1 00:00:01,292 --> 00:00:02,560 24 năm trước 2 00:00:02,560 --> 00:00:04,336 tôi được chọn vào vị trí giám đốc nghệ thuật 3 00:00:04,360 --> 00:00:05,880 của tạp chí The New Yorker 4 00:00:06,480 --> 00:00:10,016 với trách nhiệm là làm tươi mới trở lại 5 00:00:10,040 --> 00:00:15,056 một tạp chí rơi vào cảnh cạn kiệt sự sáng tạo 6 00:00:15,080 --> 00:00:17,576 và cùng với những nghệ sĩ mới 7 00:00:17,624 --> 00:00:21,320 đưa tạp chí này thoát khỏi sự mơ hồ về thời cuộc 8 00:00:21,320 --> 00:00:24,656 trở lại với dòng chảy. 9 00:00:24,680 --> 00:00:27,376 Và tôi nghĩ công việc đó là dành cho tôi 10 00:00:27,400 --> 00:00:32,016 bởi tôi luôn bị lôi cuốn bởi cái cách chỉ một bức hình 11 00:00:32,040 --> 00:00:33,736 hay một bức vẽ đơn giản 12 00:00:33,760 --> 00:00:38,496 có thể cắt xuyên qua hàng ngàn bức ảnh chúng ta thấy hằng ngày, 13 00:00:38,520 --> 00:00:40,976 để lưu giữ từng khoảnh khắc 14 00:00:41,000 --> 00:00:46,216 hay chiếu thấu một hiện tượng xã hội, một sự việc phức tạp 15 00:00:46,240 --> 00:00:51,416 theo cái cách mà không thể diễn tả được bằng ngôn từ, 16 00:00:51,440 --> 00:00:55,240 và đơn giản hóa chúng rồi biến chúng thành một bức biếm họa. 17 00:00:55,800 --> 00:00:57,576 Tôi đã đến thư viện và 18 00:00:57,600 --> 00:01:03,536 tôi tìm tờ bìa tạp chí đầu tiên được vẽ bởi Rea Irvin vào năm 1925 19 00:01:03,560 --> 00:01:07,960 hình ảnh một anh chàng bảnh chọe đang nhìn vào chú bướm qua chiếc kính lúp của mình, 20 00:01:08,760 --> 00:01:11,520 và chúng tôi gọi nó là Eustace Tilley. 21 00:01:12,080 --> 00:01:16,096 Tôi nhận ra rằng, chỉ bởi vì tờ tạp chí luôn được biết đến 22 00:01:16,120 --> 00:01:21,576 với sự nghiên cứu chuyên sâu và lời tường trình dài dằng dặc, 23 00:01:21,600 --> 00:01:24,536 mà một vài sự hóm hỉnh đã bị trôi tuột mất, 24 00:01:24,560 --> 00:01:29,456 bởi người ta nghĩ Eustace Tilley là một tên công tử bột ngạo mạn, 25 00:01:29,480 --> 00:01:32,576 nhưng thực ra, vào năm 1925 ấy 26 00:01:32,600 --> 00:01:36,016 khi Rea Irvin phác họa bức tranh lần đầu tiên, 27 00:01:36,040 --> 00:01:38,816 là với mục đích xuất bản nó trên một tạp chí biếm họa 28 00:01:38,840 --> 00:01:41,056 và hướng tới giới trẻ thời đó, 29 00:01:41,080 --> 00:01:44,160 những người được coi là hồn phóng khoáng của "những năm 20s gầm thét". 30 00:01:45,080 --> 00:01:46,336 Và cũng trong thư viện, 31 00:01:46,360 --> 00:01:51,296 tôi tìm thấy những bức hình hàm chứa dấu ấn của một thời đại - 32 00:01:51,320 --> 00:01:53,736 - thời kì Đại khủng hoảng. 33 00:01:53,760 --> 00:01:58,176 Những bức ảnh đó cho chúng ta thấy con người thời đó ăn mặc ra sao 34 00:01:58,200 --> 00:01:59,736 hay xe của họ trông như thế nào, 35 00:01:59,760 --> 00:02:03,016 cả việc họ từng cười vì điều gì. 36 00:02:03,040 --> 00:02:05,336 hay những thành kiến thời đó. 37 00:02:05,360 --> 00:02:07,936 Và bạn hoàn toàn có thể có một hình ảnh mường tưởng 38 00:02:07,960 --> 00:02:11,440 về cuộc sống ở những năm 30. 