Với tư cách là bệnh nhân,
ta thường nhớ tên của những vị bác sĩ,
nhưng lại thường quên mất
tên của các điều dưỡng.
Tôi nhớ một người.
Cách đây vài năm, tôi bị ung thư vú,
nhưng thực sự kỳ diệu,
tôi đã vượt qua ca phẫu thuật,
và quá trình trị liệu
có khởi đầu khá suôn sẻ.
Tôi có thể giấu câu chuyện đó.
Mọi người không cần phải biết.
Tôi vẫn có thể đưa con đến trường,
tôi vẫn đi ăn tối ở nhà hàng với chồng,
tôi vẫn có thể che giấu điều đó.
Nhưng quá trình hoá trị sắp bắt đầu,
điều đó làm tôi rất sợ hãi,
bởi lẽ tôi biết rằng toàn bộ lông tóc
trên người tôi sẽ rụng hết,
vì tôi sắp phải tiến hành hoá trị.
Tôi sẽ không thể giả vờ
như mọi thứ vẫn bình thường được nữa.
Tôi rất sợ hãi.
Tôi hiểu cảm giác bị mọi người đối xử dè dặt
khi họ phát hiện ra điều đó,
tôi chỉ muốn được sống
như bình thường mà thôi.
Tôi được đặt buồng tiêm dưới da ở ngực.
Ngay trong ngày đầu tiên
của quá trình hoá trị,
tôi đã sụp đổ hoàn toàn.
Cô điều dưỡng của tôi tên là Joanne,
cô ấy bước vào phòng,
lúc đó tôi chỉ muốn dùng toàn bộ sức lực
của mình để bật dậy khỏi ghế,
và ra khỏi đó ngay lập tức.
Nhưng Joanne nhìn tôi và nói chuyện
như thể chúng tôi là bạn lâu năm vậy.
Và cô ấy hỏi tôi,
"Cậu nhuộm tóc ở đâu vậy?"
(Cười)
Cô đang đùa tôi phải không?
Cô đang hỏi chuyện về mái tóc của tôi
khi chúng sắp rụng hết à?
Tôi đã hơi bực mình,
và hỏi lại, "Đừng đùa chứ? Tóc của tôi á?"
Với một cái nhún vai, cô ấy nói,
"Chúng sẽ mọc lại thôi."
Lúc đó, cô ấy đã nói một điều
mà tôi chưa nghĩ đến,
đó là việc cuộc sống của tôi
sẽ trở lại bình thường vào lúc nào đó.
Cô ấy thực sự tin vậy.
Và tôi cũng tin vào điều đó.
Việc bạn lo lắng sẽ rụng hết tóc
khi phải chiến đấu với ung thư
ban đầu có vẻ ngớ ngẩn,
nhưng nó không đơn giản là sự lo lắng
về ngoại hình của mình sau này.
Đó là sự lo lắng về việc người ta
sẽ đối xử với bạn một cách dè chừng.
Lần đầu tiên trong sáu tháng,
Joanne làm tôi thấy giống người thường.
Chúng tôi nói chuyện về bạn trai cô ấy,
chúng tôi nói chuyện
về việc tìm nhà ở New York.
và chúng tôi nói chuyện
về đáp ứng của tôi với việc hoá trị
và đủ mọi thứ chuyện khác.
Và tôi luôn thắc mắc
về cách mà bản năng đã dạy cho cô ấy
cách nói chuyện tuyệt vời đến vậy.
Joanne Staha, và tất cả
niềm ngưỡng mộ của tôi dành cho cô,
chúng là khởi đầu cho cuộc hành trình
tìm hiểu về các điều dưỡng của tôi.
Vài năm sau,
tôi được đề nghị làm một dự án
để tôn vinh những cống hiến
của những điều dưỡng.
Tôi bắt đầu với Joanne,
và tôi đã gặp gỡ hơn 100 điều dưỡng
trên khắp đất nước.
Tôi dành năm năm để phỏng vấn,
chụp ảnh và ghi hình về các điều dưỡng,
để viết sách và làm phim tài liệu.
Cùng với đội của mình,
chúng tôi vạch lộ trình đi khắp nước Mỹ
để đến với những địa điểm
đang giải quyết những vấn đề nóng nhất
trong hệ thống y tế của chúng ta:
trình trạng lão hoá, chiến tranh,
nghèo đói, hay tù tội.
Chúng tôi tới vài chỗ,
nơi chúng tôi có thể tìm thấy
tập trung lượng bệnh nhân đông nhất
đang gặp phải các vấn đề trên.
Và chúng tôi yêu cầu các cơ sở
khám chữa bệnh đề cử những điều dưỡng
xứng đáng đại diện cho họ nhất.
