1 00:00:00,609 --> 00:00:05,297 (Hát) Tôi thấy trăng. Trăng thấy tôi. 2 00:00:06,296 --> 00:00:11,564 Trăng nhìn thấy người tôi không thấy. 3 00:00:12,708 --> 00:00:18,351 Chúa chúc lành cho mặt trăng và Chúa chúc lành cho tôi. 4 00:00:19,243 --> 00:00:24,655 Và Chúa chúc lành cho những người mà tôi không nhìn thấy 5 00:00:25,673 --> 00:00:31,331 Nếu tôi lên thiên đàng, trước cả bạn, 6 00:00:31,987 --> 00:00:37,770 Tôi sẽ đào một cái lỗ và kéo bạn qua. 7 00:00:38,083 --> 00:00:43,552 Và tôi sẽ viết tên bạn trên từng vì sao, 8 00:00:44,062 --> 00:00:46,704 và đó là cách mà thế giới 9 00:00:47,356 --> 00:00:50,638 có vẻ không giống thế nữa. 10 00:00:51,079 --> 00:00:54,770 Phi hành gia sẽ không làm việc ngày hôm nay. 11 00:00:55,111 --> 00:00:56,767 Anh ta đang bệnh. 12 00:00:56,791 --> 00:01:01,919 Anh ta tắt điện thoại di động, laptop, sách vở, đồng hồ báo thức. 13 00:01:01,943 --> 00:01:05,092 Có con mèo mập ú đang ngủ trên sofa của anh ấy, 14 00:01:05,116 --> 00:01:06,860 mưa va vào cửa sổ 15 00:01:06,884 --> 00:01:10,599 và không có dấu hiệu nào của cà phê trong không gian bếp. 16 00:01:10,623 --> 00:01:11,872 Mọi người đang bối rối. 17 00:01:11,896 --> 00:01:15,842 Các kỹ sư ở tầng 15 đã dừng làm việc với máy móc hạt phân tử. 18 00:01:15,866 --> 00:01:17,644 Căn phòng phản trọng lực đang rò rỉ, 19 00:01:17,668 --> 00:01:19,548 và kể cả đứa bé đầy tàn nhang đeo kính, 20 00:01:19,572 --> 00:01:22,246 công việc của nó là đi đổ rác, nó cũng đang lo lắng, 21 00:01:22,270 --> 00:01:24,979 lục tung cái túi, làm rơi vỏ chuối và cái cốc giấy. 22 00:01:25,003 --> 00:01:26,425 Không ai để ý cả. 23 00:01:26,449 --> 00:01:29,874 Họ quá bận rộn tính toán lại ý nghĩa của thời gian đã qua. 24 00:01:29,898 --> 00:01:31,930 Có bao nhiêu ngân hà ta mất đi mỗi giây? 25 00:01:31,954 --> 00:01:34,004 Bao lâu nữa tên lửa tiếp theo sẽ được phóng? 26 00:01:34,028 --> 00:01:36,899 Ở đâu đó một electron bay khỏi đám mây năng lượng của nó. 27 00:01:36,923 --> 00:01:38,889 Một lỗ đen được tạo ra. 28 00:01:38,913 --> 00:01:41,214 Người mẹ đã dọn bàn ăn tối xong. 29 00:01:41,238 --> 00:01:43,299 Cuộc marathon luật và trật tự đang bắt đầu. 30 00:01:43,323 --> 00:01:45,544 Phi hành gia đang ngủ. 31 00:01:45,568 --> 00:01:47,471 Ông ta đã quên tắt đồng hồ, 32 00:01:47,495 --> 00:01:50,246 đồng hồ tíc tóc, như một luồng kim loại chống lại cổ tay. 33 00:01:50,270 --> 00:01:51,845 Ông ta không nghe thấy. 34 00:01:51,869 --> 00:01:54,918 Ông ta mơ đến san hô đá ngầm và sinh vật phù du. 35 00:01:54,942 --> 00:01:58,081 Các ngón tay ông ta tìm cột buồm của cái bao gối. 36 00:01:58,105 --> 00:02:01,173 Ông ta trở mình, mở mắt ra cùng lúc. 37 00:02:01,197 --> 00:02:05,927 Ông