39 00:02:11,960 --> 00:02:15,336 Vậy nên tôi thường tìm đến những họa sĩ đương thời 40 00:02:15,360 --> 00:02:17,576 như Adrian Tomine. 41 00:02:17,600 --> 00:02:20,736 Tôi thường liên lạc với những họa sĩ tự sự, 42 00:02:20,760 --> 00:02:23,416 họa sĩ biếm họa, hay tác giả sách thiếu nhi 43 00:02:23,440 --> 00:02:25,960 và đưa cho họ vài chủ đề như là 44 00:02:26,840 --> 00:02:29,176 những câu chuyện trên xe điện ngầm, 45 00:02:29,200 --> 00:02:31,376 hay ngày lễ tình nhân, 46 00:02:31,400 --> 00:02:32,776 rồi họ gửi cho tôi nhưng bản phác họa. 47 00:02:32,800 --> 00:02:36,696 Và khi những bản phác thảo đó được chấp thuận bởi tổng biên tập, 48 00:02:36,720 --> 00:02:38,080 David Remnick, 49 00:02:39,240 --> 00:02:41,336 chúng sẽ được đăng lên tạp chí. 50 00:02:41,360 --> 00:02:43,336 Tôi thích cái cách mà 51 00:02:43,360 --> 00:02:48,616 những hình ảnh này không trực tiếp nói cho bạn biết ý nghĩa của nó. 52 00:02:48,640 --> 00:02:50,856 Chúng làm bạn phải nghĩ, 53 00:02:50,880 --> 00:02:55,896 bới nghệ sĩ giống như... 54 00:02:55,920 --> 00:02:57,176 .... đưa ra một câu đố, 55 00:02:57,200 --> 00:02:58,696 người họa sĩ sẽ là người đặt sẵn nền móng, 56 00:02:58,720 --> 00:03:02,416 và nhiêm vụ của bạn là dựng nên ngôi nhà với hình ảnh do chính mình tạo ra. 57 00:03:02,440 --> 00:03:05,816 Vậy nên để hiểu được bức tranh bên trái của Anita Kun, 58 00:03:05,840 --> 00:03:08,896 hay bức bên phải bởi Tomer Hanuka, 59 00:03:08,920 --> 00:03:12,056 bạn phải tìm điểm khác biệt tồn tại chính trong chúng. 60 00:03:12,080 --> 00:03:15,000 Và có một điều là... 61 00:03:15,720 --> 00:03:19,416 tôi thích cái cách mà 62 00:03:19,440 --> 00:03:25,496 người đọc tò mò về chúng 63 00:03:25,520 --> 00:03:30,456 cái cách mà ý nghĩa thực đằng sau những bức ảnh 64 00:03:30,480 --> 00:03:32,016 phá vỡ những khuôn mẫu thường ngày. 65 00:03:32,040 --> 00:03:33,416 Nhưng khi bạn hiểu được nó, 66 00:03:33,440 --> 00:03:37,000 nó sẽ sắp xếp lại những khuôn mẫu ấy trong đầu bạn. 67 00:03:37,560 --> 00:03:40,856 Nhưng hình ảnh không chỉ ám chỉ con người, 68 00:03:40,880 --> 00:03:43,216 nhiều khi, nó chứa đựng cảm xúc. 69 00:03:43,240 --> 00:03:45,280 Ngay sau sự việc ngày 11/9, 70 00:03:46,120 --> 00:03:48,776 tôi đang ở một trạng thái mà, 71 00:03:48,800 --> 00:03:50,016 giống như tất cả những công dân Mỹ khác, 72 00:03:50,040 --> 00:03:55,256 không biết làm thế nào để đối mặt với những gì chúng ta đang phải trải qua, 73 00:03:55,280 --> 00:04:00,696 cảm tưởng như chẳng có hình ảnh nào có thể lột tả cảnh tượng ấy, 74 00:04:00,720 --> 00:04:03,216 và tôi thậm chí định để một tờ bìa đen trống rỗng, 75 00:04:03,240 --> 00:04:04,936 kiểu như chẳng thiết có một tờ bìa nữa. 76 00:04:04,960 --> 