1 00:00:00,917 --> 00:00:06,393 Hôm nay, tôi muốn nói về cách mà việc đọc có thể thay đổi cuộc sống ta 2 00:00:06,417 --> 00:00:08,792 và về các giới hạn của sự thay đổi đó. 3 00:00:09,750 --> 00:00:14,018 Tôi muốn nói với bạn rằng việc đọc có thể đưa ta đến một thế giới sẻ chia 4 00:00:14,042 --> 00:00:16,750 của sự gắn kết tình người chặt chẽ. 5 00:00:17,833 --> 00:00:21,393 Nhưng đồng thời nói về sự gắn kết đó luôn chỉ là một phần. 6 00:00:21,417 --> 00:00:26,500 Đọc cuối cùng cũng chỉ là một việc cô độc, cá nhân. 7 00:00:27,625 --> 00:00:30,476 Tác giả đã thay đổi cuộc đời tôi 8 00:00:30,500 --> 00:00:34,934 là một tiểu thuyết gia vĩ đại người Mĩ gốc Phi James Baldwin. 9 00:00:34,958 --> 00:00:38,226 Khi tôi lớn lên ở Tây Michigan vào những năm 1980, 10 00:00:38,250 --> 00:00:42,167 không có nhiều nhà văn người Mĩ gốc Á tham gia vào việc thay đổi xã hội. 11 00:00:43,292 --> 00:00:46,518 Và tôi nghĩ là mình nên chuyển qua James Baldwin 12 00:00:46,542 --> 00:00:50,583 như một cách để lấp đầy khoảng trống, như một cách để nhận thức về chủng tộc. 13 00:00:51,958 --> 00:00:55,934 Nhưng có lẽ vì tôi biết mình không phải là một người Mĩ gốc Phi, 14 00:00:55,958 --> 00:01:00,476 tôi cũng thấy bị thử thách và buộc tội bởi lời văn của ông. 15 00:01:00,500 --> 00:01:02,625 Đặc biệt là những lời sau: 16 00:01:03,458 --> 00:01:07,059 ''Có những người đấu tranh cho tự do có thái độ đúng, 17 00:01:07,083 --> 00:01:09,042 nhưng không có niềm tin thật sự. 18 00:01:10,083 --> 00:01:14,018 Khi mâu thuẫn đạt đến đỉnh điểm và bạn mong họ vùng dậy, 19 00:01:14,042 --> 00:01:16,518 bằng một cách nào đó họ không có ở đó.'' 20 00:01:16,542 --> 00:01:19,351 Bằng cách nào đó họ không có ở đó. 21 00:01:19,375 --> 00:01:21,726 Tôi hiểu những lời trên theo sát nghĩa. 22 00:01:21,750 --> 00:01:23,458 Tôi nên đặt mình ở đâu? 23 00:01:24,500 --> 00:01:26,518 Tôi đến đồng bằng Mississippi, 24 00:01:26,542 --> 00:01:29,684 một trong những vùng nghèo nhất nước Mĩ. 25 00:01:29,708 --> 00:01:32,601 Đây là nơi được tạo hình bởi lịch sử hào hùng. 26 00:01:32,625 --> 00:01:37,768 Những năm 1960, người Mĩ gốc Phi liều mạng đấu tranh cho giáo dục, 27 00:01:37,792 --> 00:01:39,500 đấu tranh cho quyền được bầu cử. 28 00:01:40,625 --> 00:01:43,059 Tôi muốn là một phần của sự đổi thay đó, 29 00:01:43,083 --> 00:01:46,792 để giúp những thiếu niên tốt nghiệp và lên đại học. 30 00:01:48,250 --> 00:01:50,976 Khi tôi đến đồng bằng Mississippi, 31 00:01:51,000 --> 00:01:53,434 nơi đó vẫn nghèo khổ, 32 00:01:53,458 --> 00:01:55,184 vẫn tách biệt, 33 00:01:55,208 --> 00:01:57,750 vẫn rất cần sự thay đổi. 34 00:01:58,958 --> 00:02:02,393 Trường của tôi, nơi tôi được phân công, 35 00:02:02,417 --> 00:02:06,726 không có thư viện, không có ban hướng nghiệp, 36 00:02:06,750 --> 00:02:09,726 nhưng trường lại có một sĩ quan cảnh sát. 37 00:02:09,750 --> 00:02:12,309 Nửa số giáo viên là giáo viên thay thế 38 00:02:12,333 --> 00:02:14,309 và khi học sinh đánh nhau, 39 00:02:14,333 --> 00:02:18,208 nhà trường sẽ tống chúng vào trại giam của hạt. 40 00:02:20,250 --> 00:02:23,226 Đây là ngôi trường nơi tôi gặp Patrick. 