Nụ hôn đầu đời Môi nàng hòa cùng môi tôi như tuyết mùa hè, như mùa thứ năm, như vườn Địa Đàng, như vườn Địa Đàng khi Eve hoá Chúa, lẩy bẩy với chuyển động mượt mà của hông - và nụ hôn của nàng gây đau đớn đến thế-- Ý tôi là, như thể nàng hoà mồ hôi của thiên thần với vị hương của quýt, tôi thề, miệng tôi sẽ mãi câm lặng với bí mật này, miệng tôi như ngõ cụt được thắp sáng bởi răng - tim tôi, như cánh cửa đóng sập trong bóng tối, nhưng môi nàng lại lướt chậm như chiếc Cadillac màu xanh chứa đầy rượu canari, và do một chú toucan cầm lái - tôi thề đôi môi ấy uyển chuyển khi chúng tôi hôn, hoang dại và chuẩn xác - như thể nàng đang dạy một chú cá ngựa tập nói - làn môi nàng rất cẩn thận, cuốn lấy những câu từ thoát ra từ miệng tôi cho đến khi não tôi như đàn dương cầm vang lên những thanh âm vang vọng- như thể, tôi thề, rằng lưỡi nàng hệt như mặt trăng thứ bảy của sao Thổ -- nóng bỏng như thế, vừa nóng vừa lạnh, rồi xoay đảo, biến tôi thành một hành tinh vui tươi -- mặt trời kề bên, màn đêm buông xuống, bàn tay nàng chầm chậm thổi lửa bùng cháy. Nụ hôn của nàng, tôi thề - nếu Mẹ Vĩ đại mở toang vầng trăng như món quà và bạn ở đó để cảm nhận ánh trăng soi bóng xuống cổ tay. Là cảm giác đó, nhưng còn ngọt ngào hơn -- như đoàn mục sư chân gỗ trên cà kheo, nảy lên xuống, không ngã mà cứ thế nảy mãi như thế, cư xử không đúng mực nhưng lại rất linh thiêng - tôi thề! Nụ hôn ấy: hai đôi môi say đắm cống hiến cho thế giới như Sứ đoàn Hòa bình, như cửa hàng miễn phí, mãi và luôn luôn miễn phí, như thành phố mới - không khóa trái, không tường thành -- như thế đó, tôi thề chính là như thế đó.