Chào buổi sáng, kính thưa các vị tăng thân. Hôm nay chúng ta trao đổi bằng Tiếng Anh. Hôm nay là ngày mùng 10 tháng 3 năm 2013. và chúng ta đang ở Thiền sảnh Tịnh Thủy, Thôn Thượng, Làng Mai. Bao nhiêu người có thể nghe Thầy nói trực tiếp bằng tiếng Anh? Phần lớn. Sẽ có khoảng 600 người đến tham gia khóa tu ở Pháp trong vài ngày tới. và cô Hải Nghiêm đã đề nghị một vài chủ đề giảng dạy và thực hành. Đầu tiên là là chủ đề Hạnh phúc có thể đạt được Chủ đề thứ hai là "Trị liệu là điều có thể" Vì nhiều người cần chữa trị Phần lớn mọi người đến đây cần chữa trị. Và tiếp là "Làm sao để sống trọn cuộc đời này" Và một chủ đề nữa là "Trở về Nhà". Đừng lạc lối nữa. Hãy trở về nhà. Đó cũng là một vấn đề quan trọng. Thực hành. Và sau đó, "Thả mình như dòng sông". Chứ không phải như giọt nước. Đây là điều rất quan trọng trong quá trình thực hành. Chúng ta không thể thực hành nếu thiếu Tăng đoàn. Và cùng với Tăng đoàn, chúng ta phải thả mình như dòng sông. Vì vậy mà không chỉ những người đến với khóa tu cần điều đó, mà ngay cả chúng ta, những người đang sống tại Làng Mai, chúng ta cũng cần phải thực hành như vậy. Và những người bạn sắp đến, những người đang đến, họ cũng sẽ tham gia sắp xếp khóa tu này. Họ sẽ giúp nấu nướng, giặt giũ, dọn dẹp, và làm tất cả mọi việc. Như vậy, có nhiều người mong muốn chia sẻ công việc với Tăng đoàn trong khóa tu này. Vì vậy chúng ta sẽ chỉ cho họ cách nấu, lau dọn, giặt giũ an lạc và hạnh phúc, bởi vì đó là một phần thực hành, học tập. Và chúng ta nên làm gương, vì chúng ta là những người ngụ ở trung tâm tu tập. Thầy sẽ có 3 bài Thuyết pháp bằng tiếng Pháp. Và một trong ba bài sẽ sử dụng kiểu Hỏi & Trả lời. Vì vậy tất cả chúng ta sẽ tập trung tới 3 lần tại một thôn. Còn những ngày khác, chúng ta ở làng của mình để tiến hành các buổi Pháp thoại riêng, v.v. Và sau khóa tu tại Pháp, Thầy và một số tu sĩ sẽ bay tới Châu Á. Các thầy sẽ có lịch trình kín tại Hàn Quốc, Hồng Kông. Và ở Thái Lan. Bởi vì người dân tại đó rất mong chờ và muốn tận dụng tối đa chuyến thăm này. Chúng ta có thể tóm lược sự tu tập của Làng Mai trong hai điểm chính. Điểm đầu tiên là làm thế nào để nhận ra sự đau khổ, và chấp nhận nó và chuyển hóa nó. Đó là cả một nghệ thuật. Bởi vì cuộc sống bao gồm đau khổ và hạnh phúc. Chúng ta không thể tránh được đau khổ. Vì vậy chúng ta phải biết cách chấp nhận đau khổ. Chúng ta phải học cách chịu đựng. Nếu chúng ta biết cách chịu đựng, chúng ta sẽ ít đau khổ hơn rất nhiều. Và chúng ta sẽ học được rất nhiều từ đau khổ của mình. Chúng ta sẽ biết cách tận dụng, tận dụng thật tốt sự khổ đau để tạo ra hạnh phúc. Như cách mà chúng ta nuôi lớn hoa sen. Để làm cho hoa sen lớn lên, chúng ta cần phải có bùn. Vì vậy khổ đau cũng như là một loại bùn cần thiết cho chúng ta để tạo ra cảm giác vui vẻ và hạnh phúc. Vì vậy, điều