Có bao giờ bạn cảm thấy cô đơn?
Thôi thúc muốn kết nối với mọi người,
nhưng dường như chẳng có ai
bạn thật sự muốn liên hệ?
Hay, một buổi tối thứ Sáu
bạn muốn tụ tập bạn bè,
nhưng lại chẳng có chút sức lực để
ra ngoài, vậy nên bạn ngồi ở nhà cả tối,
xem Netflix
và cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết?
Bạn cảm thấy mình như một ác quỷ
biết cách tồn tại giữa loài người.
Đó là cảm giác của tôi về sự cô đơn,
Tôi là một nghệ sĩ,
và tôi xử lý thế giới xúc cảm của mình
bằng việc chia sẻ cảm xúc
qua tác phẩm nghệ thuật.
Nếu bạn chia sẻ cảm xúc với ai đó,
và họ cũng hiểu và chia sẻ
những cảm xúc đó,
bạn tạo ra một sự kết nối
sâu sắc và cảm động.
Đó là lý do bạn có thể được săn đón
bởi hàng trăm người,
hết người này đến người khác,
mà vẫn cảm thấy cô đơn.
Bởi vì những kết nối sâu sắc hơn
không hề được tạo ra.
Tôi từng là một đứa trẻ luôn vui vẻ.
Tôi nghĩ chúng tôi gần như
chẳng có một bức ảnh nào
mà tôi không tươi cười hay cười đùa,
đùa giỡn xung quanh.
Và mọi chuyện vẫn vậy cho đến khi...
ừ thì, nó vẫn là một vấn đề.
Nhưng tôi từng có nhiều nhóm bạn
cho đến khi, như một người trưởng thành,
tôi chuyển đến một thành phố khác
vì công việc đầu tiên của mình,
một họa sĩ truyện tranh.
Và như rất nhiều người trẻ,
những người thành công trên khắp thế giới,
tôi tập trung tất cả năng lượng vào
công việc của mình.
Nhưng, nếu bạn dành, cỡ 90%
năng lượng mỗi ngày
cố gắng thành công trong công việc,
dĩ nhiên chẳng còn lại gì
để chăm sóc cho những điều quan trọng
khác còn lại trong đời,
như mối quan hệ giữa người với người.
Nuôi dưỡng tình bạn như một người
trưởng thành là một công việc.
Cần đi đôi với sự kết nối.
Bạn cần phải mở lòng,
cần phải trung thực.
Và đó là tất cả những gì
tôi phải đấu tranh,
vì tôi có khuynh hướng ngụy trang
cảm xúc thật của mình
bằng cách luôn cố tỏ ra vui vẻ
và đồng thời khiến mọi người đều vui vẻ,
bằng cách cố giải quyết vấn đề của họ.
Và tôi biết phần lớn chúng ta đều
phạm lỗi này,
vì sẽ dễ dàng hơn nếu không phải
nghĩ về những vấn đề của mình.
Phải không?
Hửm?
(Cười)
Được rồi.
Bước ngoặt xảy ra
khi tôi rơi vào một mối quan hệ
mang tính bạo hành cảm xúc
chỉ vài năm về trước.
Hắn cô lập tôi
và khiến tôi cảm thấy cô đơn
hơn bao giờ hết.
Tôi đã rơi vào vực sâu của đời mình,
nhưng nó cũng là một hồi chuông cảnh tỉnh,
bởi vì đó là lần đầu tiên
tôi thật sự cảm nhận được nỗi cô đơn.
Nhiều người đặt tình cảm của mình
vào nghệ thuật.
Có vô vàn những quyển sách, phim ảnh,
hội hoạ, âm nhạc
được lấp đầy bởi những cảm xúc thật
của các nghệ sĩ.
Là một nghệ sĩ, tôi cũng
đã làm điều tương tự.
Tôi chia sẻ cảm xúc của mình.
Tôi muốn giúp mọi người
ứng phó với nỗi cô đơn.
Và tôi muốn khiến họ hiểu nó,
để họ thật sự trải nghiệm nó
thông qua nghệ thuật
trong hình mẫu một câu chuyện tương tác,
một trò chơi điện tử.
Vậy nên, trong trò chơi của chúng tôi --
chúng tôi gọi nó "Biển vắng" --
bạn là một người tên Kay,
kẻ đang trải qua nỗi cô đơn lớn lao
đến nỗi những cảm xúc bên trong cô ấy -
cơn giận,
cảm xúc tuyệt vọng, bất tài --
biểu hiện ra ngoài,
và cô biến thành một ác quỷ.
