WEBVTT 00:00:01.200 --> 00:00:04.520 Khi còn nhỏ, Tôi biết mình có siêu năng lực 00:00:06.920 --> 00:00:08.135 Đúng vậy NOTE Paragraph 00:00:08.160 --> 00:00:09.256 ( Cười ) NOTE Paragraph 00:00:09.280 --> 00:00:13.296 Tôi nghĩ mình thật tuyệt, vì tôi thấu hiểu 00:00:13.320 --> 00:00:15.456 mối xúc cảm của những con người da màu 00:00:15.480 --> 00:00:18.880 như ông tôi, một người Hồi giáo bảo thủ 00:00:19.360 --> 00:00:24.256 mẹ tôi, một người phụ nữ Afghan bố tôi, một người đàn ông Pakistan 00:00:24.280 --> 00:00:28.080 bố mẹ không quá sùng đạo, mà thoải mái, khá tự do 00:00:28.480 --> 00:00:30.096 Và dĩ nhiên, tôi thấu hiểu 00:00:30.120 --> 00:00:32.536 những cảm xúc của người da trắng 00:00:32.560 --> 00:00:34.400 Những người Nauy da trắng trên đất nước tôi 00:00:35.480 --> 00:00:38.056 Bạn biết đấy Da trắng hay da màu, gì chăng nữa 00:00:38.080 --> 00:00:39.896 Tôi yêu quý tất cả họ 00:00:39.920 --> 00:00:41.176 Tôi thấu hiểu tất cả họ 00:00:41.200 --> 00:00:43.536 ngay cả khi họ không hiểu thấu nhau 00:00:43.560 --> 00:00:44.800 Họ là những người tôi yêu thương NOTE Paragraph 00:00:45.600 --> 00:00:48.536 Dù vậy, bố tôi vẫn luôn thực sự lo lắng 00:00:48.560 --> 00:00:51.896 Ông nhiều lần nói rằng ngay cả khi có được nền giáo dục tốt nhất 00:00:51.920 --> 00:00:55.096 Tôi vẫn sẽ không được đối xử công bằng 00:00:55.120 --> 00:00:58.536 Tôi vẫn phải đối mặt với sự phân biệt đối xử 00:00:58.560 --> 00:01:01.376 Cách duy nhất để được chấp nhận bởi cộng đồng da trắng 00:01:01.400 --> 00:01:03.576 là tôi phải trở nên nổi tiếng 00:01:03.600 --> 00:01:07.600 Bố đã nói với tôi điều này khi tôi 7 tuổi 00:01:08.440 --> 00:01:11.416 Khi tôi mới 7 tuổi, ông nói 00:01:11.440 --> 00:01:14.816 "Nghe này, Con nên chọn thể thao, hoặc âm nhạc." 00:01:14.840 --> 00:01:19.296 Bố không am hiểu về thể thao (ôi chao), vậy nên, chúng tôi đã chọn âm nhạc 00:01:19.320 --> 00:01:23.656 Khi tôi 7 tuổi, bố đã lấy tất cả đồ chơi và búp bê của tôi 00:01:23.680 --> 00:01:25.280 và vứt hết chúng đi 00:01:26.160 --> 00:01:30.016 Thay vào đó, ông đưa tôi một bàn phím Casio xấu xí NOTE Paragraph 00:01:30.040 --> 00:01:31.256 ( Cười ) NOTE Paragraph 00:01:31.280 --> 00:01:33.296 và rồi những bài học hát 00:01:33.320 --> 00:01:38.096 ông bắt tôi luyện tập nhiều giờ mỗi ngày 00:01:38.120 --> 00:01:42.376 rất nhanh sau đó, ông để tôi biểu diễn cho ngày càng nhiều người 00:01:42.400 --> 00:01:46.176 Kì làm sao, tôi gần như trở thành một ví dụ hoàn hảo 00:01:46.200 --> 00:01:48.280 cho chủ nghĩa đa văn hóa tại Nauy 00:01:48.760 --> 00:01:50.496 Dĩ nhiên, tôi rất tự hào 00:01:50.520 --> 00:01:53.856 Vì tại thời điểm đó, báo chí 00:01:53.880 --> 00:01:56.456 đã bắt đầu viết những điều tốt đẹp về cộng đồng da màu, 00:01:56.480 --> 00:01:59.640 tôi có thể cảm nhận rằng siêu năng lực đang lớn lên trong mình NOTE Paragraph 00:02:00.960 --> 00:02:03.936 Và khi 12 tuổi, trong lúc đang đi bộ từ trường về nhà 00:02:03.960 --> 00:02:05.176 tôi rẽ qua hướng khác 00:02:05.200 --> 00:02:08.735 để mua loại kẹo ưa thích của mình " Chân Muối" 00:02:08.759 --> 00:02:10.520 Tôi biết, tên nó nghe thật khiếp 00:02:11.640 --> 00:02:13.136 nhưng tôi vẫn thích chúng lắm. 00:02:13.160 --> 00:02:17.600 CHúng cơ bản là những viên kẹo nhỏ bé vị cam thảo được làm giống hình bàn chân. 00:02:18.120 --> 00:02:23.360 Bây