Cám ơn Ngày xưa có vị vua (hay Maharaja) ở Ấn Độ đã đưa ra sắc lệnh nhân ngày sinh nhật ông rằng tất cả quan thần phải mang đến những món quà xứng tầm với nhà vua. Một số dâng lên những miếng lụa tuyệt đẹp, số khác dâng lên những thanh kiếm quý giá, một số dâng lên cả vàng. Có một người đàn ông nhăn nheo, nhỏ bé xuất hiện cuối hàng ông đã đi bộ trong nhiều ngày đến đây từ một ngôi làng ven biển. Và khi ông tiến lên, vị hoàng tử hỏi: "Ông dâng gì lên cho bệ hạ?" Ông lão chậm rãi mở bàn tay mình để lộ ra một vỏ sò tuyệt đẹp với những đường vân xoắn màu tím, vàng, đỏ, và xanh. Vị hoàng tử lên tiếng, "Đó không thể là quà cho bệ hạ! Thứ quà gì vậy" Ông lão từ tốn ngẩng đầu lên và nói, "Hành trình dài... là một phần của món quà." (Cười lớn) Trong vài phút nữa, tôi sẽ tặng các bạn một món quà, thứ mà tôi tin rằng nó đáng được truyền bá. Nhưng trước hết, để tôi đưa mọi người vào chuyến hành trình dài của mình. Cũng như tất cả các bạn, tôi đến với cuộc đời là đứa trẻ. Trong số các bạn, ai đến với cuộc đời là đứa trẻ? Sơ sinh? Nửa số này à... cũng được... (Cười lớn) Còn những người còn lại? Được sinh ra là người lớn hết hả? Chà! tôi muốn gặp mẹ của các bạn! Để nói về điều không thể! Từ khi còn nhó, tôi luôn có niềm đam mê làm những điều tưởng chừng không thể. Hôm nay là ngày mà tôi đã mong chờ trong nhiều năm, vì hôm nay là ngày mà tôi sẽ cố gắng làm điều không thể ngay trước mắt các bạn ngay tại TEDxMaastricht này. Tôi sẽ bắt đầu bằng việc tiết lộ phần kết: Tôi sẽ chứng minh cho thấy rằng không có gì là không thể. Kết thúc tôi sẽ tặng các bạn món quà đáng để chia sẻ rộng rãi: Tôi sẽ cho thấy, bạn có thể làm điều không thể trong đời mình. Trong hành trình làm điều không thể, tôi nhận ra rằng có hai điều phổ biến giữa tất cả mọi người trên thế giới: Mọi người đều có những nỗi sợ, và ai cũng đều có những ước mơ. Trong hành trình làm điều không thể, tôi nhận ra rằng có ba điều mà tôi đã làm trong suốt nhiều năm đã khiến tôi làm điều không thể: Bóng né hay "Trefbal" (tiếng Na-uy), Siêu nhân, và muỗi. Đó là ba từ khoá của tôi. Giờ thì bạn biết lí do tại sao tôi làm điều không thể trong đời mình. Vậy tôi sẽ dẫn bạn vào chuyến hành trình dài của mình, từ nỗi sợ cho đến những giấc mơ, từ lời nói đến những thanh kiếm, từ bóng ném đến siêu nhân và đến muỗi. Tôi hi vọng có thể cho bạn thấy cách mà bạn có thể làm những điều không thể trong đời mình. Vào mùng 4 tháng 10, 2007, Tim tôi đã đập rất nhanh, đầu gối tôi run lên khi tôi bước ra sân khấu tại nhà hát Sanders ở trường Đại học Harvard để nhận giải thưởng Ig Nobel về y học năm 2007 về tài liệu nghiên cứu y học mà tôi đồng biên soạn được gọi là"Nuốt kiếm... và tác dụng phụ của nó". (Cười lớn) Nghiên cứu được phát hành trên một tạp chí mà tôi chưa bao giờ đọc, tờ British Medical Journal. Với tôi, đó là một giấc mơ không thể đã thành hiện