ta nghĩ rằng làm thợ lặn là việc tuyệt vời nhất trên đời. 38 00:02:05,951 --> 00:02:08,794 Có nhiều nước để lướt qua! 39 00:02:11,070 --> 00:02:16,298 (Vỗ tay) 40 00:02:16,322 --> 00:02:18,103 Cám ơn quý vị. 41 00:02:18,127 --> 00:02:22,228 Khi tôi còn bé, tôi không hiểu được khái niệm 42 00:02:22,996 --> 00:02:25,041 rằng ta chỉ có thể sống một cuộc sống. 43 00:02:25,560 --> 00:02:27,140 Không phải một cách ẩn dụ. 44 00:02:27,164 --> 00:02:30,115 Ý tôi là, tôi nghĩ đến cái tôi cần phải làm 45 00:02:30,433 --> 00:02:32,479 mọi thứ cần phải làm 46 00:02:32,503 --> 00:02:35,099 và là những gì mà nó phải trở thành. 47 00:02:35,123 --> 00:02:36,527 Vấn đề chỉ là thời gian. 48 00:02:36,899 --> 00:02:39,923 Và không có giới hạn nào cho tuổi tác hay giới tính. 49 00:02:39,947 --> 00:02:43,034 hoặc chủng tộc hay kể cả khoảng thời gian phù hợp. 50 00:02:43,058 --> 00:02:46,509 Tôi chắc rằng tôi đang thực sự trải qua 51 00:02:46,533 --> 00:02:50,327 cảm giác làm một lãnh đạo của phong trào dân quyền 52 00:02:50,351 --> 00:02:53,985 hoặc một đứa trẻ 10 tuổi sống trong nông trại trong vòng xoáy bụi bặm 53 00:02:54,009 --> 00:02:57,627 hay là hoàng đế nhà Đường của Trung Hoa. 54 00:02:57,651 --> 00:02:59,652 Mẹ tôi nói rằng khi người ta hỏi 55 00:02:59,676 --> 00:03:03,255 tôi muốn làm gì khi tôi lớn, câu trả lời của tôi thường là: 56 00:03:03,279 --> 00:03:05,047 công chúa-vũ công balle-phi hành gia. 57 00:03:05,458 --> 00:03:08,603 Và điều mẹ tôi không khiểu chính là tôi không cố gắng phát minh ra 58 00:03:08,627 --> 00:03:10,610 một combo nghề siêu phàm. 59 00:03:10,634 --> 00:03:14,011 Tôi chỉ liệt kê ra những gì tôi nghĩ tôi sẽ làm: 60 00:03:14,035 --> 00:03:17,096 một nàng công chúa và một vũ công balle và một phi hành gia. 61 00:03:17,120 --> 00:03:19,859 Tôi chắc rằng danh sách sẽ còn tiếp tục. 62 00:03:19,883 --> 00:03:21,881 Tôi thường cắt ngắn đi đấy chứ. 63 00:03:21,905 --> 00:03:24,771 Chưa bao giờ có câu hỏi rằng tôi sẽ phải làm gì 64 00:03:24,795 --> 00:03:26,855 nhưng là những câu hỏi khi nào tôi làm. 65 00:03:27,278 --> 00:03:29,755 Và tôi chắc chắn rằng nếu tôi làm tất cả mọi thứ, 66 00:03:29,779 --> 00:03:32,215 thì điều đó có nghĩa tôi phải hành động khá nhanh, 67 00:03:32,239 --> 00:03:34,485 bởi vì có nhiều thứ tôi cần làm. 68 00:03:34,509 --> 00:03:36,779 Nên cuộc sống của tôi luôn ở tình trạng vội vã. 69 00:03:36,803 --> 00:03:38,970 Tôi luôn sợ rằng mình bị bỏ lại phía sau. 70 00:03:38,994 --> 00:03:42,374 Và vì tôi lớn lên ở New York, theo như tôi biết, 71 00:03:42,398 --> 00:03:44,224 "vội vã" là điều bình thường. 