đầu tiên, khía cạnh đầu tiên của việc tu tập là làm cách nào để nhận biết đau khổ và chấp nhận nó, và chuyển hóa nó. Và chúng ta nói về nghệ thuật của đau khổ. Như Đức Đạt Lai Lạt Ma đã từng viết cuốn sách với tựa đề "Nghệ thuật của Hạnh phúc". Chúng ta cần quyển sách "Nghệ thuật của đau khổ". Chúng ta cần, chúng ta phải học cách chịu đựng bởi vì chúng ta biết rằng nếu chúng ta hiểu được bản chất của đau khổ, chúng ta sẽ bớt đau khổ hơn nhiều. Và chúng ta có thể học hỏi từ sự đau khổ. Và rồi tận dụng thật tốt những đau khổ đó. Với tư cách là những bậc chân tu, chúng ta biết rằng, mỗi chúng ta đều có những cách trải nghiệm đau khổ. Chúng ta phải học cách chịu đựng. Đó là cả một nghệ thuật. Chúng ta cần học cách mỉm cười với những khổ đau. với sự bình an, như cách chúng ta cười với bùn đất. khi chúng ta biết rằng chúng ta phải tận dụng bùn để nuôi lớn hoa sen. Có những đau khổ lớn. "la souffrance masse". nhưng cũng có "les petites misères" những đau khổ nhỏ. Làm cách nào để giải quyết những đau khổ nhỏ này? Và nếu chúng ta biết cách giải quyết những đau khổ nhỏ này thì chúng ta không phải chịu đựng. Đó là những điều chúng ta gặp hàng ngày, "les petites miseres de la vie quotidienne" Và chúng ta biết cách xử lý những khoảnh khắc đau khổ nhỏ nhoi đó. Và chúng ta nên thực hành cùng với những người chúng ta gặp. Như vậy, chúng ta sẽ không sợ những nỗi khổ nhỏ, những chịu đựng nhỏ, bởi vì chúng ta biết cách giải quyết chúng. Chúng là một phần trong cuộc sống hàng ngày. Và khi đau khổ kết thành một khối lớn, chúng ta nên nhận biết, và xoa dịu nó. Và đặc biệt làm thế nào để tận dụng tốt năng lượng tập thể của Tăng đoàn. nhằm xoa dịu chúng. Khi là người mới tu tập, một người mới thực hành chúng ta có thể không biết xoa dịu đau khổ, bởi vì chánh niệm của chúng ta vẫn chưa đủ mạnh. Vì vậy cùng với Tăng đoàn, chúng ta có thể nhờ cậy năng lượng chánh niệm của Tăng đoàn. để nhận biết và xoa dịu khối đau khổ trong ta. Những đau khổ có thể được truyền lại cho chúng ta từ người cha, mẹ, và tổ tiên. Và, nếu chúng ta biết cách nhận ra, xoa dịu và chuyển hóa nó, chúng ta làm điều đó vì cha, mẹ, tổ tiên của chúng ta. Chúng ta có lòng tốt làm điều đó vì cha mẹ và tổ tiên của chúng ta. và không truyền lại cho con cái chúng ta và cho con cái của con cái chúng ta. Vòng luân hồi kết thúc. Nhiều người đã từng đọc về tu tập ở Làng Mai và được nghe về sự bình an, về năng lượng của tình huynh đệ, và khi họ đến Làng Mai và chỉ cần ít nhất ngồi với chúng ta, đi dạo cùng chúng ta là họ có thể cảm nhận được nguồn năng lượng, nguồn năng lượng tập thể, là một thứ gì đó rất thực chứ không chỉ là một điều viển vông nào đó. Khi cho phép bản thân mình được xoa dịu bằng năng lượng chánh niệm và bình an của tập thể, bạn sẽ cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Bạn