Một trong những điều dưỡng đầu tiên
tôi gặp là Bridget Kumbella.
Bridget được sinh ra ở Cameroon,
là con cả trong gia đình bốn con.
Cha cô ấy bị rơi xuống từ tầng bốn
khi đang làm việc,
lưng ông ấy bị thương rất nặng.
Ông ấy nói rất nhiều về cảm giác của mình
khi phải nằm liệt giường
và không nhận được sự chăm sóc cần thiết.
Điều đó đã thôi thúc Bridget
trở thành một điều dưỡng.
Bây giờ, khi đã làm việc ở Bronx,
cô ấy phải chăm sóc
những nhóm bệnh nhân rất khác nhau,
từ mọi tầng lớp xã hội,
và thuộc mọi tôn giáo.
Và cô ấy dành sự nghiệp của mình
để nghiên cứu về sự ảnh hưởng
của những khác biệt văn hoá
tới sức khoẻ.
Cô ấy kể về một bệnh nhân,
một bệnh nhân người Mỹ bản địa,
anh ấy muốn mang lông động vật
vào Phòng Chăm sóc đặc biệt.
Đó là cách anh ấy tự động viên mình.
Cô ấy ủng hộ việc anh ấy làm,
và nói về những bệnh nhân
đến từ mọi tôn giáo,
họ mang đủ loại vật dụng khác nhau
để tìm sự động viên về tinh thần;
đó có thể là Cây thập tự
hoặc một chiếc lông mang tính biểu tượng,
họ cần chúng để trợ giúp tinh thần.
Đây là Jason Short.
Jason là điều dưỡng chăm sóc
tại nhà ở vùng núi Appalachian,
cha anh ấy sở hữu một trạm xăng
và một tiệm sửa chữa khi anh ta còn nhỏ.
Vì vậy, anh ấy học sửa ô tô,
và bây giờ anh ấy là điều dưỡng.
Khi còn học Cao đẳng,
anh ấy không hề có đam mê
trở thành một điều dưỡng,
anh ấy đã lảng tránh nó trong nhiều năm.
Nhưng chỉ được một thời gian,
định mệnh đã đưa anh ấy
trở lại nghề điều dưỡng.
Là một điều dưỡng ở vùng núi Appalachian,
Jason đến những nơi
mà xe cấp cứu không thể tới được.
Trong tấm ảnh này, anh ấy đang đứng
ở một chỗ từng là đường đi.
Việc khai khoáng trên đỉnh núi
đã làm ngập đường đi,
và cách duy nhất
để Jason tới giúp bệnh nhân
bị bệnh bụi phổi
đang sống trong căn nhà đó
là lái chiếc SUV của anh ấy
đi ngược dòng suối ngập ngụa đó.
Hôm tôi đi cùng anh ấy,
chúng tôi đã tháo luôn cái chắn bùn ra.
Sáng hôm sau, anh ấy dậy,
cho chiếc xe lên máy nâng,
sửa cái chắn bùn,
và tiếp tục tới nhà bệnh nhân tiếp theo.
Tôi đã chứng kiến Jason chăm sóc
người đàn ông này
với sự cảm thông cực kỳ sâu sắc,
và tôi một lần nữa bị ấn tượng
bởi sự tận tâm thực sự của các điều dưỡng.
Khi tôi gặp Brian McMillion,
anh ấy rất bình dị.
Anh ấy vừa quay trở lại sau một nhiệm vụ
và anh ấy vẫn chưa ổn định
cuộc sống của mình ở San Diego.
Anh ấy kể về trải nghiệm của mình
lúc còn là điều dưỡng ở Đức,
và chăm sóc các binh sĩ
vừa quay về từ chiến trường.
Thông thường, anh ta
là người đầu tiên mà họ nhìn thấy
khi họ vừa tỉnh trong bệnh viện.
Họ nhìn anh ấy trong khi vẫn nằm bất động,
mất đi tay chân,
và điều đầu tiên họ nói sẽ là,
"Khi nào tôi có thể quay lại chiến trường?
Tôi đã bỏ anh em chiến hữu ở đó."
Và Brian phải nói rằng,
"Anh sẽ không đi đâu cả.
Anh hy sinh đủ rồi, người anh em."
Brian vừa là một điều dưỡng,
vừa là một binh sĩ đã trải qua trận mạc.
Điều đó đặt anh ta
vào một vị trí đặc biệt,
có thể cảm thông và điều trị
cho các cựu binh được anh ta giúp đỡ.
Đây là Sister Stephen,
cô ấy điều hành một bệnh xá
ở Wisconsin tên là Villa Loretto.
Bạn có thể tìm thấy mọi lứa tuổi
dưới mái nhà này.