thực, đó là một sự bất ngờ không tưởng đối với người như tôi, đó là một vinh dự mà tôi không thể nào quên được. Những đó không phải là phần đáng nhớ nhất trong cuộc đời tôi. Vào mùng 4 tháng 10 năm 1967, một cậu bé gầy còm yếu ớt, ngại ngùng và sợ sệt đang phải trải qua một nỗi sợ khủng khiếp. Khi cậu chuẩn bị bước ra sân khấu, trái tim cậu loạn nhịp, hai đầu gối run lên. Cậu bé chuẩn bị cất tiếng, nhưng không thể thốt lên lời. Cậu đứng run rẩy trong nước mắt. Cậu bị tê liệt vì hoảng loạn, cứng đờ vì sợ hãi. Cậu bé gầy còm yếu ớt, ngại ngùng, và sợ sệt ấy đang chịu đựng nhiều nỗi sợ tột độ. Cậu ấy sợ bóng tối, sợ độ cao, sợ cả nhện và rắn... Có ai trong các bạn sợ nhện và rắn không? Cũng có vài người nhỉ... Cậu sợ nước và cá mập... sợ cả bác sĩ, y tá, và nha sĩ, đến cả kim chích, khoan và những vật nhọn. Nhưng trên hết, cậu ấy sợ mọi người Cậu bé gầy còm yếu ớt, ngại ngùng và sợ sệt đó chính là tôi. Tôi đã sợ thất bại, sự chối bỏ, thiếu lòng tự trọng, và bị mặc cảm và bị một chứng mà trước đây ta không hề biết đó là: chứng sợ xã hội. Vì tôi có nhiều nỗi sợ nên những kẻ bắt nạt trêu ghẹo và đánh tôi. Họ cười nhạo và đặt biệt danh cho tôi. Họ không cho tôi chơi cùng trong bất kì trò đuổi tuần lộc nào. À có một trò chơi mà họ để tôi chơi đó là Bóng ném và tôi không phải là tay né bóng giói. Những kẻ bắt nạt gọi tên tôi, tôi ngẩng đầu lên và thấy những quả bóng ném màu đỏ lao thẳng vào mặt với tốc độ siêu tốc. Bam, bam, bam! Tôi nhớ những ngày đi bộ từ trường về nhà, mặt bị đỏ và sưng tấy, tai thì đỏ ửng và co giật. Mắt đỏ hoe nhoà lệ, và những câu nói của họ vẳng bên tai. Dù cho ai đó đã nói rằng, "Gậy và đá có thể làm gãy xương, nhưng lời nói sẽ không bao giờ gây tổn thương"... Đó là lời nói dối. Lời nói có thể cắt như dao vậy. Lời nói có thể đâm như một thanh kiếm. Lời nói có thể gây ra những vết thương sâu mà không thể nhìn thấy. Vì thế tôi đã có những nỗi sợ. Và lời nói kẻ thù tồi tệ nhất. Bây giờ vẫn vậy. Nhưng tôi cũng có những ước mơ. Tôi về nhà đắm chìm trong những cuốn truyện tranh siêu nhân và những loại truyện tranh khác và tôi mơ ước trở thành siêu anh hùng như Siêu nhân. Tôi muốn đấu tranh cho sự thật và công lí, tôi muốn chống lại những kẻ ác và đá kryptonite , tôi muốn bay lượn khắp thế gian tạo ra chiến công siêu nhiên và cứu người. Tôi cũng đam mê với những điều có thật. Tôi đọc sách kỉ lục thế giới Guiness và cuốn Tin Hay Không của Ripley's . Ai trong các bạn từng đọc những cuốn này chưa? Tôi thích những cuốn sách đó! Tôi thấy người thật làm lên chiến công thật. Như đã nói, tôi muốn làm điều đó. Nếu những kẻ bắt nạt không cho tôi tham gia vào bất cứ môn thể thao nào của họ, tôi muốn làm lên điều kì điệu thật sự, những chiến công thật sự. Tôi muốn làm lên điều gì đó thật xuất sắc mà những kẻ bắt nạt kia không thể. Tôi muốn tìm ra mục tiêu và khuynh