sẽ cảm nhận khổ đau dần được chuyển hóa. Vì vậy, quy y tại Tăng đoàn là một phép tu tập quan trọng. Tăng, ni, cư sĩ ngồi lại với nhau cùng đi vào cõi bình an, và nguồn năng lượng chánh niệm của họ sẽ trở nên mạnh mẽ. Nếu chúng ta biết cách ngồi lại với họ, cho phép nguồn năng lượng chánh niệm tập thể xoa dịu nỗi đau thì khi đó chúng ta giống như một giọt nước đang hòa tan vào dòng sông, và chúng ta cảm thấy ổn hơn rất nhiều. Chúng ta chẳng cần phải làm gì, chỉ cần chấp nhận cho bản thân mình được xoa dịu. Cho phép nỗi đau của chúng ta được xoa dịu bởi nguồn năng lượng của Tăng đoàn. Và đó chính là món quá vĩ đại nhất mà Tăng đoàn có thể mang tới cho những người xung quanh. Tất nhiên, chúng ta cần phải chuẩn bị rất nhiều việc cho khóa tu. Chúng ta có thể làm được rất nhiều việc. chúng ta có thể lau chùi, giặt giũ, chúng ta có thể nấu nướng, và làm nhiều việc khác cho khóa tu. Chúng ta có thể phục vụ mọi người. Chúng ta có thể giúp họ. Nhưng điều tốt đẹp nhất mà chúng ta có thể đem tới cho họ, điều quý giá nhất mà chúng ta có thể đem tới cho họ, không phải là lao động, công việc nặng nhọc. Điều tốt đẹp nhất mà chúng ta có thể mang lại cho họ chính là nguồn năng lượngchánh niệm và bình an của tập thể. Đó chính là lý do vì sao mà trong suốt thời gian ngồi và đi trong chánh niệm, chúng ta nên cố gắng có mặt ở hiện tại. Bởi vì nguồn năng lượng tập thể sẽ giúp bình tâm trở lại, giúp chấp nhận nỗi đau để họ có thể đi dạo, họ có thể ngồi chơi, và có thể thở. Bởi vì nhiều người trong số họ không thể thở, không thể đi dạo hoặc ngồi yên. Với nguồn năng lượng của chánh niệm và bình an mà chúng ta có được từ Tăng đoàn, chúng ta có thể cho họ một cơ hội để họ có thể thở, họ có thể đi dạo và ngồi yên. Đây là điều tốt nhất mà chúng ta có thể đem tới cho họ với tư cách Tăng đoàn. Và đó không phải là công việc nặng nhọc đó là điều tốt đẹp nhất chúng ta có thể đem lại, đó là năng lượng bình an, niềm vui và tình huynh đệ. Những người đến đây thật là may mắn, bởi vì họ có thể sắp xếp một tuần ở lại với chúng ta. Nhiều người khác muốn như vậy, nhưng họ không thể sắp xếp, họ không có thời gian, không có tiền. Vì vậy, những người có thể tham gia lần này là những người có đủ may mắn để ở cùng với Tăng đoàn trong 07 ngày. Chúng ta nên hiểu điều đó. Chúng ta nên cố gắng để cho họ cơ hội chuyển hóa và chữa trị. Thầy sẽ nói với họ trong ngày tu đầu tiên, là chữa trị là điều có thể ngay trong khóa tu này. Không phải là sau khóa tu mà ngay trong khóa tu này. Bởi vì nếu họ làm theo hướng dẫn về cách thở, tư thế ngồi và đi bộ, thì chữa trị sẽ diễn ra ngay trong từng bước thực hành, chữa trị diễn ra trong từng hơi thở. Và đây là sự thật. Không có cách để chữa trị, chữa trị là một cách. Chúng ta nên nói với họ rằng để chữa trị, họ phải dừng lại. Il faut