41 00:02:23,250 --> 00:02:28,184 Em 15 tuổi và đã lưu ban hai lần, em đang học lớp tám. 42 00:02:28,208 --> 00:02:30,684 Em trầm tính, sống nội tâm, 43 00:02:30,708 --> 00:02:33,518 lúc nào em cũng như đang suy tư. 44 00:02:33,542 --> 00:02:36,333 Và em ghét thấy người khác đánh nhau. 45 00:02:37,500 --> 00:02:41,309 Một lần, tôi đã thấy em nhảy vào giữa trận đánh của hai bạn nữ 46 00:02:41,333 --> 00:02:44,042 và em bị đánh ngã gục xuống đất. 47 00:02:45,375 --> 00:02:47,893 Patrick chỉ có một vấn đề. 48 00:02:47,917 --> 00:02:49,708 Em không chịu đến trường. 49 00:02:51,249 --> 00:02:53,726 Em nói là đôi lúc, trường lớp quá buồn phiền 50 00:02:53,750 --> 00:02:56,792 vì học sinh luôn đánh nhau còn giáo viên thì nghỉ việc. 51 00:02:58,042 --> 00:03:03,500 Và cũng vì mẹ em làm hai việc và quá mệt để kiếm tiền cho con đến trường. 52 00:03:04,417 --> 00:03:07,184 Vậy nên tôi đã nhận công việc giúp em đến trường. 53 00:03:07,208 --> 00:03:11,268 Và vì tôi khá điên rồ, 22 tuổi và đầy nhiệt huyết lạc quan, 54 00:03:11,292 --> 00:03:13,434 chiến thuật của tôi chỉ là đến nhà em 55 00:03:13,458 --> 00:03:15,583 và nói, "Này, sao em không đến trường?" 56 00:03:16,542 --> 00:03:18,184 Và chiến thuật này lại thành công, 57 00:03:18,208 --> 00:03:20,643 em bắt đầu đến trường mỗi ngày. 58 00:03:20,667 --> 00:03:23,059 Và em bắt đầu tiến bộ trong lớp của tôi. 59 00:03:23,083 --> 00:03:26,000 Em đã viết thơ, đọc sách. 60 00:03:26,917 --> 00:03:29,208 Em đã bắt đầu đến trường mỗi ngày. 61 00:03:31,042 --> 00:03:32,518 Vào khoảng thời gian đó 62 00:03:32,542 --> 00:03:35,226 tôi đã nhận ra cách kết nối với Patrick, 63 00:03:35,250 --> 00:03:37,458 tôi đã học tại trường luật ở Harvard. 64 00:03:39,583 --> 00:03:42,934 Một lần nữa, tôi lại đối mặt với câu hỏi, tôi nên đặt mình ở đâu, 65 00:03:42,958 --> 00:03:44,667 tôi nên đặt bản thân ở đâu? 66 00:03:45,458 --> 00:03:48,101 Và tôi tự nghĩ 67 00:03:48,125 --> 00:03:51,643 rằng đồng bằng Mississippi là nơi những người có tiền của, 68 00:03:51,667 --> 00:03:53,559 những người có cơ hội 69 00:03:53,583 --> 00:03:54,833 đã bỏ đi. 70 00:03:55,875 --> 00:03:57,309 Và những người ở lại 71 00:03:57,333 --> 00:03:59,833 là những người không có cơ hội để rời đi. 72 00:04:00,833 --> 00:04:03,101 Tôi không muốn là người bỏ đi. 73 00:04:03,125 --> 00:04:05,167 Tôi muốn là người ở lại. 74 00:04:06,333 --> 00:04:09,268 Mặt khác, tôi cô đơn và mệt mỏi. 75 00:04:09,292 --> 00:04:12,750 Và vậy là tôi tự thuyết phục rằng tôi có thể tạo nhiều thay đổi hơn 76 00:04:14,125 --> 00:04:17,708 trên quy mô lớn hơn nếu tôi có một tấm bằng luật danh giá. 77 00:04:19,541 --> 00:04:20,791 Vậy là tôi đi. 78 00:04:22,750 --> 00:04:24,351 Ba năm sau, 79 00:04:24,375 --> 00:04:26,768 khi tôi sắp tốt nghiệp trường luật, 80 00:04:26,792 --> 00:04:28,518 bạn tôi gọi tôi 81 00:04:28,542 --> 00:04:33,458 và kể tôi rằng Patrick đã dính vào một cuộc ẩu đả và giết người. 