hướng của mình, tôi muốn biết đời mình còn có ý nghĩa nào đó. Tôi muốn làm điều gì đó đáng kinh ngạc để thay đổi thế giới; tôi muốn chứng minh rằng không có gì là không thể. Tua lại 10 năm trước, Một tuần trước sinh nhật thứ 21 của mình. Có hai điều xảy ra cùng một ngày đã thay đổi cuộc đời tôi mãi mãi. Lúc đó tôi đang sống ở Tamil Nadu, Nam Ấn Độ Tôi là một nhà truyền giáo, và vị cố vấn cũng là bạn tôi hỏi, "Anh có Thromes không, Daniel?" Tôi nói: "Thromes? Thromes là gì?" Anh ta nói, "Thromes là những mục tiêu chính trong đời. Là sự kết hợp giữa giấc mơ và mục tiêu, như anh có thể làm bất cứ gì mình muốn, đi đến bất kì nơi nào muốn đi trở thành bất kì ai, Anh sẽ đi đâu? Anh sẽ làm gì? Anh muốn trở thành ai? Tôi nói: "Tôi không làm được! Tôi quá sợ hãi, tôi có quá nhiều nỗi sợ!" Đêm đó tôi mang chiếu lên lan can căn nhà gỗ, nằm dưới các vì sao, ngắm nhìn những con dơi bổ nhào xuống ăn muỗi. Và tôi chỉ có thể nghĩ về thromes, những giấc mơ và mục tiêu, về những kẻ bắt nạt và bóng ném. Vài giờ sau tôi tỉnh dậy. Tim tôi đập loạn nhịp, đầu gối run rẩy. Lần này không phải là vì sợ hãi. Toàn thân tôi co giật. Năm ngày tiếp đó, tôi lâm vào trạng thái mê sảng, nằm trên giường bệnh giành giật sự sống Não tôi nóng bừng vì cơn sốt rét tới 40.5 độ C. Bất cứ khi nào tôi tỉnh táo, tôi chỉ có thể nghĩ về thromes. Tôi nghĩ: "Mình muốn làm gì trong đời?" Cuối cùng, đêm trước ngày sinh nhật 21 của mình, trong khoảnh khắc rõ nét, tôi nhận thức được rằng con muỗi bé nhỏ, Anopheles Stephensi đó, con muỗi chút xíu đó chỉ nặng ít hơn 5 micrograms nhẹ hơn một hạt muối, có thể hạ gục một anh chàng nặng 80 kg, đó chính là đá kryptonite của mình. Sau đó tôi thấy, không phải là bản thân con muỗi Mà chính là loài kí sinh trong con muỗi Plasmodium Falciparum đã giết hơn một triệu người mỗi năm. Tôi lại thấy, nó thậm chí còn nhỏ hơn thế nữa, nhưng với tôi, nó dường như là điều vĩ đại Tôi nhận ra rằng, sợ hãi là đá kryptonite trong tôi, là kí sinh trùng trong tôi đã làm què quặt và tê liệt bản thân tôi trong suốt cuộc đời. Bạn biết không, có một sự khác biệt giữa nguy hiểm và sợ hãi. Nguy hiểm là có thật. Sợ hãi là sự lựa chọn. Tôi nhận ra mình có một sự lựa chọn: Tôi có thể sống trong sợ hãi, và chết trong lụn bại vào đêm đó, hoặc tôi có thể tiêu diệt nỗi sợ, để rồi có thể hướng tới những giấc mơ, Tôi có thể dũng cảm sống cuộc đời mình Và bạn biết không, khi bạn hấp hối và đối mặt với cái chết có điều gì đó lại khiến bạn thực sự muốn tiếp tục sống. Tôi nhận ra mọi người đều chết, nhưng không phải ai cũng đã thực sự sống. Chính trong cái chết ta mới thực sự sống. Bạn biết không, khi bạn học cách chết, là lúc bạn thực sự học cách để sống. Vì thế tôi quyết định tôi sẽ thay đổi câu chuyện đời mình đêm đó. Tôi không muốn chết. Nên tôi đã cầu nguyện, tôi xin, "Chúa ơi, nếu ngài để con sống đến ngày sinh