relâcher pour pouvoir guérir. Nếu họ không dừng lại, thì không còn hy vọng chữa trị. Họ vẫn chưa được chữa trị vì họ chưa dừng lại. Vì vậy ngũ giới là thuyết giáo rất quan trọng. Năm ngũ giới sẽ ngăn chặn những hành động, suy nghĩ có thể sinh ốm đâu, bệnh tật. Thực hành ngũ giới sẽ tạo ra suy nghĩ và hành động có khả năng chữa trị. Vì nếu không có ngũ giới này thì chữa trị là điều không thể. Việc dừng lại là rất quan trọng. Dừng lại để chữa trị. Đó cũng là chủ đề mà chúng ta đưa ra thuyết giáo ở Hàn Quốc. Nếu chúng ta biết cách dừng lại, chữa trị có thể diễn ra ngay lập tức. Trong từng bước. trong từng hơi thở, v.v. Vì vậy, chúng ta nên thuyết phục họ dừng lại. Dừng lại những việc họ đang làm có thể gây ra sự đau khổ, giận dữ, và tuyệt vọng. Họ sẽ biết cần phải dừng lại việc gì để được chữa trị. Chúng ta sẽ nói cho họ cách chúng ta có thể dừng lại và bắt đầu chữa trị. Chúng ta phải chia sẻ kinh nghiệm với họ. Khi bạn quyết định dừng lại, bạn sẽ cảm thấy thanh thản. Bạn sẽ cảm nhận được quá trình chữa trị đang diễn ra. Đó là giây phút tuyệt vời. Quyết tâm dừng lại. Và khi đó, chúng ta sẽ bảo họ rằng có thể tạo ra giây phút hạnh phúc trong đời sống hàng ngày Có những hạnh phúc nhỏ bé mà chúng ta có thể tạo ra trong từng giây phút hàng ngày. Đó cũng là một nghệ thuật. Nghệ thuật của hạnh phúc. Dù bạn uống một cốc trà, hay đi bộ, hoặc ngồi xuống và ngắm nhìn, bạn có thể tạo ra hạnh phúc ngay trong lúc đó. Nguyên liệu làm nên hạnh phúc chỉ cần một chút là bạn có thể nhận ra. Chúng ta biết rằng chánh niệm là nguồn tạo nên niềm vui, hạnh phúc. Người ta phàn nàn rằng họ không hạnh phúc. Chúng ta nên nói với họ rằng họ có điều kiện để tận hưởng hạnh phúc. Và giúp họ nhận ra những điều kiện hạnh phúc mà họ có. Hoa anh đào đang nở rộ ở đó, nhưng họ không thể ngắm, và tận hưởng những bông hoa anh đào đang nở rộ. Mặt trời đang chiếu sáng, mùa xuân đang đến, tất cả những điều này là những điều kỳ diệu của cuộc sống. Tuy nhiên, họ lại bị vướng bận với việc gì đó. Họ không thể nhận ra những tình huống này để tận hưởng hạnh phúc. Họ có thân thể. Tuy nhiên họ không gần gũi với thân thể của mình. Thật là hài hước. Bạn có thân thể, nhưng bạn không gần gũi với thân thể của mình. Bạn không thể trở về với thân thể của mình. Bạn không thể chạm vào thân thể và nói: đây là cơ thể của tôi. Bởi vì họ không có chánh niệm. Khi họ sử dụng máy tính trong 03 tiếng, họ hoàn toàn quên đi thân thể của mình. Họ chìm trong thế giới thế giới ảo. Và đó là lí do tại sao trong Làng Mai các anh chị em muốn cài đặt tiếng chuông chánh niệm trong máy tinh, để thỉnh thoảng chúng ta được nhắc nhở hãy dừng lại và trở về với thân thể của mình và hít vào trong chánh niệm để nhận biết cơ thể mình và gắn kết với nó. Có thể cơ thể đang gọi chúng ta nhưng chúng ta không nghe thấy. Cơ thể cần