giờ, đọc to cái tên đó lên tôi mới biết nghe nó kinh khủng thế nào. 00:02:24.280 --> 00:02:26.776 Nhưng kể cả thế, tôi vẫn thích chúng lắm 00:02:26.800 --> 00:02:28.896 Trên đường tới cửa hàng 00:02:28.920 --> 00:02:33.456 có một người đàn ông da trắng đứng chắn lối tôi vào. 00:02:33.480 --> 00:02:39.416 Khi tôi đang cố đi vòng qua, ông ta chặn tôi lại 00:02:39.440 --> 00:02:41.240 và nhìn tôi chằm chằm, 00:02:42.200 --> 00:02:44.136 ông ta nhổ nước bọt vào mặt tôi, nói : 00:02:44.160 --> 00:02:45.376 " Biến khỏi lối này 00:02:45.400 --> 00:02:48.656 con bé da đen khốn nạn con bé Pakistan khốn nạn 00:02:48.680 --> 00:02:50.600 biến về nơi mày ở đi" 00:02:51.600 --> 00:02:54.696 Tôi đã hết sức khiếp sợ 00:02:54.720 --> 00:02:56.016 tôi nhìn ông ta chằm chằm, 00:02:56.040 --> 00:02:58.960 Tôi quá sợ hãi để gạt nước bọt ra khỏi mặt 00:02:59.840 --> 00:03:01.976 ngay cả khi nó hòa lẫn với nước mắt. 00:03:02.000 --> 00:03:05.696 Tôi nhớ đã nhìn quanh, hi vọng rằng phút nào đó 00:03:05.720 --> 00:03:09.376 người lớn sẽ đến và ngăn ông ta lại 00:03:09.400 --> 00:03:13.720 Nhưng, người ta cứ vội vã lướt qua, vờ như không thấy tôi 00:03:14.160 --> 00:03:17.760 Trong phút bấn loạn tôi đã nghĩ : 00:03:18.640 --> 00:03:21.936 " Làm ơn đi mà, những người da trắng Họ ở đâu vậy? Chuyện gì thế này ? 00:03:21.960 --> 00:03:24.040 Sao họ lại không đến và cứu tôi chứ ? 00:03:24.760 --> 00:03:27.016 Không cần nói cũng biết tôi đã không mua kẹo 00:03:27.040 --> 00:03:29.160 Tôi chỉ chạy thật nhanh về nhà NOTE Paragraph 00:03:30.040 --> 00:03:32.120 tự nhủ rằng: " Ổn thôi mà". 00:03:32.800 --> 00:03:35.896 Thời gian trôi qua, tôi ngày một thành công hơn, 00:03:35.920 --> 00:03:40.040 và bắt đầu bị quấy rầy bởi người da màu 00:03:41.520 --> 00:03:44.816 Một vài trong số họ cho rằng thật không thể chấp nhận 00:03:44.840 --> 00:03:49.696 và đáng hổ thẹn khi phụ nữ lại dính líu tới âm nhạc 00:03:49.720 --> 00:03:51.680 và xuất hiện trên truyền thông 00:03:53.280 --> 00:03:58.696 Rất nhanh sau đó, tôi bắt đầu bị tấn công tại các buổi hòa nhạc. 00:03:58.720 --> 00:04:03.736 Tôi nhớ một lần trên sân khấu, lúc nghiêng về phía khán giả 00:04:03.760 --> 00:04:07.016 điều cuối cùng tôi nhìn thấy là một khuôn mặt của một người da màu 00:04:07.040 --> 00:04:11.256 sau đó, là một thứ hóa chất gì đó được ném thẳng vào mắt mình 00:04:11.280 --> 00:04:14.496 Tôi không nhìn thấy gì, chỉ biết mắt mình đầy nước 00:04:14.520 --> 00:04:16.120 nhưng, tôi vẫn tiếp tục hát 00:04:16.839 --> 00:04:21.560 Tôi đã bị nhổ bọt vào mặt trên phố Oslo bởi những người đàn ông da màu 00:04:22.360 --> 00:04:25.576 Họ thậm chí đã định bắt cóc tôi 00:04:25.600 --> 00:04:27.656 Lời dọa giết luôn rình rập. 00:04:27.680 --> 00:04:30.936 Tôi vẫn nhớ một người đàn ông để râu đã chặn tôi lại trên phố 00:04:30.960 --> 00:04:33.096 và nói: " Tao căm ghét mày 00:04:33.120 --> 00:04:35.176 vì mày gieo rắc vào đầu con gái tao 00:04:35.200 --> 00:04:36.760 rằng cứ tự do làm theo ý mình " 00:04:38.560 --> 00:04:41.376 Một người khác nữa cảnh báo tôi rằng hãy coi chừng 00:04:41.400 --> 00:04:44.416 Hắn nói " âm nhạc là tối kị với đạo Hồi và là nghề của đĩ điếm, 00:04:44.440 --> 00:04:47.176 và nếu mày cứ tiếp tục, mày sẽ bị cưỡng dâm 00:04:47.200 --> 00:04:51.880 bụng mày sẽ bị cắt để khỏi sinh ra con điếm nào khác nữa" NOTE Paragraph 00:04:53.560 --> 00:04:55.256 Một lần nữa, tôi bấn loạn 00:04:55.280 --> 00:04:57.185 Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa 00:04:57.209 --> 00:05:00.889 Những người da màu, giờ đây, lại đối xử với tôi như vậy- tại sao ? 