nhật thứ 21 cùa con, con sẽ không để nỗi sợ điều khiển cuộc đời mình nữa. Con sẽ tiêu diệt sự sợ hãi, con sẽ theo đuổi ước mơ của mình, con muốn thay đổi cách nghĩ của mình, con muốn làm điều gì đó khác thường trong đời mình, con muốn tìm ra mục đích và khuynh hướng của mình, con muốn biết rằng không điều gì là không thể." Tôi sẽ không cho bạn biết liệu tôi qua được đêm đó hay không đâu Tôi sẽ để các bạn tự tìm ra. (Cười lớn) Nhưng đêm đó tôi đã lập danh sách về 10 thromes đầu tiên của mình: Tôi quyết định mình muốn đi đến những châu lục lớn, tham quan 7 kì quan của thế giới, học nhiều ngôn ngữ, sống trên một hoang đảo, sống trên thuyền lênh đênh giữa biển sống với bộ lạc người Ấn ở rừng Amazon, trèo lên đỉnh ngọn núi cao nhất ở Thuỵ Sĩ. Tôi muốn ngắm núi Everest lúc bình minh, làm việc trong ngành âm nhạc ở Nashville, Tôi muốn làm việc trong rạp xiếc, tôi muốn thử nhảy từ máy bay. Hai mươi năm sau, tôi đã đạt được hầu hết những thromes đó. Mỗi khi hoàn thành, tôi gạch bỏ một thromes trong danh sách, rồi thêm vào 5 hoặc 10 điều nữa vào, để sanh sách tiếp tục tiến triến. Bảy năm kế tiếp, tôi đã sống trên một hòn đảo nhỏ tại Bahamas trong bảy năm dưới một túp lều tranh, săn cá mập và cá đuối gai để ăn, trơ trọi trên hòn đảo, chỉ với một cái khố cụt ngủn, tôi đã phải học cách bơi với cá mập. Từ nơi này, tôi chuyển tới Mêxicô, rồi đến lưu vực sông Amazon ở Ecuador, sống với một bộ lạc ở Pujo Pongo Ecuador, dần dần tôi lấy lại tự tin bằng thromes. Tôi chuyển qua ngành âm nhạc ở Nashville, và rồi Thuỵ Sĩ, đến Stockholm, làm việc trong ngành âm nhạc tại đó, nơi mà tôi đã leo lên đỉnh núi Kebnekaise cao hơn Vòng Bắc Cực. Tôi học làm trò hề tung hứng, đi cà kheo, đi xe đạp một bánh, ăn lửa và thuỷ tinh. Năm 1997, tôi biết được rằng chỉ còn ít hơn một tá người nuốt kiếm, tôi tự nhủ: "Mình sẽ làm việc đó!" Tôi gặp người nuốt kiếm, và hỏi ông một số thủ thuật. Ông nói: "Được thôi, tôi sẽ cho cậu hai lời khuyên: Thứ nhất: việc này cực kì nguy hiểm, Nhiều người đã chết vì thực hiện nó. Thứ hai: Đừng thử!" (Cười lớn) Thế rồi tôi thêm nó vào danh sách thromes. Tôi luyện tập 10 đến 12 lần một ngày, đều đặn mỗi ngày trong bốn năm. Bây giờ tôi kiểm lại 4 x 365 [x 12] Khoảng 13,000 lần thử sức thất bại trước khi tôi đưa được thanh kiếm đầu tiên xuống họng mình năm 2001. Suốt thời gian đó, tôi đặt ra một throme là trở thành chuyên gia hàng đầu thế giới về nuốt kiếm. Vì thế tôi đã nghiên cứu nhiều sách vở, tạp chí, bài báo, và mọi báo cáo y học, tôi nghiên cứu về sinh lý học, giải phẫu, tôi nói chuyện với bác sĩ, y tá, kết nối tất cả những nhà nuốt kiếm với nhau vào tổ chức Hiệp Hội Những Người Nuốt Kiếm Quốc Tế. Tôi đã biên soạn trong 2 năm một tài liệu nghiên cứu y khoa về Nuốt kiếm và Những phản ứng phụ mà được xuất bản trên tờ British Medical Journal. (Cười lớn) Cám ơn. (Vỗ tay) Và tôi