Đây là câu chuyện vui từ số gần đây của Thời báo Los Angeles. Đỉnh điểm của câu chuyện? "Được cái là, tôi không phải dậy lúc bốn giờ mỗi sáng để lấy sữa từ con Labrador (một loài chó) của tôi." Đây là bìa của số Tạp chí New York gần đây. Những bệnh viện tốt nhất nơi bác sĩ nói họ sẽ tiếp nhận mọi trường hợp như ung thư, sinh đẻ, huyết áp cao, bệnh tim, thay xương chậu, cấp cứu lúc 4 giờ sáng. Còn đây là một liên khúc bài hát tôi đã tập hợp -- (Nhạc) Có bao giờ bạn nhận ra rằng bốn giờ sáng đã trở thành một cách hiểu ngầm hay một hình tượng? Nó có nghĩa đại loại là bạn đang thức vào cái giờ tồi tệ nhất có thể. (Tiếng cười) Thời điểm của sự khó chịu, đen đủi, và cảm giác trống trải Thời điểm để lên kế hoạch vùi dập viên cảnh sát trưởng, như ở cảnh quay kinh điển này trong phim "Bố già" Kịch bản của đạo diễn Coppola miểu tả những anh chàng này "kiệt sức trong chiếc áo dài tay. Lúc đó là 4 giờ sáng." (Tiếng cười) Thời điểm cho những thứ còn đen tối hơn nữa, như việc khám nghiệm và bảo quản xác chết trong tác phẩm của Isabel Allende "Ngôi nhà của những hồn ma" Sau khi Rosa tóc xanh xinh đẹp bị sát hạt, các bác sĩ bảo quản xác cô với thuốc mỡ và các chất lỏng chuyên dụng Họ làm việc cho đến bốn giờ sáng. Thời điểm cho những thứ còn đen tối hơn vậy nữa, giống như trong tạp chí New Yorker tháng 4 vừa rồi, truyện ngắn giả tưởng của Martin Amis bắt đầu bằng, "Vào ngày 11 tháng 9 năm 2001, anh ấy tỉnh dậy vào lúc 4 giờ sáng ở Portland, Maine, và ngày cuối đời của Mohamed Atta vừa bắt đầu." Với một thời điểm mà tôi cho là êm ả và yên bình nhất trong ngày, 4 giờ sáng hẳn vẫn luôn thu hút cả đống điều tiếng từ báo giới -- (Tiếng cười) trải rộng trên rất nhiều phương tiện truyền thông khác nhau từ rất nhiều tên tuổi lớn Và điều này khiến tôi nghi ngờ. Tôi suy luận, chắc hẳn một vài trong số những bộ óc nghệ thuật sáng tạo nhất thế giới, sẽ không tự nhiên sử dụng lớp nghĩa mới này như thể họ là người sáng tạo ra nó, phải không? Có lẽ nào còn điều gì hơn thế nữa đang diễn ra? Điều gì đó đã được tính toán, điều gì đó bí mật, và ai là người đầu tiên khiến tiếng xấu về bốn giờ sáng lan xa? Tôi cho rằng, ông này - Alberto Giacometti, với chân dung ở đây cùng vài tác phẩm điêu khắc của ông trên tờ 100 Franc Thụy Sĩ. Ông đã thành công với tác phẩm nổi tiếng sau đây từ bảo tàng Nghệ thuật Đương đại New York. Tên của tác phẩm -- "Cung điện lúc Bốn giờ sáng"-- (Tiếng cười) 1932. Không chỉ là manh mối bí hiểm sớm nhất về bốn giờ sáng mà tôi có thể tìm được. Tôi tin rằng tác phẩm vẫn được biết đến là sản phẩm điêu khắc siêu thực đầu tiên này sẽ cung cấp chiếc chìa khóa tuyệt vời dẫn đến hầu hết mọi hoạt động nghệ thuật miêu tả về bốn giờ sáng theo sau. Tôi gọi điều này là Mật mã