00:05:01.560 --> 00:05:04.656 Thay vì kết nối hai thế giới, 00:05:04.680 --> 00:05:07.680 Tôi nhận thấy mình đang ngã và rũ xuống giữa hai thế giới đó 00:05:08.000 --> 00:05:10.600 Tôi cho rằng bị khạc nhổ là một điều gây tổn thương NOTE Paragraph 00:05:12.560 --> 00:05:14.576 Thế nên, trước lúc tôi 17 tuổi 00:05:14.600 --> 00:05:17.616 khi lời dọa giết và sự quấy rối luôn rình rập 00:05:17.640 --> 00:05:20.402 tôi suy sụp rất nhiều. Mẹ đã nói với tôi rằng: 00:05:20.426 --> 00:05:23.896 "Bố mẹ không che chở cho con được nữa rồi 00:05:23.920 --> 00:05:25.696 thế nên, con phải đi thôi" 00:05:25.720 --> 00:05:31.120 Và, tôi đã mua vé một chiều đến Luân Đôn, đóng gói hành lí và rời đi 00:05:32.160 --> 00:05:35.856 Điều tôi đau đớn nhất lúc đó, là không ai nói gì 00:05:35.880 --> 00:05:38.240 Tôi có một lối thoát rộng mở để rời Nauy. 00:05:39.120 --> 00:05:42.656 Những người da màu, da trắng, không ai nói gì cả 00:05:42.680 --> 00:05:44.800 Không ai nói " Chờ đã, sai rồi 00:05:45.960 --> 00:05:49.656 chúng ta phải hỗ trợ, phải bảo vệ cô bé" 00:05:49.680 --> 00:05:51.296 Không ai nói vậy 00:05:51.320 --> 00:05:54.360 Tôi cảm nhận giống như khi ở sân bay 00:05:55.120 --> 00:05:57.976 trên băng chuyền hành lí có rất nhiều va li 00:05:58.000 --> 00:05:59.256 đang hiện ra trước mắt 00:05:59.280 --> 00:06:01.776 và luôn luôn có một chiếc vali bị bỏ lại 00:06:01.800 --> 00:06:04.816 không ai muốn nó không ai đến nhận nó 00:06:04.840 --> 00:06:06.120 Tôi cảm nhận vậy đấy 00:06:07.040 --> 00:06:10.440 Tôi đã chưa bao giờ thấy mình cô đơn, lạc lõng đến thế NOTE Paragraph 00:06:12.360 --> 00:06:16.360 Và, sau khi đến Luân Đôn Tôi đã bắt đầu lại sự nghiệp âm nhạc 00:06:17.000 --> 00:06:20.200 Nơi ở mới, nhưng không may là vẫn câu chuyện cũ 00:06:20.840 --> 00:06:24.376 Tôi nhớ có một tin nhắn gửi đến, nói rằng tôi sẽ bị giết 00:06:24.400 --> 00:06:27.776 và máu sẽ chảy thành sông 00:06:27.800 --> 00:06:31.256 và tôi sẽ bị cường hiếp nhiều lần trước khi chết 00:06:31.280 --> 00:06:32.696 Đến lúc này, tôi phải nói 00:06:32.720 --> 00:06:35.176 Tôi đã quen với những tin nhắn như thế 00:06:35.200 --> 00:06:39.480 nhưng, điều khác biệt là chúng lại bắt đầu đe dọa gia đình tôi NOTE Paragraph 00:06:40.760 --> 00:06:46.000 Lại một lần nữa, tôi đóng gói hành lí, từ bỏ âm nhạc, và đến Mĩ 00:06:46.520 --> 00:06:47.776 Quá đủ với tôi rồi 00:06:47.800 --> 00:06:50.416 Tôi không muốn can hệ vào điều đó nữa 00:06:50.440 --> 00:06:53.096 và tôi dĩ nhiên không muốn bỏ mạng vì điều gì đó 00:06:53.120 --> 00:06:55.800 thậm chí không phải giấc mơ của mình. Đó là lựa chọn của bố tôi. NOTE Paragraph 00:06:58.200 --> 00:07:01.376 Đại loại, tôi lạc lõng 00:07:01.400 --> 00:07:02.936 và thấy suy sụp 00:07:02.960 --> 00:07:05.296 Nhưng rồi, tôi quyết định những gì tôi muốn làm 00:07:05.320 --> 00:07:08.656 là dành nhiều năm tiếp theo của cuộc đời 00:07:08.680 --> 00:07:10.336 hỗ trợ những con người trẻ tuổi 00:07:10.360 --> 00:07:13.256 và cố gắng ở đó theo những cách nhỏ bé, 00:07:13.280 --> 00:07:14.976 bất cứ cách nào có thể. 00:07:15.000 --> 00:07:18.256 