chúng ta, nhưng chúng ta không nghe. Nếu chúng ta có thể liên hệ với cơ thể mình thì chúng ta cũng có thể liên hệ với cảm xúc của chúng ta. Có nhiều cảm xúc đang gọi chúng ta. Sự chịu đựng giống như một đứa trẻ đang gọi chúng ta, một đứa trẻ đau khổ đang gọi chúng ta. Nhưng chúng ta bỏ qua tiếng nói bên trong đứa trẻ. Bởi vì mỗi cảm xúc là một đứa trẻ. Vì vậy, chánh niệm giúp chúng ta liên hệ với không chỉ đau khổ để chúng ta chấp nhận và chuyển hóa, chánh niệm cũng giúp chúng ta chạm tới những điều kỳ diệu của cuộc sống, trong đó có cơ thể của chúng ta. Hít vào có thể là có thể là niềm vui. Hít ra có thể là niềm vui. Bạn tận hưởng hơi thở của mình. Hãy tưởng tượng sư thầy đang ngồi trên cỏ. Thầy không làm gì. Thầy chỉ hít vào và tận hưởng hơi thở của mình. Thầy thật tự do. Thầy không còn nỗi lo, không còn tức giận, không còn dục vọng. Thầy có thể gắn kết với thân thể mình và bầu trời trong xanh. màu xanh khi mùa xuân đến. Vì vậy, chúng ta nên làm được việc đó để nhắc nhở mọi người đến đây rằng họ cũng có thể tạo ra những giây phút hạnh phúc. Les petits bonheurs de chaque jour. Học cách tận hưởng. Học cách tận hưởng những hạnh phúc nhỏ bé này trong cuộc sống hàng ngày. Và điều đó là có thể. Có nhiều người tài giỏi. Họ có bằng cấp. Họ có thể phát minh máy móc mới. Họ có thể làm nhiều việc. Chúng ta sẽ hỏi họ: anh có thể tạo ra giây phút hạnh phúc không? Anh có biết tận dụng thân thể mình không, anh có biết tận dụng hơi thở sâu của mình không, anh có biết sử dụng chánh niệm của mình để tạo ra giây phút hạnh phúc không? Cảm giác hạnh phúc? Như cách chúng ta nấu súp. Để nấu súp chúng ta cần một chút nước, rau, đậu phụ và v.v. Phần lớn chúng ta đều có thể nấu súp. Hạnh phúc nhỏ bé là như vậy, giống như bát súp. Chỉ với một vài nguyên liệu, chúng ta có thể tạo ra giây phút hạnh phúc cho chúng ta và cho người khác. Bạn có thể đem bát súp của mình cho người khác. Nếu bạn biết cách tạo ra giây phút hạnh phúc bạn có thể tận hưởng hạnh phúc và bạn có thể đem lại hạnh phúc cho người khác. Đó là một nghệ thuật. Nghệ thuật của hạnh phúc. Bạn phải học cách tận hưởng. Và để tạo ra cảm giác vui vẻ và hạnh phúc trong cuộc sống hằng ngày. Il faut apprendre à savourer les petits bonheurs. Để học cách tận hưởng những hạnh phúc nhỏ bé trong cuộc sống hàng ngày. Và để có được chúng. Và chúng ta biết cách dừng lại sóng Suy nghĩ Không ngừng (Non Stop Thinking radio) để làm được điều đó. Nếu bạn cho phép sóng suy nghĩ nội tại tiếp diễn thì bạn không thể làm gì. Bởi vì luôn có dòng suy nghĩ xuất hiện cả ngày lẫn đêm trong đầu bạn. Bạn nghĩ về quá khứ, bạn hồi tưởng về quá khứ, bạn sợ tương lai, và dòng suy nghĩ cứ tiếp diễn. Và chiếm hết chỗ trong suy nghĩ của bạn. Bạn không có thời gian để sống cho mình. Điều tối quan trọng là hãy dừng dòng suy nghĩ bên