Giacometti, một ấn bản bởi TED. Không, cứ thoải mái làm điều này trên những chiếc Blackberry hay iPhone nếu như bạn có. Nó sẽ giống như sau -- đây là kết quả tìm kiếm gần đây từ Google cho 4 bốn giờ sáng. Kết quả tất nhiên rất đang dạng. Điều này khá điển hình. 10 kết quả đầu tiên hiện ra bốn kết quả cho bài hát của Faron Young "Bây giờ là Bốn giờ sáng" ba kết quả cho phim của Judi Dench "Bốn giờ sáng" và một kết quả cho bài thơ của Wislawa Szymborska "Bốn giờ sáng" Nhưng bạn có thể hỏi, điều gì khiến một nhà thơ Ba Lan, một quý bà người Anh, và một nghệ sĩ âm nhạc gạo cội liên quan đến nhau bên cạnh những thứ hạng cao trên trang Google? Nào, hãy cùng bắt đầu với Faron Young -- người mà sinh ra, một cách tình cờ, vào năm 1932. (Tiếng cười) Năm 1996, ông tự bắn vào đầu mình vào ngày 9 tháng 12 mà trùng hợp lại là ngày sinh nhật của Judi Dench (Tiếng cười) Nhưng ông ấy không mất vào ngày sinh nhật của Dench Ông hấp hối cho tới chiều hôm sau và cuối cùng phải chịu đầu hàng trước một vết thương do đạn mà tự mình gây ra ở tuổi 64 -- mà, rất tình cờ, lại chính là tuổi của Alberto Giacometti khi ông mất. Còn Wislawa Szymborska đã ở đâu trong suốt những sự kiện này? Cô ấy có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng nhất thế giới. Vào chính ngày hôm đó, ngày 10 tháng 12 năm 1996, khi Ngài Bốn giờ sáng, Faron Young, đang từ bỏ linh hồn mình ở Nashville, Tennessee, Quý cô Bốn giờ sáng -- đúng hơn là một trong số họ -- Wislawa Szymborska đang ở Stockholm, Thụy Điển, nhận giải Nobel về Văn học. Đúng 100 năm sau ngày mất của Alfred Nobel. Trùng hợp ư? Không, đáng sợ thì đúng hơn. (Tiếng cười) Sự trùng hợp đối với tôi có một thứ ma thuật đơn giản hơn nhiều. Giống như là tôi nói với bạn, "Này, bạn có biết là giải Nobel được thành lập vào năm 1901, mà trùng hợp thay đúng vào năm Alberto Giacometti sinh ra?" Không, không phải cái gì cũng khớp vừa vặn vào mô hình, nhưng nó cũng không có nghĩa là không có điều gì đang diễn ra ở một mức độ cao nhất có thể. Thực ra có một số người trong căn phòng này có lẽ sẽ không muốn tôi cho bạn thấy đoạn clip chúng ta chuẩn bị xem sau đây. (Tiếng cười) (Video: Chúng tôi có một sân quần vợt, một bể bơi, một phòng chiếu phim -- Ý ông là nếu tôi muốn ăn thịt bò miếng, kể cả vào nửa đêm, người của ông sẽ nướng cho tôi chứ? Chắc chắn rồi, đó là lý do họ được trả công. Vậy bây giờ anh có cần thêm khăn tắm, dịch vụ giặt là, người phục vụ phòng? Đợi đã, đợi đã -- Để tôi nói xem có đúng không nhé. Bây giờ là 4 giờ sáng ngày Giáng sinh. Bụng tôi đang kêu ọc ạch. Homer, làm ơn đi. Đợi đã, đợi đã. Để tôi nói xem có đúng không nhé, Matt. (Tiếng cười) Khi mà Homer Simpson cần tưởng tượng ra thời điểm hiu quạnh nhất có thể, không chỉ của thời gian