đã biết được một số điều thú vị về thuật nuốt kiếm. Mà tôi cá rằng bạn chưa từng nghĩ đến, nhưng sau tối nay sẽ khác Sau này khi về nhà, cầm dao cắt miếng bít tết của mình hay một thanh kiếm, hoặc "bestek" (tiếng Hà Lan chỉ dao kéo) bạn sẽ nghĩ về điều này... Tôi biết được rằng thuật nuốt kiếm bắt nguồn từ Ấn Độ tại nơi mà tôi chứng kiến lần đầu lúc còn là một đứa trẻ tuổi 20 khoảng 4000 năm về trước, khoảng 2000 trước công nguyên. 150 năm qua, những người nuốt kiếm đã được trọng dụng trong ngành khoa học và y học để giúp phát triển ống nội soi cứng vào năm 1868 bới bác sĩ Adolf Kussmaul tại Freiburg Gẻmany. Năm 1906, là máy điện tâm đồ ở Wales, để nghiên cứu chứng rối loạn chức năng nuốt, và hệ tiêu hoá, nội soi phế quản, và những thứ tương tự. Nhưng 150 năm qua, ta thấy rằng có hàng trăm người bị thương và cả tá người chết... Đây là ống nội soi cứng được phát triển bới bác sĩ Adolf Kussmaul. Nhưng chúng ta cũng phát hiện ra chỉ có 29 cái chết trong hơn 150 năm bao gồm một nhà nuốt kiếm ở London đâm xuyên trái tim mình. Chúng ta cũng biết được rằng có từ 3 đến 8 vụ nuốt kiếm gây trọng thương mỗi năm. Tôi biết vì tôi nhận được những cú điện thoại đó. Tôi vừa nhận được hai cuộc, một từ Thuỵ Sĩ, và từ Orlando mấy tuần trước. Những nhà nuốt kiếm đang nằm viện vì bị thương. Vì thế bộ môn này cực kì nguy hiểm. Điều nữa mà tôi biết được là thuật nuốt kiếm đối với nhiều người, mất từ 2 đến 10 năm để học Nhưng điều thú vị nhất mà tôi phát hiện ra là, cách những nhà nuốt kiếm học cách làm điều không thể. Tôi sẽ bật mí chút ít với các bạn: Đừng chú trọng vào 99.9% phần không thể. Mà hãy chú tâm đến 1% phần có thể và tìm ra cách làm nó trở lên có thể. Giờ thì để tôi dẫn bạn vào hành trình đi vào tâm trí của một người nuốt kiếm. Để có thể nuốt một thanh kiếm, đòi hỏi một thần trí tĩnh lặng, sự tập trung sắc sảo, sự chính xác đến từng li để cách ly những cơ quan trọng cơ thể và điều khiển phản xạ tự nhiên của nó. Từ khớp nối nơ ron não được tăng cường tới phản xạ theo thói quen của cơ bắp, qua việc tập luyện có chủ đích hơn 10,000 lần. Tôi sẽ dẫn bạn trong chuyến hành trình vào cơ thể người nuốt kiếm. Để nuốt một thanh kiếm, tôi phải trượt lưỡi kiếm qua lưỡi, dằn xuống phản xạ nôn oẹ ở thực quản vùng cổ, điều chỉnh hướng xoay 90 độ xuống qua nắp thanh quản, đi qua cơ nhẫn hầu (cơ vòng thực quản trên) dằn xuống phản xạ nhu động của thực quản, trượt lưỡi kiếm vào bên trong khoang ngực giữa hai lá phổi. Tại điểm này, thực sự là tôi phải nhích tim sang một bên. Nếu bạn quan sát kĩ, bạn có thể thấy tim tôi đập cùng thanh kiếm vì thanh kiếm đang tựa vào quả tim chúng chỉ cách nhau khoảng 3.175mm bởi mô thực quản Đó là điều mà bạn không thể làm giả. Rồi tôi phải trượt thanh kiếm qua xương ức, qua cơ vòng thực quản dưới, xuống dưới bao tử, dằn xuốn phản xạ nôn của bao tử cho tới khi đến