82 00:04:35,333 --> 00:04:37,393 Tôi suy sụp. 83 00:04:37,417 --> 00:04:39,851 Một phần trong tôi không tin điều đó, 84 00:04:39,875 --> 00:04:42,542 nhưng một phần lại biết đó là sự thật. 85 00:04:43,583 --> 00:04:45,583 Tôi bay đến đó để gặp Patrick. 86 00:04:46,750 --> 00:04:49,458 Tôi thăm em trong nhà giam. 87 00:04:50,542 --> 00:04:54,184 Và em kể với tôi đó là sự thật, 88 00:04:54,208 --> 00:04:56,601 rằng em đã giết người. 89 00:04:56,625 --> 00:04:58,875 Và em không muốn nói gì thêm về chuyện đó nữa. 90 00:04:59,833 --> 00:05:01,851 Tôi hỏi em chuyện gì đã xảy ra ở trường 91 00:05:01,875 --> 00:05:06,018 và em nói rằng em bỏ học sau năm tôi đi. 92 00:05:06,042 --> 00:05:08,684 Và rồi em muốn kể cho tôi nghe một chuyện khác. 93 00:05:08,708 --> 00:05:11,976 Em cúi xuống và nói rằng em có một đứa con gái nhỏ 94 00:05:12,000 --> 00:05:13,768 vừa mới sinh. 95 00:05:13,792 --> 00:05:16,375 Và em cảm tưởng như mình làm con bé thất vọng. 96 00:05:18,625 --> 00:05:22,000 Là thế đó, cuộc nói chuyện của chúng tôi vội vã và ngượng nghịu. 97 00:05:23,417 --> 00:05:28,476 Khi bước ra khỏi nhà giam, một giọng nói nội tâm thốt lên, 98 00:05:28,500 --> 00:05:29,768 ''Quay lại đi. 99 00:05:29,792 --> 00:05:33,083 nếu mày không quay lại bây giờ, mày sẽ không bao giờ quay lại.'' 100 00:05:36,292 --> 00:05:39,875 Vậy là tôi tốt nghiệp trường luật và quay lại. 101 00:05:40,833 --> 00:05:42,518 Tôi quay lại gặp Patrick. 102 00:05:42,542 --> 00:05:45,500 tôi quay lại xem mình có giúp được vụ án pháp lí của em không. 103 00:05:46,917 --> 00:05:50,268 Và lúc đó, khi tôi gặp em lần hai, 104 00:05:50,292 --> 00:05:52,559 tôi nghĩ là mình có một ý kiến hay, tôi nói, 105 00:05:52,583 --> 00:05:56,184 ''Này Patrick, sao em không viết thư cho con gái mình, 106 00:05:56,208 --> 00:05:59,976 vậy thì em có thể nhớ đến con bé?'' 107 00:06:00,000 --> 00:06:03,684 Và tôi đưa em một cây bút và một mẩu giấy, 108 00:06:03,708 --> 00:06:05,333 và em ấy bắt đầu viết. 109 00:06:06,542 --> 00:06:09,351 Nhưng khi tôi thấy mẩu giấy mà em đưa lại cho tôi, 110 00:06:09,375 --> 00:06:10,708 tôi rất bất ngờ. 111 00:06:13,000 --> 00:06:15,101 Tôi không nhận ra chữ viết của em ấy, 112 00:06:15,125 --> 00:06:17,958 em đã phạm những lỗi chính tả cơ bản. 113 00:06:19,167 --> 00:06:21,851 Và tôi nghĩ, với tư cách là một giáo viên, 114 00:06:21,875 --> 00:06:25,351 tôi biết là một học sinh có thể tiến bộ vượt bậc 115 00:06:25,375 --> 00:06:28,434 trong một khoảng thời gian rất ngắn, 116 00:06:28,458 --> 00:06:32,125 nhưng tôi không nghĩ một học sinh có thể sa sút đột ngột. 117 00:06:34,375 --> 00:06:36,268 