Tôi đã làm tình nguyện viên cho nhiều tổ chức 00:07:18.280 --> 00:07:22.920 làm việc với những thanh thiếu niên người Hồi giáo ở châu Âu 00:07:24.080 --> 00:07:27.096 Bất ngờ thay, những gì tôi khám phá 00:07:27.120 --> 00:07:31.600 là rất nhiều người trẻ đang chịu đựng và tranh đấu 00:07:32.440 --> 00:07:35.976 Họ đối mặt với nhiều vấn đề về gia đình và cộng đồng 00:07:36.000 --> 00:07:39.616 những người dường như quan tâm đến danh tiếng bản thân 00:07:39.640 --> 00:07:42.400 hơn là niềm hạnh phúc và cuộc sống của con cái họ 00:07:43.760 --> 00:07:47.760 Tôi chớm nhận ra rằng, tôi không đơn độc, không lập dị 00:07:48.280 --> 00:07:50.600 có rất nhiều người chung hoàn cảnh với tôi đang ở ngoài kia NOTE Paragraph 00:07:51.280 --> 00:07:53.496 Hầu hết mọi người không hiểu 00:07:53.520 --> 00:07:57.816 rằng có rất nhiều đứa trẻ như tôi đang lớn lên ở châu Âu 00:07:57.840 --> 00:08:00.256 những người không thể tự do là chính mình 00:08:00.280 --> 00:08:02.360 Chúng tôi không được phép là chính mình 00:08:03.360 --> 00:08:07.416 Chúng tôi không được tự do để kết hôn 00:08:07.440 --> 00:08:10.376 hoặc hẹn hò với người mình yêu thương 00:08:10.400 --> 00:08:12.056 Không được tự chọn sự nghiệp 00:08:12.080 --> 00:08:15.856 Đó là điều bình thường trong xã hội Hồi giáo ở châu Âu 00:08:15.880 --> 00:08:18.960 Ngay cả khi sống trong xã hội tự do nhất, chúng tôi nào có tự do 00:08:19.640 --> 00:08:23.536 Cuộc sống, giấc mơ, tương lai đâu có dành cho chúng tôi 00:08:23.560 --> 00:08:26.816 mà thuộc về bố mẹ và cộng đồng 00:08:26.840 --> 00:08:29.920 Tôi biết vô số trường hợp những người trẻ 00:08:30.880 --> 00:08:33.775 đang lạc lõng 00:08:33.799 --> 00:08:35.535 tưởng chừng như vô hình trong xã hội 00:08:35.559 --> 00:08:38.360 Nhưng thực ra, lại đang gồng lên chịu đựng một mình. 00:08:39.520 --> 00:08:43.840 Những cuộc hôn nhân sắp đặt bạo lực và ngược đãi NOTE Paragraph 00:08:45.280 --> 00:08:48.976 Cuối cùng, sau nhiều năm làm việc với họ, tôi nhận ra 00:08:49.000 --> 00:08:51.016 rằng mình không thể cứ trốn chạy mãi 00:08:51.040 --> 00:08:55.696 không thể dành phần còn lại của cuộc đời để sợ hãi và lẩn trốn 00:08:55.720 --> 00:08:58.160 tôi thực sự phải làm gì đó 00:08:59.640 --> 00:09:02.736 và tôi cùng nhận ra sự im lặng của bản thân, của cộng đồng 00:09:02.760 --> 00:09:05.080 đã cho phép sự ngược đãi được tiếp diễn 00:09:06.000 --> 00:09:10.496 Tôi muốn dùng siêu năng lực hồi nhỏ của mình 00:09:10.520 --> 00:09:15.216 khiến mọi người với quan điểm khác nhau về vấn đề này hiểu rõ 00:09:15.240 --> 00:09:20.360 cảm giác của một người trẻ bị mắc kẹt giữa gia đình và đất nước NOTE Paragraph 00:09:20.960 --> 00:09:24.480 Vì vậy, tôi bắt đầu làm phim và kể những câu chuyện 00:09:24.880 --> 00:09:29.296 và tôi cũng muốn mọi người nhận thức vể hậu quả chết người khi chúng ta 00:09:29.320 --> 00:09:31.400 không coi trọng vấn đề này NOTE Paragraph 00:09:32.000 --> 00:09:34.360 Bộ phim đầu tiên tôi làm về Banaz 00:09:35.440 --> 00:09:38.680 Một cô gái người Kurd 17 tuổi ở Luân Đôn 00:09:39.520 --> 00:09:42.320 Một cô gái ngoan ngoãn, nghe lời bố mẹ 00:09:42.840 --> 00:09:45.256 Cô ấy cố gắng làm đúng mọi thứ 00:09:45.280 --> 00:09:47.896 Cô kết hôn với người đàn ông do bố mẹ mình chọn 00:09:47.920 --> 00:09:50.880 cho dù hắn ta đánh và hãm hiếp cô liên tục 00:09:51.880 --> 00:09:54.696 và, khi cô ấy về nhà cầu cứu bố mẹ, họ nói 00:09:54.720 --> 00:09:56.976 " Thôi, quay về và làm một người vợ tốt hơn đi" 00:09:57.000 --> 00:09:59.816 Vì họ không muốn có một đứa con gái li dị 00:09:59.840 --> 00:10:02.800 vì điều đó, dĩ nhiên mang đến nỗi nhục cho gia đình 00:10:03.680 --> 00:10:06.280 Banaz bị đánh thậm tệ đến nỗi chảy máu tai 00:10:07.200 --> 00:10:12.296 và khi cô ấy bỏ đi, rồi tìm được một người đàn ông 00:10:12.320 --> 00:10:14.136 mà cô ấy yêu thương 00:10:14.160 --> 00:10:16.416 cộng đồng và gia đình phát hiện 00:10:16.440 --> 00:10:17.840 và cô ấy biến mất 00:10:18.440 --> 00:10:20.280 Người ta tìm thấy cô ấy 3 tháng sau đó 00:10:21.200 --> 00:10:25.320 trong một cái vali được chôn dưới căn nhà 00:10:28.040 --> 00:10:31.560 Cô ấy đã bị bóp cổ, đã bị đánh tới chết 00:10:32.760 --> 00:10:37.280 bởi 3 người đàn ông, 3 người anh em họ, theo lệnh của bố và chú cô ấy 00:10:37.960 --> 00:10:40.136 thêm vào chuỗi thảm kịch của Banaz 00:10:40.160 --> 00:10:46.056 là cô ấy đã báo cảnh sát Anh 5 lần để yêu cầu giúp đỡ 00:10:46.080 --> 00:10:49.136 trình báo với họ rằng mình sẽ bị giết bởi chính gia đình 00:10:49.160 --> 00:10:52.040 Cảnh sát không tin cô, nên họ đã không làm gì cả. NOTE Paragraph 00:10:53.080 --> 00:10:54.336 Vấn đề ở đây 00:10:54.360 --> 00:10:58.736 là rất nhiều trong số chúng tôi đối mặt với điều này 00:10:58.760 --> 00:11:01.856 không chỉ với bố mẹ và cộng đồng 00:11:01.880 --> 00:11:05.520 mà còn đối mặt với sự hiểu nhầm 00:11:06.640 --> 00:11:10.160 và sự thờ ơ của đất nước nơi họ lớn lên 00:11:11.640 --> 00:11:16.336 Khi bị gia đình phản bội, họ nhìn về phía chúng ta 00:11:16.360 --> 00:11:18.416 và khi chúng ta không hiểu họ 00:11:18.440 --> 00:11:19.640 chúng ta mất họ mãi mãi NOTE Paragraph 00:11:21.120 --> 00:11:24.296 Trong lúc thực hiện bộ phim này, nhiều người nói với tôi rằng 00:11:24.320 --> 00:11:26.856 " Deeyah, cô biết đấy, đó là văn hóa của họ 00:11:26.880 --> 00:11:29.071 đó là những gì họ làm với con cái họ 00:11:29.095 --> 00:11:30.655 và chúng ta đâu thể can thiệp" 00:11:31.880 --> 00:11:35.080 Tôi đảm bảo với bạn rằng tàn sát không phải văn hóa của chúng tôi 00:11:36.280 --> 00:11:37.496 Bạn biết chứ ? 00:11:37.520 --> 00:11:39.216 và chắc chắn những người nhìn giống tôi 00:11:39.240 --> 00:11:41.736 những người phụ nữ trẻ cùng hoàn cảnh xuất thân giống tôi, 00:11:41.760 --> 00:11:45.856 nên được hưởng quyền lợi và sự bảo vệ công bằng 00:11:45.880 --> 00:11:48.880 như bất cứ người dân nào, tại sao không ? NOTE Paragraph 00:11:50.360 --> 00:11:55.096 Trong bộ phim tiếp theo, tôi muốn hiểu 00:11:55.120 --> 00:11:57.976 tại sao những thiếu niên Hồi giáo ở châu Âu 00:11:58.000 --> 00:12:00.080 lại bị lôi kéo vào cực đoan và bạo lực 00:12:00.880 --> 00:12:02.136 nhưng, với chủ đề đó 00:12:02.160 --> 00:12:05.320 tôi nhận ra mình sắp phải đối mặt với nỗi sợ hãi lớn nhất : 00:12:07.040 --> 00:12:08.640 những người đàn ông da màu để râu 00:12:10.880 --> 00:12:13.696 hoặc những người tương tự 00:12:13.720 --> 00:12:16.520 họ gần như ám ảnh suốt cuộc đời tôi 00:12:17.560 --> 00:12:20.256 khiến tôi luôn trong sợ hãi 00:12:20.280 --> 00:12:23.136 và căm ghét sâu cay 00:12:23.160 --> 00:12:24.600 trong nhiều năm trời NOTE Paragraph 00:12:25.160 --> 00:12:29.136 Tôi đã dành 2 năm sau