tá tràng. Chuyện nhỏ. (Cười lớn) Nếu tôi tiến xa hơn nữa, là tới ống dẫn trứng đó. Ống dẫn trứng! (Tiếng Hà Lan) Các ông, về hỏi lại vợ sau nhé... Mọi người hỏi tôi: "Chắc phải cần nhiều can đảm lắm để mạo hiểm cuộc sống như vậy, nhích tim qua một bên nuốt thanh kiếm vào..." Không. Với thằng bé gầy còm yếu ớt, ngại ngùng và sợ sệt đó. Nó chỉ thực sự cần đến lòng can đảm để mạo hiểm đối mặt với thất bại và sự chối bỏ, bộc lộ trái tim, nén tự ái, đứng trước muôn vàn người lạ, kể lại những sợ hãi và giấc mơ của mình, để mạo hiểm trải lòng, về cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Bạn thấy đó - Cảm ơn. (Vỗ tay) Bạn thấy chứ, điều tuyệt diệu là tôi luôn muốn làm những điều phi thường trong đời và tôi đã làm được. Nhưng điều thực sự phi thường không phải là tôi có thể nuốt 21 thanh kiếm cùng lúc, hay nuốt kiếm dưới bể nước sâu 6.7m cùng với 88 con cá mập và cá đuối gai ghi tên vào cuốn Tin hay Không của Ripley, hoặc nuốt kiếm nung nóng đến 815.5 độ C trong trương trình Siêu Nhân của Stan Lee dưới tiết mục "Người Đàn Ông Thép" thanh kiếm đó nóng muốn chết! Hay kéo xe hơi bằng kiếm ghi tên vào sách kỉ lục của Ripley's hay sách Guiness. Hoặc vào vòng chung kết chương trình Tìm Kiếm Tài Năng Mỹ, hay thắng giải Ig Nobel về Y Khoa năm 2007. Không, đó không phải là điều phi thường thực sự. Đó là những gì mọi người nghĩ. Không, Không, không. Không phải nó. Điều phi thường thực sự là Chúa đã ban phước cho cậu bé gầy còm yếu ớt, ngại ngùng, sợ sệt, sợ độ cao, sợ nước và cá mập, sợ bác sĩ, y tá, kim chích, và những vật nhọn, sợ nói trước đám đông. Bây giờ Ngài đã cho tôi bay khắp thế giới ở độ cao 30,000 feet, nuốt những vật nhọn, ở dưới bể nước cùng cá mập, nói chuyện với bác sĩ, y tá, và khán giả như các bạn trên toàn thế giới. Đó thực sự là điều tuyệt vời với tôi. Tôi luôn muốn làm điều bất khả thi - Cám ơn. (Vỗ tay) Cám ơn. (Vỗ tay) Tôi luôn muốn làm điều không thể và bây giờ tôi đã làm được. Tôi muốn làm gì đó phi thường trong đời và thay đổi thế giới, và tôi làm được. Tôi luôn muốn được bay khắp thế giới tạo ra những chiến công siêu nhiên và cứu người. Tôi đã làm được. Bạn biết không? Vẩn còn một phần nhỏ sâu thẳm, trong ước mơ lớn của cậu nhóc đó (Cười lớn) (Vỗ tay) Bạn biết đấy, tôi luôn muốn tìm ra mục đích và khuynh hướng của mình, và tôi đã tìm được. Nhưng mà, Không liên quan đến thanh kiếm, không bạn nghĩ, không liên quan đến thế mạnh của tôi, mà thực sự là từ sự yếu đuối và lời nói của tôi. Mục đích và khuynh hướng của tôi là thay đổi thế giới, bằng việc đâm xuyên qua nỗi sợ, với từng thanh kiếm, từng lời nói, với từng con dao, từng cuộc đời, để truyền cảm hứng cho mọi người trở thành những siêu anh hùng làm những điều bất khả thi trong đời họ. Mục đích của tôi là giúp người khác tìm ra mục đích của họ. Thế còn bạn? Mục đích của bạn là gì? Điều gì đã mang bạn đến đây? Tôi tin rằng chúng ta đều được mong đợi trở thành siêu anh hùng. Vậy sức mạnh siêu nhiên của bạn là gì? Trong 7 tỉ người trên thế giới, chỉ cón ít hơn một tá những nhà nuốt kiếm còn lại trên thế giới ngày nay. Nhưng bạn chỉ có một. Bạn là duy nhất, Câu chuyện của bạn là gì? Điều gì khiến bạn khác biệt? Hãy kể câu chuyện của mình, ngay cả khi giọng nói bạn yếu ớt và run rẩy. Thromes của bạn là gì? Nếu bạn có thể làm bất cứ điều gì, là bất cứ người nào, đi bất cứ đâu - Bạn sẽ làm gì? Bạn sẽ đi đâu? Bạn sẽ làm gì? Bạn muốn làm gì trong đời? Những giấc mơ lớn lao của bạn là gì? Giấc mơ lớn lao của bạn khi còn bé thì sao? Hồi tưởng lại đi. Tôi cá là không phải như thế này, đúng không? Giấc mơ hoang dại nhất của bạn mà bạn từng nghĩ là nó quái lạ và mơ hồ là gì? Sau khi biết của tôi, thì giấc mơ của bạn không còn quái lạ nữa đúng không Thanh kiếm của bạn là gì? Mỗi người đều có một thanh kiếm, gồm hai lưỡi: là sự sợ hãi và ước mơ. Hãy nuốt thanh gươm của mình cho dù nó là gì đi nữa. Theo đuổi những ước mơ của mình đi quý vị. Chưa bao giờ là quá muộn để trở thành bất cứ gì bạn muốn. Gửi đến kẻ bắt nạt với trò bóng ném kia, những đứa trẻ đã cho rằng tôi không bao giờ có thể làm điều bất khả thi, tôi chỉ có một điều muốn nói với họ: Cám ơn. Vì nếu không có những kẻ xấu, chúng ta không có những siêu anh hùng. Tôi ở đây để chứng minh không có gì là không thể. Điều này thực sự nguy hiểm và nó có thể giết tôi. Tôi hi vọng các bạn sẽ cảm thấy thích thú. (Cười lớn) Tôi sẽ cần sự giúp đỡ của bạn với thứ này. Khán giả: hai, ba. Dan Meyer: Không, không, không. Tôi cần các bạn giúp đếm số (Cười lớn) Nếu bạn biết đếm? được chứ? Đếm cùng tôi nào. Sẵn sàng chưa? Một. Hai. Ba. Không, đây là hai, nhưng bạn nắm được vấn đề rồi. Khán giả: một. Hai. Ba (Thở hổn hển) (Vỗ tay) DM: Yeah! (Vỗ tay) (Hò reo) Cám ơn rất nhiều. Cám ơn, cám ơn, cám ơn. Cám ơn từ tận đáy lòng tôi. Đúng hơn là từ bao tử tôi. Tôi nói với bạn là mình tới đây để làm điều không thế, tôi đã làm được. Nhưng nó chẳng còn là điều không thể nữa. ví tôi làm điều này hàng ngày mà. Nhưng nó là điều không thể với thằng bé gầy còm yếu đuối, xấu hổ và sợ sệt, phải đối mặt với nỗi sợ của mình để đứng tại đây sân khấu TEDx. để thay đổi thế giới, bằng từng lời nói, từng thanh kiếm, từng cuộc đời. Nếu tôi khiến bạn nghĩ theo hướng mới, nếu tôi khiến bạn tin rẳng, không điều gì là không thể. Nếu tôi khiến bạn nhận ra mình có thể làm điều không thể trong đời, thì coi như việc của tôi đã xong và việc của bạn chỉ mới bắt đầu. Đừng bao giờ dừng mơ ước. Đừng bao giờ ngừng tin tưởng. Cảm ơn vì đã tin ở tôi, cũng cảm ơn vì đã trở thành một phần trong giấc mơ của tôi. Đây là món quà tôi dành cho bạn: Không có điều gì là... Khán giả: không thể. Hành trình dài là một phần của món quà (Vỗ tay)...Cám ơn (Vỗ tay) (Hò reo) Cám ơn Dan Meyer!