Một trong những thứ khiến tôi thích thú với programming, thậm chí cả engineẻing,
là nó có một nơi mà tôi chưa bao giờ nghĩ là nó quan trọng với mình
Lớn lên với một năng khiếu hội họa rất tốt. Tôi học trường về Nghệ thuật ở cấp 3.
mẹ tôi là artist, bà tôi cũng là artist.
Tôi chưa bao giờ thực sự nhận ra, nó thích hợp như nào.
Bây giờ, thì tôi kết nối chúng với nhau. Tôi vẽ một bức tranh to
mà có các mạch điện được nhúng vào vải. Và tôi dùng adreno để lập trình,
để tôi có thể làm một thứ, kiểu như ánh sáng khác nhau xuất hiện cùng lúc.
Hay là tôi dùng capasitive sensors để viết chương trình, và tinh chỉnh nó
để nó có thể hoạt động tốt. Đó là những thứ về tôi, 2 năm trước.
tôi đã thích, oh wait, Tôi còn không biết tôi có thể làm như thế.
Đây là những thứ mới mẻ so với nghệ thuật. Và tôi nghĩ đó là một trong những thứ
mà người ta lúc đầu không nghĩ, oh, ai đó đang lập trình.
Họ chỉ ngồi với chiếc máy tính, nhưng giống như cách bạn lập trình như một nghệ thuật.
Bạn có thể làm rất tỉ mỉ, cũng như đạo đức công việc mà tôi dùng
để tạo một bức vẽ giống như khi tôi dùng để lập trình.
Và nó là một số thứ kiểu, 2 cái quấn lấy nhau mà tôi không biết vì sao,
như là nó không thể ở những chỗ khác. Cũng như, tôi có các bạn là nhà văn,
và nó cũng là một thứ tương tự, họ cũng có cùng cảm giác
để làm việc đó. Và nó giống như là, thậm chí giờ nếu tôi làm như
một tác phẩm nghệ thuật. Tôi muốn làm một mô phỏng, như chính nó là nghệ thuật,
và thích ngồi xuống và lập trình với open frameworks đại loại vậy.
... Làm sao bạn có thể không nghĩ rằng 2 chúng nó đi với nhau.
Như chúng nó toàn toàn đi với nhau.
(Bọn con gái nói chuyện dài dòng và khó hiểu vồn :v)