đó, phỏng vấn những tên khủng bố bị kết án 00:12:29.160 --> 00:12:31.656 jihadis và những người cực đoan 00:12:31.680 --> 00:12:35.016 Những gì tôi được biết, là những gì đã khá rõ ràng 00:12:35.040 --> 00:12:40.216 rằng : tôn giáo, chính trị, ảnh hưởng niềm tin về thực dân châu Âu 00:12:40.240 --> 00:12:44.496 và sự thất bại những năm gần đây trong chính sách ngoại giao phương Tây 00:12:44.520 --> 00:12:46.000 là một phần của bối cảnh đó 00:12:46.520 --> 00:12:49.776 Nhưng, điều tôi quan tâm hơn cả là con người 00:12:49.800 --> 00:12:51.376 lí do của từng cá nhân là gì 00:12:51.400 --> 00:12:55.720 tại sao một vài thanh thiếu niên lại tham gia vào những nhóm khủng bố 00:12:57.000 --> 00:13:01.360 và điều khiến tôi ngạc nhiên, là tôi thấy những con người bị tổn thương 00:13:03.760 --> 00:13:06.216 thay vì những con quỷ mà tôi đang tìm kiếm 00:13:06.240 --> 00:13:07.616 và hi vọng tìm thấy 00:13:07.640 --> 00:13:10.776 thẳng thắn mà nói 00:13:10.800 --> 00:13:12.400 Tôi tìm thấy những người bị tổn thương 00:13:13.520 --> 00:13:15.016 y như Banaz 00:13:15.040 --> 00:13:18.296 Tôi thấy những thanh niên này bị giày vò và giằng xé 00:13:18.320 --> 00:13:20.856 trong khi cố thu hẹp sự khác biệt 00:13:20.880 --> 00:13:24.360 giữa gia đình và đất nước nơi mình sinh ra 00:13:25.720 --> 00:13:29.096 Tôi cũng biết được rằng các nhóm khủng bố cực đoan 00:13:29.120 --> 00:13:32.576 đang lợi dụng cảm xúc của những thanh thiếu niên này 00:13:32.600 --> 00:13:36.456 rồi lôi kéo chúng vào bạo lực 00:13:36.480 --> 00:13:38.056 " Đến với chúng tôi", chúng nói 00:13:38.080 --> 00:13:41.056 " từ bỏ tất cả đi, gia đình và đất nước 00:13:41.080 --> 00:13:42.736 vì họ đã từ bỏ cậu 00:13:42.760 --> 00:13:45.856 Với gia đình cậu, danh dự của họ quan trọng hơn cậu 00:13:45.880 --> 00:13:47.136 và với đất nước cậu 00:13:47.160 --> 00:13:53.040 người Nauy, Anh hay Pháp thực thụ luôn luôn là người da trắng, không có chỗ cho cậu đâu 00:13:54.040 --> 00:13:57.496 Chúng cũng hứa cho bọn trẻ những gì họ khao khát 00:13:57.520 --> 00:14:01.856 sự chú ý, chủ nghĩa anh hùng, cảm giác được thuộc về và mục đích, 00:14:01.880 --> 00:14:04.280 một cộng đồng yêu thương và chấp nhận họ 00:14:05.200 --> 00:14:08.136 Chúng khiến những con người bất lực cảm thấy mạnh mẽ 00:14:08.160 --> 00:14:13.040 Những người tưởng như vô hình và câm lặng giờ đây đã được nhìn nhận và lắng nghe 00:14:15.120 --> 00:14:17.656 Đó là những gì chúng đang làm cho họ 00:14:17.680 --> 00:14:21.520 Vậy tại sao những nhóm người này đối xử với người trẻ như vậy mà chúng ta lại không ? NOTE Paragraph 00:14:22.760 --> 00:14:24.336 Có điều là 00:14:24.360 --> 00:14:27.696 Tôi không cố gắng bào chữa 00:14:27.720 --> 00:14:31.456 hay tha thứ cho bạo lực 00:14:31.480 --> 00:14:35.056 Tôi muốn nói rằng, chúng ta phải hiểu 00:14:35.080 --> 00:14:38.240 Tại sao những thanh thiếu niên này lại bị lôi kéo 00:14:39.680 --> 00:14:42.016 Tôi muốn chỉ cho các bạn 00:14:42.040 --> 00:14:45.320 Đây là những bức ảnh hồi thơ bé của một vài nhân vật trong phim 00:14:47.240 --> 00:14:50.200 Điều khiến tôi thực sự chú ý, là nhiều người trong số họ-- 00:14:50.960 --> 00:14:52.616 Tôi chưa bao giờ nghĩ điều này--- 00:14:52.640 --> 00:14:55.960 nhưng nhiều người không có bố hoặc có người bố gia trưởng 00:14:56.800 --> 00:14:58.736 rồi những thanh thiếu