72 00:03:45,128 --> 00:03:48,763 Nhưng, tôi lớn lên, tôi đã nhận ra 73 00:03:49,108 --> 00:03:53,398 rằng tôi sẽ không sống hơn nhiều hơn một cuộc đời. 74 00:03:53,422 --> 00:03:56,428 Tôi chỉ biết rằng vậy thì có vẻ giống cô gái tuổi teen 75 00:03:56,452 --> 00:03:57,603 ở New York, 76 00:03:57,627 --> 00:03:59,918 không phải mộ,t cậu trai tuổi teen ở New Zealand 77 00:03:59,942 --> 00:04:03,019 không phải nữ hoàng tiệc tùng ở Kansas. 78 00:04:03,043 --> 00:04:04,964 Tôi chỉ cần nhìn qua lăng kính của mình. 79 00:04:04,988 --> 00:04:08,296 Và chính thời gian này, tôi bắt đầu bị ám ảnh với những câu chuyện, 80 00:04:08,320 --> 00:04:11,447 bởi vì qua các câu chuyện tôi mới có thể thấy 81 00:04:11,471 --> 00:04:15,193 bằng lăng kính của người khác, dù ngắn gọn hay chưa hoàn hảo. 82 00:04:15,589 --> 00:04:18,701 Và tôi bắt đầu khát khao lắng nghe kinh nghiệm của người khác 83 00:04:18,725 --> 00:04:22,288 bởi tôi quá ghen tị với những cuộc sống hoàn hảo 84 00:04:22,312 --> 00:04:24,003 mà tôi chưa bao giờ được sống, 85 00:04:24,027 --> 00:04:26,702 và tôi muốn nghe về tất cả những gì tôi đã bỏ lỡ. 86 00:04:26,726 --> 00:04:28,020 Và nhờ thuộc tính bắc cầu, 87 00:04:28,044 --> 00:04:31,273 tôi nhận ra rằng một vài người không bao giờ có có thể biết 88 00:04:31,297 --> 00:04:33,981 cảm giác thế nào khi là cô gái trẻ ở New York. 89 00:04:34,005 --> 00:04:35,910 Nó có nghĩa là họ không biết 90 00:04:35,934 --> 00:04:39,156 cảm giác thế nào khi tàu điện rời bến sau nụ hôn đầu tiên, 91 00:04:39,180 --> 00:04:41,998 hay bình yên thế nào khi tuyết rơi. 92 00:04:42,022 --> 00:04:44,634 Và tôi muốn họ biết, tôi muốn nói với họ. 93 00:04:44,658 --> 00:04:47,085 Và điều này trở thành tâm điểm sự ám ảnh trong tôi. 94 00:04:47,109 --> 00:04:50,734 Tôi bận rộn với chính mình, kể, chia sẻ, và sưu tầm những câu chuyện. 95 00:04:50,758 --> 00:04:52,742 Và không phải chỉ mới đây 96 00:04:52,766 --> 00:04:57,075 tôi nhận ra rằng tôi không thể vội vã với thơ được. 97 00:04:57,666 --> 00:05:01,004 Vào tháng tư, tháng thơ ca quốc gia , có một thử thách 98 00:05:01,028 --> 00:05:04,146 mà nhiều nhà thơ từ các công đồng thơ văn tham gia, 99 00:05:04,170 --> 00:05:06,234 và nó được gọi là thách thức 30/30. 100 00:05:06,551 --> 00:05:09,273 Ý tưởng là bạn viết bài thơ mới 101 00:05:09,297 --> 00:05:12,234 mỗi ngày trong cả tháng tư. 102 00:05:12,916 --> 00:05:14,972 Và năm trước, lần đầu tôi thử 103 00:05:14,996 --> 00:05:19,146 và tôi rùng mình bởi khả năng tôi có thể làm thơ. 104 00:05:19,765 --> 00:05:23,375 Nhưng cuối tháng, tôi nhìn lại 30 bài thơ tôi đã viết 105 00:05:23,399 --> 00:05:27,418 và nhận ra rằng chúng đang cố kể cùng một câu chuyện, 106 00:05:27,442 --> 00:05:32,251 nó đã lấy đi của tôi 30 lần thử để hình dung ra cách mà nó phải được kể. 107 00:05:32,275 --> 