00:04:08,656 Và tôi nói chuyện với chồng tôi, nhà biếm họa Art Spiegelman, 77 00:04:08,680 --> 00:04:12,536 rằng tôi sẽ làm chính xác như vậy, 78 00:04:12,560 --> 00:04:15,136 và anh ấy bảo: "Ừm, nếu như em muốn làm tờ bìa toàn màu đen, 79 00:04:15,160 --> 00:04:19,176 tại sao không vẽ cái bóng của toà tháp đôi 80 00:04:19,200 --> 00:04:20,736 đen trên nền đen?" 81 00:04:20,760 --> 00:04:22,296 Tôi ngồi xuống và bắt đầu vẽ với ý tưởng đó 82 00:04:22,320 --> 00:04:23,800 và ngay khi hoàn thành nó, 83 00:04:24,920 --> 00:04:26,456 tôi thấy lạnh sống lưng, 84 00:04:26,480 --> 00:04:27,680 tôi nhận ra rằng 85 00:04:28,640 --> 00:04:32,296 khi không thể dùng những bức ảnh được nữa 86 00:04:32,320 --> 00:04:37,336 chúng tôi vẫn tìm ra cách để nói lên sự mất mát 87 00:04:37,360 --> 00:04:38,293 và tiếc thương 88 00:04:38,293 --> 00:04:39,226 và trống vắng. 89 00:04:41,730 --> 00:04:46,480 Và tôi học được một bài học sâu sắc rằng 90 00:04:46,480 --> 00:04:51,966 nhiều khi đối với những bức ảnh mang nhiều ý nghĩa nhất 91 00:04:51,966 --> 00:04:56,480 hãy tạo bằng những điều đơn giản nhất. 92 00:04:56,500 --> 00:04:59,580 Và một hình ảnh đơn giản cũng có thể truyền tải một ý nghĩa lớn. 93 00:04:59,580 --> 00:05:02,336 Đây là bức ảnh được vẽ bởi Bob Staake 94 00:05:02,466 --> 00:05:07,780 ngay sau cuộc tuyển cử của tổng thống Barack Obama 95 00:05:08,180 --> 00:05:11,516 hình ảnh đại diện cho một thời điểm lịch sử. 96 00:05:11,516 --> 00:05:13,940 Chúng tôi không thể lên kế hoạch trước cho điều này, 97 00:05:13,940 --> 00:05:15,276 bởi để tạo nên một hình ảnh mang tính khoảnh khắc như vậy, 98 00:05:15,276 --> 00:05:21,556 chúng tôi cần để cho những người nghệ sĩ tự mình lang thang trong dòng cảm xúc của đại chúng 99 00:05:21,586 --> 00:05:23,526 khi sự việc đang diễn ra. 100 00:05:23,560 --> 00:05:26,776 Trở lại với tháng 10 năm 2016, 101 00:05:26,776 --> 00:05:30,026 trong suốt thời gian tuyển cử, 102 00:05:30,026 --> 00:05:33,576 đây là hình ảnh duy nhất chúng tôi có thể xuất bản 103 00:05:33,646 --> 00:05:36,936 và ra sạp báo vào cái tuần mà mọi người đi bầu cử 104 00:05:37,206 --> 00:05:38,526 (cười) 105 00:05:38,656 --> 00:05:41,554 Bởi chúng tôi biết chắc nhiều người sẽ cảm thấy như thế này 106 00:05:41,594 --> 00:05:42,384 (cười) 107 00:05:42,424 --> 00:05:45,600 Và khi kết quả của buổi tổng tuyển cử được thông báo, 108 00:05:46,470 --> 00:05:50,270 khi chúng tôi biết được kết quả, 109 00:05:50,350 --> 00:05:52,856 chúng tôi thực sự sốc, 110 00:05:53,206 --> 00:05:59,260 và đây là hình ảnh, cũng được gửi bởi Bob Staake, 111 00:05:59,500 --> 00:06:01,530 nó thực sự tạo nên một cú hit lớn. 112 00:06:01,870 --> 00:06:03,130 Và một lần nữa, 113 00:06:03,760 --> 00:06:09,770 chúng tôi không biết nên làm gì cho tuần báo tiếp theo, 114 00:06:09,770 --> 00:06:12,796 như thể chúng tôi