Điều khiến tôi đau hơn 118 00:06:36,292 --> 00:06:39,476 là đọc những lời em ấy viết cho con gái mình. 119 00:06:39,500 --> 00:06:40,893 Em ấy viết, 120 00:06:40,917 --> 00:06:45,208 "Bố xin lỗi vì lỗi lầm của mình, bố xin lỗi vì không thể ở bên con." 121 00:06:46,458 --> 00:06:49,292 Và đó là tất cả những gì em ấy thấy là cần phải nói với con. 122 00:06:50,250 --> 00:06:54,559 Và tôi tự hỏi sao có thể thuyết phục em rằng em có nhiều điều hơn để nói, 123 00:06:54,583 --> 00:06:58,000 những phần trong em mà em không cần xin lỗi. 124 00:06:58,958 --> 00:07:00,226 Tôi muốn em cảm thấy 125 00:07:00,250 --> 00:07:04,208 rằng em có nhiều thứ đáng giá để chia sẻ với con gái mình. 126 00:07:05,917 --> 00:07:09,101 Mỗi ngày trong bảy tháng tiếp theo, 127 00:07:09,125 --> 00:07:11,809 tôi thăm em và mang theo sách. 128 00:07:11,833 --> 00:07:15,684 Chiếc túi của tôi trở thành một thư viện nhỏ. 129 00:07:15,708 --> 00:07:17,768 Tôi mang sách của James Baldwin, 130 00:07:17,792 --> 00:07:22,684 tôi mang của Walt Whitman, C.S.Lewis. 131 00:07:22,708 --> 00:07:27,518 Tôi mang sách hướng dẫn về cây cối, chim chóc, 132 00:07:27,542 --> 00:07:30,750 và cuốn đã trở thành yêu thích nhất của em ấy là từ điển. 133 00:07:31,667 --> 00:07:33,351 Có những ngày, 134 00:07:33,375 --> 00:07:37,167 chúng tôi ngồi yên lặng hàng giờ, cả hai đều đọc sách. 135 00:07:38,083 --> 00:07:39,934 Và vào vài ngày khác, 136 00:07:39,958 --> 00:07:43,476 chúng tôi đọc cùng nhau, chúng tôi đọc thơ với nhau. 137 00:07:43,500 --> 00:07:47,393 Chúng tôi bắt đầu đọc thơ haiku, hàng trăm bài haiku, 138 00:07:47,417 --> 00:07:50,309 một kiệt tác dối lừa đơn giản. 139 00:07:50,333 --> 00:07:53,143 Và tôi hỏi em, "Chia sẻ với cô bài haiku em thích nhất đi." 140 00:07:53,167 --> 00:07:56,226 Và một vài trong số chúng rất vui nhộn. 141 00:07:56,250 --> 00:07:58,101 Và đây là bài của Issa: 142 00:07:58,125 --> 00:08:01,833 "Đừng lo, nhện ạ, tôi không dọn dẹp nhà đâu." 143 00:08:02,750 --> 00:08:07,292 Và bài này: "Ngủ cả nửa ngày, không ai phạt tôi cả!" 144 00:08:08,667 --> 00:08:13,101 Và bài tuyệt hay này, về ngày đầu tuyết rơi, 145 00:08:13,125 --> 00:08:17,583 "Hươu liếm bông tuyết đầu tiên từ bộ lông của nhau." 146 00:08:19,250 --> 00:08:22,268 Có điều gì rất kì bí và đẹp đẽ 147 00:08:22,292 --> 00:08:24,934 về cách sắp xếp của thơ. 148 00:08:24,958 --> 00:08:29,583 Khoảng trống cũng quan trọng như lời thơ vậy. 149 00:08:31,375 --> 00:08:33,893 Chúng tôi đọc bài thơ này của W.S.Merwin, 150 00:08:33,917 --> 00:08:38,143 ông ấy viết sau khi thấy vợ mình làm vườn 151 00:08:38,167 --> 00:08:42,042 và nhận ra là họ sẽ dành cả cuộc đời còn lại với nhau. 152 00:08:43,167 --> 00:08:45,518 ''Hãy để tôi tưởng tượng rằng chúng ta sẽ trở lại 153 00:08:45,542 --> 00:08:48,934 khi chúng ta muốn và đó sẽ là mùa xuân. 154 00:08:48,958 --> 00:08:52,143 Chúng ta sẽ không già hơn chút gì cả. 155 00:08:52,167 --> 00:08:56,101 Nỗi buồn cũng sẽ nguôi ngoai như đám mây sớm 156 00:08:56,125 --> 00:08:59,893 mà qua đó buổi sáng sẽ dần đến''. 