00:05:36,196 Và tôi nhận ra rằng đúng ra có lẽ các câu chuyện khác trên phương diện rộng hơn. 108 00:05:36,220 --> 00:05:38,648 Tôi có câu chuyện tôi đã cố kể trong nhiều năm, 109 00:05:38,672 --> 00:05:43,060 viết lại viết lại và liên tục tìm kiếm những từ phù hợp. 110 00:05:43,084 --> 00:05:46,369 Có một bài thơ Pháp và là nhà văn tiểu luận, tên là Paul Valery 111 00:05:46,393 --> 00:05:49,869 ông nói bài thơ không bao giờ hoàn chỉnh, nó chỉ bị bỏ rơi. 112 00:05:50,178 --> 00:05:51,329 Và điều này làm tôi sợ 113 00:05:51,353 --> 00:05:54,732 bởi nó ám chỉ tôi có thể tiếp tục chỉnh sửa lại và viết lại nhiều lần 114 00:05:54,756 --> 00:05:58,209 và nó phụ thuộc vào quyết định của tôi khi nào bài thơ có thể hoàn tất 115 00:05:58,233 --> 00:06:00,344 và khi nào tôi có thể bước ra khỏi nó. 116 00:06:00,978 --> 00:06:03,685 Và điều này đi ngược lại bản chất ám ảnh tôi 117 00:06:03,709 --> 00:06:07,328 để cố gắng tìm câu trả lời đúng và ngôn từ hoàn hảo, dạng hoàn hảo. 118 00:06:07,352 --> 00:06:09,433 Và tôi dùng thơ trong cuộc sống của tôi, 119 00:06:09,457 --> 00:06:12,169 như cách để điều hướg và làm việc qua mọi thứ. 120 00:06:12,193 --> 00:06:15,399 Nhưng chỉ vì tôi kết thúc bài thơ, không có nghĩa tôi đã giải quyết 121 00:06:15,423 --> 00:06:17,407 những gì mà tôi đang khó xử. 122 00:06:18,001 --> 00:06:19,835 Tôi thích xem lại bài thơ cũ 123 00:06:19,859 --> 00:06:23,674 bởi nó chỉ cho tôi chính xác tôi đã ở đâu vào thời điểm đó 124 00:06:23,698 --> 00:06:25,611 và điều gì tôi đã cố gắng hướng đến 125 00:06:25,635 --> 00:06:27,769 và những từ ngữ tôi đã chọn để giúp tôi. 126 00:06:28,468 --> 00:06:29,821 Bây giờ, tôi có câu chuyện 127 00:06:29,845 --> 00:06:32,694 tôi đã và đang sai lầm từ năm này sang năm khác 128 00:06:32,718 --> 00:06:35,368 và tôi không chắc tôi đã tìm trạng thái hoàn hảo chưa, 129 00:06:35,392 --> 00:06:37,384 hay đây chỉ là một cố gắng mà thôi 130 00:06:37,408 --> 00:06:41,153 và tôi sẽ cố gắng viết lại khi tìm ra cách tốt hơn để kể nó. 131 00:06:41,177 --> 00:06:44,177 Nhưng tôi không biết sau này, khi nhìn lại 132 00:06:44,201 --> 00:06:48,200 tôi có thể biết được đây là nơi tôi đang ở trong quá khứ 133 00:06:48,224 --> 00:06:50,423 và đây là điều tôi đang cố hướng đến, 134 00:06:50,447 --> 00:06:53,274 với những từ này, tại đây, trong phòng này với quý vị. 135 00:06:56,105 --> 00:06:57,255 Như vậy 136 00:06:58,652 --> 00:07:00,152 Cười 137 00:07:05,310 --> 00:07:06,794 Không phải nó luôn như vậy. 138 00:07:07,874 --> 00:07:10,281 Có những lúc ta phải nhúng tay vào. 139 00:07:10,305 --> 00:07:14,090 Khi ta trong bóng tối, đa phần là thế, ta phải mò mẫm. 140 00:07:14,416 --> 00:07:17,812 Nếu ta cần thêm tương