưng em có thể để nó giết chết em, không chỉ về thể chất mà em còn có thể để nó giết cả tinh thần và cảm xúc của mình. Và giờ em đã có lựa chọn giữa vấn đề, giữa cơn bão, em quyết định vượt qua." Một trong những câu tôi hay được hỏi về suy nghĩ trung dung là: "Như vậy có nghĩa là tôi không có cảm xúc?" Tôi luôn trả lời, chắc chắn không. Chúng ta có cảm xúc, có những vấn đề đời thực, có chuyện phải giải quyết. Nhưng những gì bạn phải làm được là tập trung vào thời điểm này để không bị quá dễ xúc động. Có cảm xúc không sao, nhưng đừng dễ xúc động. Khi mọi người nhìn vào tôi, họ thấy tôi là cầu thủ trả lương cao nhất ở NFL, thấy tôi có vợ là ca sĩ Ciara, thấy tôi có gia đình rất gì và này nọ. Nhưng tôi vẫn có những vấn đề cuộc sống. Tất cả chúng ta đều có. Tất cả chúng ta đều có buồn đau, mất mát, trầm cảm, lo lắng và sợ hãi. Tôi đã không hiểu. Sự thật là gì, và làm sao để tôi vượt qua tốt hơn? Và đó là cách tôi bắt đầu thay đổi suy nghĩ. Không chỉ nằm ở kết quả thành công hay thất bại. Nó nằm ở quá trình, kiểu như: bước tiếp theo là gì, làm sao để thực hiện tại đây ngay lúc này? Ai cũng có quyền lựa chọn trong đời. Đối với tôi, khi tôi còn trẻ và chẳng có gì nhiều, tôi đã lựa chọn. Tôi quyết định sẽ tin rằng điều tuyệt vời sẽ đến, tin rằng tôi sẽ có suy nghĩ đúng đắn, và tin rằng tôi sẽ có ngôn ngữ đúng và những điều hay để nghĩ về, nó giúp tôi chuẩn bị cho hôm nay. Vì tôi chỉ là con người. Tôi chỉ có khả năng ném bóng xa, chạy loanh quanh và ném mấy cú bóng hay hay và làm cho mọi người vui. Nhưng thực tế là tôi vẫn còn áp lực, tôi vẫn còn lo lắng, tôi vẫn còn lo sợ, tôi vẫn có chuyện xảy ra. Tôi vẫn có mất mát. Sự tích cực có thể gây nguy hiểm. Nhưng tiêu cực luôn phát huy tác động. Tôi không muốn sống trong tiêu cực, nên tôi sống trung lập. Tôi luôn giữ ở số không. Và đó là cách tôi đã sống, từng sống và đang sống từ đó đến giờ.