trong ngày, mà là của cả một năm trời, anh ta nảy ra con số 0400 vào ngày sinh nhật của Bé Jesus. Và không, tôi không hiểu cách mọi thứ vận hành trong hệ thống bí ẩn này, nhưng rõ ràng, tôi biết đâu là một thông điệp bí mật ngay khi tôi nhìn thấy nó. (Tiếng cười) Tôi đã nói, tôi biết đâu là một thông điệp bí mật ngay khi tôi nhìn thấy nó. Và này, bạn có thể mua một cuốn "Cuộc đời tôi" của Bill Clinton trong cửa hàng sách tại TED. Phân tích câu chữ từng trang một để tìm những manh mối ẩn. Hoặc bạn có thể vào trang Random House, nơi có đoạn trích sau. Và đoán xem bạn phải cuộn xuống bao xa để tìm thấy câu trả lời? Bạn có tin không, khoảng chục đoạn văn? Đây là trang 474 trên sách giấy, nếu như bạn đang đọc cùng tôi: "Mặc dù mọi thứ đang trở nên tốt đẹp hơn, tôi vẫn chưa cảm thấy hài lòng với bài phát biểu nhậm chức. Những người giúp viết bài của tôi hẳn đã phải vò đầu bứt tai bởi ngay trong lúc chúng tôi làm việc từ một đến bốn giờ sáng vào Ngày Nhậm chức, tôi vẫn tiếp tục chỉnh sửa bài nói." Hẳn là ông đã làm thế, bởi ông đã chuẩn bị cả cuộc đời mình cho sự kiện lịch sử bốn năm một lần mà đại loại tự nhiên rơi từ trên trời xuống. Và rồi -- (Tiếng cười) ba đoạn văn sau chúng ta thấy chút tươi sáng: "Chúng tôi quay trở lại Nhà khách Tổng thống để nhìn vào bài nói lần cuối cùng. Nó đã tốt hơn rất nhiều kể từ lúc 4 giờ sáng" Chà, sao lại thế nhỉ? Từ những đoạn viết trước, người đàn ông này hoặc vừa ngủ ở một buổi cầu nguyện cùng Al và Tipper hoặc vừa học cách vận hành một tên lửa hạt nhân từ một cái va li. Điều gì xảy ra với các tổng thống Mỹ vào 4 giờ ngày nhậm chức? Điều đã gì xảy ra với Bill Clinton? Chúng ta có lẽ sẽ chẳng bao giờ biết. Và như tôi thấy, ông ta cũng không ở quanh đây hôm nay để đối mặt với những câu hỏi hóc hiểm như thế. (Tiếng cười) Mọi việc trở nên khó chịu, phải không? Ý tôi là, sau cùng, toàn bộ những hoạt động này diễn ra dưới sự giám sát của ông ta. Nhưng nếu ông ấy ở đây bây giờ -- (Tiếng cười) ông có lẽ sẽ nhắc nhở chúng ta, như đã làm trong hồi kí của mình ở phần lời kết, rằng vào ngày này, Bill Clinton bắt đầu một cuộc hành trình -- một cuộc hành trình chứng kiến ông tiếp tục trở thành tổng thống đảng Dân chủ đầu tiên thắng cử hai nhiệm kì liên tiếp sau hàng thập kỉ. Sau hàng thế hệ. Là lần đầu tiên kể từ người này, Franklin Delano Roosevelt, người đã bắt đầu cuộc hành trình trình chưa từng có của riêng mình ngay từ lần thắng cử đầu tiên của mình, ngay từ thời điểm giản đơn hơn, ngay từ 1932 -- (Tiếng cười) cái năm mà Alberto Giacometti (Tiếng cười) tạo ra "Cung điện lúc Bốn giờ sáng" Cái năm mà, hãy cùng nhớ rằng, giọng hát này, nay đã rời xa, lần đầu tiên cất tiếng khóc với thế giới già lớn và điên rồ của chúng ta. (Nhạc) (Vỗ tay)