Trong những ngày làm nghiên cứu sinh tiến sĩ, tôi đã từng bế tắc vô vọng. Mọi hướng nghiên cứu của tôi đều dẫn vào ngõ cụt. Dường như mọi giả định cơ sở không còn đúng nữa. Tôi thấy mình như một phi công bay qua mây mù, và mất hết phương hướng. Tôi chẳng thèm cạo râu nữa. Không thể dậy vào sáng sớm. Cảm thấy không xứng đáng khi bước qua cánh cổng đại học bởi tôi không phải Einstein hay Newton hay bất cứ nhà khoa học nào là chủ nhân của những kết quả được ghi nhận. Bởi trong khoa học, ta chỉ quan tâm đến kết quả, chứ không phải quá trình. Rõ ràng, tôi không thể là một nhà khoa học. Nhưng tôi đã có đủ hỗ trợ, đã vượt qua và khám phá ra một số điều mới mẻ về tự nhiên. Đây là một cảm xúc tuyệt vời về sự điềm tĩnh, là người duy nhất trên thế giới biết được quy luật mới của tự nhiên. Tôi bắt đầu dự án thứ hai trong đợt học tiến sĩ và chuyện đó lại xảy ra. Tôi lại gặp bế tắc và lại vượt qua. Và tôi bắt đầu nghĩ, có thể có một mô típ ở đây. Tôi hỏi những người khác và họ nói: "Đúng rồi, điều tương tự cũng xảy ra với bọn tôi, có điều chẳng ai nói cho chúng tôi biết cả." Chúng ta đều biết rằng khoa học như thể một chuỗi các bước logic giữa câu hỏi và câu trả lời, nhưng thực hiện nghiên cứu là việc hoàn toàn khác. Cùng lúc đó, tôi còn học làm diễn viên ứng biến. Ban ngày vật lý, ban đêm cười đùa, nhảy nhót, ca hát, chơi ghi-ta. Bộ môn kịch ứng biến, cũng giống như khoa học vậy, đi tới nơi chưa biết, bởi bạn phải diễn một cảnh không đạo diễn, không kịch bản, không biết mình sẽ thể hiện gì hay những diễn viên khác sẽ diễn gì. Nhưng không giống khoa học, trong kịch ứng biến, họ nói với bạn từ ngày đầu những gì sẽ diễn ra khi bạn lên sân khấu. Bạn sẽ thất bại ê chề. Bạn sẽ gặp bế tắc. Chúng tôi tập tành tiếp tục sáng tạo bên trong ngõ cụt đó. Ví dụ, chúng tôi có bài tập đứng trong một vòng tròn, mỗi người phải thực hiện một điệu nhảy tồi tệ nhất, và những người khác reo hò và cổ vũ bạn tiếp tục, ủng hộ bạn lên sàn diễn. Khi trở thành giáo sư và hướng dẫn sinh viên của mình qua những dự án nghiên cứu, tôi lại nhận ra mình chẳng biết phải làm gì. Tôi đã nghiên cứu hàng ngàn giờ các môn vật lý, sinh học, hóa học, nhưng không một giờ, một khái niệm nào về cách hướng dẫn, kèm cặp ai đó đi đến những nơi chưa khám phá, về động lực thúc đẩy. Thế là tôi nhớ lại kịch ứng biến, và nói với các sinh viên ngay từ đầu về những gì sẽ xảy ra khi các em bắt đầu nghiên cứu, liên quan tới những tiên đoán của các em về nghiên cứu này sẽ ra thế nào. Bởi vì, bất cứ nào của con người, ví dụ, tôi muốn chạm vào chiếc bảng đen này, bộ não, trước hết, sẽ xây dựng sơ đồ, dự đoán chính xác những gì cơ bắp sẽ làm trước khi tôi bắt đầu cử động bàn tay, và nếu tôi bị chặn lại, nếu sơ đồ của tôi không khớp với thực tại, sẽ dẫn tới căng thẳng, gọi là bất đồng về nhận thức. Đó là lý do tại sao sơ đồ của bạn nên khớp thực tại. Nhưng nếu bạn tin vào cách khoa học được dạy, tin vào sách vở, bạn có khả năng sẽ theo sơ đồ nghiên cứu sau đây. Nếu A là câu hỏi, và B là câu trả lời, thì nghiên cứu là một đường thẳng. Vấn đề là nếu một thí nghiệm không như ý, hoặc một sinh viên nản chí, điều đó sẽ được nhận thức như là thứ gì đó sai bét và gây nên căng thẳng tột độ. Đó là