Trò chơi -- à, Kay --
thật ra là một hình ảnh đại diện của tôi
và con đường vượt qua những
khó khăn của mình.
Trò chơi diễn ra, thật ra,
trong tâm trí Kay,
bạn sẽ đi qua thế giới
tràn đầy nước mắt của cô ấy,
và thời tiết sẽ thay đổi
tùy theo tâm trạng của cô,
cách tâm trạng cô thay đổi.
Và, thứ duy nhất Kay mang,
thứ duy nhất,
chính là chiếc ba lô của cô.
Nó là hành trang chúng ta mang theo
trong suốt cuộc đời.
Và Kay không biết làm thế nào đương đầu
với cảm xúc của mình một cách chính xác,
nên hành lý của cô lớn dần và lớn dần
đến khi nó vỡ tung,
và cô buộc phải khắc phục
những khó khăn của riêng mình.
Trong câu chuyện của mình, chúng tôi
thể hiện nhiều hình thái của cô đơn.
Nỗi cô đơn khi bị đứng bên lề xã hội
là rất phổ biến.
Trong trò chơi này, em trai của Kay
bị bắt nạt ở trường
và cậu ta chỉ muốn trốn
và cao bay xa chạy.
Và chúng tôi miêu tả cậu
như một quái vật hình chim khổng lồ
bị bao vây bởi đám sương mù dày.
Người chơi phải từng bước đi qua
trường học của cậu
và trải nghiệm,
thật sự cảm nhận những điều tệ hại
mà cậu đã phải trải qua,
vì trong một thời gian dài,
không ai thật sự lắng nghe cậu.
Nhưng cái khoảnh khắc mà bạn bè
và gia đình bắt đầu lắng nghe,
đó là bước tiến đầu tiên để vượt qua
hình thái cô đơn này.
Chúng tôi cũng thể hiện nỗi cô đơn
trong những mối quan hệ,
như khi bố mẹ chỉ ở bên nhau vì lợi ích
của con cái
nhưng cuối cùng lại
thương tổn cả gia đình.
Chúng tôi đặt người chơi vào giữa cuộc
chiến của phụ huynh theo đúng nghĩa đen,
và ở giữa bạn sẽ bị tổn thương.
Họ thậm chí không nhìn thấy con gái họ,
Kay, đang ở đó
cho đến khi cô ấy khóc òa lên.
Chúng tôi cũng thể hiện sự cô đơn
qua những vấn đề sức khỏe tinh thần,
với bạn trai của Kay,
người đang trải qua căn bệnh trầm cảm
và đôi khi tỏ ra rằng
hạnh phúc của bản thân là thứ
quan trọng nhất bạn cần tập trung vào.
Người bạn trai cũng có xu hướng
ngụy trang cảm xúc của mình,
hắn thường xuất hiện như một con sói
trắng cô độc, hào hoa.
Nhưng khi hắn bắt đầu tương tác
với bạn gái của mình, Kay,
chiếc mặt nạ rơi xuống,
và bên dưới chiếc mặt nạ
là một con chó đen:
sự trầm cảm.
Đôi khi ta đặt một nụ cười trên môi
thay vì giải quyết những vấn đề trong tay,
và điều đó cuối cùng có thể
khiến mọi chuyện tồi tệ hơn,
ảnh hưởng những người xung quanh
và làm tổn hại những mối quan hệ của ta.
Vậy thì bản thân Kay,
cô bị xé thành từng mảnh cảm xúc cơ bản.
Một số thì giúp ích,
một số lại cố kìm hãm bạn.
Tự Ti là một sinh vật khổng lồ,
luôn bảo với Kay rằng cô là kẻ vô dụng
và cô hãy nên bỏ cuộc đi.
Như trong đời thực,
Tự Ti khóa chặt mọi lối đi
và nó gần như không thể vượt qua.
Đánh tan sự vây hãm của tự ti
là một quá trình chậm chạp.
Nhưng trong trò chơi, bạn có thể từ từ,
khiến nó co mình lại,
để nó biến từ sự tự ti
thành những nghi ngờ hợp lý,
và cô ấy cuối cùng có thể đưa ra
lời khuyên đáng tin.
Chúng tôi cũng thể hiện sự Tự Hủy.
Nó là một quái vật khổng lồ
luôn ẩn nấp gần đó
dưới mặt nước.
Tự Hủy thật sự là một nhân vật phản diện
chính trong trò chơi
và ả ta luôn cố làm bạn chết chìm
trong biển nước mắt.
Nhưng, khi ả thật sự làm điều đó,
bạn tỉnh giấc chỉ trong vài giây [trước],
và bạn có một cơ hội để làm lại.