phản, thêm bão hòa 141 00:07:17,836 --> 00:07:19,939 tối tăm hơn và sáng hơn, 142 00:07:19,963 --> 00:07:22,660 họ gọi nó là sự phát triển mở rộng. 143 00:07:22,684 --> 00:07:25,986 Nó có nghĩa là bạn đã hít thuốc dài hơn, dài hơn cổ tay áo. 144 00:07:26,010 --> 00:07:27,302 Không phải lúc nào cũng dễ. 145 00:07:27,937 --> 00:07:30,707 Ông Stewart là nhiếp ảnh gia hải quân. 146 00:07:30,731 --> 00:07:33,675 Trẻ, đầy nhiệt huyết và xông xáo, 147 00:07:33,699 --> 00:07:36,327 nắm đấm ông như bọc tiền nén chặt, 148 00:07:36,351 --> 00:07:39,171 ông giống như thủy thủ Popeye hồi sinh 149 00:07:39,195 --> 00:07:41,612 Nụ cười khúc khích, chòm râu ở ngực, 150 00:07:41,636 --> 00:07:45,017 ông đã chiến đấu trong Thế chiến II, với điệu cười và sở thích. 151 00:07:45,041 --> 00:07:47,707 Khi họ hỏi ông rằng ông biết chụp hình chứ, 152 00:07:47,731 --> 00:07:51,019 Ông nằm, ông học cách đọc bản đồ Châu Âu, 153 00:07:51,043 --> 00:07:54,233 đọc ngược, từ độ cao của một máy bay chiến đấu, 154 00:07:54,257 --> 00:07:56,758 Máy ảnh chụp, mí mắt chớp, 155 00:07:56,782 --> 00:07:58,997 màu tối hơn màu tối và sáng hơn màu sáng. 156 00:07:59,021 --> 00:08:02,007 Ông học về chiến tranh như ông đọc đường về nhà. 157 00:08:02,520 --> 00:08:05,624 Khi người lính khác trở về, họ cho vũ khí nghỉ ngơi 158 00:08:05,648 --> 00:08:08,275 nhưng ông mang theo những thấu kính và máy ảnh về nhà. 159 00:08:08,299 --> 00:08:11,362 Mở một cửa tiệm, biến nó thành một gia đình. 160 00:08:11,386 --> 00:08:14,806 Cha tôi được sinh ra trong thế giới đen và trắng. 161 00:08:14,830 --> 00:08:18,000 Đôi tay bóng rổ của ông học được những lần bấm máy ảnh, 162 00:08:18,024 --> 00:08:20,595 những thấu kính vào khung, những thước phim vào camera 163 00:08:20,619 --> 00:08:22,096 hóa chất vào thùng nhựa.. 164 00:08:22,120 --> 00:08:24,944 Ông biết các thiết bị nhưng ông không biết về nghệ thuật. 165 00:08:25,308 --> 00:08:27,151 Ông biết màu tối nhưng không biết sáng 166 00:08:27,175 --> 00:08:30,850 Cha tôi học ảo thuật, ông dành thời gian theo ánh sáng. 167 00:08:30,874 --> 00:08:34,508 Ông từng đi xuyên qua đất nước để theo một ngọn lửa rừng, 168 00:08:34,532 --> 00:08:37,087 săn ngọn lửa với máy ảnh của ông trong cả tuần. 169 00:08:37,929 --> 00:08:39,381 "Đi theo ánh sáng", ông nói. 170 00:08:39,698 --> 00:08:40,874 "Đi theo ánh sáng". 