niên đó 00:14:58.760 --> 00:15:02.896 tìm được những hình tượng người cha quan tâm và trắc ẩn 00:15:02.920 --> 00:15:04.520 trong những nhóm cực đoan đó 00:15:05.920 --> 00:15:09.080 Tôi cũng biết những người, trở nên hung ác vì bạo lực phân biệt sắc tộc 00:15:09.800 --> 00:15:12.056 họ thấy một lối thoát : để không còn là nạn nhân 00:15:12.080 --> 00:15:13.576 thì chính họ phải trở nên bạo lực 00:15:13.600 --> 00:15:18.896 Thực ra, tôi thấy một điều quá đỗi kinh sợ, tôi nhận ra 00:15:18.920 --> 00:15:25.240 một cảm giác quen thuộc lúc tôi 17 khi rời Nauy 00:15:26.160 --> 00:15:29.536 Cũng sự bối rối bấn loạn và nỗi buồn ấy 00:15:29.560 --> 00:15:33.040 cũng cảm giác bị phản bội 00:15:34.760 --> 00:15:36.360 và không thuộc về bất cứ ai 00:15:38.560 --> 00:15:41.680 Cảm giác lạc lõng và bị giằng co giữa hai nền văn hóa NOTE Paragraph 00:15:42.760 --> 00:15:45.296 Phải nói rằng Tôi đã không chọn sự phá hoại 00:15:45.320 --> 00:15:48.056 Tôi đã cầm máy quay phim thay vì súng 00:15:48.080 --> 00:15:51.416 Lí do tôi làm vậy là vì siêu năng lực của mình 00:15:51.440 --> 00:15:56.336 Tôi có thể nhận ra sự thấu hiểu mới là câu trả lời, không phải bạo lực 00:15:56.360 --> 00:15:58.056 Hãy nhìn nhận con người ta 00:15:58.080 --> 00:16:01.816 với đầy đủ mọi đức hạnh và khiếm khuyết của họ 00:16:01.840 --> 00:16:03.696 thay vì cứ tiếp tục biếm họa 00:16:03.720 --> 00:16:06.376 chúng ta và chúng nó, kẻ côn đồ và nạn nhân 00:16:06.400 --> 00:16:08.496 Tôi cuối cùng cũng chịu chấp nhận rằng 00:16:08.520 --> 00:16:12.176 2 nền văn hóa không nhất thiết phải hòa nhập 00:16:12.200 --> 00:16:15.320 mà thay vào đó, trở thành một không gian nơi tôi tìm được tiếng nói của riêng mình 00:16:15.840 --> 00:16:18.576 Tôi ngừng cảm thấy rằng mình phải chọn một phía 00:16:18.600 --> 00:16:20.680 sau rất nhiều năm tôi mới nhận thức được. 00:16:21.640 --> 00:16:23.656 Có rất nhiều bạn trẻ trong xã hội ngày nay 00:16:23.680 --> 00:16:25.696 đang tranh đấu với vấn đề này 00:16:25.720 --> 00:16:27.720 và họ vẫn đơn độc 00:16:29.440 --> 00:16:32.080 và điều này lại khiến họ như những vết thương há miệng 00:16:32.560 --> 00:16:35.616 với một vài người, quan điểm về Hồi giáo cực đoan 00:16:35.640 --> 00:16:39.000 làm mưng mủ những vết thương há miệng đó NOTE Paragraph 00:16:41.160 --> 00:16:44.160 Có câu tục ngữ của người châu Phi : 00:16:45.960 --> 00:16:48.976 " Nếu không chào đón bọn trẻ vào làng 00:16:49.000 --> 00:16:51.760 chúng sẽ thiêu rụi ngôi làng chỉ để cảm nhận hơi ấm" 00:16:53.240 --> 00:16:54.720 Tôi muốn hỏi 00:16:55.640 --> 00:16:58.176 những cha mẹ và cộng đồng Hồi giáo, 00:16:58.200 --> 00:17:00.616 liệu sẽ vẫn yêu thương chăm sóc con cái 00:17:00.640 --> 00:17:03.416 mà không ép buộc các con đạt đến sự kì vọng của mình? 00:17:03.440 --> 00:17:05.880 Liệu có thể chọn con cái thay vì danh dự cá nhân 00:17:06.400 --> 00:17:09.415 Liệu có hiểu tại sao con cái lại giận dữ và xa lánh 00:17:09.440 --> 00:17:11.760 khi bố mẹ coi trọng thanh danh hơn hạnh phúc của con? 00:17:12.520 --> 00:17:15.096 Liệu có thể cố gắng làm bạn với con 00:17:15.119 --> 00:17:16.896 để chúng có thể tin tưởng bố mẹ 00:17:16.920 --> 00:17:19.215 và muốn chia sẻ với bố mẹ những trải nghiệm 00:17:19.240 --> 00:17:21.480 hơn là kiếm tìm nơi nào khác NOTE Paragraph 00:17:22.359 --> 00:17:25.440 Và những thanh thiếu niên bị xúi giục bởi những phần tử cực đoan 00:17:26.680 --> 00:17:30.320 các em có thể thú nhận rằng sự cuồng bạo của mình bắt nguồn từ nỗi đau ? 