trong, dòng suy nghĩ không ngừng. Bởi vì đó là suy ngẫm. Chúng ta lại gặm nhấm đau khổ, nỗi buồn, và điều đó không tốt cho sức khỏe. Vì vậy, chúng ta nên giúp họ không tiếp tục gặm nhấm ý thức. Đó là chất dinh dưỡng thứ 4. Ý thức giống như món ăn. Trong ý thức của chúng ta có đau khổ, tiếc nuối, nỗi buồn. Chúng ta có thói quen khơi chúng ra từ sâu trong ý thức và gặm nhấm chúng nhiều lần. Điều đó không lành mạnh, không phải là món ăn bổ dưỡng. Vì vậy việc thực hành dừng dòng suy nghĩ không ngừng là điều tối quan trọng. Điều hài hước là trong Làng Mai này, chúng ta không những không uống rượu, không ăn thịt, mà chúng ta còn khuyên không nên nói chuyện, và không suy nghĩ. Bởi vì khi đi bộ nếu chúng ta nói chuyện hoặc suy nghĩ, chúng ta cho phép sóng suy nghĩ tiếp diễn và bạn là nạn nhân, bạn là nạn nhân của quá khứ, tương lai và của những nỗi lo. Chúng ta đang không sống cuộc sống của mình. Để sống cuộc sống của mình, chúng ta phải dừng dòng suy nghĩ bên trong. Le discours intérieur. Và khi đó, làm sao ta có thể tận hưởng từng bước đi Nếu bạn cho phép dòng suy nghĩ tiếp tục? Đó là lí do tại sao điều tối quan trọng là phải dừng dòng suy nghĩ nội tại. Để cảm nhận, thay vì suy nghĩ. Khi chúng ta chạm chân xuống đất là chúng ta có thể cảm nhận. Và cảm nhận này có thể mang lại tuệ giác. Chúng ta tập trung vào cảm giác đó. Tôi đang tiếp xúc với mẹ Trái đất bằng chân trái của mình. và ngay lập tức bạn chạm vào những điều kỳ diệu của cuộc sống đang hiện hữu vào thời điểm chân trái của bạn tiếp xúc với mặt đất. Và bạn cảm nhận được, cảm giác vui vẻ kỳ diệu, hạnh phúc Và làm như vậy, bạn có thể dừng suy nghĩ. Dừng suy nghĩ để cảm nhận được, và làm vậy để dừng suy nghĩ. Vì vậy hãy cảm nhận thay vì suy nghĩ là phép tu tập của chúng ta. Để cảm nhận cơ thể mình. Để nhận biết từng cảm nhận. Để chấp nhận chúng. Đó là phép tu tập. Và chữa trị là điều có thể. Và chúng ta tự cung cấp món ăn lành mạnh cho mình. Chúng ta không gặm nhấm nhiều lần nỗi buồn, sự sợ hãi, và tức giận, làm ảnh hưởng đến sức khỏe của chúng ta. Nhưng chúng ta bắt đầu có món ăn lành mạnh mà chúng ta đáng được hưởng. Và Tăng đoàn quanh ta vẫn ở đó để nhắc nhở việc thực hành. Vì vậy chúng ta học cách đi bộ vui vẻ và hạnh phúc. Thiền đi bộ không phải là lao động nặng nhọc. không phải là nhiệm vụ mà chúng ta phải làm. Đây là một cơ hội để tạo ra giây phút hạnh phúc. Đó là một cơ hội tốt để tạo ra những giây phút hạnh phúc. và để được chữa trị. Thiền đi bộ. Dù bạn có đi bộ với Tăng đoàn hoặc đi bộ một mình. Đi bộ cùng với tinh thần củaTăng đoàn, bạn sẽ thu được năng lượng của Tăng đoàn. Và đi bộ một mình bạn tỏa ra năng lượng của sự bình an và chánh niệm và bạn nhắc nhở mọi người đi bộ như bạn. Từng giây phút thực hành có thể giúp chữa trị cho người khác. không chỉ cho bản thân, mà còn giúp