171 00:08:40,898 --> 00:08:44,071 Đây là những phần trong tôi mà tôi chỉ nhận ra từ những bức ảnh. 172 00:08:44,095 --> 00:08:46,801 Gác xép trên Đường Wooster với hành lang kẽo kẹt, 173 00:08:46,825 --> 00:08:49,525 trần nhà 12ft (3.6m), bức tường trắng và sàn nhà lạnh. 174 00:08:49,549 --> 00:08:52,348 Đây là nhà mẹ tôi, trước khi bà làm mẹ. 175 00:08:52,372 --> 00:08:55,229 Trước khi bà làm vợ, bà là nghệ sĩ. 176 00:08:55,253 --> 00:08:56,992 Và chỉ có hai phòng trong căn nhà, 177 00:08:57,016 --> 00:08:59,547 với những bức tường chạm tới trần nhà, 178 00:08:59,571 --> 00:09:01,158 và những cánh cửa mở rồi đóng, 179 00:09:01,182 --> 00:09:03,443 có phòng tắm và phòng tối. 180 00:09:03,814 --> 00:09:05,893 Phòng tối do mẹ tự xây, 181 00:09:05,917 --> 00:09:10,512 với chậu thép không rỉ tự làm, một bàn kéo 8x10 182 00:09:10,536 --> 00:09:12,948 di chuyển lên xuống bởi cái máy quay tay to đùng, 183 00:09:12,972 --> 00:09:14,655 một dải ánh sáng các màu cân bằng, 184 00:09:14,679 --> 00:09:16,644 một bức tường kính trắng để xem bản in, 185 00:09:16,668 --> 00:09:19,010 một khay phơi kéo ra vào từ bức tường. 186 00:09:19,034 --> 00:09:21,120 Mẹ tôi tự xây cho bà một phòng tối. 187 00:09:21,144 --> 00:09:22,407 Biến nó thành nhà của bà. 188 00:09:22,431 --> 00:09:25,091 Yêu một người đàn ông với đôi bàn tay bóng rổ, 189 00:09:25,115 --> 00:09:26,995 với cách ông nhìn vào ánh sáng. 190 00:09:27,375 --> 00:09:29,458 Họ cưới nhau. Rồi có con. 191 00:09:29,482 --> 00:09:31,672 Chuyển đến căn nhà gần công viên. 192 00:09:31,696 --> 00:09:33,609 Nhưng họ vẫn giữ gác xép ở đường Wooster 193 00:09:33,633 --> 00:09:36,182 cho tiệc sinh nhật và săn châu báu. 194 00:09:36,206 --> 00:09:38,610 Đứa bé chỉ vào sắc xám, 195 00:09:38,634 --> 00:09:42,269 nhét đầy album ảnh của ba mẹ nó với những bóng đỏ và kẹo vàng. 196 00:09:42,293 --> 00:09:45,062 Đứa trẻ lớn lên thành một cô gái không có tàn nhang, 197 00:09:45,086 --> 00:09:46,578 với nụ cười khúc khích, 198 00:09:46,602 --> 00:09:51,062 cô không hiểu tại sao bạn bè cô không có phòng tối trong nhà, 199 00:09:51,086 --> 00:09:52,998 cô chưa bao giờ thấy cha mẹ hôn nhau, 200 00:09:53,022 --> 00:09:54,554 cô chưa bao giờ thấy họ nắm tay. 201 00:09:55,006 --> 00:09:56,744 Nhưng một ngày, có đứa bé xuất hiện, 202 00:09:56,768 --> 00:09:59,951 với tóc thẳng và đôi má mọng 203 00:09:59,975 --> 00:10:01,601 Người ta gọi cậu là khoai tây. 204 00:10:01,625 --> 00:10:03,557 Khi cậu cười, cậu cười thật to 205 00:10:03,581 --> 00:10:05,739 cậu sợ chú chim bồ câu trên lối thoát hiểm. 206 00:10:05,763 --> 00:10:08,739 Và bốn người họ sống trong căn nhà gần công viên. 207 00:10:08,763 --> 00:10:11,318 Cô gái không tàn nhang, chàng trai khoai tây, 208 00:10:11,342 --> 00:10:13,468 người cha bóng rổ và người mẹ phòng tối 209 00:10:13,492 --> 00:10:16,120 và họ thắp nến, cầu nguyện, 210 00:10:16,144 --> 00:10:18,198 và góc ảnh cong lên. 211 00:10:18,959 --> 00:10:21,467 Ngày nọ, vài ngọn tháp đổ. 212 00:10:21,491 --> 00:10:25,220 Và căn nhà gần công viên trở thành