lý do tại sao tôi dạy học sinh của mình một sơ đồ thực tế hơn. Đây là một ví dụ về thực tế không giống với giản đồ của ta. (Tiếng cười) (Vỗ tay) Vậy là tôi dạy cho các sinh viên một giản đồ khác. Nếu A là câu hỏi, B là câu trả lời, giữ sáng tạo trên mây, và bắt đầu, và thí nghiệm không thành công, không thành công, không thành công, không thành công, cho đến khi đạt đến các cảm xúc tiêu cực nơi dường như cảm xúc cơ bản của bạn đã ngừng hoạt động, như có ai đó giật đi chiếc thảm dưới chân bạn. Và tôi gọi nơi đó là đám mây. Bạn có thể bị lạc trong đám mây trong một ngày, một tuần, một tháng, một năm, cả sự nghiệp, nhưng đôi khi, bạn đủ may mắn, có đủ sự hỗ trợ, và có thể nhìn thấy những gì trong tay, hoặc trù tính trong hình dạng của đám mây, một câu trả lời mới, C, và bạn quyết định tiến tới nó. Thí nghiệm rồi cũng thành công, bạn tới đó và nói với tất cả mọi người về điều này bằng cách xuất bản tài liệu nói về từ A chỉ tới C, đó là một cách tốt để truyền thông chừng nào bạn còn nhớ con đường dẫn tới đó. Đám mây này là phần cố hữu của nghiên cứu, phần cố hữu trong thủ thuật của chúng tôi bởi chúng canh gác tại biên giới. Nó canh gác tại biên giới giữa sự biết và không biết, bởi để khám phá ra thứ gì đó thực sự mới mẻ, ít nhất một trong các giả định cơ sở của bạn phải thay đổi, điều đó có nghĩa là làm việc trong khoa học khá là anh hùng Mỗi ngày, ta cố mang mình tới biên giới đó, đối diện với đám mây. Bây giờ, tôi đặt B trong vùng đất của hiểu biết, bởi ta biết về nó ngay từ lúc bắt đầu, nhưng C luôn luôn hấp dẫn và quan trọng hơn B. Vậy B là cốt yếu để khởi hành, nhưng C lại sâu sắc hơn rất nhiều, và đó là điều tuyệt vời trong nghiên cứu. Bây giờ, về cụm từ này, đám mây, đã được biến đổi trong nhóm nghiên cứu của chúng tôi, bởi các sinh viên đến với tôi và nói: "Thầy Uri, em đang trong đám mây," "Tuyệt, em sẽ phải khổ sở.", tôi đáp. (Tiếng cười) Nhưng tôi khá là vui, bởi chúng tôi có thể đang ở gần đường biên giữa sự biết và không biết, và có cơ hội khám phá ra một thứ mới mẻ thực sự, bởi chúng tôi xem sự tồn tại của đám mây là bình thường, là thiết yếu, và thực sự đẹp. Chúng ta có thể gia nhập Hội Cảm Kích Đám mây, để nó giải độc cho cái cảm giác tội lỗi khi thất bại. Với tư cách người hướng dẫn, tôi biết phải làm gì, để tăng cường sự hỗ trợ của tôi cho sinh viên, bởi nghiên cứu tâm lý học cho thấy khi sợ hãi và thất vọng, tâm trí của bạn thu hẹp lại trong một cách nghĩ an toàn và bảo thủ. Nếu muốn khám phá những con đường nguy hiểm cần thoát ra khỏi đám mây, bạn cần những cảm xúc khác -- đoàn kết, hỗ trợ, hi vọng -- những thứ đến từ kết nối với người khác, giống như kịch ứng biến vậy, trong khoa học, tốt nhất là hãy cùng nhau đi đến nơi không biết. Nhận thức được về đám mây, bạn còn học được từ kịch ứng biến cách thức hiệu quả để có được cuộc bàn luận bên trong đám mây. Dựa trên nguyên tắc căn bản của kịch ứng biến, kịch ứng biến, một lần nữa, lại giúp tôi. Nó được gọi là nói "Vâng, và" trước lời mời của các diễn viên khác. Nghĩa là chấp nhận lời đề xuất và xây dựng trên nó, nói "Vâng, và". Ví dụ, nếu một diễn viên nói: "Đây là vực nước" và người khác trả lời: "Không, đó là sân khấu," ứng biến chấm dứt. Nó kết