chữa trị cho người khác. Thật là nhẹ nhàng khi nhìn thấy sư thầy hoặc ni cô đi bộ trong chánh niệm và hạnh phúc trong khuôn viên. Điều đó giúp nuôi dưỡng và chữa trị. Vì vậy dù bạn có đi bộ cùng với Tăng đoàn hoặc bạn đi bộ một mình thì những bước chân của bạn rất quan trọng với chúng tôi. Và những người đến đây, khi họ nhìn thấy chúng ta đi bộ như vậy họ tin vào phép tu tập, tin vào Phật pháp. khi chúng ta ăn trưa, khi chúng ta ăn, sẽ có cách ăn để từng từng giây phút trong bữa ăn có thể chữa trị, được nuôi dưỡng. Chúng ta không chỉ nạp chất dinh dưỡng từ thức ăn, mà còn từ Tăng đoàn. Bởi vì, ngồi và ăn cùng nhau, chúng ta tạo ra năng lượng chánh niệm, năng lượng chánh niệm tập thể và tình huynh đệ. Và đó là sự khỏe mạnh, và giúp chữa trị. Vì ăn như vậy bạn sẽ dừng suy nghĩ. Và bạn nhận biết được các đồng môn đang ở quanh bạn. Mọi người đang tạo ra năng lượng bình an, tình huynh đệ. Đó là sự chữa trị, đó là thức ăn tốt. Vì vậy ăn cùng nhau là một phép tu tập. không phải là lao động nặng nhọc, cũng phải là nghĩa vụ phải làm. Ngoài ra, ngồi thiền. Ngồi thiền là một cơ hội để chữa trị, cũng là để tạo ra niềm vui. Và không có giây phút nào khiến bạn ngồi đó chờ đợi tiếng chuông báo hiệu đã hết thời gian ngồi thiền. Không. Điều đó thật là lãng phí. C'est du gaspillage. Ngồi thiền là những giây phút rất quý hiếm. Người dân trên khắp thế giới, họ không có thời gian để ngồi và không làm gì như vậy. Họ coi đó là chuyện phi kinh tế. Một thứ xa xỉ. Thời gian là tiền bạc. Nhưng chúng ta biết rằng ngồi thiền có thể chữa trị. Vì vậy chúng ta phải học cách tận hưởng từng giây phút khi ngồi thiền. Làm thế nào để khi thở, ngồi thiền khiến từng giây phút đó có thể được nuôi dưỡng và chữa trị. Và nếu chúng ta biết rằng thời khóa biểu này là do chúng ta tự nguyện không chịu sự áp đặt của đảng phái chính trị, hay vị vua nào. Đó là Tăng đoàn đã tạo ra thời khóa biểu này để chúng ta có thể tận dụng triệt để ể cho việc chuyển hóa và chữa trị. Không ai có thể áp đặt thời khóa biểu này, kể cả thầy. Thời khóa biểu này do cả Tăng đoàn tạo ra để mọi người đều có cơ hội chuyển hóa và chữa trị. Vì vậy chúng ta không nên phàn nàn rằng thời khóa biểu này quá nghiêm ngặt. Chỉ những người mới thực hành mới cần thời khóa biểu nghiêm ngặt. Đó là lí do tại sao người tu tập phải có thời khóa biểu. Và chúng ta biết rằng thực hành cùng Tăng đoàn, tu tập cùng Tăng đoàn, sẽ tốt hơn, dễ hơn và nhẹ nhàng hơn. Vì vậy tiếng chuông và Tăng đoàn có mặt khi ngồi thiền sẽ giúp chúng ta. Thật là ý nghĩa khi mọi người ngồi thiền. Vì vậy chúng ta sẽ ngồi thiền. Đó là điều rất tự nhiên. Chúng ta không phải cố gắng. Nhiều sách kinh nói rằng Phật pháp là nhẹ nhàng và kiêu sa, là từ khởi đầu đến khi kết thúc. Vì vậy, từng giây phút thực hành nên nhẹ nhàng, và nên chữa trị và chuyển hóa.