Cô lớn lên với mong ước
sống trong một trang trại,
vì vậy, khi được trao cơ hội
nuôi động vật trong trang trại,
cô ấy đã nhiệt tình đón lấy chúng.
Vào mùa xuân, chúng sinh thêm lứa mới.
Sister Stephen đã sử dụng
những chú vịt con, dê con và cừu con này
như một liệu pháp chữa trị bằng động vật
cho các bệnh nhân ở Villa Loretto,
những bệnh nhân này thi thoảng
không nhớ nổi tên của mình,
nhưng họ vô cùng thích thú
khi được bế chú cừu con.
Ngày tôi gặp Sister Stephen,
tôi phải đưa cô ấy ra khỏi Villa Loretto
để làm phim về một phần
câu chuyện của cô ấy.
Trước khi chúng tôi đi,
cô ấy vào căn phòng
của một bệnh nhân hấp hối.
Cô ấy đến bên giường bệnh và nói rằng,
"Tôi phải đi vắng ngày hôm nay,
nhưng nếu Chúa gọi,
thì bác hãy đi.
Bác hãy đi đến ngôi nhà của Chúa."
Tôi đứng đó và nghĩ rằng,
đây là lần đầu tiên trong cuộc đời,
tôi được chứng kiến cảnh bạn thể hiện
tình yêu tuyệt đối với ai đó
bằng cách để họ đi.
Chúng ta không nên níu giữ quá chặt.
Tôi nhìn thấy những hoàn cảnh
tìm đến Villa Loretto
nhiều hơn tôi chứng kiến ở bất cứ đâu
hay bất cứ khi nào trong đời của mình.
Chúng ta đang sống trong một giai đoạn
phức tạp về lĩnh vực chăm sóc sức khoẻ.
Rất khó để biết điều gì thật sự cần thiết
để tăng chất lượng cuộc sống,
điều đó không chỉ là tuổi thọ.
Các công nghệ chăm sóc sức khoẻ tiên tiến
được tạo ra nhiều hơn,
sự lựa chọn của chúng ta
sẽ vô cùng phức tạp.
Những công nghệ này
thông thường sẽ cứu mạng người,
nhưng chúng cũng gây đau đớn kéo dài
và làm ta chết dần chết mòn.
Thế giới sẽ làm thế nào
trước những xu hướng mới này?
Chúng ta cần nhiều sự giúp đỡ nhất có thể.
Các điều dưỡng có một mối quan hệ
đặc biệt với ta
do khoảng thời gian
họ chăm sóc ta bên giường bệnh.
Trong lúc đó,
mối liên kết về tinh thần được hình thành.
Mùa hè năm ngoái, vào ngày 9 tháng tám,
cha tôi bị truỵ tim và qua đời.
Mẹ tôi đã vô cùng sốc,
bà ấy không thể tưởng tượng
một thế giới mà không có chồng mình.
Bốn ngày sau, bà ấy bị ngã,
bà bị gãy xương đùi,
và cần được phẫu thuật,
và bà ấy phải một mình chiến đấu
vì chính sự sống của mình.
Một lần nữa, tôi thấy mình
đang chịu ơn chăm sóc
của những điều dưỡng,
lần này họ chăm sóc mẹ tôi.
Anh chị em chúng tôi luôn sát cánh bên bà
trong suốt ba ngày
tại Phòng Chăm sóc đặc biệt.
Và khi chúng tôi cố gắng
ra những quyết định đúng đắn
và làm theo nguyện vọng của bà,
chúng tôi cảm thấy
mình cần sự chỉ dẫn của các điều dưỡng.
Và thêm một lần nữa,
họ không phụ niềm tin của chúng tôi.
Họ hiểu biết sâu sắc
về cách thức chăm sóc mẹ tôi
trong bốn ngày cuối cùng bà sống.
Họ an ủi bà, và làm bà
vơi đi phần nào đau đớn.
Họ động viên chị em chúng tôi,
mặc cho bà một bộ áo ngủ tuyệt đẹp,
lúc đó bà chẳng cần gì đến nó nữa,
nhưng nó có ý nghĩa lớn với chúng tôi.
Họ biết cách tới và đánh thức tôi dậy
đúng lúc mẹ tôi đang hấp hối.
Họ còn biết tôi cần bao lâu
để ở cùng mẹ mình trong căn phòng đó
sau khi bà qua đời.
Tôi không rõ bằng cách nào
họ biết tất cả những điều đó,
nhưng tôi biết chắc
rằng tôi sẽ vĩnh viễn biết ơn họ
khi họ đã giúp đỡ tôi một lần nữa.
Cảm ơn rất nhiều.
(Vỗ tay)