thúc, và mọi người đều chán nản. Cái đó gọi là chặn họng. Nếu không chú tâm vào giao tiếp, những cuộc hội thoại khoa học có thể có rất nhiều trở ngại. Nói "Vâng, và" giống như thế này. "Đây là một vũng nước." "Vâng, và hãy nhảy vào" "Nhìn kìa, có một chú cá voi! Hãy nắm lấy đuôi nó. Nó sẽ kéo chúng ta lên mặt trăng!" Nói "Vâng, và" bỏ qua sự chỉ trích trong nội tâm. Chúng ta đều có sự chỉ trích nội tâm một kiểu bảo vệ để không bị nghĩ rằng mình thô tục, điên loạn hay bắt chước, khoa học đầy rẫy sự sợ hãi về việc trở thành kẻ bắt chước. Nói "Vâng, và" bỏ qua sự chỉ trích nội tâm, giải thoát tiếng nói tiềm ẩn của sáng tạo, bạn thậm chí không biết rằng đã có nó, và chúng thường mang câu trả lời về đám mây. Vậy đó, biết về đám mây và về cách nói "Vâng, và" làm cho phòng lab của tôi sáng tạo hơn. Các sinh viên bắt đầu phát huy trên ý tưởng của nhau, chúng tôi làm nên những khám phá đầy ngạc nhiên trong giao diện giữa vật lý và sinh vật. Ví dụ, chúng tôi đã mắc kẹt một năm trong mạng lưới sinh hóa phức tạp trong tế bào con người, và nói rằng: "Ta đang chìm sâu trong đám mây," và có một cuộc đối thoại sôi động một sinh viên của tôi - Shai Shen Orr đã nói: "Hãy vẽ nó lên giấy, cái mạng lưới này," thay vì: "Ta đã làm rất nhiều lần rồi và nó không cho kết quả," Tôi nói: "Vâng, và hãy dùng một mảnh giấy to." và rồi Ron Milo nói: "Hãy dùng một tờ giấy khổng lồ, loại giấy của kiến trúc sư, tôi biết in ở đâu," rồi chúng tôi in mạng lưới ra và quan sát, đó là lúc chúng tôi làm nên khám phá quan trọng nhất: một mạng lưới phức tạp thể hiện các chi tiết tương tác đơn giản lặp đi lặp lại như những họa tiết trên kính trang trí. Chúng tôi gọi nó là họa tiết mạng lưới, mạch cơ bản giúp hiểu được sự logic trong cách tế bào ra quyết định trong tất cả sinh vật, bao gồm cơ thể chúng ta. Không lâu sau, tôi bắt đầu được mời diễn thuyết trước hàng ngàn các nhà khoa học trên thế giới, nhưng nhận thức về đám mây và lời nói "Vâng, và" vẫn chỉ ở trong phòng lab của tôi, vì khoa học không nói về quá trình, hay bất cứ điều gì chủ quan, thuộc về cảm xúc. Chúng ta nói về kết quả. Vậy nên, chẳng thể nói ra trước hội nghị. Đó là điều không tưởng. Tôi thấy nhiều nhà khoa học bị mắc kẹt đến mức không một từ nào có thể diễn tả những gì họ thấy, suy nghĩ của họ bị bó hẹp trong phạm vi an toàn, khoa học của họ không phát huy tiềm năng, và họ phải chịu khổ sở. Tôi từng nghĩ, chịu thôi. Tôi sẽ cố làm phòng lab của mình sáng tạo nhất có thể, và nếu ai cũng làm thế, khoa học sẽ ngày một tốt lên. Suy nghĩ đó bật lên trong đầu tôi trong một dịp tình cờ đi nghe Evel Fox Keller diễn thuyết về phụ nữ trong khoa học. Cô ấy đã hỏi: "Tại sao không nói về những khía cạnh mang tính chủ quan và cảm xúc trong khoa học? Không phải ngẫu nhiên. Nó là vấn đề về giá trị." Bạn thấy đó, khoa học tìm kiếm tri thức khách quan và lý trí. Đó là cái đẹp của khoa học. Nhưng chúng ta còn ngầm định rằng những gì ta làm thường ngày để có được tri thức đó, là duy khách quan và lý trí, giống như ngài Spock trong phim Star Trek vậy. Và khi dán nhãn một số thứ là khách quan và lý trí, mặt còn lại, cái chủ quan và cảm xúc tự động sẽ bị dán nhãn phi khoa học, phản khoa học hoặc đe dọa đến khoa