157 00:08:59,917 --> 00:09:03,309 Tôi hỏi Patrick câu thơ em thích nhất và em trả lời, 158 00:09:03,333 --> 00:09:06,875 "Chúng ta sẽ không già hơn chút nào cả." 159 00:09:08,375 --> 00:09:12,809 Em nói nó làm em nghĩ đến một nơi mà thời gian ngừng trôi, 160 00:09:12,833 --> 00:09:15,768 nơi thời gian không còn quan trọng nữa. 161 00:09:15,792 --> 00:09:18,051 Và tôi hỏi em rằng em có nơi nào như vậy không, 162 00:09:18,051 --> 00:09:20,268 nơi mà thời gian kéo dài mãi. 163 00:09:20,292 --> 00:09:21,958 Và em nói, "Mẹ em." 164 00:09:23,875 --> 00:09:28,184 Khi bạn đọc một bài thơ với một người cạnh bên, 165 00:09:28,208 --> 00:09:30,083 bài thơ thay đổi ý nghĩa. 166 00:09:31,333 --> 00:09:36,000 Vì nó trở thành cá nhân với người đó, trở thành cá nhân đối với bạn. 167 00:09:37,500 --> 00:09:40,184 Rồi chúng tôi đọc sách, chúng tôi đọc rất nhiều sách, 168 00:09:40,208 --> 00:09:43,351 chúng tôi đọc hồi kí của Frederick Douglass, 169 00:09:43,375 --> 00:09:46,976 một nô lệ người Mĩ tự học cách đọc và viết 170 00:09:47,000 --> 00:09:50,333 và đã có được tự do nhờ có kĩ năng đọc viết. 171 00:09:51,575 --> 00:09:54,618 Từ nhỏ tôi đã luôn nghĩ rằng Frederick Douglass là một anh hùng 172 00:09:54,618 --> 00:09:57,750 và tôi nghĩ truyện này vui và tràn đầy hi vọng. 173 00:09:58,917 --> 00:10:01,750 Nhưng cuốn sách lại khiến Patrick cảm thấy hoảng. 174 00:10:02,875 --> 00:10:07,934 Em xao xuyến với một câu chuyện mà Douglass kể về việc, sau giáng sinh, 175 00:10:07,958 --> 00:10:11,059 chủ nô cho nô lệ uống rượu gin 176 00:10:11,083 --> 00:10:14,559 như một cách để chứng tỏ họ không thể chịu nổi tự do. 177 00:10:14,583 --> 00:10:17,375 Vì nô lệ sẽ vấp ngã trên cánh đồng. 178 00:10:19,500 --> 00:10:21,500 Patrick nói em cảm thấy đồng cảm. 179 00:10:22,333 --> 00:10:25,809 Em nói rằng có những người trong tù như nô lệ, 180 00:10:25,833 --> 00:10:28,059 không muốn nghĩ về hoàn cảnh của họ, 181 00:10:28,083 --> 00:10:29,893 vì chúng quá đau đớn. 182 00:10:29,917 --> 00:10:32,101 Quá đau đớn để nghĩ về quá khứ, 183 00:10:32,125 --> 00:10:35,458 quá đau đớn để nghĩ về đoạn đường phía trước. 184 00:10:36,958 --> 00:10:39,851 Câu yêu thích nhất của em ấy là: 185 00:10:39,875 --> 00:10:43,476 ''Bất cứ gì, bất chấp tất cả, để tống khứ được việc nghĩ ngợi! 186 00:10:43,500 --> 00:10:48,542 Chính dòng suy nghĩ không ngừng về hoàn cảnh đã giày vò tôi.'' 187 00:10:49,958 --> 00:10:53,917 Patrick nói Douglass đã rất dũng cảm để tiếp tục viết và nghĩ. 188 00:10:55,083 --> 00:11:00,643 Nhưng Patrick không biết là em giống Douglass thế nào đối với tôi. 189 00:11:00,667 --> 00:11:04,417 Cách em tiếp tục đọc, dù nó khiến em hoảng loạn. 190 00:11:05,250 --> 00:11:08,309 Em đọc xong còn trước cả tôi, 191 00:11:08,333 --> 00:11:12,042 đọc nó ở một cầu thang bê tông không có ánh sáng. 192 00:11:13,583 --> 00:11:16,309 Và rồi chúng tôi đọc đến những cuốn tôi thích nhất, 193 00:11:16,333 --> 00:11:18,518 cuốn "Gilead" của Marilynne Robinson, 194 00:11:18,542 --> 00:11:22,684 cuốn sách là một bức thư dài từ một người cha đến con mình. 195 00:11:22,708 --> 00:11:25,059 Em ấy thích câu này: 196 00:11:25,083 --> 00:11:27,268 ''Cha viết điều này phần nào muốn nói với con 197 00:11:27,292 --> 00:11:30,601 rằng nếu con có bao giờ tự hỏi con đã làm gì trong cuộc sống... 198 00:11:30,625 --> 00:11:32,643 con là ơn trời ban cho cha, 199 00:11:32,667 --> 00:11:35,833 một phép màu, thứ gì đó còn hơn cả phép màu.'' 200 00:11:37,375 --> 00:11:43,018 Thứ gì đó trong ngôn từ, tình yêu, nhung nhớ, giọng điệu của nó 201 00:11:43,042 --> 00:11:45,500 đã nhen nhóm lại mong muốn được viết của Patrick. 202 00:11:46,292 --> 00:11:49,393 Và em đã viết hết quyển vở này đến quyển vở khác 203 00:11:49,417 --> 00:11:52,726 những lá thư cho con gái em. 204 00:11:52,750 --> 00:11:55,684 Trong những bức thư đẹp, rối ren đó, 205 00:11:55,708 --> 00:12:01,674 em tưởng tượng cảnh mình và con gái chèo thuyền dọc sông Mississippi. 206 00:12:01,674 --> 00:12:04,572 Em tưởng tượng cảnh hai bố con tìm thấy một dòng suối trên núi 207 00:12:04,572 --> 00:12:06,708 với làn nước trong tinh khiết. 208 00:12:08,042 --> 00:12:10,083 Khi tôi nhìn Patrick viết, 209 00:12:11,250 --> 00:12:13,393 tôi tự nghĩ, 210 00:12:13,417 --> 00:12:15,476 và giờ tôi hỏi tất cả các bạn, 211 00:12:15,500 --> 00:12:20,792 bao nhiêu trong các bạn đã từng viết thư cho người bạn thấy đã làm họ buồn? 212 00:12:22,042 --> 00:12:27,125 Sẽ dễ dàng hơn nếu đưa những người đó ra khỏi tâm trí của bạn. 213 00:12:28,083 --> 00:12:32,726 Nhưng Patrick lại hàng ngày đối mặt với con gái mình, 214 00:12:32,750 --> 00:12:35,684 giữ bản thân có trách nhiệm với con bé, 215 00:12:35,708 --> 00:12:39,417 từng chữ một với sự tập trung cao độ. 216 00:12:42,417 --> 00:12:44,958 Tôi muốn trong cuộc sống mình 217 00:12:46,042 --> 00:12:49,101 được đặt bản thân vào rủi ro như thế. 218 00:12:49,125 --> 00:12:52,750 Vì rủi ro đó cho thấy một con tim mạnh mẽ. 219 00:12:56,625 --> 00:13:00,684 Tôi xin lùi lại và hỏi một câu không được thoải mái lắm. 220 00:13:00,708 --> 00:13:04,417 Tôi là ai mà lại kể câu chuyện này, câu chuyện của Patrick? 221 00:13:06,042 --> 00:13:09,018 Patrick là người sống với nỗi đau đó 222 00:13:09,042 --> 00:13:13,208 và tôi chưa từng một ngày thấy đói trong đời. 223 00:13:15,250 --> 00:13:17,018 Tôi nghĩ về câu hỏi này rất nhiều, 224 00:13:17,042 --> 00:13:20,768 nhưng điều tôi muốn nói là câu chuyện này không chỉ về Patrick. 