không biết làm cách nào để có thể bước tiếp nữa, 115 00:06:12,796 --> 00:06:14,824 nhưng chúng tôi vẫn cố gắng làm, 116 00:06:14,824 --> 00:06:20,510 và đây là bức ảnh được xuất bản ngay sau buổi đắc cử của tân tổng thống Donald Trump 117 00:06:20,510 --> 00:06:23,770 và thời điểm khi cuộc "Tuần hành phụ nữ" diễn ra 118 00:06:23,770 --> 00:06:25,580 trên khắp nước Mỹ. 119 00:06:26,224 --> 00:06:27,694 Như vậy trong 24 năm qua, 120 00:06:27,694 --> 00:06:33,150 tôi đã chứng kiến hơn 1.000 bức ảnh ra đời, hàng tuần, 121 00:06:33,150 --> 00:06:35,254 và tôi thường được hỏi về bức ảnh tôi yêu thích nhất, 122 00:06:35,254 --> 00:06:37,240 nhưng tôi không thể chọn 123 00:06:37,240 --> 00:06:42,800 bởi điều tôi tự hào nhất đó là sự khác biệt giữa chúng, 124 00:06:42,800 --> 00:06:44,274 không cái nào giống cái nào. 125 00:06:44,274 --> 00:06:47,580 Và điều đó được tạo nên bởi tài năng và sự đa dạng 126 00:06:47,580 --> 00:06:51,686 của toàn bộ nghệ sĩ tạo nên chúng. 127 00:06:51,706 --> 00:06:53,824 Và đến bây giờ, như các bạn đã biết... 128 00:06:53,824 --> 00:06:55,654 Nga đang "bắt thóp" Mỹ 129 00:06:55,654 --> 00:06:56,544 nên... 130 00:06:56,544 --> 00:06:57,530 (cười) 131 00:06:57,530 --> 00:07:00,510 Trong bức hình được tạo bởi Barry Blitt ngay đây, 132 00:07:00,510 --> 00:07:05,810 Eustace đã trở thành Eustace Vladimirovich Tilley (Vladimirovich là tên đệm của tổng thống Nga V.V.Putin) 133 00:07:05,810 --> 00:07:10,796 Và chú bướm kia chẳng phải ai khác ngoài "hiện tượng nước Mỹ" Donald Trump 134 00:07:10,796 --> 00:07:12,130 đang vỗ đôi cánh của mình 135 00:07:12,130 --> 00:07:16,486 cố gắng tìm cách kiếm soát "hiệu ứng cánh bướm", 136 00:07:16,486 --> 00:07:21,286 và cái logo nổi tiếng được vẽ bởi Rae Irvin năm 1925, 137 00:07:21,286 --> 00:07:23,536 bây giờ được viết theo bản chữ tiếng Nga. 138 00:07:24,240 --> 00:07:28,000 Điều khiến tôi hào hứng về khoảnh khắc này, 139 00:07:29,044 --> 00:07:30,780 đó là cái cách mà... 140 00:07:31,730 --> 00:07:36,486 như bạn biết đấy, tự do báo chí là nền móng của nhân quyền. 141 00:07:36,486 --> 00:07:40,736 Và chúng ta có thể thấy rằng dù là điều vĩ đại hay lố bịch, 142 00:07:40,736 --> 00:07:45,216 những người nghệ sĩ vẫn có thể lưu giữ lại những điều đang diễn ra 143 00:07:45,216 --> 00:07:47,826 theo cái cách mà một người nghệ sĩ 144 00:07:47,826 --> 00:07:52,614 chỉ với mực nho và màu nước 145 00:07:52,614 --> 00:07:58,500 là đủ để nắm lấy và bước vào cuộc đàm thoại văn hóa. 146 00:07:58,500 --> 00:08:03,756 Nó đưa những người nghệ sĩ ấy vào trung tâm, 147 00:08:03,756 --> 00:08:06,256 và với tôi, đó chính xác là chỗ đứng của họ. 148 00:08:06,256 --> 00:08:10,390 Bởi thứ chúng ta cần nhất bây giờ đó là một bức biếm họa "đáng xem" . 149 00:08:10,480 --> 00:08:11,520 Cảm ơn vì đã lắng nghe. 150 00:08:11,520 --> 00:08:14,516 (Vỗ tay)