00:17:31.640 --> 00:17:35.056 Liệu các em có tìm được sức mạnh để kháng cự lại những người đàn ông đó, 00:17:35.080 --> 00:17:38.280 những người muốn dùng máu của các em cho lợi ích riêng 00:17:39.040 --> 00:17:40.960 các em có tìm được con đường để sống ? 00:17:41.880 --> 00:17:44.136 Các em có hiểu ra rằng sự trả thù tốt nhất 00:17:44.160 --> 00:17:47.616 là khi em sống cuộc sống hạnh phúc, đủ đầy, tự do 00:17:47.640 --> 00:17:50.000 Cuộc sống do các em làm chủ mà không phải ai khác 00:17:50.560 --> 00:17:54.240 Tại sao các em lại muốn trở thành một đứa trẻ Hồi giáo hồn rỗng? 00:17:55.080 --> 00:17:59.240 Còn chúng ta, khi nào chúng ta mới lắng nghe các em ? 00:18:00.520 --> 00:18:01.776 Liệu có thể hỗ trợ các em 00:18:01.800 --> 00:18:05.760 biến nỗi đau thành điều gì đó tốt hơn không ? 00:18:06.760 --> 00:18:08.216 Chúng nghĩ mình không được yêu 00:18:08.240 --> 00:18:11.016 rằng người lớn không quan tâm việc xảy ra với chúng 00:18:11.040 --> 00:18:12.816 rằng người lớn không chấp nhận chúng 00:18:12.840 --> 00:18:15.560 Liệu chúng ta có cách để thay đổi suy nghĩ của các em ? 00:18:17.280 --> 00:18:20.216 Chúng ta phải làm gì để thấu hiểu và chú ý tới các em 00:18:20.240 --> 00:18:25.176 trước khi chúng trở thành nạn nhân hoặc kẻ gây ra bạo lực? 00:18:25.200 --> 00:18:28.776 Liệu chúng ta có thể quan tâm các em như chính bản thân mình ? 00:18:28.800 --> 00:18:33.656 chứ không chỉ sốc và giận dữ khi nạn nhân của bạo lực trông giống chúng ta? 00:18:33.680 --> 00:18:38.696 Liệu có thể tìm được cách nào để loại bỏ lòng căm thù và hàn gắn sự chia cắt? 00:18:38.720 --> 00:18:42.696 Có điều rằng, chúng ta không thể từ bỏ nhau hoặc con cái 00:18:42.720 --> 00:18:44.856 ngay cả khi con cái từ bỏ chúng ta. NOTE Paragraph 00:18:44.880 --> 00:18:47.056 Tất cả chúng ta luôn sát cánh 00:18:47.080 --> 00:18:52.560 về lâu dài, mối thù hằn và bạo lực sẽ không chống lại những kẻ cực đoan nữa 00:18:53.480 --> 00:18:57.256 Những tên khủng bố muốn chúng ta thu mình trong nỗi sợ hãi 00:18:57.280 --> 00:18:59.456 đóng cửa và khép chặt trái tim. 00:18:59.480 --> 00:19:03.296 Chúng muốn chính chúng ta gây thêm nhiều vết thương trong xã hội 00:19:03.320 --> 00:19:06.856 để chúng lan rộng sự nhiễm trùng 00:19:06.880 --> 00:19:09.576 Chúng muốn chúng ta như chúng 00:19:09.600 --> 00:19:11.840 không khoan dung, đầy căm hờn và độc ác. NOTE Paragraph 00:19:14.200 --> 00:19:16.656 Ngày sau vụ tấn công khủng bố tại Paris 00:19:16.680 --> 00:19:20.080 Một người bạn đã gửi tôi bức ảnh này 00:19:20.800 --> 00:19:23.256 Đó là một cô bé da trắng và một cô bé Ả- rập 00:19:23.280 --> 00:19:24.480 Hai người bạn thân thiết 00:19:25.120 --> 00:19:28.600 Bức ảnh gây nhức nhối những kẻ khủng bố. 00:19:31.240 --> 00:19:34.296 Hai bé con ấy, với siêu năng lực của minh 00:19:34.320 --> 00:19:35.816 đang chỉ ra cách để tiến đến 00:19:35.840 --> 00:19:39.240 một xã hội mà chúng ta cần phải cùng nhau xây dựng 00:19:40.120 --> 00:19:43.440 một xã hội hợp tác và tương trợ 00:19:44.480 --> 00:19:46.680 hơn là ruồng bỏ con cái. NOTE Paragraph 00:19:47.960 --> 00:19:49.296 Cảm ơn vì đã lắng nghe. NOTE Paragraph 00:19:49.320 --> 00:19:58.312 ( Vỗ tay )