225 00:13:20,792 --> 00:13:22,309 Nó là về chúng ta, 226 00:13:22,333 --> 00:13:24,833 nó là về sự bất bình đẳng giữa chúng ta. 227 00:13:25,667 --> 00:13:27,083 Thế giới sung túc 228 00:13:28,375 --> 00:13:32,018 mà Patrick và ông bà, cha mẹ em 229 00:13:32,042 --> 00:13:33,851 đã bị từ chối. 230 00:13:33,875 --> 00:13:36,958 Trong câu chuyện này, tôi đại diện cho thế giới sung túc kia. 231 00:13:37,792 --> 00:13:41,601 Và khi kể chuyện, tôi không muốn giấu bản thân, 232 00:13:41,625 --> 00:13:44,292 giấu sức mạnh mà tôi có. 233 00:13:45,333 --> 00:13:48,893 Khi kể chuyện, tôi muốn bộc lộ sức mạnh 234 00:13:48,917 --> 00:13:51,309 và rồi hỏi, 235 00:13:51,333 --> 00:13:54,250 làm sao để thu hẹp khoảng cách giữa chúng ta? 236 00:13:56,250 --> 00:13:59,851 Đọc sách là một cách để thu hẹp khoảng cách. 237 00:13:59,875 --> 00:14:04,309 Nó cho chúng ta không gian để có thể cùng sẻ chia, 238 00:14:04,333 --> 00:14:06,583 mà chúng ta có thể chia sẻ bình đẳng. 239 00:14:08,500 --> 00:14:11,601 Chắc các bạn đang tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với Patrick. 240 00:14:11,625 --> 00:14:13,333 Đọc có cứu cuộc đời của em không? 241 00:14:14,583 --> 00:14:16,708 Vừa có lại vừa không. 242 00:14:17,875 --> 00:14:20,768 Khi Patrick được ra tù, 243 00:14:20,792 --> 00:14:23,125 hành trình của em ấy thật đau đớn. 244 00:14:24,292 --> 00:14:27,768 Chủ lao động từ chối em vì tiền án, 245 00:14:27,792 --> 00:14:30,934 bạn thân nhất, mẹ của em, qua đời ở tuổi 43 246 00:14:30,958 --> 00:14:33,434 vì bệnh tim và tiểu đường. 247 00:14:33,458 --> 00:14:36,167 Em không nhà không cửa, nghèo đói. 248 00:14:38,250 --> 00:14:42,792 Nhiều người nói nhiều thứ về việc đọc mà tôi thấy hơi phóng đại. 249 00:14:43,792 --> 00:14:47,768 Khả năng đọc không giúp em ấy không bị phân biệt đối xử. 250 00:14:47,792 --> 00:14:50,417 Nó đã không giúp mẹ em thoát chết. 251 00:14:51,708 --> 00:14:54,083 Vậy việc đọc có thể giúp gì? 252 00:14:55,375 --> 00:14:59,333 Tôi có vài câu trả lời để kết thúc hôm nay. 253 00:15:00,667 --> 00:15:03,417 Việc đọc làm giàu đời sống nội tâm của em 254 00:15:05,083 --> 00:15:08,143 với bí ẩn, sự tưởng tượng, 255 00:15:08,167 --> 00:15:09,417 với cái đẹp. 256 00:15:10,292 --> 00:15:14,625 Việc đọc cho em ấy những hình ảnh giúp em vui sống: 257 00:15:15,417 --> 00:15:20,976 núi, biển, hươu, bông tuyết. 258 00:15:21,000 --> 00:15:25,125 Những từ ngữ có vị như sự tự do, thế giới thiên nhiên. 259 00:15:27,625 --> 00:15:31,143 Việc đọc giới thiệu lại với em một ngôn ngữ mà em đã đánh mất. 260 00:15:31,167 --> 00:15:35,809 Những lời từ nhà thơ Derek Walcott thật quý giá làm sao. 261 00:15:35,833 --> 00:15:38,059 Patrick nhớ những áng thơ của ông. 262 00:15:38,083 --> 00:15:40,184 "Những ngày tôi đã sống, 263 00:15:40,208 --> 00:15:42,476 những ngày tôi đã mất, 264 00:15:42,500 --> 00:15:45,726 những ngày phát triển nhanh chóng, như những đứa con gái, 265 00:15:45,750 --> 00:15:47,583 vòng tay che chở của tôi.'' 266 00:15:48,667 --> 00:15:51,643 Việc đọc dạy em dũng cảm. 267 00:15:51,667 --> 00:15:54,976 Hãy nhớ là em vẫn cố đọc Frederick Douglass, 268 00:15:55,000 --> 00:15:57,143 dù nó rất đau khổ. 269 00:15:57,167 --> 00:16:00,875 Em ấy vẫn nhận thức rõ, dù là nhận thức rõ sự đau đớn. 270 00:16:02,208 --> 00:16:04,768 Đọc là một hình thức nghĩ, 271 00:16:04,792 --> 00:16:08,851 đó là lí do việc đọc khó vì chúng ta phải nghĩ. 272 00:16:08,875 --> 00:16:13,125 Và Patrick chọn cách nghĩ hơn là không nghĩ. 273 00:16:16,000 --> 00:16:19,958 Và cuối cùng, đọc cho em một ngôn ngữ để nói chuyện với con gái mình. 274 00:16:21,375 --> 00:16:24,601 Việc đọc truyền cảm hứng cho em viết. 275 00:16:24,625 --> 00:16:28,768 Mối liên kết giữa đọc và viết rất mạnh mẽ. 276 00:16:28,792 --> 00:16:30,851 Khi chúng ta bắt đầu đọc, 277 00:16:30,875 --> 00:16:32,958 chúng ta bắt đầu tìm từ ngữ. 278 00:16:33,958 --> 00:16:38,601 Và em đã tìm ra những từ ngữ để nghĩ về cảnh hai bố con chơi cùng nhau. 279 00:16:38,625 --> 00:16:40,333 Em đã tìm ra từ ngữ 280 00:16:41,958 --> 00:16:44,208 để nói em yêu con bé nhiều thế nào. 281 00:16:46,042 --> 00:16:49,976 Đọc cũng thay đổi mối quan hệ của chúng ta với nhau. 282 00:16:50,000 --> 00:16:52,059 Chúng giúp ta có dịp được gần gũi, 283 00:16:52,083 --> 00:16:54,976 để nhìn ngoài quan điểm của mình. 284 00:16:55,000 --> 00:16:57,684 Và việc đọc lấy một mối quan hệ bất công 285 00:16:57,708 --> 00:17:00,375 và cho chúng ta một sự bình đẳng tạm thời. 286 00:17:02,125 --> 00:17:05,059 Khi bạn gặp ai đó là một độc giả, 287 00:17:05,083 --> 00:17:07,059 bạn gặp người đó lần đầu, 288 00:17:07,083 --> 00:17:08,791 rất mới lạ. 289 00:17:09,875 --> 00:17:13,083 Không có cách nào để bạn biết câu văn yêu thích của người đó, 290 00:17:14,458 --> 00:17:17,666 những kí ức và sự đau khổ cá nhân mà người đó chịu đựng. 291 00:17:18,833 --> 00:17:22,833 Và bạn đối mặt với sự riêng tư cuối cùng của đời sống nội tâm của người đó. 292 00:17:23,666 --> 00:17:27,101 Và rồi bạn bắt đầu tự hỏi, "Chà, đời sống nội tâm của mình xây nên từ gì? 293 00:17:27,125 --> 00:17:30,375 Tôi có gì đáng để chia sẻ với những người khác đây?'' 294 00:17:33,000 --> 00:17:34,333 Tôi muốn kết thúc 295 00:17:36,208 --> 00:17:40,500 với một số câu thơ tôi rất thích từ những lá thư của Patrick đến con gái. 296 00:17:41,333 --> 00:17:44,101 ''Dòng sông đục ở vài khúc 297 00:17:44,125 --> 00:17:47,393 nhưng ánh sáng chiếu xuyên qua hàng cây... 298 00:17:47,417 --> 00:17:50,976 Trên vài cành lủng lẳng hàng chùm dâu tằm, 299 00:17:51,000 --> 00:17:54,458 con vươn thẳng tay để hái lấy chúng.'' 300 00:17:56,042 --> 00:17:58,476 Và bức thư dễ thương này mà em viết, 301 00:17:58,500 --> 00:18:02,851 ''Hãy nhắm mắt và nghe âm điệu của ngôn từ 302 00:18:02,875 --> 00:18:05,059 Tôi thuộc lòng bài thơ này 303 00:18:05,083 --> 00:18:07,917 và tôi muốn các bạn cùng biết.'' 304 00:18:09,375 --> 00:18:11,184 Cảm ơn mọi người rất nhiều. 305 00:18:11,208 --> 00:18:14,500 (Vỗ tay)