Chúng tôi muốn thể hiện rằng
tất cả chúng ta đều trải qua những
khó khăn trong đời, mọi người đều vậy.
Nhưng nếu ít nhất bạn cố đứng lên
và tiến về phía trước,
bạn gần như có thể vượt qua
khó khăn của mình,
từng bước một.
Vui Vẻ là thứ Kay không thể
thật sự nắm lấy hay chạm vào.
Nó luôn là thứ gì đó xa vời.
Chúng tôi thể hiện nó như một
Kay phiên bản trẻ con,
với cái áo mưa màu vàng,
để biển nước mắt không thể tấn công cô bé.
Nhưng Vui Vẻ cũng có thể hóa thành
nỗi ám ảnh
và bắt đầu thật sự gây hại cho Kay,
như khi cô ấy bắt đầu không ngừng
suy nghĩ về bạn trai mình.
Vui Vẻ không thể trở lại bình thường
cho đến khi Kay nhận ra
rằng hạnh phúc của cô
không nên dựa vào bất cứ ai
ngoài trừ chính bản thân mình.
Tất cả quái vật của chúng tôi
đều có vẻ to lớn và đáng sợ,
nhưng nếu bạn vượt qua nỗi e ngại
và tiếp cận chúng,
bạn sẽ sớm thấy chúng chẳng hề
gớm guốc, tàn bạo, mà chỉ đơn giản
là những sinh vật yếu đuối bị quá tải
bởi những gì cuộc sống mang lại.
Tất cả những cảm xúc đó,
vẫn ở đó,
sự tự ti hay thậm chí tự hủy,
không hoàn toàn biến mất trong trò chơi
của chúng tôi.
Thông điệp chính là đừng chỉ cố chạy theo
niềm vui hay hạnh phúc
mà hãy nắm bắt mọi cảm xúc,
và đặt chúng vào thế cân bằng,
có những lúc ổn và những lúc không.
Mọi người đều có câu chuyện về
nỗi cô đơn của riêng mình.
Nhận thức này giúp tôi
thay đổi mọi thứ.
Trở nên cởi mở hơn với
những cảm xúc của mình
và tập trung nhiều hơn vào
cuộc sống riêng,
gia đình, bạn bè.
Khi trò chơi được ra mắt,
hàng ngàn người hâm mộ
gửi thư về cho chúng tôi,
chia sẻ những câu chuyện của họ
với chúng tôi
và kể rằng họ không còn cảm thấy
quá cô đơn nữa
chỉ nhờ chơi trò chơi này.
Nhiều người viết rằng
lần đầu tiên trong nhiều năm
họ cảm nhận được hi vọng
về một tương lai tốt đẹp hơn cho mình.
Nhiều người viết rằng
họ đang tìm cách điều trị
chỉ vì họ đã chơi trò chơi này
và cảm nhận niềm hi vọng để vượt qua
những khó khăn của mình.
Trò chơi này không
phải phương thuốc điều trị.
Nó không phải sinh ra để trị bệnh.
Nó chỉ là cách tôi và bạn của mình
chia sẻ câu chuyện của chúng tôi
qua nghệ thuật, trò chơi điện tử.
Nhưng chúng tôi biết ơn sâu sắc
với từng thông điệp
rằng mọi người cảm thấy tốt lên
chỉ vì chúng tôi chia sẻ câu chuyện
của mình với họ.
Vậy là...
tôi đã không hoàn toàn vượt qua
sự thôi thúc phải giúp đỡ người khác.
Nhưng tôi không còn muốn
vượt qua nó nữa.
Tôi yêu nó.
Tôi chỉ cần kéo nó về mức độ bình thường
để nó không cản trở việc
làm sâu sắc thêm các mối quan hệ nữa,
mà thậm chí còn giúp tôi
kết nối với mọi người.
Vậy nên, nếu bạn có
một con quái vật bên trong
được sinh ra từ những cảm xúc tiêu cực,
thì mục tiêu của bạn không phải
chỉ là giết nó
mà là để hiểu được rằng con người
chúng ta là những sinh vật phức tạp.
Nhìn vào thứ đã chiếm dụng quá nhiều
quỹ thời gian của bạn
Nhìn vào những cảm xúc mà bạn
hiếm khi cảm thấy
hay cảm thấy quá nhiều
và dịch chuyển chúng theo hướng cân bằng.
Trên hết, cần hiểu rằng
tất cả các cung bậc cảm xúc
và những khó khăn trắc trở
tạo nên chúng ta:
con người.
Xin cảm ơn.
(Vỗ tay)