học, và chúng ta chẳng thèm nhắc nó nữa. Và khi nghe rằng khoa học có một văn hóa, mọi thứ bừng sáng trong tôi, bởi nếu khoa học có một văn hóa, văn hóa đó có thể được thay đổi, tôi có thể là một tác nhân làm thay đổi khoa học tuỳ theo sức của mình. Thế là, ngay bài diễn thuyết sau đó, tôi đã nói về khoa học của tôi, nói về tầm quan trọng của sự chủ quan và cảm xúc trong nghiên cứu khoa học, và cách ta nên nói về chúng, rồi tôi nhìn vào khán giả, và họ lạnh lùng. Họ không thể nghe những gì tôi nói qua 10 slide trình chiếu trước hội nghị. Tôi cố lần nữa, lần nữa, hội nghị tới hội nghị nhưng vẫn không vượt qua. Tôi lại ở trong đám mây. Cuối cùng, tôi đã xoay xở để thoát khỏi nó sử dụng tài ứng biến và âm nhạc. Từ đó về sau, mỗi hội nghị mà tôi tới, tôi nói một bài về khoa học và bài thứ hai, bài đặc biệt tên là "Tình yêu và sự sợ hãi trong phòng thí nghiệm," bắt đầu bằng một bài hát về nỗi sợ hãi lớn nhất của khoa học, đó là chúng ta lao động vất vả, chúng ta tìm ra thứ gì mới, và cuối cùng, ai đó xuất bản nó trước chúng ta. Chúng ta gọi đó là bị hớt tay trên, và việc bị hớt tay trên rất tồi tệ. Nó làm chúng ta e ngại nói với nhau, chẳng hay ho gì bởi chúng ta tới khoa học là để chia sẻ ý tưởng và học hỏi lẫn nhau, và thế là tôi hát một ca khúc buồn, được gọi là - (Vỗ tay)- "Thêm một lần đau" và tôi nhờ khán giả hát đệm cho tôi, và bảo họ: "Lời ca của các bạn sẽ là "Scoop,Scoop."" Như thế này: "Scoop, scoop" "Tôi lại bị hớt tay trên. Scoop! Scoop!" Và rồi tiếp. "Tôi lại bị hớt tay trên Scoop! Scoop! Tôi lại bị hớt tay trên Scoop! Scoop! Tôi lại bị hớt tay trên Scoop! Scoop! Tôi lại bị hớt tay trên Scoop! Scoop! Ôi mẹ ơi, sao mẹ không cảm thấy nỗi đau của con, Trời hãy giúp tôi, tôi lại bị nẫng tay trên." (Vỗ tay) Cảm ơn. Cảm ơn vì đã hát đệm. Thế là mọi người bắt đầu cười, thở, nhận ra rằng xung quanh, các nhà khoa học khác cũng có những vấn đề chung, chúng tôi bắt đầu nói về cảm xúc, chủ quan diễn ra trong nghiên cứu. Tôi cảm thấy như sự cấm kỵ lớn được gỡ bỏ. Cuối cùng, đã có thể nói về nó trong hội thảo khoa học. Các nhà khoa học tiếp tục tạo nhóm trao đổi, họ gặp nhau đều đều và tạo nên không gian nói về cảm xúc và chủ quan khi hướng dẫn cũng như khi đi vào nơi không biết, thậm chí, mở các khóa học về quá trình nghiên cứu khoa học, về việc cùng nhau đi vào chốn không biết , và nhiều thứ khác. Vậy, quan điểm của tôi là, giống như mỗi nhà khoa học đều biết về từ "nguyên tử," vật chất được cấu thành từ các nguyên tử, mỗi nhà khoa học cũng nên biết về "đám mây" và "Vâng, và," và khoa học sẽ trở nên sáng tạo hơn, tạo nên nhiều khám phá bất ngờ hơn vì lợi ích của tất cả chúng ta, và trở nên sôi động hơn nữa. Điều tôi mong bạn ghi nhớ trong buổi nói chuyện này là lần tới khi gặp vấn đề mà bạn không thể giải quyết, trong công việc hoặc trong cuộc sống, hãy xem xét một từ: "đám mây." Bạn có thể vượt qua đám mây, không đơn độc, mà với sự hỗ trợ của ai đó, nói "Vâng, và" với ý tưởng của bạn, để giúp bạn nói. "Vâng, và" với ý tưởng của chính mình, tăng thêm cơ hội cho bạn thoát khỏi đám mây, bạn sẽ tìm thấy khoảnh khắc của sự điềm tĩnh khi lần đầu tiên thoáng thấy khám phá bất ngờ của mình. điểm C của bạn. Xin cảm ơn. (Vỗ tay)