căn nhà dưới bụi tro, và họ chạy đi 213 00:10:25,244 --> 00:10:28,507 với ba lô, trên xe đạp đến những phòng tối 214 00:10:28,531 --> 00:10:31,360 Nhưng gác xép trên đường Wooster được xây cho một nghệ sỹ, 215 00:10:31,384 --> 00:10:34,138 không phải cho một gia đình bồ câu, 216 00:10:34,162 --> 00:10:37,534 và tường không chạm trần đã không đứng vững được trong gào thét 217 00:10:37,558 --> 00:10:41,800 và người đàn ông với đôi tay bóng rổ để vũ khí của ông nghỉ ngơi. 218 00:10:41,824 --> 00:10:45,063 Ông không thể chiến đấu trong cuộc chiến, và không có bản đồ về nhà 219 00:10:45,442 --> 00:10:47,641 Tay ông không còn vừa với máy ảnh nữa, 220 00:10:47,665 --> 00:10:49,252 không vừa với vợ của ông, 221 00:10:49,276 --> 00:10:50,712 không vừa với thân ông. 222 00:10:51,299 --> 00:10:53,983 Chàng trai khoai lang nghiền nắm đấm vào miệng anh 223 00:10:54,007 --> 00:10:55,580 cho đến khi chẳng còn gì để nói. 224 00:10:55,604 --> 00:10:58,902 Do đó, cô gái không tàn nhang trân trọng săn đón chính cô ấy. 225 00:10:59,497 --> 00:11:02,908 Và trên đường Wooster, trong tòa nhà với hành lang kẽo kẹt 226 00:11:02,932 --> 00:11:04,760 và gác xép với trần 12 ft (3.6m) 227 00:11:04,784 --> 00:11:06,752 và phòng tối với những cái chậu 228 00:11:06,776 --> 00:11:09,298 dưới ánh sáng cân bằng màu, cô tìm được mẩu ghi chú, 229 00:11:09,322 --> 00:11:13,575 đính lên tường với một cái ghim, nó ở đây một thời gian trước tòa tháp 230 00:11:13,933 --> 00:11:16,564 trước khi có những đứa trẻ. 231 00:11:16,588 --> 00:11:21,520 Và mẩu ghi chú viết: "Một gã đã yêu cô gái làm việc trong phòng tối." 232 00:11:22,758 --> 00:11:25,710 Đó là một năm trước khi cha tôi cầm máy ảnh lần nữa. 233 00:11:26,238 --> 00:11:28,776 Lần đầu của ông, ông đi theo ánh sáng Giáng sinh, 234 00:11:28,800 --> 00:11:31,283 nhấp nháy trên đường từ những ngọn cây của New York, 235 00:11:31,307 --> 00:11:36,006 những đốm sáng nhỏ, nhấp nháy từ những góc tối hơn cả màu tối. 236 00:11:36,030 --> 00:11:39,928 Một năm sau ông đi dọc đất nước để đi theo ngọn lửa trong rừng, 237 00:11:39,952 --> 00:11:42,464 ở đó cả tuần và đi săn với máy ảnh của ông 238 00:11:42,488 --> 00:11:44,340 nó tàn phá bờ biển phía Tây 239 00:11:44,364 --> 00:11:46,594 ngốn xe tải 18 bánh trong bước đi của nó. 240 00:11:46,618 --> 00:11:48,197 Ở phía bên kia của đất nước, 241 00:11:48,221 --> 00:11:51,579 tôi đến lớp và viết thơ bên lề tập vở. 242 00:11:51,603 --> 00:11:53,563 Chúng ta học nghệ thuật của việc nắm bắt. 243 00:11:54,059 --> 00:11:56,912 Có thể chúng ta đang học nghệ thuật níu giữ. 244 00:11:56,936 --> 00:12:00,039 Có thể chúng ta đang học nghệ thuật của việc cho đi. 245 00:12:02,860 --> 00:12:06,860 (Vỗ tay)